Yên Vũ

Yên Vũ thất hồn lạc phách trở lại phòng chính, trông thấy ngọc bội Tuyên Thiệu đặt lên bàn lúc gần đi.

Tập trung nhìn, so sánh cùng với ngọc bội Cao Khôn đeo bên hông trong trí nhớ, nàng tin chắc mình không có nhận lầm. Không có nhớ lầm.

Hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc!

Hôm nay Tuyên Thiệu đã bắt đầu điều tra thân thế của nàng, thời gian của nàng không nhiều lắm, nàng phải biết rõ ràng, tra ra hung thủ thật sự rốt cuộc là ai trước Tuyên Thiệu.

Nàng cầm ngọc bội trên bàn lên, cất vào trong ngực, sai người kêu Tô Vân Châu đến.

Tô Vân Châu đi vào phòng chính, nâng mắt nhìn nhìn Yên Vũ.

Điều chỉnh xuống dáng vẻ động tác của mình, tựa như vẫn không hề từ bỏ bắt chước theo Yên Vũ.

Yên Vũ nhàn nhạt nhìn nàng. “Ngươi thích Tần Xuyên?”

Tô Vân Châu đỏ mặt, nhưng lập tức ngẩng đầu lên. “Đúng.”

Yên Vũ gật đầu. “Ngươi nghĩ rằng huynh ấy thích ta?”

Tô Vân Châu nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Yên Vũ, qua một lúc lâu mới lại nói: “Có thể có một chút như vậy đi! Chẳng qua ngươi đã gả cho Tuyên công tử. Các ngươi đã không có khả năng.”

“Đúng, cho nên ta đối với ngươi thật ra không có uy hiếp gì, đúng không?” Yên Vũ cười nhạt nói.

Tô Vân Châu nghiêng nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ những lời này của nàng. “Vốn… cũng không tính là uy hiếp, loại chuyện tình cảm này dĩ nhiên là phải hai bên tình nguyện. Ta thích sư huynh là chuyện giữa chúng ta, có quan hệ gì với ngươi?”

Yên Vũ cười gật đầu. “Cho nên, ngươi và ta còn là chủ tớ, ngày nào ngươi ở bên cạnh ta thì sẽ trung thành với ta ngày đó, đúng không?

Tô Vân Châu lập tức gật đầu. “Đúng vậy, chuyện này không cần nghi ngờ! Coi như là vì hắn, ta cũng sẽ không phản bội ngươi…”

Câu nói theo sau của nàng ta nói rất nhỏ, như là đang tự lẩm bẩm.

Nhưng Yên Vũ vẫn luôn nhìn nàng ta chăm chú ngược lại không có bỏ hụt những lời này.

Vậy nàng mới yên lòng, nàng mong muốn chính là hiệu quả như vầy.

Tuy Lục Bình thông minh cơ trí, cũng trung thành và tận tâm, nhưng nàng tin rằng Lục Bình sẽ càng trung thành với Tuyên Thiệu hơn.

Chuyện nàng cần làm hôm nay cần phải giấu Tuyên Thiệu, Lục Bình không dùng được.

Mặc dù Tô Vân Châu không thể khiến cho người ta bớt lo như Lục Bình, nhưng tâm tư nàng ta đơn thuần thiện lương, vì thích Tần Xuyên nên tất nhiên sẽ không bán đứng chuyện của mình.

“Được, ngươi nói như vậy, ta an tâm.” Yên Vũ đứng dậy đi tới cạnh bàn. “Mấy ngày kế tiếp ngươi cần phải giúp ta làm vài chuyện, hơn nữa không thể để cho người khác biết được. Ngươi hiểu không?”


Tô Vân Châu nghe vậy, lập tức khẩn trương. “Người khác là chỉ ai?”

“Tất cả mọi người ngoại trừ ta và ngươi.” Yên Vũ nâng bút, viết xuống trên giấy một hàng chữ, thổi thổi nét mực.

“Tất cả mọi người ngoại trừ ta và ngươi? Đó chính là bọn Lục Bình, ngay cả Tuyên công tử cũng đều phải giấu?” Tô Vân Châu kinh ngạc nói.

“Đúng, ngay cả Tần Xuyên cũng không thể nói. Ngươi có thể làm được không?” Yên Vũ làm khô nét mực, gấp tờ giấy lại, để vào phong thư, nhìn Tô Vân Châu, nói.

Tô Vân Châu suy tư một hồi, trịnh trọng gật đầu. “Nếu là chuyện ngươi giao phó cho ta, ta nhất định sẽ làm được.”

Yên Vũ giao phong thư tới trong tay Tô Vân Châu, nhìn nàng ta nói: “Cám ơn ngươi.”

Tô Vân Châu ngẩn ra.

“Giúp ta đem thư này giao cho Cao Khôn, Cao công công ở trong cung.” Yên Vũ thấp giọng phân phó.

Tô Vân Châu gật đầu, giấu phong thư vào trong ngực, cất bước đi.

Yên Vũ nhìn bóng lưng rời đi của nàng ta, hít sâu một hơi.

Hy vọng nàng không đoán sai, hy vọng nàng có thể thông qua Cao Khôn tìm được nơi cậu núp.

Lúc chạng vạng, Yên Vũ đang ở trong phòng luyện chữ lớn.

Khi tâm thần nàng không yên thì thích luyện chữ lớn, có thể nhanh chóng khiến cho mình bình tĩnh lại. Chỉ có khi tỉnh táo thì con người mới có thể làm ra phán đoán chính xác, có thể càng suy nghĩ lý trí hơn.

Lúc càng nguy cấp khẩn trương thì càng không thể nóng nảy.

Mà nàng luyện chữ lớn thật lâu, trong lòng vẫn có mơ hồ lo lắng, khó có thể áp chế.

Lúc Tô Vân Châu vừa mới đi vào viện, nàng liền nghe thấy được tiếng động.

Nàng bỏ bút lông sói trong tay xuống, lau lau vết mực ở trên tay, xoay ngươi đi ra ngoài.

Tô Vân Châu vén mành vào, nhìn nàng một cái, tiến lên thấp giọng nói: “Cao Khôn nói, ngày mai sau ngọ, giờ thân một khắc ở Lâu Ngoại Lâu*.”

(*là tên một nhà hàng truyền thống, rất nổi tiếng của Trung Quốc. Theo wikipedia thì nhà hàng này được lập vào triều Thành ở Hàng Châu. Link tham khảo thêm: https://translate.google.com/translate?hl=vi&sl=zh-CN&u=https://zh.wikipedia.org/zh/%E6%A5%BC%E5%A4%96%E6%A5%BC&prev=search)

Yên Vũ gật đầu, trở lại bên cạnh bàn, nhấc lại bút, nhưng hoàn toàn không có tâm tình luyện chữ. Nhìn chữ “Thiên” mình viết đầy ra nhưng không có một cái nào nhìn thuận mắt.

Nàng kéo kéo khoé miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉa mai. Vốn tưởng rằng khống chế tâm tình của mình chẳng qua là một chuyện đơn giản nhất, nhưng hôm nay mới biết khi để ý đến một người, nỗi lòng của mình đã hoàn toàn không do chính mình khống chế.

Nhất cử nhất động của người đó, thậm chí một ánh mắt, một cái mỉm cười đều có thể dễ dàng tác động tới tâm của mình.




Ngày hôm sau dùng xong ngọ thiện, Yên Vũ liền dẫn Tô Vân Châu ra khỏi Tuyên phủ.

Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng đồ nữ trang một chút, lại thấy hai người từ trong cửa hàng đi ra, lên xe ngựa. Xe ngựa chỉ đi dạo loanh quanh trong thành Lâm An, khi thì dừng xe người bên trong vén mành nhìn gì đó ở ngoài, khi thì chậm rãi đi về phía trước.

Không ai chú ý tới xe ngựa rời khỏi cửa hàng đồ trang sức không bao lâu liền thấy một cô gái lặng lẽ đi ra từ cửa sau của cửa hàng, nhìn cách ăn mặc giống như nha hoàn của nhà giàu nào đó.

Đầu của nàng ta cúi rất thấp, nếu đến gần nhìn liền có thể nhận ra, cô gái đó không phải là Yên Vũ thì là ai?

Ngồi trong xe ngựa là Tô Vân Châu đổi quần áo với Yên Vũ, và tiểu nha hoàn chuyên môn hầu hạ quý nhân của cửa hàng đồ trang sức.

Tiểu nha hoàn hỏi: “Vị phu nhân này, chừng nào chúng ta mới quay về cửa hàng ạ?”

Tô Vân Châu liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. “Không vội, ngươi hầu hạ ta vài vòng ở Lâm An, đúng thời gian thì trả tiền cho ngươi, nè, những cái này coi như là tiền cọc.”

Tiểu nha hoàn nhìn thấy Tô Vân Châu lấy ra vàng lá, trợn cả mắt lên, cười không ngậm được mồm, hai tay nhận lấy vàng lá, liên tục gật đầu, không còn thúc giục quay về nữa.

Yên Vũ biết cơ sở ngầm của Hoàng thành ti trải rộng khắp Lâm An, không biết Tuyên Thiệu có phái người theo dõi nàng hay không, nhưng để đạt được mục đích, phải ra hạ sách này.

Nàng lặng lẽ đi tới bên Lâu Ngoại Lâu thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở cạnh cửa.

Một vị công tử dáng người cao gầy nhảy từ trên xe ngựa xuống, khi đi ngang qua nàng thì cầm cây quạt xếp gõ nhẹ trên vai nàng một cái. Nàng chăm chú nhìn kỹ, mới nhìn ra vị “công tử” này chính là Cao Khôn.

Mặt mũi Cao Không tuấn tú, giả trang như thế cũng thật sự là một chàng công tử nhà giàu.

Nếu hắn không mở miệng, không ai nhìn ra hắn là một hoạn quan.

Yên Vũ theo Cao Khôn vào phòng bao của Lâu Ngoại Lâu.

Cao Khôn đi đến ghế ngồi xuống, mắt híp lại, cười nhìn Yên Vũ. “Quả thật là phu nhân của Tuyên Thiệu hẹn, thật sự ngạc nhiên! Ta còn tưởng rằng tiểu nha hoàn lừa ta chứ?”

Yên Vũ ngồi xuống đối diện hắn. “Thời gian của ta eo hẹp, không có nói chuyện khác với Cao công công, hôm nay hẹn là vì muốn xin Cao công công giúp ta một chuyện.”

Cao công công nhướn mắt nhìn nàng, cười hì hì. “Ta và Tuyên Thiệu từ trước tới nay bất hoà, Tuyên phu nhân ngài biết đó. Ngài xin ta giúp đỡ, thực sự là chuyện hiếm có! Chắc hẳn… Tuyên công tử không biết chứ?”

“Ta muốn gặp An Niệm Chi, xin Cao công công giúp đỡ.” Yên Vũ không để ý đến hắn, nói gọn gàng dứt khoát.

Cao Khốn sững sờ, nheo mắt lại nhìn nàng chằm chằm. “An Niệm Chi? Là ai? Chỉ sợ là Tuyên thiếu phu nhân tìm lộn người rồi? Người mà ngài nói, ta không biết.”


Yên Vũ biết hắn ta sẽ không dễ dàng thừa nhận, giơ tay lên lấy ra miếng ngọc bội từ trong lòng, đung đưa trước mặt Cao Khôn.

Cao Khôn lập tức sững sờ, thả tay sờ soạng ở bên hông mình.

Tay hắn chạm đến một khối lạnh lẽo ở bên hông, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Ngươi từ đâu mà có được?”

Yên Vũ nắm ngọc bội trong lòng bàn tay, cười nhạt nói: “Nếu như ta đoán không sai, miếng ngọc Cao công công đeo trên người hiện giờ là đồ giả phải không? Không biết đánh mất đồ được hoàng thượng ban cho phải bị tội gì đây?”

Cao Khôn lạnh lùng nhìn Yên Vũ. “Ngươi nên biết rằng, nếu như ta cứng rắn lấy lại ngọc bội từ trong tay ngươi, không phải là việc khó.”

Yên Vũ nghe vậy để ngọc bội trong tay xuống trên bàn, đẩy về phía trước. “Cao công công đừng hiểu lầm, ta vốn cũng không có ý dùng ngọc bội uy hiếp ngươi. Ngọc bội này vốn định là trả lại cho ngươi.”

Cao Không nghe vậy, cũng không cầm lấy miếng ngọc bội đó, trái lại híp mắt đề phòng nhìn Yên Vũ.

“Chính Cao công công cũng nói ngươi luôn bất hoà với Tuyên Thiệu, Mục Thanh Thanh làm sao vào cung, làm sao xích mích với ta, ngươi ở chính giữa gây xích mích ra sao, tin rằng ta không nói nhưng ngươi rõ ràng hơn ta. Nói như thế, thấy ta bị Mục Thanh Thanh hãm hại, Cao công công chắc là người cao hứng nhất.” Yên Vũ chậm rãi nói. “Thế nhưng vì sao ngươi lại phiêu lưu mạo hiểm cứu ta ra từ nhà ấm trồng hoa của hoàng thượng? Phá hư kế hoạch của Mục Thanh Thanh? Bịt mặt, chẳng biết Cao công công có còn nhớ hay không?”

Cao Khôn nhíu mày, còn chưa mở miệng.

Lại nghe Yên Vũ nói: “Cao phủ ở phố Tây bắc đã từng treo tấm biển “An phủ”, Cao công công ngươi không tiếc quanh co hơn nửa thành Lâm An, lặng lẽ lẻn vào, sau đó lại bị Tuyên Thiệu phát hiện mới phải đổi thành “Cao phủ”. Bên trong đến tột cùng cất giấu bí mật gì, Cao công công cho rằng ta đoán không được sao?”

Sắc mặt của Cao Khôn đã lạnh xuống.

Yên Vũ cười cười. “Ngươi đừng nóng giận. Nếu ta đã biết tìm ngươi, thẳng thắn nói cho ngươi những điều này là không có mang địch ý. Ta chỉ muốn gặp An Niệm Chi, có một chuyện quan trọng ta phải đích thân nói cho ông ta biết.”

Cao Khôn hít một hơi thật sâu. “Tất cả cái này bất quá chỉ là suy đoán của ngươi, An phủ, Cao phủ chỉ là trùng hợp, họ An ở Lâm An rất nhiều, không biết ngươi ở đây nói nhảm cái gì.”

Yên Vũ gật đầu. “Có lẽ Cao công công không thể làm chủ được phải không? Vậy ngươi chuyển lời cho An Niệm Chi, ta biết chuyện ông ta muốn hoàn thành nhất tại sao ba năm trước đây thất bại. Ta có tin tức xác thực, có lẽ có thể giúp ông ta hoàn thành chuyện ông ta muốn làm nhất. Có muốn gặp ta hay không, hãy để cho ông ta tự quyết định đi!”

Vẻ mặt Cao Khôn khó coi. “Hừ, tự quyết định!”

Yên Vũ nhàn nhạt nhìn hắn ta, giống như trong lòng đã có dự tính.

Cao Khôn đưa tay cầm lên ngọc bội ở trên bàn, xoay người ra khỏi phòng bao.

Yên Vũ vẫn ngồi trên ghế, lắng tai nghe Cao Khôn đi xuống cầu thang, ra bên ngoài Lâu Ngoại Lâu. Rồi nghe thấy người đánh xe quất ngựa rời đi.

Nàng mới thở ra một hơi thật dài, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng.

Vừa rồi nàng chỉ gạt Cao Khôn, giống như hắn đã nói, mọi thứ nàng nói chỉ là suy đoán ngông cuồng. Nhưng thấy phản ứng của Cao Khôn, nàng liền biết mình chắc chắn đã đoán đúng.

Cậu quả nhiên có quan hệ với Cao Khôn.

Hơn nữa, có thể trước đây cậu sai Cao Khôn cứu nàng ở trong cung, có lẽ Cao Khôn nghe lệnh của cậu.

Cao Khôn bất hoà với Tuyên Thiệu như vậy, có phải cũng là vâng lệnh của cậu?

Từ trước khi nàng gặp được cậu, cậu đã đang đối phó với Tuyên gia?


Vì sao cậu chắc chắn kẻ thù hại chết mẫu thân chính là Tuyên Văn Bỉnh như vậy? Nàng rõ ràng thấy rất nhiều điểm đáng ngờ. Suy nghĩ của cậu tỉ mỉ, không có khả năng nhìn không thấy chứ?

Yên Vũ lại ngồi một hồi, đứng dậy rời khỏi Lâu Ngoại Lâu, về tới cửa hàng đồ trang sức mà nàng đã xuống xe ngựa lúc trước.

Chờ không bao lâu, liền thấy Tô Vân Châu mặc quần áo của nàng mang theo tiểu nha hoàn của cửa hàng đồ trang sức quay trở về.

Hai người đổi lại quần áo trong phòng bao. Chủ tớ dựa vào nhau trở lại trên xe ngựa.

Bình thường thuận lợi trở lại Tuyên phủ.

Giống như Yên Vũ mang theo Tô Vân Châu đi dạo thành Lâm An hơn nửa ngày.

Đêm đó, Cao Khôn nhấc chân vào nhà ấm trồng hoa trong hậu viện rậm rạp cây cối của Cao phủ, trong giọng nói mang theo chút khẩn trương gọi với vào bên trong: “Cha nuôi, cha nuôi, hôm nay Tuyên thiếu phu nhân hẹn gặp con, nàng ta… nàng ta đoán được con và An Niệm Chi có quen biết…”

Cao Khôn nói tới đây, ngừng nói. Hắn cúi thấp đầu, đoán là tiếp theo rất có thể cha nuôi nghiêm nghị quở trách.

Nhưng đợi đã lâu cũng không nghe thấy cha nuôi mắng hắn.

Hắn nhìn thăm dò vào chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa. “Cha nuôi, người có ở đây không?”

Lúc này truyền tới một tiếng cười khẽ. “Con gái của nàng, tất nhiên là thông minh, có thể đoán được cũng chẳng có gì lạ.”

Cuối cùng không có mắng hắn, lúc này Cao Khôn mới thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Tuyên thiếu phu nhân còn nói, nàng ta biết chuyện người muốn làm nhất, tại sao ba năm trước đây phải thất bại. Nàng ta có tin tức xác thực, có lẽ có thể giúp người hoàn thành việc người muốn làm nhất.”

“Ồ? Thật không?” Lần này ở chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa ngược lại lập tức truyền đến tiếng trả lời.

“Dạ, nàng ta nói như vậy…” Cao Khôn khom người đáp. “Nhưng nàng ta nói, nàng ta muốn đích thân gặp người, đối mặt nói với người…”

Chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa truyền đến tiếng một tiếng than yếu ớt. “Thật sự là một đứa bé biết làm khó người…”

Cao Khôn không giải thích được ý nghĩa, khom người đợi một hồi cũng không nghe thấy cha nuôi ra lệnh, không thể làm gì khác hơn là lại hỏi: “Cha nuôi rốt cuộc có muốn gặp nàng ta hay không?”

“Nàng ta đã có thể tìm tới ngươi, còn nói chắc chắn như vậy, tất nhiên là hết sức nắm chắc phản ứng của ta. Tất cả nói là chuyện ta muốn hoàn thành nhất, làm sao ta lại có thể không gặp nàng ta? Cho dù có một tia cơ hội nào ta cũng sẽ không bỏ qua.” Giọng nói từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa yếu ớt nói.

“Dạ… Nếu ngay từ đầu cha nuôi dùng tấm biển “Cao phủ” cũng sẽ không khiến cho nàng ta đoán được. Ngược lại với họ An không thật của cha nuôi.” Cao Khôn nghe thấy giọng nói trong nhà ấm trồng hoa không có tức giận, liền lấy can đảm nói một câu.

Ai ngờ lập tức từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa bắn ra một luồng khí, chợt đánh vào ngực hắn, khiến cho hắn không kịp chuẩn bị, liền lui lại mấy bước, khoé miệng chảy ra một vệt máu.

“Đây là một loại niệm tưởng, một loại bận lòng, một loại ký thác… Ngươi làm sao hiểu được!” Giọng nói từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa yếu ớt thở dài.

Cao Khôn giơ tay lên lau vệt máu ở khoé miệng, khom người lắp bắp nói: “Dạ, dạ, cha nuôi tha tội, con đã nói bậy.”

“Đi đi, nhanh chóng an bài nàng ta đến.”

Cao Khôn che ngực lui ra khỏi nhà ấm trồng hoa. Nghe giọng của cha nuôi cách xa như vậy, nhưng cha nuôi ra tay lại có thể nhanh như thế, khiến hắn hoàn toàn không có cơ hội phòng bị.

Hơn nữa, hắn biết cha nuôi vẫn chưa ra tay nặng, nếu ra tay nặng, chỉ sợ hắn bây giờ ngay cả đứng cũng không nổi.

Thật không biết hắn chuyên tâm khổ học, khi nào thì có thể lợi hại như cha nuôi vậy, cũng có thể khiến người ta kính nể hắn như hắn kính nể cha nuôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui