Lúc Yên Vũ tỉnh lại thì xe ngựa còn chưa về đến Tuyên phủ.
Nàng dựa ở trong lòng Tuyên Thiệu. Xe ngựa khẽ xóc nảy cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn Tuyên Thiệu trước mắt, trong mắt vẫn còn vương chút mờ mịt. Không phải là nàng đang ở trong mật thất sao? Trong mật thất cất giấu quan tài ngọc lưu ly. Trong quan tài có mẫu thân của nàng nằm!
Nàng chợt ngồi dậy từ trong lòng Tuyên Thiệu, lo lắng nhìn xung quanh một chút.
Không sai, bây giờ nàng đang ở trên xe ngựa. Không thấy cậu, cũng không thấy mẫu thân.
Chẳng lẽ tất cả vừa rồi không thật?
Bây giờ đã nhá nhem tối, trong xe không có chút đèn. Có sắc trời mờ tối bên ngoài màn xe chiếu vào.
Nàng thậm chí không thấy rõ biểu cảm trên mặt Tuyên Thiệu.
Từ khi nàng tỉnh lại đến lúc nàng ngồi dậy từ trong lòng Tuyên Thiệu, Tuyên Thiệu vẫn chưa phát ra một lời.
Không khí trong xe như hơi ngưng trệ.
Yên Vũ cau mày nhìn Tuyên Thiệu. Trong nhất thời không biết mình nên nói cái gì.
Hỏi hắn đã cứu mình ra từ đâu? Hắn có thể tìm được mình, có lẽ hắn cũng đã thấy qua phòng đá trong tiểu viện gần thập lý đình ở ngoại thành, chắc chắn hắn cũng thấy được bức hoạ trên vách tường đá. Như vậy lúc trước tại sao mình lại đột nhiên biến mất, quan hệ của mình và An thần y như thế nào, mình nên giải thích ra sao?
Hắn không mở miệng, nàng cũng không biết mình nên mở lời từ đâu.
Giữa hai người dường như tiếp tục giằng co.
Ai cũng không xung phong đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ trong xe ngựa.
Xe ngựa vào cổng chính của Tuyên gia, dừng lại ở cổng trong.
“Công tử.” Người đánh xe ở bên ngoài kêu một tiếng.
Tuyên Thiệu đứng dậy đưa tay đỡ Yên Vũ.
Yên Vũ theo bản năng né một cái, tránh tay của hắn.
Tuyên Thiệu ngẩn người. Con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn nàng, bàn tay đưa ra của hắn cũng cứng lại ở giữa không trung.
Trong lòng Yên Vũ hơi tự trách, đây là Tuyên Thiệu, mình tránh Tuyên Thiệu làm cái gì?
Nhưng khi nàng muốn vươn tay nắm lấy tay của Tuyên Thiệu thì Tuyên Thiệu đã xoay người nhảy xuống xe ngựa trước.
Trong lòng Yên Vũ ngưng lại một chút, tựa như đã trúng một búa rầu rĩ. Có chút buồn khổ, khó mà diễn tả bằng lời.
Nàng vịn khung cửa xe, đạp lên ghế xe ngựa, xuống xe ngựa.
“Thiếu phu nhân, người không sao chứ?” Tô Vân Châu từ xa chạy tới. “Chúng tôi lo lắng chết! Người không biết, công tử cũng sắp điên lên, phái ra toàn bộ người của Hoàng thành ti, muốn lật cả Lâm An để tìm người đó!”
Yên Vũ nghe vậy, trên mặt có chút xấu hổ, nâng mắt nhưng chỉ thấy bóng lưng Tuyên Thiệu đứng ở bên cạnh, chẳng nói câu nào.
Mình đột nhiên biến mất, không khó tưởng tượng ra trong lòng hắn lo lắng, về tình về lý bây giờ mình cần phải cho hắn một lời giải thích mới đúng.
Thế nhưng Yên Vũ không biết giờ đây mình nên nói cái gì? Có thể nói cái gì?
Nói cho hắn biết, thật ra An thần y là cậu của nàng? Nói cho hắn biết, thật ra mình là con gái của Diệp thừa tướng, vì báo thù diệt môn năm đó mới tiếp cận hắn?
Những lời này, nàng giờ đây làm sao nói thành lời được?
Sự thật không rõ, quá khứ của nàng đã không thể nào nói đến.
Vả lại bóng lưng mang chút lạnh lùng của Tuyên Thiệu khiến trong lòng nàng không chắc chắn. Nàng không biết hắn đã biết cái gì? Đã biết bao nhiêu? Hắn là cứu mình ra từ trong mật thất của cậu sao? Vậy hắn có thấy mẫu thân của mình không? Hắn đã đoán được thân thế của nàng hay không?
Giờ đây bóng lưng chìm trong lạnh lùng của hắn, không nói một câu nào, không biết hắn đang tự trách mình đã giấu diếm, có phải lòng tràn đầy tức giận hay không?
Yên Vũ cắn môi dưới, trong lòng rầu rĩ không nguôi.
Tuyên Thiệu chợt xoay người lại, giọng lạnh nhạt nói: “Nàng đi về nghỉ ngơi đi, có việc thì cho người đến Hoàng thành ti tìm ta, ta còn có việc phải xử lý.”
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, lên xe ngựa, ra khỏi viện.
Hắn thậm chí không có cho nàng thời gian trả lời, không tính nghe lời giải thích của nàng.
Yên Vũ nhìn xe ngựa đi xa, ngựa đau đến hít thở đều phải cố hết sức.
Nàng và Tuyên Thiệu từ lúc mới vừa bắt đầu đã định trước sẽ biến thành hôm nay, thậm chí không bằng như bộ dáng hôm nay ấy chứ?
Lúc đầu, từ khi nàng chọn giấu diếm thì đã quyết định cuối cũng sẽ có một ngày bọn họ phải đối mặt với xấu hổ cùng xa cách sau khi chân tướng bị vạch trần phải không?
Yên Vũ lặng im xoay người bước từng bước đi trở về.
Tô Vân Châu nhìn hướng xe ngựa rời đi một chút, lại nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Yên Vũ.
Bước nhanh đuổi theo. “Thiếu phu nhân, người và công tử làm sao vậy? Cãi nhau à? Người phải hiểu công tử ạ, lúc công tử nghe nói không tìm được người, sắc mặt cũng thay đổi. Ta cho tới bây giờ chưa từng qua thấy dáng vẻ kia của hắn, ngay cả Lục Bình cũng bị doạ! Công tử rất lo lắng cho người… Còn có cái phòng đá kia, trên vách tường trong phòng đá toàn là chân dung của người, thật quái dị…”
Yên Vũ cúi đầu từng bước một đi trở về.
Lời của Tô Vân Châu nói nàng dường như cũng không có nghe thấy câu nào.
“Thiếu phu nhân…”
“Để ta một mình yên lặng.” Yên Vũ đẩy cửa phòng chính ra, trở tay nhốt mình vào trong phòng.
Nàng đi vào phòng trong, nằm lên giường.
Từ thân thể đến đáy lòng, cả người nàng uể oải không chịu nổi, một câu cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Nếu nàng có thể sống đơn giản như Tô Vân Châu vậy thì tốt biết bao. Tự do tự tại, vui tươi hoạt bát, không bị ràng buộc, không cần phải làm trái với nội tâm của mình…
Nàng nhắm mắt lại, rõ ràng cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng nhắm mắt lại thì trong đầu đều là cái quan tài ngọc lưu ly cùng với dáng vẻ mẫu thân ngâm mình trong dịch thể màu hồng nhạt đó…
Mẫu thân…
Dưới ánh đèn lờ mờ, mẫu thân giống như đang ngủ, khoan thai như vậy, yên bình như vậy…
“Mẹ… Mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại nói cho con biết năm đó rốt cuộc là ài? Rốt cuộc là ai hại Diệp gia, hại cha, hại mẹ? Đừng để cho con đoán… con thật là khổ sở, rất khổ…” Yên Vũ nhắm mắt lại, lẩm bẩm.
Ba năm trước đây, cậu nói, ba năm trước đây ông ta từng có cơ hội làm thức tỉnh mẫu thân, nhưng bởi vì xuất hiện sai lệch nên mẫu thân mới không thể tỉnh lại…
Yên Vũ bỗng nhiên mở mắt ngồi dậy từ trên giường.
Ba năm trước? Nàng nhớ Mục Thanh Thanh cũng là ba năm trước đây đột nhiên tới Lâm An, tới Xuân Hoa lâu.
Sau khi hai người trở thành tỷ muội, nàng ta thường xuyên tự nói với mình, nàng ta là người thời không chuyển kiếp tới. Ngày thường luôn nói “Sống thêm một lần”, “Trên trời đối với mình không tệ, để cho mình giành lấy cuộc sống mới”, vân vân…
Nàng từng xem thường.
Nhưng hôm nay nhớ tới, lại tựa như rất trùng hợp…
Nếu như cậu nói là sự thật, mẹ thật có cơ hội tỉnh lại. Như vậy nếu nói sai lệch của ba năm trước đây có phải là chỉ Mục Thanh Thanh đến….
Là Mục Thanh Thanh cướp đoạt cơ hội vốn có khả năng thức tỉnh, cơ hội có thể giành lấy cuộc sống mới của mẫu thân?
Suy nghĩ này rất to gan khiến cho trong lòng Yên Vũ nhảy bang bang.
Nàng lại lắc đầu, không nói chuyện này rất vô lý, rất hoang đường! Không thể nào, nhất định là mình cả nghĩ quá rồi!
Thế gian sao có chuyện lạ như thế này chứ? Nếu người chết thật sự có thể sống lại, vậy thế đạo này sẽ loạn cả lên?
Không đâu… Cậu nhất định là bị đầu óc mê muội…
Yên Vũ nằm trở lại trên giường, nhưng nàng không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt lại chính là khuôn mặt của mẫu thân – khuôn mặt bình tĩnh như thường, im hơi lặng tiếng nằm trong quan tài, chồng lên với mẫu thân trong bộ dáng tươi cười ấm áp trong trí nhớ tám năm trước ở phủ thừa tướng.
Mờ mờ ảo ảo, không xua đi được.
Yên Vũ ôm ngực. Nàng cảm thấy nếu mình lại tiếp tục như thế nhất định sẽ điên mất.
Không được phép suy nghĩ sâu hơn. Mẫu thân không có khả năng tỉnh lại. Cậu nói, mẫu thân đã không ăn không uống, không hít thở, cứ nằm bất động như vậy đã tám năm… Mẫu thân thật sự đã chết rồi… Không có cơ hội…
Yên Vũ giơ tay lên che mắt, nước mắt trượt ra trừ kẽ ngón tay.
Nếu mẫu thân đã mất, tại sao không cho mẫu thân mồ yên mả đẹp? Tại sao còn muốn cho nàng nhìn thấy hình dáng hôm nay của mẫu thân… Tại sao…
Yê Vũ ôm đầu mình, đau khổ không thôi, càng ép buộc mình không nên nghĩ tới nhưng càng không kiềm chế được nghĩ tới mẫu thân đã từng xinh đẹp tươi cười cùng với hôm nay yên lặng điềm tĩnh…
Làm con gái, đã biết thân thể của mẫu thân bây giờ đang ở chỗ nào, dù cho chỉ là một thân xác không có sinh mạng, nàng cũng không thể bỏ mặc! Nếu không, nàng thật sự là bất hiếu!
Nàng rõ ràng nhìn ra tình cảm của cậu đối với mẫu thân không bình thường, có thể nào mặc cho cậu giam giữ thân thể của mẫu thân?
Nàng phải đoạt lại mẫu thân…
Nhưng ngộ nhỡ… Cậu thật sự có biện pháp cứu sống mẫu thân thì sao? Ngộ nhỡ ba năm trước đây mẫu thân không thể thức tỉnh, thật sự có liên quan tới Mục Thanh Thanh thì sao?
“A…” Yên Vũ hét to một tiếng, ôm cái đầu như muốn vỡ ra của mình. Hai suy nghĩ mâu thuẫn gần như khiến thể xác và tinh thần của nàng bị dằn vặt đến mệt mỏi.
“Thiếu phu nhân…” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Yên Vũ hít sâu một hơi, ngồi dậy từ trên giường. “Chuyện gì?”
“Phu nhân phái Lưu ma ma đến thăm người.” Giọng của Lục Bình mang theo chút cẩn thận dè dặt.
Có lẽ là nghe thấy tiếng gào thét đau khổ giãy dụa vừa rồi của nàng.
Yên Vũ lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy nhìn thấy mình hơi chật vật ở trong gương, bộ dáng thật sự không tốt để đi gặp người bên cạnh mẫu thân như vậy, liền lúng túng nói: “Không có chuyện gì, cảm ơn mẫu thân quan tâm, xin Lưu ma ma chuyển lời cho mẫu thân, một chút nữa ta sẽ đi thỉnh an mẫu thân.”
Lưu ma ma ở ngoài cửa ho nhẹ một tiếng. “Phu nhân nói, kêu thiếu phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, không cần qua gấp, đợi khá hơn chút rồi đi cũng được. Nếu như thiếu phu nhân đã ngủ, vậy lão nô xin cáo lui, thiếu phu nhân nghỉ cho khoẻ đi.”
“Cảm ơn ma ma.” Yên Vũ lên tiếng.
Ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm, cầm lấy gương ở trên bàn, thấy trong gương đôi mắt của mình đỏ, tóc tai tán loạn, sắc mặt trắng bệch, thật như người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nàng hít sâu một hơi, vô cùng khinh bỉ mình hiện giờ.
Nhớ lại mẹ đã từng nói, tiểu thư khuê các chân chính là dưới bất kể tình huống nào cũng phải cử chỉ tao nhã khéo léo, không mất lễ nghi.
Bộ dáng của mình như hôm nay, nếu mẹ thấy chắc chắn vô cùng thất vọng?
“Lục Bình.” Nàng nghe được Lục Bình tiễn Lưu ma ma đi rồi đứng ở cạnh cửa không xa, liền cất giọng gọi.
Lục Bình bước nhanh lên trước, đẩy cửa phòng ra, người vẫn đứng ở ngoài cửa. “Thiếu phu nhân có gì phân phó ạ?”
“Vào đây.” Yên Vũ cầm gương lên. “Chải đầu.”
Lục Bình nhìn thấy dáng vẻ của Yên Vũ, cũng ngẩn ra. Nhưng nàng ta lập tức tiến lên, cầm qua lược, im lặng đứng ở sau lưng Yên Vũ, sửa sang lại búi tóc đã rối của nàng, chải suông lại tóc lần nữa. Không nhìn thêm cũng không nói nhiều.
Đến khi Yên Vũ sửa sang xong, rồi thay một bộ quần áo thích đáng, lòng của nàng đã bình tĩnh lại.
Mặc kệ con đường phía trước có cái gì đang chờ nàng, thân là con gái còn sống của Diệp gia, thân là con gái mà mẫu thân thương yêu nhất, thân là người vợ mà Tuyên Thiệu một lòng hướng về, nàng phải dũng cảm đi tiếp.
Đối mặt với con đường phía trước, với tất cả không biết cùng thách thức.
Dù cho đến khi chân tướng xuất hiện, nàng cũng sẽ dũng cảm đối mặt! Đến lúc đó nàng sẽ kể lại đầu đuôi chuyện của mình cho Tuyên Thiệu, thành khẩn xin hắn tha thứ…
“Đi thôi, đi đến chỗ mẫu thân một chút.” Yên Vũ cất bước, lãnh đạm nói với Lục Bình.
Lục Bình nâng mắt, nhìn thấy trong mắt của thiếu phu nhân lúc này có sáng ngời cùng kiên định mà lúc trước chưa từng có.
Thiếu phu nhân lúc này so với dáng vẻ nhìn thấy khi vừa vào cửa quả thật như hai người khác nhau.
Nàng ta gật đầu, lập tức đuổi theo.
Yên Vũ đến trong viện của Tuyên phu nhân.
Tuyên Văn Bỉnh còn chưa trở về, Tuyên phu nhân cũng chưa kêu người dọn cơm.
“Mẫu thân.” Yên Vũ vào cửa, tiến lên hành lễ.
“Mau đứng lên.” Tuyên phu nhân kêu Lưu ma ma ở bên cạnh đỡ nàng dậy.
Nhìn nàng từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy lo lắng. Nhưng thấy nàng tinh thần không tệ, sau khi trang điểm thần sắc cũng khá vài phần, trên mặt cuối cùng cũng hơi an tâm một chút.
“Ta kêu Lưu ma ma dặn con nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày khác tới cũng không muộn. Sao con lại chạy tới!” Tuyên phu nhân kéo tay nàng, để nàng ngồi bên cạnh mình.
Yên Vũ cúi đầu nói: “Vốn để cho mẫu thân lo lắng là con không phải. Hôm nay trở về, hiển nhiên là phải tới thỉnh an mẫu thân trước.”
Tuyên phu nhân gật đầu, mở miệng muốn nói lại thôi.
Yên Vũ cẩn thận tỉ mỉ như thế nào, há có thể không đoán ra Tuyên phu nhân nhất định là muốn hỏi nàng hôm nay rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì. Nhưng vì bận tâm thể diện của nàng mới không dứt khoát hỏi ra lời.
“Không dám giấu diếm mẫu thân, hôm nay con đi tìm vị An thần y từng điều trị lỗ tai của con trước kia. Muốn bảo ông ta xem thân thể con có cái gì không khoẻ không, vì sao đã thành hôn với tướng công rất lâu cũng còn chưa…” Yên Vũ nói tới đây, trên mặt mang theo vài phần đỏ ửng, càng thấp đầu nói. “Nhưng không ngờ tính tình An thần y cổ quái, không những không khám và chữa bệnh cho con mà ngược lại còn bắt con đi, muốn uy hiếp tướng công… Khiến mẫu thân lo lắng, con thật bất hiếu.”
Yên Vũ cúi thấp đầu, nét mặt lộ vẻ xấu hổ.
Tuyên phu nhân nghe vậy, ngớ ra trong phút chốc, cười vỗ vỗ tay nàng. “Người đã trở về là tốt rồi, nhưng An thần y không bắt được?”
Yên Vũ lắc đầu, bắt được hay không nàng cũng không biết, Tuyên Thiệu không có nói gì liền đi. Có lẽ là không có bắt được?
Tuyên phu nhân gật đầu, thở dài một tiếng. “Tuyên phủ đã nhiều năm không có con nít, nhìn thấy những bạn thân khác bây giờ đều đã làm tới bà nội, ngậm kẹo đùa cháu thật là vui vẻ, ta cũng có chút ước ao. Nhưng thành viên trong Tuyên gia đơn giản, trong nhà cũng không có nhiều khúc mắc, cũng là may mắn mà người ngoài ước ao không được, ta thấy rất đầy đủ. Tuy rằng ta và lão gia cũng ngóng trông sớm có thể bồng cháu nội. Con và Tuyên Thiệu đều còn trẻ, chuyện này không cần sốt ruột!”
Mọi người hầu hạ trong phòng Tuyên phu nhân đều cúi đầu cười.
Trên mặt Yên Vũ cũng đỏ lên.
“Ta thấy Thiệu nhi thật tâm đối đãi con, em bé sớm muộn cũng sẽ có. Ta giống như con lúc này, cũng là gấp đến mức khủng khiếp… Cũng đã tới rồi!” Tuyên phu nhân vỗ vỗ tay của nàng, dịu dàng trấn an.
Trong mắt Yên Vũ lệ nối tiếp. Ngay từ đầu nàng quả thật không ngờ Tuyên phu nhân là một người tiếp xúc tốt như vậy, cũng không hề nghĩ rằng Tuyên phu nhân sẽ có một ngày như thế, đối đãi chân thành ấm áp với nàng. Ngược lại khiến cho nàng nhớ đến mẹ của mình, nhớ lại ngày tháng nàng thân là con gái được ưu ái trong phủ thừa tướng
“Cảm ơn mẫu thân…” Những lời nói này của Yên Vũ hết sức chân thành.
Lúc rời khỏi viện của Tuyên phu nhân, ánh trăng và sao đều đã thấy loáng thoáng.
Gió đêm hơi lạnh xẹt qua bên tai.
Trong không khí tràn đầy mùi hoa nhàn nhạt, bóng đêm yên tĩnh, nhưng bên mình lại không có người ấy làm bạn.
Cũng không biết Tuyên Thiệu có trở về không?
Chuyện của Hoàng thành ti đã xử lý xong?
Hắn vì tìm nàng, đã phái đi toàn bộ nhân mã của Hoàng thành ti. Hoàng thành ti chủ yếu là phụ trách an nguy của hoàng đế, hắn hành động như vậy không hợp quy củ, có thể sẽ khiến hoàng đế tức giận?
Yên Vũ còn không biết, bởi vì lúc này Tuyên Thiệu đã bị không ít người tố cáo.
Chẳng qua tấu chương tố cáo đều bị tả hữu thừa tướng cùng Tuyên Văn Bỉnh giữ lại không gửi đi.
Nếu như hắn đã trở lại, mình nếu như không thể báo cho hắn biết thân phận cùng toàn bộ sự thật, thì cũng sẽ lời nói dịu dàng dỗ dành, cho hắn thấy cõi lòng của mình, nói cho hắn biết đợi thêm một chút, luôn có một ngày nàng có thể chia xẻ với hắn tất cả bí mật ở sau lưng mình. Hắn với nàng cũng không cần tiếp tục giấu diếm cái gì. Không cần phải tiếp tục thận trọng để bảo toàn quan hệ giữa bọn họ như vậy…
Bước chân của Yên Vũ rơi trên con đường đá xanh, nhưng nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt.
Nàng phóng thính lực của mình ra xa, nhưng không nghe thấy một chút âm thanh nào của Tuyên Thiệu.
Phòng chính không có, trong viện không có, ngay cả thư phòng cũng không có…
Hắn không có trở về… Hắn không có ở nhà…
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng lúc Tuyên Thiệu rời đi cũng không quay đầu lại, Yên Vũ biết mình lại lần nữa tổn thương tới tim hắn.
Sự giấu diếm của nàng, sự im lặng của nàng, sự biến mất đột ngột của nàng khiến cho hắn có cảm giác không được tín nhiệm…
Yên Vũ cắn môi dưới, khẽ thở dài một tiếng.
Quả nhiên, tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Quả nhiên, đùa bỡn tình cảm của người khác tất sẽ bị tình cảm đùa bỡn.
Nàng mang theo tâm tư không đơn thuần tới gần Tuyên Thiệu, dụ dỗ Tuyên Thiệu… Ngay từ đầu không hề nghĩ rằng mình cũng sẽ trao tim đi… Hôm nay đã đến lúc nên bị trừng phạt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...