Yên Vũ

Ngày hôm sau, hoàng đế mới vừa sai người đi giục Hoàng thành ti mau mau báo cáo việc thẩm vấn minh bạch chuyện vu thuật hình nhân. Hồi âm còn chưa tới thì đã thấy một đại thần vẻ mặt vui mừng tìm đến.

“Hoàng thượng, thần hôm nay ở trên đường ngẫu nhiên gặp phải một vị đạo trưởng!” Hộ bộ Lý đại nhân hưng phấn đến râu mép đều run rẩy.

Hoàng thượng vừa nghe rất là tò mò. “Đạo trưởng gì? Có thể khiến cho Lý ái khanh cao hứng như thế?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, vị đạo trưởng này không phải là người bình thường, thông hiểu thiên văn địa lý, có khả năng biết được kiếp trước và chuyện tương lai, hơn nữa biết luyện chế đan dược bí truyền!” Lý đại nhân biết rõ hoàng thượng yêu thích nhất là đạo sĩ, là bởi vì theo truyền thuyết đạo sĩ có thể luyện chế tiên đan diệu dược trường sinh bất lão.

Trong cung quanh năm nuôi một số đạo sĩ, tuy không có chức quan gì nhưng đãi ngộ cũng cao hơn so với Thị lang Hộ bộ ông ta đây.

Bây giờ Hộ bộ Thượng thư tuổi tác đã cao, nếu có thể dựa vào tên đạo trưởng gặp hôm nay, hợp với sở thích của hoàng thượng, như vậy vị trí Hộ bộ Thượng thư…

Lý đại nhân run run râu mép, khó nén kích động. “Thần chính mắt thấy được đạo trưởng kia trị bách bệnh cho dân chúng thành nam, không lấy một xu. Đạo trưởng kia tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành, khi nói chuyện đều mang tiên khí lượn lờ.”

Hoàng đế nghe vậy, khuôn mặt phù thủng cũng hiện lên vẻ vui mừng. “Thật vậy? Bây giờ đạo trưởng ở đâu?”

“Hồi bẩm thánh thượng, thần mời bằng mọi cách, đạo trưởng vốn không muốn đến đây, mãi đến khi thần nói hoàng thượng người thích đạo giáo, có duyên với đạo giáo, hắn mới bằng lòng theo thần đến. Lúc này đang ở ngoài cung chờ.” Lý đại nhân nói.

Hoàng đế nghe thấy đạo sĩ kia ngay từ đâu không muốn đến, nét mặt liền hơi không vui.

“Sao, hắn còn không nguyện đến?”

Lý đại nhân hoảng hốt vội nói: “Đúng vậy, thần thấy hắn lấy ra đan dược chữa trị cho dân chúng. Có khi chỉ dùng phất trần đảo qua, ốm đau trong dân chúng liền tự tốt hơn nhiều, rất cảm thấy hắn có chút bản lãnh. Liền dùng số tiền lớn mời, ai ngờ hắn lại hoàn toàn khinh thường, còn nói người xuất gia không luyến phàm trần tục vật, không chịu theo thần đến.”

Lúc này hoàng thượng mới hoà hoãn sắc mặt. “Có lẽ là làm ra vẻ!”

Lý đại nhân gật đầu lia lịa.

Hoàng thượng suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Nếu đã tới thì tuyên vào, nhìn một cái cũng không sao cả, có phải là cố làm ra vẻ huyền bí hay không trẫm nhìn một cái liền biết.”

“Dạ, dạ!” Lý đại nhân luôn miệng trả lời.

Không để hoàng thượng đợi quá lâu, một vị đạo trưởng mặc áo bào màu xám, tay cầm phất trần trắng tinh cán bằng gỗ mun, chậm rãi đi tới trong điện.

“Bần đạo Huyền Cơ Tử bái kiến thánh thượng. Thánh thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!” Huyền Cơ Tử mở miệng, giọng nói trong trẻo khiến người ta như tắm gió xuân.

Hoàng thượng tỉ mỉ nhìn hắn. Một thân áo bào màu xám dường như đã mặc thời gian dài, hơi cũ nhưng vô cùng sạch sẽ. Vóc người đạo trưởng khá cao, dáng gầy gò, mày rậm mắt sâu, ánh mắt quắc thước, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Cây phất trần thật dài, trắng tinh không nhuốm bụi trần.

Đi qua vàng son lộng lẫy trong điện dừng lại một chút nhưng không có bị quý khí trong điện che đậy sự phong nhã tài hoa. Thật có ý vị tiên phong đạo cốt trong người.

“Nghe nói Văn đạo trưởng ở trên đường chữa bệnh từ thiện cho dân chúng?” Hoàng thượng chậm rãi mở miệng.

Huyền Cơ Tử hơi khom người. “Chỉ là làm chút việc thiện tích đức để cầu ngày nào đó độ kiếp.”

Đạo sĩ hình như coi trọng những thứ này. Hoàng thượng cũng có nghe thấy, liền gật đầu. “Nghe nói Văn đạo trưởng biết luyện chế đan dược?”

Huyền Cơ Tử vuốt râu cười. “Phàm là người tu đạo, ít nhiều sẽ biết chút thuật luyện đan, chỉ khác nhau là thông thạo hay không mà thôi. Người thông thạo không nói khởi tử hồi sinh, ít nhất cũng có thể kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể. Người không thông thạo thì hại người hại mình, hao tổn đạo hạnh.”

“Ồ? Đạo trưởng nói như thế, có lẽ là tinh thông thuật đan dược?”

“Không dám nhận tinh thông, nhưng tuyệt đối không dám lấy thứ hàng nhái giả làm thật đi lừa bịp người khác. Cần biết người làm trời thấy, hao tổn đạo hạnh, đến lúc trời phạt cũng không thể tránh khỏi.” Huyền Cơ Tử gật gù đắc ý, vẻ mặt huyền diệu.

Hoàng thượng nhịn không được đứng dậy, từ long ỷ* đi xuống, đi tới trước mặt Huyền Cơ Tử. “Lời nói của đạo trưởng rất được lòng trẫm. Nghe nói Văn đạo trưởng không chỉ biết luyện chế đan dược mà còn có thể biết bấm độn. Không bằng đạo trưởng cũng vì trẫm nhìn một chút?”

(*ghế của vua ngồi)


Huyền Cơ Tử gật đầu nói: “Thánh thượng chính là thiên tử, có long khí trong người, có thiên mệnh bảo hộ, người phàm không thể dòm ngó. Bần đạo không dám nói bừa.”

Hoàng thượng cười cười. “Cứ nói đừng ngại, trẫm đã là chân long thiên tử, thứ cho ngươi vô tội là được!”

“Chuyện này…” Huyền Cơ Tử chần chờ trong khoảnh khắc, gật đầu. “Cẩn tuân lệnh của thiên tử.”

Rồi thấy hắn hướng hoàng đế, hướng lên trời lạy vài cái, lúc này mới nâng mắt nhìn hoàng đế.

Ban đầu vẫn là mặt mang vẻ vui mừng, bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt, mắt lộ ra kinh hoàng, nhanh chóng cúi đầu xuống, vâng dạ không dám nhìn nữa.

Hoàng đế thấy phản ứng của hắn, nhíu mày. “Ngươi đây là ý gì?”

“Hoàng thượng… Bần đạo, bần đạo tài sơ học thiển, đạo hạnh không sâu, không dám nói loạn.” Huyền Cơ Tử lắc đầu không nói. Bộ dáng thất kinh, rõ ràng như là đã nhìn ra cái gì, rồi lại cực lực muốn che giấu.

“Nói! Nói đúng hay sai, trẫm thứ ngươi vô tội!” Hoàng đế không vui.

“Chuyện này…” Huyền Cơ Tử xoa xoa mồ hôi rịn trên trán. “Bần đạo đáng chết. Xin hỏi có phải thánh thượng dùng ích cốc đan đã lâu?”

Hoàng thượng gật đầu. “Sao? Đan dược này có vấn đề?”

Huyền Cơ Tử không đáp, ngược lại hỏi tiếp: “Có phải năm nay hoàng thượng được niềm vui mới?

Hoàng thượng nghĩ đến Hiền phi đang có thai, lại gật đầu một cái, vẻ mặt đã trầm xuống. “Đạo trưởng rốt cuộc muốn nói gì?”

Nhưng Huyền Cơ Tử không có trả lời, ngược lại nhìn Lý đại nhân cùng cung nhân hầu hạ ở bên cạnh một chút, cúi đầu không nói.

“Tất cả các ngươi lui ra!” Hoàng thượng quát một tiếng.

Đợi tất cả mọi người khom người nín khí lui ra ngoài điện, hoàng thượng mới cười lạnh nói: “Trẫm cũng muốn nghe một chút, đạo trưởng có cao kiến gì.”

“Ích cốc đan vốn là tăng lợi ích long thể của thánh thượng. Dù cho không thích ứng với ngũ cốc phàm trần, thánh thượng cũng có thể thần thanh khí sảng chấn hưng tinh thần, thân thể cường tráng. Nhưng người bên cạnh thánh thượng lại có ý nghĩ không đứng đắn, tổn hại long khí, hấp thu long khí của hoàng thượng bảo dưỡng người khác, vì người khác may áo cưới… Thánh thượng chớ nổi giận, bần đạo hỏi tiếp, thánh thượng đần đây có phải mỗi sáng sớm thức dậy uể oải không chịu nổi, buồn ngủ, cho dù đêm trước đi ngủ rất sớm cũng không có ngủ đủ? Hơn nữa có phải ban đêm lăn lộn khó ngủ, liên tục nằm mơ, mặc dù ăn thuốc bổ nhưng vẫn có lúc khó có thể tận hứng?” Huyền Cơ Tử nói xong liền nhìn hoàng thượng.

Hoàng đế có ý phủ nhận, nhưng quả thật Huyền Cơ Tử nói trúng điểm tử khắp nơi.

Ông ta không thể không sầm mặt nói. “Đó là suy đoán, cũng khó tránh khỏi chó ngáp phải ruồi.”

Huyền Cơ Tử cười nhưng không tranh luận, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ cổ dài tinh xảo. Hai tay dâng bình sứ lên cho hoàng thượng. “Thánh thượng, còn đây là dưỡng tinh đan bần đạo lúc ở trong núi đặc biệt luyện chế, một viên thuốc vào bụng, toàn thân ấm áp.”

Hoàng thượng nhận lấy đan dược, vẻ mặt nghi ngờ.

Huyền Cơ Tử khom người nói: “Bần đạo nguyện thí nghiệm thuốc cho hoàng thượng.”

Hoàng thượng cũng không tin được hắn, cất giọng nói: “Lý ái khanh…”

Lý đại nhân luôn cung kính đợi ở ngoài điện đi vào.

Hoàng thượng đổ ra một viên đan dược vào trong hai tay dâng lên của ông ta.

Lý đại nhân cũng từng nghe nói hoàng thượng thỉnh thoảng để cận thần thí nghiệm thuốc, trong bụng ngạc nhiên mừng rỡ, đây là hoàng thượng cho mình vinh dự đó! Vội vàng nuốt đan dược vào bụng.

Ba người trên điện đều im lặng không nói, chờ giây lát.

“Ừm…” Lý đại nhân mở to hai mắt ừm một tiếng. “Ấm, có dòng ấm giống như từ đan điền tràn ra, đi lên, à không, đi xuống, à không đúng không đúng, dòng ấm có đi lên cũng có đi xuống, đang lan ra…”


Lý đại nhân nhắm mắt, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

Hoàng thượng gật đầu, coi như hơi tin Huyền Cơ Tử. “Lý ái khanh tiếp tục đợi ở thiên điện, mỗi nửa canh giờ báo cáo cảm nhận với trẫm một lần.”

“Dạ!” Lý đại nhân mặt mang vẻ vui mừng lui ra ngoài.

“Đạo trưởng nói người bên cạnh trẫm có ý nghĩ không đứng đắn, hấp thu long khí tẩm bổ người khác, rốt cuộc là có ý gì?”

Khi trong điện chỉ còn lại hai người hoàng đế cùng Huyền Cơ Tử, hoàng đế mới vẻ mặt trịnh trọng hỏi.

Huyền Cơ Tử giơ tay lên, bấm ngón tay tính toán một chút rồi nói: “Hoàng thượng có thể cho phép bần đạo thỉnh mạch?”

Hoàng đế ngồi trên ghế bên cạnh, giơ tay lên đặt trên bàn trà.

Huyền Cơ Tử tập trung tinh thần bắt mạch, sắc mặt ngưng trọng.

Cuối cùng thu tay về, giơ giơ phất trần lên, lui qua một bên, ngậm miệng không nói.

“Thế nào?” Hoàng thượng thúc giục.

“Thánh thượng, xin thả bần đạo đi vân du đi.” Huyền Cơ Tử cúi đầu cầu xin.

“Hừ!” Hoàng đế nghe vậy giận đập bàn. “Đầu tiên là cố ý làm ra vẻ huyền bí, bây giờ thỉnh mạch rồi lại nói muốn đi. Ngươi xem hoàng cung là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Huyền Cơ Tử ngược lại cũng không biện bạch, chỉ thấp giọng nói: “Bần đạo trước khi xuống núi đã biết lần đi vân du này sẽ có một kiếp nạn, chính là số mệnh an bài, vượt qua kiếp nạn này thì về sau có thần giúp đỡ. Nếu như không độ được… Cũng là vận mệnh đã như vậy, không thể oán thán… Xin thánh thượng hãy xử lý.”

Mặc dù vẻ mặt Huyền Cơ Tử hơi tiếc nuối nhưng thần sắc được xem là vô cùng bình tĩnh đạm bạc.

Trước đây hoàng thượng hiếm khi thấy khi ông ta tức giận mà có người còn có thể bình tĩnh như thế, tựa như hoàn toàn không sợ sống chết, đã sớm coi nhẹ mạng sống.

Huyền Cơ Tử với toàn thân áo đạo sĩ, phất trần trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không nhiễm bụi trần.

Mặt đối diện với sinh tử vẫn không đổi sắc, rất có mùi vị của một thế ngoại cao nhân.

Lúc này hoàng đế đã tin Huyền Cơ Tử hơn phân nửa, thu lại thánh giận, nói: “Chẳng lẽ đạo trưởng không nguyện vượt qua kiếp nạn này sao?”

Huyền Cơ Tử nghe vậy nhìn hoàng đế. “Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, thánh thượng chính là mục tiêu quý nhân bần đạo nhìn trúng. Thánh thượng lại là chân long thiên tử, rất có ích lợi với tu luyện của bần đạo. Bần đạo tất nhiên là cầu còn không được… Nhưng mà… Việc này không rõ ràng, bần đạo chỉ sợ thánh thượng người khó mà tin được.”

Hoàng đế nhíu mày. “Rốt cuộc là chuyện gì, mà ngay cả nói đạo trưởng cũng không dám nói?”

Huyền Cơ Tử ngưng mày suy nghĩ một chút, làm như dưới quyết tâm cực lớn, tiến lên một bước, nói ở bên tai hoàng đế: “Bên cạnh hoàng thượng có phải có phụ nữ mang thai?”

Hoàng thượng gật đầu.

“Cốt nhục trong bụng người phụ nữ kia chính là nghiệt chủng hấp thu long khí!” Huyền Cơ Tử nói xong, lập tức lui một bước, vẻ mặt cực kỳ huyền bí đứng đó, không nói nữa.

“Làm càn…” Hoàng đế nghe vậy, giận dữ đập bàn, chấn động làm đổ chén ở trên bàn. “Người đâu, đem cái tên đạo sĩ thúi giả thần giả quỷ, yêu ngôn hoặc chúng kéo ra ngoài chém cho trẫm!”

Lập tức có mấy tên thái giám thị vệ nhảy vào từ cửa điện.

Giải Huyền Cơ Tử đi ra ngoài.


Huyền Cơ Tử chỉ thản nhiên thở dài, lắc đầu, khẽ lầm bầm một câu. “Thiên triều ta lâm nguy…”

Nhưng không giãy dụa, cũng không cầu xin tha thứ.

Nếu như Yên Vũ ở đây, nhất định có thể nghe ra tiếng tim đập trong lồng ngực của Huyền Cơ Tử sắp muốn nhảy ra cổ họng, chắc chắn sẽ bội phục hắn vào lúc khẩn trương như vậy mà còn có thể duy trì bản lĩnh mặt không biến sắc.

Nhưng mà Yên Vũ không ở đây.

Ngược lại hoàng thượng bị vẻ thản nhiên của Huyền Cơ Tử làm chấn động. Thật đúng là một người không sợ chết?

“Khoan đã…” Hoàng thượng giơ tay lên ngăn lại. “Thả hắn ra.”

Hoàng thượng phất phất tay, lại kêu người khác lui ra ngoài. “Ngươi nói rõ ràng, thiên triều ta làm sao lâm nguy?”

Chỉ thấy Huyền Cơ Tử mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Dù sao cũng chết, bần đạo không sợ chết. Đứa bé người phụ nữ mang thai trong bụng cũng không phải là cốt nhục của hoàng thượng, chính là người bên gối hoàng thượng thông dâm với người khác, vụng trộm mang thai. Nếu hoàng thượng mặc cho bào thai lớn lên, mặc cho nghiệt chủng này hấp thu chân long khí của người, chỉ sợ giang sơn của thiên triều ta cuối cùng cũng phải đổi chủ nhân khác!”

Hoàng thượng nghe vậy bỗng nhiên sức lực trên người sụp đổ. Thất hồn lạc phách ở trong mắt tựa như có vài phần đã tin ý trong lời nói của Huyền Cơ Tử, vừa tựa như gác bỏ hoài nghi.

“Không, điều này không thể nào… Nàng ấy không dám… dưới mí mắt của trẫm lại dám…”

“Hồi bẩm thánh thượng!” Ngoài điện đột nhiên có người bẩm báo.

Hoàng thượng như là chợt bừng tỉnh. “Chuyện gì?”

“Hồi bẩm thánh thượng, là thị vệ Hoàng thành ti bẩm báo vụ án vu thuật hình nhân.” Giọng của thái giám ở bên ngoài điện bẩm báo.

“Tiến vào.” Đầu chân mày của hoàng thượng nhíu chặt, đứng dậy trở lại long ỷ.

Huyền Cơ Tử cung kính đứng ở một bên, ôm phất trần, không tiếng động.

Một thị vệ Hoàng thành ti đi vào trong điện, bẩm báo: “Vải dùng làm con rối chính là gấm vân trắng chỉ có trong cung của hoàng hậu vào Hiền phi, tiểu thái giám được vớt lên trong giếng cạn là bị người ngộp chết sau đó bỏ xuống giếng, xác thực là người của Phượng Nghi cung. Hơn nữa, có nhiều ma ma cùng cung nữ hầu hạ trong cung của Hiền phi đã từng thấy qua tiểu thái giám kia lén lút núp ở bên ngoài Hoa Âm cung.”

“Là hoàng hậu?” Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi. “Truyền hoàng hậu!”

Lúc hoàng hậu bị dẫn đến thì toàn thân áo trắng, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, rất cung kính dập đầu thỉnh tội với hoàng thượng.

“Thần thiếp quả thật đã phái người âm thầm để ý Hiền phi, nhưng thần thiếp tuyệt không có ghim hình nhân hãm hại Hiền phi. Thần thiếp một lòng yêu thánh thượng, con nối dòng của thánh thượng thần thiếp đều coi như con đẻ, sao sẽ làm ra việc mưu hại hoàng tự? Thần thiếp phái người âm thầm để ý Hiền phi là bởi vì… Bởi vì Hiền phi nàng ta bất trung đối với hoàng thượng người…” Hoàng hậu lấy đầu chạm đất, vẻ mặt bi thương, giọng nói đau khổ.

Tựa như loại chuyện này bà ta còn khó chịu hơn so với hoàng thượng.

Trước có Huyền Cơ Tử, sau có hoàng hậu nói như vậy.

Sắc mặt của hoàng đế đã cực kỳ khó coi.

“Mang Hiền phi…” Giọng nói của hoàng thượng giống như rít ra từ trong hàm răng.

Lúc Mục Thanh Thanh tới trong điện thì nhìn thấy hoàng hậu áo trắng quỳ trên đất, vẻ mặt bi thương thì cho rằng sự tình đã phát triển theo hướng mình dự tính, lòng tràn đầy vui mừng, dịu dàng cười nhún nhún người với hoàng đế. “Hoàng thượng thánh an, thần thiếp thật sự không ngờ là hoàng hậu nương nương làm ra loại chuyện này. Hoàng hậu nương nương luôn khoan dung với người khác, có lẽ là nhất thời hồ đồ, xin hoàng thượng không nên so đo với tỷ tỷ… Tha cho tỷ tỷ một lần ạ?”

Thừa dịp hoàng đế tức giận, nàng ta không giả bộ làm người tốt thì sao được?

“Quỳ xuống!” Hoàng thượng lạnh lùng nói.

Mục Thanh Thanh ngẩn người, quay sang nhìn hoàng hậu. Đây không phải là quỳ trên đất sao? Sao hoàng thượng vẫn kêu mình quỳ xuống?

Cung nữ ở sau lưng kéo vạt áo của nàng ta. Nàng ta lại nhìn xung quanh một chút, mắt thấy hoàng đế chăm chú nhìn là chính nàng ta, mới hậu tri hậu giác phát hiện người hoàng đế kêu quỳ xuống, là mình?

Mục Thanh Thanh giơ tay lên che bụng. Lúc biết được nàng ta mang thai, hoàng đế chính miệng nói sau này nàng ta không cần làm lễ. Sao hôm nay đã quên rồi? Lại có thể trước mặt nhiều người kêu nàng ta quỳ xuống như vậy?

Mắt nàng ta đầy tủi thân, tay càng vỗ về bụng nhiều lần. “Hoàng thượng…”

“Trẫm, kêu ngươi quỳ xuống!” Hoàng thượng lạnh lùng nói.


Lúc này Mục Thanh Thanh mới phát hiện bầu không khí trong điện hết sức kỳ quái. Cuối cùng bất đắc dĩ quỳ xuống ở bên cạnh hoàng hậu.

“A! Chính là nàng ta!” Lúc này Huyền Cơ Tử đang đứng im lặng ở một bên lại bấm ngón tay tính toán một chút, kinh hô một tiếng.

Sắc mặt của hoàng thượng đen đến nỗi có thể nhỏ ra mực.

Lúc này Hiền phi vẫn chưa lộ bụng, eo vẫn mảnh mai thướt tha như trước.

Huyền Cơ Tử hô lên như thế, lòng của hoàng đế rõ ràng đã hướng về hắn. Ánh mắt nhìn Mục Thanh Thanh đã không còn ôn hoà chăm sóc như ngày thường.

“Hoàng hậu, Hiền phi đã dẫn đến. Theo như ngươi nói, có dám đối chất với nàng ta?” Hoàng đế lạnh lùng nói, trên gương mặt phù thủng lờ mờ có vẻ đau khổ.

Hoàng hậu lấy đầu chạm đất. “Thần thiếp dám.”

Mục Thanh Thanh không hiểu, liếc nhìn đạo sĩ kia, lại nhìn hoàng hậu một cái.

“Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Hiền phi muội muội, ta và ngươi cùng hầu hạ hoàng thượng, coi như là tỷ muội một hồi. Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi muốn hãm hại ta?” Hoàng hậu cắt ngang lời của nàng ta.

Mục Thanh Thanh nhíu này, cười lạnh nói: “Ý của hoàng hậu chẳng lẽ là ta tự mình làm tà vật nguyền rủa mình, tự nguyền rủa ta chết không được tử tế?”

“Con rối rốt cuộc có tác dụng lớn như vậy hay không bất quả chỉ là cá nhân ngươi tính toán. Rốt cuộc tại sao ngươi muốn hãm hại ta, có dám nói rõ ràng trước mặt hoàng thượng hay không? Tiểu thái giám trong cung ta tại sao lại chết trong giếng cạn? Ngươi dám nói ngươi không biết sao?” Hoàng hậu ép hỏi từng câu, khác với dáng vẻ mềm yếu thường ngày.

Hơn nữa hoàn toàn không để cho Mục Thanh có cơ hội nói xen vào, tự hỏi tự trả lời: “Chân tướng là gì, ta rõ ràng, trong lòng ngươi càng rõ ràng hơn! Ngươi có dám trước mặt hoàng thượng nói một chút, ban đêm sau khi đi ngủ thì ngưoi không ngủ yên trong tẩm điện, lén lút đi đâu? Tiểu thái giám kia có phải phát hiện ra ngươi lén lút gặp người, bị ngươi giết bịt miệng? Ngươi biết ta có nghi ngờ đối với việc ngươi tằng tịu với người khác, liền tiên hạ thủ vi cường*, làm ra vật dơ bẩn hãm hại ta?”

(*ra tay trước thì chiếm được lợi thế)

“Ngươi… Ngươi rõ ràng là già mồm át lẽ phải! Đây đều là một mình ngươi tưởng tượng ra vô căn cứ! Ngươi có chứng cớ gì?” Mục Thanh Thanh không ngờ sự tình lại đột nhiên biến thành như vầy. Rõ ràng lúc nàng ta tiến vào điện, trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng cho rằng hoàng đế là muốn nâng đỡ mình, huỷ bỏ hoàng hậu. Đến khi nàng ta sinh hạ long tử là có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu…

Vì sao trong nháy mắt lại biến thành nàng ta bị hoàng hậu nhiều lời tra hỏi?

“Hoàng thượng người nên làm chủ cho thần thiếp ạ! Hoàng hậu rõ ràng là thẹn quá hoá giận, vu tội thần thiếp!” Mục Thanh Thanh khóc lóc thở than, rất quyến rũ mê người.

Nhưng lần này hoàng đế không có bị nàng ta mê hoặc, ngược lại vô cùng lý trí nói: “Đi Hoàng thành ti, mang con rối tới. Đã là vu cáo hãm hại, phía trên chắc chắn để lại dấu vết!”

Thị vệ Hoàng thành ti lập tức mang con rối tới, cũng rất có tính toán trước kêu người mang hai xấp gấm vân trắng trong phòng kho của Phượng Nghi cung và Hoa Âm cung tới.

Hoàng hậu vừa nhìn thấy đường may thô thiển thì không nhịn được cười nhạo, nhìn Mục Thanh Thanh nói: “Con rối này e là tự mình Hiền phi động thủ làm ra phải không? Luôn nghe nói ngươi ngâm thơ giỏi, nhưng nữ công có khiếm khuyết. Nếu là muốn vu cáo hãm hại bổn cung thì cũng nên tìm một người làm giúp, con rối thô thiển như vậy mà làm ra từ tay bổn cung sao?!”

Hoàng thượng nghe vậy cũng nhìn về phía con rối đó.

Lúc trước, khi phát hiện hình nhân này là trong lúc Hiền phi đau bụng không chịu nổi, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy? Hôm nay nhìn lại lần nữa, lại nghe hoàng hậu nói như vậy, mới phát hiện mình bị người lừa gạt.

Đế trong của giày dưới bàn chân ông ta đang mang đều luôn là hoàng hậu tự tay làm, biết là ngự dụng tú nương làm ra đế trong cũng không vừa chân như hoàng hậu tự tay làm cho ông ta. Mười mấy năm qua, ông ta đều quen với mang đế trong do hoàng hậu tự tay làm.

Nếu thật là hoàng hậu làm hình nhân này, cho dù luống cuống như thế nào đi nữa cũng không đến nỗi đường may sai xót như vậy!

Rốt cuộc thái giám cầm con rối và vải của hai cung so sánh.

Vải của con rối tuy có vẻ hơi cũ nhưng rõ ràng không phải xuất xứ từ cùng một xấp ở trong Phượng Nghi cung, ngược lại thật là giống với vải từ Hoa Âm cung. Dưới so sánh, không khó nhìn ra dấu vết cố ý làm cũ đi.

Như vậy, chân tướng rõ ràng như bóc trần.

Hoàng đế vạn phần thất vọng nhìn Mục Thanh Thanh. “Hiền phi có lời gì muốn nói?”

Mục Thanh Thanh trong lòng đã luống cuống, nhìn khắp nới, muốn tìm bóng dáng của Cao Khôn.

Nhưng không khéo, hôm nay Cao Khôn đúng lúc không hầu hạ ở trước điện.

“Thần thiếp… Thần thiếp… Thần thiếp nhất thời hồ đồ, hình nhân là thần thiếp làm, nhưng tiểu thái giám kia chết như thế nào thần thiếp quả thật không biết. Thần thiếp cũng tuyệt không có phản bội hoàng thượng… Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp a, lòng của thần thiếp đối với người thiên địa nhật nguyệt có thể thấy được… Thần thiếp sao lại làm ra chuyện có lỗi với hoàng thượng chứ?” Mục Thanh Thanh khóc đến đáng thương.

Giống như nàng ta thật sự là lưng mang uất ức lớn bằng trời, bị oan uổng lớn bằng trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui