Yên Vũ

Đáng giá không? Vì người khác mà thay đổi dáng vẻ vốn có của mình?”

Tô Vân Châu nhếch khoé miệng cười cười. “Từ ngày đầu tiên hắn lên núi, ta liền thích đuổi theo phía sau hắn, bắt nạt hắn, chọc ghẹo hắn… Về sau võ công của hắn lại giỏi hơn ta nên không bao giờ có thể tiếp tục bắt nạt hắn, liền biến thành đuổi theo hắn, làm hắn vui lòng. Qua nhiều năm như vậy đã thành thói quen của ta, còn có cái gì đáng hay không đáng để nói? Nếu như không đuổi theo tầm mắt của hắn, ta không biết mình nên làm gì.”

Yên Vũ nhìn Tô Vân Châu, trong nhất thời lại có chút đau lòng. Thế gian sao có đứa con gái ngu như vậy? Vô cùng ngốc nghếch đi yêu thích một người không có nàng ta ở trong lòng?

Tần Xuyên cũng là một kẻ ngu, không biết quý trọng, bỏ qua Tô Vân Châu vẫn luôn đuổi theo bên cạnh huynh ấy, ngược lại không buông chấp niệm đối với nàng, là cớ gì?

“Ngươi yên tâm, thiếu phu nhân, ta không hận ngươi.” Tô Vân Châu bỗng nhiên ngưỡng mặt lên, nhìn thẳng Yên Vũ, nói: “Ta thích hắn là chuyện của bản thân ta. Trong mắt hắn chỉ có ngươi, chứng minh là ta làm không tốt. Một ngày nào đó ta sẽ lọt vào tầm mắt của hắn, chiếm một chỗ trong lòng của hắn!”

Lục Bình cúi thấp đầu, lẳng lặng đứng nghiêm một bên, chẳng biết nên nói cái gì mới tốt.

Ở đây dường như không có chỗ nào nàng ta có thể xía vào?

Yên Vũ im lặng gật đầu. “Nếu như có thể, xin giúp ta chuyển lời cho huynh ấy. Trong lòng ta bây giờ chỉ có Tuyên Thiệu, hy vọng huynh ấy có thể quý trọng hạnh phúc bên cạnh mình.”

Tô Vân Châu nhìn nàng, không có lên tiếng trả lời.

Yên Vũ lướt qua nàng ta, đi về phía phòng chính.

Chuyện của Tô Vân Châu và Tần Xuyên nhanh chóng bị nàng bỏ qua một bên.

Có lẽ chấp niệm của Tần Xuyên cùng thảm án của phủ thừa tướng tám năm trước có liên quan. Sau trận hoả hoạn, bọn họ đều là cô nhi, sống nương tựa lẫn nhau, trước khi gặp được má Từ đã ăn xin để sống.

Huynh ấy cảm thấy mình là ca ca, có trách nhiệm chăm sóc nàng.

Nếu như chân tướng năm đó bị vạch trần, có lẽ huynh ấy có thể buông xuống chấp niệm năm đó, có lẽ huynh ấy có thể đi tự lo cho cuộc sống của mình thật tốt.

Chuyện khẩn cấp trước mắt là biết rõ rốt cuộc là ai vẽ ra kế hoạch ám sát năm đó?

Yên Vũ chậm rãi đi vài vòng ở trong phòng. Vẫn đứng ngồi không yên. Cũng không biết cậu có trở lại Lâm An không? Cậu có trở về tiểu viện ở ngoại thành kia chưa?

Nàng muốn hỏi cậu một câu, nàng muốn chứng thực với ông ta, ám sát năm đó nhất định không phải là Tuyên Văn Bỉnh bày kế!

Về phần cậu có thể tin nàng hay không, sau khi cậu nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, giờ đây nàng đã không để ý tới.

Nàng chỉ cảm thấy mình cần gấp một chút chứng thực, bằng không lòng của nàng không yên tĩnh! Nàng một khắc cũng không tĩnh được, một khắc cũng không chờ được.

“Lục Bình, chuẩn bị xe ngựa, ngươi và Tô Vân Châu cùng theo ta ra khỏi thành.” Yên Vũ nâng giọng ra lệnh với bên ngoài.

“Dạ.” Lục Bình nghe vậy lập tức đi phân phó.

Không bao lâu xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Lục Bình vốn muốn cho đại nha hoàn bên cạnh mình thế Tô Vân Châu. Nàng ta nghĩ Tô Vân Châu bây giờ ở cùng chủ tử sẽ có ít nhiều xấu hổ.

Nhưng Tô Vân Châu lại hết sức kiên trì muốn đi cùng.

Chủ tớ ba người ngồi trên xe ngựa, lên đường đi đến thập lý đình ở ngoại thành Lâm An.

“Thiếu phu nhân, là đi tìm vị thần y kia sao?” Tô Vân Châu im lặng một hồi, vẫn không nhịn được hỏi.


Yên Vũ gật đầu.

Lục Bình vừa nghe thấy, cau mày nói: “Lộ đại nhân cũng tinh thông y thuật, chủ tử khó chịu ở đâu, sao không bảo Lộ đại nhân xem?”

Yên Vũ quay mặt qua chỗ khác. “Việc này không tiện hỏi hắn.”

Lục Bình cùng Tô Vân Châu liếc mắt nhìn nhau, thấy Yên Vũ có vẻ không muốn nói nhiều, hai người thầm suy đoán.

Lục Bình hắng giọng một cái, thấp giọng thận trọng nói: “Chủ tử cũng không nên sốt ruột… Có một số việc không gấp được. Hơn nữa thời gian người và công tử thành hôn vẫn chưa tới một năm… Nghe nói năm đó phu nhân cũng là thành hôn sau ba năm mới mang thai công tử…”

Nói xong, mặt của nàng ta đỏ lên.

Trong lòng Tô Vân Châu mặc dù còn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng nói theo: “Đúng vậy, lúc ta chưa xuống núi, mẹ ta còn nói con gái chúng ta mang thai sinh con quá sớm sẽ không tốt với thân thể. Đợi tuổi tác lớn hơn chút nữa, thân thể cũng càng cường kiện hơn, sinh con cũng sẽ càng vững và khoẻ mạnh hơn…”

Yên Vũ nghe vậy, kinh ngạc nhìn hai nha hoàn.

Bọn họ cho rằng nàng sốt ruột vì không hoài thai em bé mới đến tìm thần y?

Như vậy, ngược lại cũng tốt.

Yên Vũ không có biện giải, chỉ gật đầu. “Không gấp, xem cũng không sao. Nếu là thân thể không khoẻ, nhanh chóng điều tiết ngược lại càng tốt hơn.”

“Loại chuyện này không cần phải mời thần y xem cho, ngược lại trong phủ có một số ma ma lớn tuổi có kinh nghiệm, bọn họ cũng biết xem mạch, còn biết không ít phương thuốc cổ truyền, có thể linh nghiệm!” Lục Bình an ủi.

Yên Vũ gật đầu, trong bụng có chút bất đắc dĩ.

Nhưng cũng có chút buồn vô cớ. Cuộc sống phòng the của nàng và Tuyên Thiệu luôn luôn vô cùng hài hoà.

Cho tới bây giờ vẫn không có tin tức, có lẽ là ý trời như vậy. Trước khi nàng biết rõ chân tướng, tốt nhất không nên lại xuất hiện chuyện khiến nàng trở tay không kịp.

Xe ngựa ngừng lại bên ngoài tiểu viện gần thập lý đình ở ngoại thành.

Còn chưa xuống xe, Yên Vũ liền nghe trong chái nhà phía đông có động tĩnh.

Cậu đã trở lại?

Tim Yên Vũ đập nhanh, nhưng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoang mang xuống xe.

“Thiếu phu nhân chậm một chút.” Tô Vân Châu đỡ nàng một cái, cũng học theo bộ dáng của nàng, thận trọng đạp lên ghế xe ngựa nhảy xuống càng xe.

Trước đây, nàng ta xoẹt một cái liền nhảy xuống xe ngựa.

“Các ngươi chờ ta ở bên ngoài, nếu một canh giờ ta không có đi ra thì các ngươi đi vào tìm ta.” Yên Vũ quay đầu dặn dò hai người.

“Cái gì?” Tô Vân Châu giơ tay lên cầm tay của Yên Vũ. “Thiếu phu nhân, xem thần y cũng sẽ có nguy hiểm?”

Lục Bình vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.

Yên Vũ cười khẽ. “Không có việc gì, chỉ là tính tình của thần y hơi cổ quái, ta sợ ứng phó không được, các ngươi chỉ để ý chờ ở bên ngoài đi.”

“Nếu không thì ta theo người đi vào nhé?” Tô Vân Châu cũng không chịu buông tay.


Yên Vũ thấy nàng ta đầy lo lắng khẩn trương, trong lòng ấm áp.

Nàng biết rõ nàng ta thích sư huynh, thích mình thật nhiều, không những không có sinh ra lòng thù hận với mình mà vẫn còn thân thiết như vậy. Quả thật hiếm thấy.

Nàng vỗ vỗ tay của Tô Vân Châu. “Yên tâm đi, không sao đâu. Ta trước đây từng chữa trị lỗ tai ở chỗ này, tướng công biết.”

Yên Vũ rút tay của mình ra khỏi tay Tô Vân Châu, xoay ngừoi đi vào viện.

Sở dĩ dặn dò hai nha hoàn như thế là vì nàng sợ mình không thuyết phục được cậu, hai người sẽ nổi lên tranh chấp, nếu có người khác vào viện, cậu chắc chắn sẽ không tiếp tục tranh chấp với nàng.

Phía sau là ánh mắt lo lắng của Tô Vân Châu và Lục Bình. Yên Vũ giấu trong lòng tim đang đập loạn nhịp, đi về hướng chái nhà phía đông.

“An thần y có ở đây không?” Nàng giơ tay lên gõ vang cửa gỗ.

“Kẽo kẹt…” một tiếng, cửa gỗ mở ra từ bên trong.

Tô Vân Châu đứng ở ngoài viện thò đầu nhìn vào trong, nhưng không thấy người nào khác. Chỉ thấy Yên Vũ nhấc chân đi vào chái nhà phía đông, cửa gỗ lại chậm rãi đóng lại ở sau lưng nàng. Ngăn tất cả ánh mắt theo dõi ở bên ngoài.

Yên Vũ vào chái nhà phía đông.

An Niệm Chi râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn ở bên bàn gỗ.

“Trước đó ngươi có tới?”

“Dạ, cậu đi đâu vậy? Vì sao không nói với cháu một tiếng?” Yên Vũ thấp giọng hỏi.

“Tới tìm ta có chuyện gì quan trọng à?”

“Dạ.” Yên Vũ nhìn tròng mắt màu xám của cậu, tim càng đập dồn.

“Đi theo ta.” An Niệm Chi đứng dậy, theo đường ngầm dưới giường trúc vào phòng đá.

Yên Vũ cũng đi theo ông ta xuống. Thật ra nàng nghĩ hai người nói ở trong phòng cũng được, bên ngoài cũng chỉ có Lục Bình và Tô Vân Châu cùng với người đánh xe mà nàng mang tới.

Với thính lực của bọn họ, hoàn toàn không nghe được đối thoại của cậu và nàng ở trong phòng. Không giống với lần trước có nhiều người bao vây ở bên ngoài. Hoàn toàn không cần thiết phải cẩn thận như vậy.

Nhưng cậu đi xuống trước, nàng cũng chỉ đành đi theo.

“Nói đi, có chuyện gì quan trọng?” An Niệm Chi đứng ở bên tường, vuốt ve bức vẽ trên tường đá.

“Cậu nói, người ám sát hoàng đế năm đó là Tuyên Văn Bỉnh an bài, mục đích là để giá hoạ cho cha cháu là Diệp thừa tướng, thật không?” Yên Vũ tận lực khiến giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh.

“Không sai.” An Niệm Chi chậm rãi gật đầu.

“Không, cậu, người nhất định đã lầm!” Yên Vũ lắc đầu. “Nếu là Tuyên Văn Bỉnh an bài, nhưng sao mang theo Tuyên Thiệu đi vào mạo hiểm. Nếu là ông ta an bài, ông ta nhất định có thể dốc hết sức khống chế, có chừng có mực. Sao lại để người ta đâm bị thương Tuyên Thiệu, khiến cho con trai duy nhất của ông ta cũng suýt nữa mất mạng?”

An Niệm Chi nghe vậy nâng mắt nhìn Yên Vũ.


“Là Tuyên Thiệu nói cho cháu biết?”

“Dạ.” Yên Vũ gật đầu.

“Ha ha, buồn cười!” An Niệm Chi cười lớn, râu trắng cũng run rẩy theo. “Lời nói trong miệng con của kẻ thù có thể thật? Cháu bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay còn không tự biết!”

“Không, cháu tin tưởng Tuyên Thiệu!” Yên Vũ nhìn thẳng cậu, ánh mắt không bức lui chút nào.

An Niệm Chi quan sát nàng chăm chú. “Cháu tin tưởng Tuyên Thiệu?”

Yên Vũ trịnh trọng gật đầu.

“Như vậy, hôm nay cháu đến là để nói cho ta biết, cháu, không tin cậu?” An Niệm Chi gằn từng chữ.

Yên Vũ nhíu mày. “Cậu làm sao biết chắc chắn chân tướng năm đó sẽ không phải là giả đây? Cậu làm sao chắc chắn được các chủ của Toàn Cơ các không có lừa gạt cậu đây? Cháu và Tuyên Thiệu cùng người của Tuyên gia sớm chiều ở chung, bọn họ là hạng người gì, cháu rõ ràng hơn cậu! Tuyên Văn Bỉnh sẽ không làm chuyện như vậy, cháu có mắt, cháu có tâm, cháu thấy được! Vì sao cậu không chịu tin cháu? Nhất định phải tin tưởng cái gọi là chân tướng do các chủ Toàn Cơ các nói cho cậu tám năm trước chứ?”

An Niệm Chi nhìn nàng, không nói tiếng nào, trong tròng mắt màu xám ẩn giấu tâm tình phức tạp.

“Cậu, người biết không? Cháu ở Tuyền Châu gặp phải các chủ Toàn Cơ các, cháu còn suýt nữa chết trong tay hắn! Hắn thiết kế cháu, dùng mộng yểm nói gạt cháu, muốn cháu giết Tuyên Thiệu! Có thể giữa Toàn Cơ các và Tuyên gia có thù hận nào mà cậu không biết đây? Có thể thù hận của cậu chỉ là bị người ta lợi dụng?” Yên Vũ tận lức kềm chế giọng của mình, khuyên can An Niệm Chi bị thù hận che mờ mắt.

“Phải không… Cháu cho là thù hận của ta là sai? Là bị người ta lợi dụng?” An Niệm Chi tự lẩm bẩm.

Xoay người nhìn bức vẽ trên tường đá. “Muội nghe thấy không? Ngọc Chi, con gái của muội luôn mồm bảo vệ kẻ thù giết muội, giết cả nhà của muội… Còn nói là ta sai rồi… Nó đã quên đi rồi, đã quên thù hận của Diệp gia các người, đã quên muội vô tội chết oan… Nó, không xứng làm con gái của muội!”

“Cậu!” Yên Vũ lớn tiếng cắt ngang ông ta. “Cháu không có quên thù của Diệp gia, thù của mẫu thân cháu, cháu nhớ rõ hơn so với cậu! Cháu đau hơn cậu! Nhưng cháu không muốn giết oan người vô tội! Cháu chỉ muốn biết rõ ràng chân tướng! Không muốn bị người ta lợi dụng che mắt, ngu xuẩn làm hung khí trong tay của kẻ khác!”

An Niệm Chi chợt xoay người, giơ tay bắn ra một luồng sương trắng.

Yên Vũ đột nhiên không kịp chuẩn bị, hút sương trắng này vào trong miệng. “Cậu, người…”

Chưa dứt một câu, nàng liền mềm oặt ngã xuống.

An Niệm Chi tiến lên trước tiếp được thân thể nàng sắp đổ xuống đất, quyến luyến nhìn mặt của nàng. “Thật giống mẹ của ngươi… Thật giống…”

Ông ta ôm lấy nàng, cũng không đi trở về hành lang mà chạm vào cây đuốc cố định ở trên trường, chỉ thấy giường đá trầm xuống, lộ ra một cầu thang thông đến nơi khác.

Ông ta ôm Yên Vũ chậm rãi đi xuống cầu thang.

Yên Vũ không biết mình hôn mê bao lâu, ngửi được có mùi hoa nhàn nhạt, yếu ớt tỉnh lại.

Mở mắt nhìn thấy cậu đang cầm một mảnh hoa thơm khô được ép thật mỏng, lay động ở trước mũi của nàng. Chính mùi thơm được toả ra trên miếng hoa mỏng này khiến nàng tỉnh lại.

“Cậu, người là có ý gì?” Yên Vũ chợt ngồi dậy từ dưới đất.

Nàng co rúm lại, chỉ cảm thấy cả người lạnh vô cùng.

Nhìn xung quanh một cái, bên trong phòng đá nhỏ lại bày nhiều bồn băng lớn, toả ra khí lạnh khắp nơi, khiến cho người ta thoáng như ngâm mình trong rét đậm.

Nàng nhịn không được hắc hơi một cái, hít hít mũi.

An Niệm Chi nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện, đứng dậy đi tới bên cạnh một cái khạp lớn bằng ngọc lưu ly được bồn băng vây chung quanh.

Yên Vũ hơi híp mắt lại, nhìn về phía cái khạp lớn bằng ngọc lưu ly.

Trong cái khạp bằng ngọc lưu ly dài hơn thân người ngâm một chất lỏng màu hồng nhạt, trong chất lỏng màu hồng nhạt dường như có cái gì đó lay động.

Phòng đá này không giống với phòng đá trước khi nàng hôn mê, chỉ có một chiếc đèn lồng nho nhỏ, ánh sáng mờ tối, nhìn không rõ.


Nàng đứng dậy đi về phía cái khạp bằng ngọc lưu ly.

Tới gần mới phát hiện, hình dáng của cái khạp bằng ngọc lưu ly là quan tài, ngâm trong chất lỏng màu hồng nhạt chính là một người!

Trong lòng nàng hoảng hốt, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn kéo bước chân nàng về phía trước. Nàng đi từng bước một tới bên cạnh quan tài ngọc lưu ly, chăm chú nhìn vào trong quan tài.

Phía dưới chất lỏng màu hồng nhạt là một người phụ nữ quần áo lộng lẫy đang nằm.

Mặt của nàng ta cực kỳ giống với mình.

Yên Vũ lập tức lui lại một bước, thở dốc.

Nàng run sợ nghĩ đến cái gì, giống như điên cuồng xoay người sang chỗ khác, cầm lên đèn dầu ở đằng xa, lần nữa đi tới bên cạnh quan tài ngọc lưu ly, cầm đèn rọi sáng người nằm trong quan tài.

Cả người nàng không cầm được run rẩy, tay cầm đèn gần như không ổn định.

“Đây… Đây là mẹ…”

Yên Vũ run rẩy, nói cũng không rõ ràng.

“Thả bà ấy ra! Thả bà ấy ra! Tại sao ông nhốt bà ấy ở chỗ này! Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe thấy không? Con là Vũ nhi, con tới cứu mẹ! Mẹ! Mẹ!”

Yên Vũ quẳng đèn dầu đi, hai tay nắm thành quyền, từng cái tiếp từng cái đập mạnh vào quan tài ngọc lưu ly.

“Thả bà ấy ra! Ông có nghe hay không! Thả bà ấy ra!”

Trong mắt Yên Vũ đã hoàn toàn mơ hồ, nắm tay hung hăng nện ở trên quan tài ngọc lưu ly, nện đến chảy máu.

Ngọc lưu ly nhìn như yếu ớt nhưng kiên cố dị thường, không chút sứt mẻ.

Người phụ nữ bị giam ở trong quan tài ngọc lưu ly càng dáng vẻ an tường nằm trong chất lỏng màu hồng nhạt, im hơi lặng tiếng.

“Yên Vũ, cháu tỉnh táo lại…” An Niệm Chi bắt lại tay của nàng.

Máu của nàng từ ngón tay chảy đến trên tay của ông ta.

“Không, ông buông ra!” Yên Vũ liều mạng giãy dụa. “Ta phải cứu mẹ ra! Ta phải cứu mẹ ra!”

“Cháu bình tỉnh lại! Cháu không mở ra được!” An Niệm Chi lớn tiếng nói với nàng.

“Không, không, nhất định có thể, nhất định có thể!” Yên Vũ lắc đầu, liên tục lắc đầu. “Cháu có thể cứu bà ấy ra, tại sao cậu muốn cản cháu? Tại sao không cứu bà ấy?”

“Bà ấy đã chết! Yên Vũ, cháu nhìn rõ ràng! Bà ấy đã chết!” An Niệm Chi lạc giọng quát nàng.

Giọng nói lớn chấn động trong tai Yên Vũ vang lên ù ù.

Nàng thất hồn lạc phách chỉ biết lắc đầu. “Gạt cháu, cậu gạt cháu, mẹ không chết… Mẹ không chết… Mẹ giống như đúc với tám năm trước, cháu còn nhớ rõ, cháu đều nhớ… Cậu cứu mẹ, cậu cứu mẹ đi! Cháu biết, cậu nhất định có thể cứu mẹ đúng không? Cậu, cậu, van cầu cậu, mau cứu mẹ của cháu…”

Yên Vũ thất thanh khóc rống, mẹ trong quan tài ngọc lưu ly vẫn trẻ tuổi như vậy, giống như thời gian tám năm không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt của bà, bà vẫn xinh đẹp như năm đó.

Toàn thân Yên Vũ vô lực, tay của An Niệm Chi đang kềm hai tay nàng, nàng hoàn toàn không thoát được.

“Cháu nhìn cho rõ, bà ấy đã không còn hít thở, bà ấy thật đã chết rồi… Bà ấy đã nằm ở chỗ này tám năm… Tám năm, bất động không ăn không uống, không có hô hấp, không có tim đập…” Giọng nói của An Niệm Chi nói ở bên tai nàng.

Yên Vũ dựa vào quan tài ngọc lưu ly trượt xuống ngồi trên đất. Mặt áp sát vào trên quan tài, cách chất lỏng màu hồng nhạt, kinh ngạc nhìn mẫu thân.

Dáng vẻ của bà nằm an tường như vậy, thật giống như đang ngủ.

Sao lại là chết rồi chứ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui