Trong thư nàng đã ám hiệu vườn quế ngày ấy, có lẽ hoàng hậu biết ý tứ của nàng, nên người phái tới tất nhiên sẽ là tâm phúc.
Yên Vũ ở trong phòng khách của viện chờ người tới.
Quả nhiên thấy Lục Bình cầm hộp đựng thức ăn, dẫn theo ma ma ở bên cạnh hoàng hậu mà nàng đã gặp đi tới.
Nàng đứng dậy hướng về phía trước.
Ma ma vội nhún người hành lễ. “Lão nô ra mắt Tuyên thiếu phu nhân!”
“Vệ ma ma mời mau đứng lên.” Yên Vũ tiến lên đỡ bà ta, nói. “Mấy ngày qua không biết sao thèm ăn cực kỳ, ngược lại khiến cho ma ma vất vả một chuyến.”
“Không vất vả. Tuyên thiếu phu nhân nói điểm tâm này ngon, nương nương rất vui, biết Tuyên thiếu phu nhân đây không khách sáo với nương nương. Đặc biệt ra lệnh cho ngự thiện phòng làm, bảo nô tỳ đưa tới.” Khuôn mặt Vệ ma ma tươi cười đáp.
“Tạ nương nương ban ân.” Yên Vũ hướng về phía hoàng cung nhún nhún người, quay mặt sang nói với Lục Bình. “Vừa làm xong, đem bánh đi bày ra dĩa.”
“Dạ.” Lục Bình mang theo hộp đựng thức ăn khom người lui ra ngoài.
Yên Vũ cũng bảo những người hầu khác ở trong phòng khách đều đi ra ngoài, kéo Vệ ma ma ngồi xuống một bên.
“Thiếu phu nhân vội vội vàng vàng truyền tin vào cung, có lời gì muốn nô tỳ chuyển lại cho nương nương ạ?” Vệ ma ma thấp giọng hỏi.
Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe, tất cả người hầu ở bên ngoài đã cách khá xa, tiếng hai người nói chuyện với nhau chắc chắn người bên ngoài không nghe được. Lúc này mới nói: “Hôm qua Hiền phi bỗng nhiên đau bụng, hoàng hậu nương nương cũng biết chuyện này?”
Vệ ma ma gật đầu. “Huyên náo lớn, ngay cả hoàng thượng cũng kinh động, toàn bộ thái y đang trực ở thái y viện cũng bị gọi đi, sao nương nương lại không biết.”
“Vậy nương nương cũng biết nguyên nhân Hiền phi đau bụng?”
“Chuyện này… Nghe nói hoàng thượng hạ lệnh kêu thái y và cung nhân đều im miệng, cũng không nghe được tin tức gì cả?” Vệ ma ma đang nói bỗng nhiên nâng mắt nhìn Yên Vũ. “Sẽ không dính dáng tới trên người hoàng hậu nương nương chứ?”
Yên Vũ nghe vậy, yên lặng gật đầu, đem chuyện vải vóc dùng làm hình nhân cùng với chuyện vớt được thi thể của tiểu thái giám từ trong giếng cạn nói hết cho Vệ ma ma.
Vệ ma ma nghe xong, vô cùng sợ hãi.
“Chuyện này tuyệt đối là oan uổng! Hoàng hậu nương nương luôn luôn nhân từ, sao có lòng tổn hại long tự. Đây chính là tội lớn liên luỵ đến dòng tộc đó!” Vệ ma ma nói, nhưng trong lòng nghĩ thầm có hại long tự cũng sẽ không dùng cách ngu xuẩn như vậy, khiến cho người ta mang tiếng xấu.
Yên Vũ gật đầu liên tục. “Ta tất nhiên tin tưởng cách làm ngừơi của hoàng hậu nương nương. Nhưng mà chúng ta tin tưởng thì có ích lợi gì? Được thánh thượng tin tưởng mới được. Ta mời ma ma đi chuyến này chính là muốn cảnh tỉnh hoàng hậu nương nương, miễn cho bị người ta hãm hại mà không hề chuẩn bị.”
Vệ ma ma vội đứng dậy, trịnh trọng hành đại lễ với Yên Vũ. “Cảm ơn thiếu phu nhân nhắc nhở. Tình cảm này của thiếu phu nhân lão nô nhất định sẽ nói rõ với nương nương! Lão nô… Vậy liền trở về. Cấp tốc bẩm báo với nương nương.”
Yên Vũ giơ tay đỡ bà ta đứng lên. “Việc này không nên chậm trễ, ta không giữ ma ma lại nữa.”
Vệ ma ma vẻ mặt khẩn trương ra khỏi Tuyên phủ, ngồi lên xe ngựa, vội vội vàng vàng chạy về trong cung.
“Thiếu phu nhân, bánh hoa quế đã bày xong.” Lục Bình nâng cái khay sơn đen, trong khay để một dĩa sứ men xanh, trong dĩa khéo léo bày bánh hoa quế xinh xắn, mùi thơm ngọt đậm đà toả ra khắp mọi nơi.
Tô Vân Châu đi theo sau lưng Lục Bình, nhón mũi chân, nghiêng mặt sang bên, nhắm thẳng vào trong dĩa. Ánh mắt giống như rơi vào trong bánh hoa quế không rút ra được.
Yên Vũ chợt cảm thấy buồn cười. “Thưởng cho các ngươi.”
Lục Bình nhún người cảm ơn.
Tô Vân Châu thì mở to hai mắt nhìn. “Thật? Bây giờ thiếu phu nhân không thèm ăn nữa?”
Yên Vũ bật cười. “So với dáng tham ăn của ngươi, ta cảm thấy mình thật ra cũng không phải muốn ăn như vậy.”
“Hả?” Tô Vân Châu sờ sờ cái ót, quay mặt đi. Thấp giọng hỏi Lục Bình. “Lời này của thiếu phu nhân là có ý gì? Nói là nàng ấy không muốn ăn hay là chế nhạo ta quá tham ăn?”
Lục Bình bưng mâm sơn lui ra ngoài, đứng ở cửa, ngắt miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng. “Ngươi đoán xem?”
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lục Bình, nàng ta đâu còn tâm tư đoán cái gì, chùi chùi tay lên tay áo, liền giơ tay ngắt vài miếng bánh hoa quế bỏ vào trong lòng bàn tay, ăn từng miếng từng miếng một.
Yên Vũ đứng dậy đến thư phòng của Tuyên Thiệu lật sách một chút. Trong bụng lại nhịn không được suy nghĩ, hoàng hậu biết chuyện này sẽ ứng đối ra sao đây? Bà ta có thể tránh thoát cái hố Mục Thanh Thanh đã đào cho bà ta không? Lần này quyết không thể để cho Mục Thanh Thanh thực hiện được. Nếu sau khi nàng ta lên ngôi hoàng hậu, với sự thù hận của nàng ta đối với mình, chỉ sợ sau này càng khiến cho mình khó có thể an bình.
Lúc chạng vạng, Tuyên Thiệu trở về thật sớm.
Yên Vũ kêu ngừoi dọn bữa tối, vừa rửa tay cho hắn vừa hỏi: “Sao trở về sớm như vậy, vốn tưởng rằng phải thẩm vấn chuyện trong cung, đêm nay chàng sẽ về rất khuya chứ?”
Tuyên Thiệu ngoéo khoé miệng một cái. “Chuyện này có cái gì tốt mà hỏi, chân tướng ở đó, chỉ xem hoàng thượng bằng lòng tin tưởng ai mà thôi.”
Yên Vũ gật đầu, nhất thời hơi thất thần.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tuyên Thiệu nhéo nhéo lỗ mũi của nàng, hỏi.
Hắn hành động thân mật, Yên Vũ đỏ mặt lên, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Liền xoay người múc canh cho hắn, nhưng trong bụng hết lần này tới lần khác quay lại câu nói kia “Chân tướng ở đó, chỉ xem hoàng thượng bằng lòng tin tưởng ai”.
Đúng vậy, thật ra quan trọng không phải là chân tướng bị bóc trần ra sao, mà là tín nhiệm của hoàng đế như thế nào…
Ban đêm đã có chút lạnh.
Yên Vũ đứng ở cửa sổ nhìn ánh trăng một chút, đang định đưa tay đóng cửa sổ thì chợt nghe trong ngõ hẻm có tiếng xe ngựa nhanh như tên bắn dần tới gần.
Xe ngựa nhà ai vào lúc này chạy gấp như vậy?
Nàng lắng nghe một chút, lại nghe được xe ngựa đó dừng ở chỗ cửa hông của Tuyên phủ.
Có người gõ vang cửa hông, đến khi người hầu đi mở cửa cũng không nghe được người gõ cửa nói thêm cái gì, chợt nghe thấy người hầu kia vội vã phóng đi.
Gấp rút dẫn người đi tới trong viện của Tuyên Thiệu.
Yên Vũ giơ tay đóng cửa sổ, quay đầu lại liếc nhìn Tuyên Thiệu đang dựa trên trường kỷ đọc sách.
“Hơn nửa đêm rồi, là ai tới vậy?” Yên Vũ thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu ngẩng đầu. “Ai tới?”
Lúc này đã nghe thấy Lục Bình ở bên ngoài gõ cửa nói: “Thiếu phu nhân, có người muốn gặp ngài.”
Tuyên Thiệu ngồi dậy từ trên trường kỷ. “Đã trễ thế này, không gặp.”
“Khoan đã!” Yên Vũ lại đột nhiên lên tiếng, ngăn cản Lục Bình muốn rút lui. “Thiếp biết là ai!”
Yên Vũ cười với Tuyên Thiệu, xoay ngừơi đi về phía cửa. “Chẳng phải chàng đã nói giao chuyện này cho thiếp tự mình xử lý sao? Không cho nói mà không giữ lời nhé!”
Tuyên Thiệu hiểu ra gật đầu, lại dựa xuống trường kỷ. “Chờ nàng quay lại.”
Khoé miệng hắn mỉm cười, ánh mắt cũng đã quay lại trên trang sách.
Yên Vũ kêu người dẫn người đến vào phòng khách, bản thân cũng nhanh chóng đi phòng khách.
Vốn tưởng rằng hoàng hậu sẽ phái người tới.
Sau khi thấy người tới thì nàng lấy làm kinh hãi.
“Hoàng hậu nương nương, sao người tự mình…” Yên Vũ còn chưa nói hết đã bị hoàng hậu mặc quần áo cung nữ giơ tay cắt ngang lời nói.
“Chớ để lộ ra…” Đầu chân mày của hoàng hậu cau lại, sắc mặt khẩn trương, nhìn chung quanh một chút. Thấy Yên Vũ cũng không mang người khác đến, nha hoàn duy nhất đi theo bên cạnh nàng cũng đang đợi ở ngoài cửa, liền xoay mặt nói với Vệ ma ma ở bên cạnh. “Ra ngoài cửa canh chừng, chớ để người khác tới gần.”
“Dạ!” Vệ ma ma vẻ mặt nghiêm trang lui ra ngoài, đóng cửa lại từ bên ngoài.
Yên Vũ lắng tai nghe, tin chắc sẽ không có người nghe được bọn họ nói chuyện. Nhún người hành lễ với hoàng hậu.
Nàng còn chưa nhún xuống liền bị hoàng hậu một tay nắm lấy. “Đừng nói những lời sáo rỗng này. Ngươi có thể cho ta biết chuyện này vào lúc này, tâm ý của ngươi ta hiểu, tình cảm của ngươi ta nhận.”
Tuy toàn thân hoàng hậu mặc quần áo cung nữ nhưng trên người vẫn mang theo khí thế vô hình. Bà ta nắm chặt tay Yên Vũ, nói: “Ngươi đã sẵn lòng nhắc nhở ta phòng ngừa, có lẽ chắc cũng không từ chối giúp ta một tay chứ?”
Yên Vũ gật đầu. “Nương nương có gì phân phó?”
“Đừng nói phân phó. Hôm nay là ta cần ngươi, nếu ngươi có thể giúp ta, ta sẽ nợ ngươi một phần tình.” Thế cục bây giờ vô cùng bất lợi với hoàng hậu, tất cả chứng cứ đều chỉ về bà ta. Hoàng thượng vốn thiên vị Mục Thanh Thanh, hơn nữa nàng ta bây giờ đang hoài long chủng trong bụng, càng cao quý không tả nổi. Nếu thật sự định tội hoàng hậu, chỉ sợ bà ta lành ít dữ nhiều.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói tiếp: “Tiểu thái giám đã chết kia đúng là trong Phượng Nghi cung, nhưng tuyệt đối là không phải đi bỏ hình nhân gì. Đừng nói bổn cung hoàn toàn không biết những bàng môn tả đạo này, nếu biết cũng không dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này hại người. Ta nghe nói Hiền phi ban đêm từng nhiều lần lén rời khỏi tẩm cung, rồi trước khi mặt trời mọc lại lén trở về. Ta nghi ngờ nàng ta bí mật làm chuyện tằng tịu gì, con nối dòng của hoàng gia huyết thống cao quý, há có thể để nghiệt chủng không minh bạch lẫn vào? Cho nên liền phái tiểu thái giám biết võ công đi giám thị Hiềm phi. Tiểu thái giám kia hai ngày trước đã không thấy tăm hơi. Hắn bị chết ở trong giếng cạn bên ngoài lãnh cung, chắc chắn là phát hiện cái gì, bị Hiền phi giết diệt khẩu!”
Tay của Yên Vũ bị hoàng hậu nắm hơi đau.
Nhưng giọng điệu của hoàng hậu gấp gáp, trong đôi mắt đẹp cuồn cuộn lo lắng cùng tức giận, nhìn nàng chăm chú, không chớp mắt cái nào.
Nàng cũng không tiện ngắt lời hoàng hậu, không thể làm gì khác hơn là mặc bà ta nắm.
Đợi hoàng hậu nói xong, nàng mới kéo hoàng hậu tới ngồi xuống ghế bành bằng gỗ đàn hương, rút được tay của mình ra. “Cho nên, bây giờ then chốt cũng không phải là chứng minh hình nhân này rốt cuộc xuất xứ từ đâu, mà phải chứng minh Hiền phi hoài không phải là long chủng! Nếu hoàng thượng biết được Hiền phi bí mật cùng người khác tằng tịu với nhau, còn mang con hoang giả mạo hoàng tự, như vậy hãm hại của nàng ta đối với nương nương dĩ nhiên sẽ tự sụp đổ!”
Hoàng hậu gật đầu liên tục. “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng tiểu thái giám theo dõi nàng ta đã bị nàng ta giết, nàng ta lại trở tay hãm hại ta nhanh như thế tất nhiên là ý đồ của ta đã bị phát hiện. Sau này nhất định càng thêm đề phòng, muốn tóm nhược điểm của nàng ta sợ rằng sẽ khó khăn… Thế nhưng chuyện lần này hoàng thượng chắc chắn sẽ lập tức truy cứu… Ta không có thời gian chờ…”
Yên Vũ nghe ra lo lắng trong giọng nói của hoàng hậu. Bà ta trong đêm giả mạo cung nữ lén lút xuất cung, nói rõ cấp bách trong lòng bà ta.
Bây giờ đánh rắn động cỏ, đã lỡ cơ hội hạ thủ từ trên người Mục Thanh Thanh.
Yên Vũ ngước mắt nhìn hoàng hậu, nói: “Trong cung sáu năm cũng không thêm một đứa con nào, nương nương có bao giờ nghĩ tới nguyên nhân không?”
Hoàng hậu nghe vậy thì há hốc mồm, vừa khiếp sợ vừa hiểu ra nhìn Yên Vũ. “Ngươi nói là…”
Yên Vũ gật đầu.
Hoàng hậu suy nghĩ trong nháy mắt, nhưng lắc đầu liên tục. “Không được, không được… Đường này không thể thực hiện được. Nếu phải chứng minh hoàng thượng… Chuyện này… Chuyện này chỉ sẽ khiến hoàng thượng tức giận. Ông ta làm sao tin được. Không thể nào… Không được…”
Yên Vũ rũ mắt. “Nương nương còn có cách khác sao?”
Hoàng hậu nghe vậy thì im lặng.
Bà ta có cách thì cũng sẽ không phiêu lưu mạo hiểm hơn nửa đêm xuất cung tới đây.
Nhưng nếu muốn qua hoàng thượng để chứng minh Hiền phi hoài không phải là long tự… Không phải là không thể, chỉ sợ là sẽ khiến hoàng thượng thẹn quá hoá giận. Đến lúc đó Hiền phi không bị dọn sạch mà ngược lại còn lấy đá đập chân mình mới thật là không ổn!
“Cách này mạo hiểm quá lớn…” Hoàng hậu cúi đầu nhìn hai tay mình đang nắm với nhau.
Yên Vũ cười khẽ. “Chẳng phải tục ngữ có nói, cầu phú quý từ trong nguy hiểm sao? Lúc này nương nương cầu không chỉ là phú quý mà còn là tánh mạng của bản thân và gia đình mình. Ván cờ này của Hiền phi, nếu nương nương không có khả năng phá, chẳng biết hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào?”
Hoàng hậu nghe vậy nâng mắt nhìn Yên Vũ.
Bà ta thường ngày chỉ cảm thấy Yên Vũ xinh đẹp, tâm tư đơn thuần thiện lương, có tâm kế nhưng cũng chỉ là trò của tiểu cô nương. Đêm nay đến đây, nói là cầu cứu Yên Vũ nhưng thật ra là đưa ra ám chỉ với Tuyên gia. Nhưng không ngờ, chợt phát hiện người mình đã từng nhìn nhầm lợi hại dường nào!
Trước mặt là một cô gái nhỏ tâm tư đơn thuần thiện lương, rõ ràng là người trong lòng có mưu kế.
“Vậy phu nhân của Tuyên Thiệu cầu là cái gì?”
Yên Vũ hơi rũ mắt xuống, nhưng lại nhanh chóng ngẩng đẩu lên. “Thật không dám giấu giếm, thần thiếp cầu nhất là bình an, thứ nhì là phú quý. Hai thứ nương nương đều có thể cho thần thiếp, cho nên thần thiếp bằng lòng tương trợ nương nương.”
Hoàng hậu nghe vậy gật đầu. “Ngươi và nàng ta quả nhiên là có mối thù cũ.”
Yên Vũ không có phủ nhận.
Hoàng hậu lập tức nói tiếp: “Vậy ngươi đã biết rõ biện pháp?”
Yên Vũ gật đầu. “Nương nương thân ở trong cung dĩ nhiên có nhiều việc không tiện, nhưng mà cũng như nhau, nương nương nhất định có thể làm được.”
“Ngươi nói?” Hoàng hậu tập trung lắng nghe.
Yên Vũ nói tính toán của mình cho hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe vậy sửng sốt chớp mắt một cái, trịnh trọng gật đầu. “Cảm ơn ngươi, đợi ta vượt qua kiếp nạn này, nhất định không quên tình nghĩa ngươi đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Yên Vũ cười đứng dậy, đưa hoàng hậu ra Tuyên phủ.
Nhóm hoàng hậu nhanh chóng rời đi.
Lúc trước hoàng hậu đưa ra yêu cầu trong vườn quế, nếu nàng đồng ý thì tối đa chỉ là dệt hoa trên gấm. Làm sao có thể có chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khiến hoàng hậu xúc động?
Vả lại khi đó, tâm trạng của nàng cùng hiện tại có chỗ khác nhau. Khi đó nàng vẫn vững tin Tuyên Văn Bỉnh chính là kẻ thù của Diệp gia nàng, nàng nhất định phải lấy mạng của Tuyên Văn Bỉnh, định sẽ rời khỏi Tuyên gia, rời khỏi Tuyên Thiệu.
Nhưng hôm nay nàng đúng là còn có nghi ngờ chân tướng trong miệng của cậu, càng thấy rõ lòng mình đối với Tuyên Thiệu. Cho dù có một khả năng nhỏ nhoi nàng cũng muốn dùng hết cố gắng gần nhau với hắn.
Không cầu phú quý chỉ cầu bình an suốt đời.
Yên Vũ đưa hoàng hậu đi, lúc trở lại phòng chính thì Tuyên Thiệu thực sự vẫn vùi trên trường kỷ, lật sách.
“Còn chưa ngủ sao?” Yên Vũ rón rén đi đến.
Tuyên Thiệu gác sách lại. “Đã nói phải đợi nàng.”
“Ừm, may mà chàng chưa ngủ, thiếp có chuyện muốn xin chàng giúp đỡ.” Yên Vũ đi lên phía trước, thẳng thắn nói.
Tuyên Thiệu vui vẻ nhìn nàng. Trước kia lúc nàng muốn cầu cạnh hắn thì sẽ phí hết tâm tư, bằng mọi cách lấy lòng. Bây giờ nói thẳng ra không chút nào che giấu, ngược lại khiến cho trong lòng hắn ấm áp. Đây mới là dáng vẻ của một cặp vợ chồng chứ?
“Chàng có thể tìm đến cho thiếp một vị đạo sĩ có thể tin được hay không? Tốt nhất là có chút đạo hạnh.” Yên Vũ bị Tuyên Thiệu kéo vào trong lòng.
“Đạo sĩ?” Tuyên Thiệu nghe vậy, hơi gật đầu. “Nàng định giúp hoàng hậu sao?”
“Giúp bà ta cũng là tự giúp thiếp. Hôm nay đứng ở phía trước đấu với Mục Thanh Thanh chính là hoàng hậu. Nếu hoàng hậu ngã, đối với thiếp tự nhiên sẽ không có lợi.” Yên Vũ thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu cười khẽ. “Nàng suy nghĩ minh bạch là tốt rồi.”
Hắn đứng dậy ôm nàng đi đến bên giường.
Yên Vũ bỗng nhiên nói: “Thiếp còn chưa có tắm rửa đó, không còn sớm gì, tắm một cái rồi ngủ nhé?”
“Ta đã đồng ý yêu cầu của nàng, chẳng phải nàng nên bồi thường ta chút sao? Uổng ta cực khổ chờ nàng lâu như vậy?” Tuyên Thiệu đặt nàng lên giường, xoay người áp ở trên người nàng, vùi mặt vào cổ nàng, khẽ cười nói.
Cả người Yên Vũ run lên. “Đã không còn sớm…”
Tuyên Thiệu giơ tay lên đánh rớt màn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...