Yên Vũ

Lại qua một lúc lâu, nàng mới rời khỏi phòng đá, rời khỏi chái nhà phía đông.

Khi xuất hiện ở trước xe ngựa thì trong mắt đã bình tĩnh không gợn sóng.

“Thần y nói thế nào? Thiếu phu nhân, thân thể người không sao chứ?” Tô Vân Châu vừa dìu nàng lên xe vừa tò mò hỏi.

“Không có sao.” Yên Vũ chỉ đáp một tiếng, vẻ không muốn nói nhiều.

Tô Vân Châu thấy Yên Vũ nhắm mắt dựa vào ghế ngồi liền ngậm miệng không hỏi tới nữa.

Cậu không ở đây, vả lại trong phòng có một lớp bụi bặm. Nơi này dường như đã thật lâu không có ai ở. Vậy cậu ở nơi nào đây? Ông ta đi đâu? Vì sao trước khi rời đi không nghĩ cách nói với mình?

Yên Vũ trở lại Tuyên phủ, lo lắng cho cậu đồng thời hoặc ít hoặc nhiều bởi vì kỳ vọng nên nhẹ nhõm mấy phần.

Lúc đối mặt với Tuyên Thiệu thì khuôn mặt tươi cười, xuất phát từ nội tâm hơn.

Hoàng hậu ở trong cung chờ hồi âm của Yên Vũ, cuối cùng vẫn không thể chờ được thái độ của Tuyên gia.

Nhưng bà ta hiển nhiên không phải là người bó tay chờ chết. Tuy rằng uy hiếp vẫn còn ở trong bụng Mục Thanh Thanh, thậm chí là nam hay nữ còn chưa thể xác định, nhưng bà ta cũng không dám xem thường.

Hoàng hậu an bài người ở bên cạnh mình được tin tưởng nhất ngầm ở trong cung của Hiền phi tìm hiểu tình hình.

Cũng dặn dò ma ma bên cạnh mình. “Ta làm chuyện này chớ để cho thái tử biết.”

Ma ma không hiểu. “Thái tử vốn có chỗ hiểu lầm nương nương, cho rằng nương nương thiếu quan tâm đến ngài ấy. Thật ra nương nương ở sau lưng vì thái tử tốn bao nhiêu tâm tư, làm bao nhiêu chuyện, thái tử cũng không biết. Bây giờ thái tử đã lớn, nương nương đâu cần gạt ngài ấy, nếu để thái tử điện hạ biết nương nương làm vì ngài ấy, sẽ hiểu khổ tâm của nương nương, tất nhiên sẽ càng thêm thân thiết với nương nương ạ?”

Nhưng hoàng hậu lạnh nhạt lắc đầu. “Thái tử chính là người kế vị, là quốc quân tương lai. Muốn đi đứng ngay thẳng thì không được phép sau lưng có vết nhơ như vậy… Ta có thể vì nó xử lý những việc xấu xa trong nội cung này liền làm, không thể ô uế tay của nó, cũng không thể ô uế tim của nó.”

Ma ma nghe vậy, hiểu được tấm lòng người mẹ của hoàng hậu, cũng không nhiều lời khuyên nhủ nữa.

Sau khi Mục Thanh Thanh được phong Hiền phi, hoàng đế đem thiên điện, vườn hoa xung quanh Hoa Âm điện đều nhập vào phạm vi của Hoa Âm điện, ban cho tên Hoa Âm cung. Giờ đây nàng ta cũng đứng đầu một cung.

Theo như tính tình của Mục Thanh Thanh, lúc này nàng ta e là càng thêm kiêu căng ngạo mạng, quả thật muốn xông pha ở trong cung.

Nhưng bởi vì hoài thai chưa tới ba tháng, thái y trong cung cũng căn dặn nàng ta đủ điều, trong khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận một chút, nhất thiết không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cố gắng đợi ở trong cung, không nên chạy loạn, đến khi thai tượng vững chắc thì có ngược lại thể đi xung quanh giải sầu một chút cũng tốt.

Để có thể thuận lợi sinh ra hoàng tự, Mục Thanh Thanh cả ngày đàng hoàng vùi ở trong Hoa Âm cung không ra, cũng cầu xin thánh chỉ cho phép nàng không đi thỉnh an hoàng hậu, cũng không cho người ngoài đến quầy rầy nàng ta.

Tất cả các loại huân hương ở trong phòng nàng ta đều chuyển đi, thức ăn thường ngày đều để cung nữ bên người dùng qua thì nàng ta mới có thể dùng.

Mặc dù nàng ta mang thai, hoàng đế vẫn thỉnh thoảng đến thăm nàng ta, tuy rằng sẽ không ngủ lại nhưng như vậy càng chứng minh rất được cưng chiều.

Đêm hôm đó, Mục Thanh Thanh đi ngủ thật sớm như cũ.

Lúc nàng ta đi ngủ thì không thích người khác hầu hạ ở trong phòng, cung nữ trực đêm đều canh giữ ở bên ngoài tẩm điện, chờ đợi sai bảo.

Cung nữ trực đêm phân công luân phiên đầu hôm và sau nửa đêm.

Đinh Hương trực đầu hôm, đợi sau khi người tới thế chỗ nàng ta, nàng ta liền ngáp đi đến trong phòng của thiên điện bên cạnh.

Khi đi qua một bụi cây sồi xanh cao cỡ một người thì bỗng nhiên bị một tay bịt miệng, lôi vào sau cây sồi xanh. Tiếp theo là gáy nhói đau rồi mất đi tri giác.

Một chậu nước lạnh giội lên đầu.

Đinh Hương giật mình tỉnh lại.


Mở mắt nhìn lên, hai thái giám cường tráng đứng ở một bên, đang đứng trước mặt là khuôn mặt tươi cười của hoàng hậu nương nương.

Đinh Hương lật người quỳ trên đất. “Khấu kiến hoàng hậu nương nương.”

“Nghe nói ngươi tên là Đinh Hương phải không? Là cung nữ thiếp thân của Hiền phi?” Hoàng hậu nương nương chậm rãi đi đến bên cạnh nàng ta, nhàn nhạt hỏi.

“Dạ… Đúng vậy.” Đinh Hương kinh sợ trong lòng.

Từ khi Hiền phi mang thai, nàng ta luôn hết sức cẩn thận, trong lòng biết phụ nữ trong cung đều nhìn chằm chằm. Nhưng không ngờ hoàng hậu ra tay nhanh như vậy.

“Bịch…” Hoàng hậu giơ tay lên ném một xấp ngân phiếu ở trước mặt Đinh Hương.

“Ngươi trung thành và tận tâm đối với Hiền phi, hầu hạ không tệ, đây là phần thưởng của bổn cung cho ngươi.”

Trong lòng Đinh Hương hoang mang, không hề chạm đến xấp ngân phiếu. “Đều là bổn phận của nô tỳ, đảm đương không nổi ban thưởng của nương nương.”

“Hừm, thì ra là một người không vì tiền tài mà khom lưng.” Hoàng hậu gật đầu, cũng không có khuyên nữa.

Ma ma bên cạnh hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Hoàng hậu nương nương thưởng cho ngươi là coi trọng ngươi, ngươi cũng đừng không biết điều.”

Giọng của Đinh Hương run rẩy, nhưng vẫn cố chấp quỳ, cũng không thèm liếc nhìn xấp ngân phiếu. “Nô tỳ, nô tỳ sợ hãi.”

Ma ma bên cạnh hoàng hậu nương nương còn muốn nói nữa nhưng hoàng hậu giơ tay lên ngăn bà ta. “Ban thưởng ấy mà, là ngươi tình ta nguyện. Nàng ta không chịu nhận, ngươi sao lại miễn cưỡng nàng ta?”

“Dạ!” Ma ma gật đầu, hướng về phía tên thái giám ở bên cạnh gật đầu.

Hai tên thái giám lập tức đi lên phía trước, một người lấy vải bịt miệng của Đinh Hương.

Tên còn lại chẳng biết từ đâu lấy ra một cây kim thêu nhỏ, cầm kim thêu ở trên tay, lộ ra một nụ cười sởn tóc gáy hướng về phía Đinh Hương.

Thái giám bịt miệng Đinh Hương bắt đầu cởi y phục của nàng ta ra.

Đinh Hương kinh hoảng giãy dụa nhưng đâu thể là đối thủ của thái giám mạnh mẽ, đã tập luyện võ công?

Hai ba cái đã bị kềm tay, mặc cho người ta lột xuống quần áo lót của mình.

Hoàng hậu đã xoay lưng đi xa.

Nhưng ma ma bên người hoàng hậu vẫn còn ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Đinh Hương nhìn về phía ma ma kia nhờ giúp đỡ. Nước mắt nhục nhã đã khoanh vòng hốc mắt.

Đã sớm nghe thấy thủ đoạn độc ác của thái giám trong cung, mất hết nhân tính. Nàng ta vào cung không lâu sau thì đây cũng là lần đầu tiên thấy được.

Ngực nàng ta bị đâm nhói, thân thể run rẩy không khống chế được. Cúi đầu thì thấy thái giám kia lại lấy một cây kim thêu đâm vào trên hai vú của nàng ta.

Nàng ta đau đến nước mắt lập tức chảy ra.

Nàng ta muốn cầu xin tha thứ, nhưng miệng đã bị bịt lại, ô ô nói không ra lời.

Thái giám kia thấy bộ dạng nàng ta đau đớn, dường như hết sức hài lòng. Hai ngón tay cầm kim thêu, tìm kiếm vào phía trong đùi của nàng ta.

Đinh Hương khép chặt chân, mãnh liệt lắc đầu.

Không phải là đau đớn, chủ yếu là sợ. Nàng ta vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ tuổi dậy thì.


Nơi đó chưa từng có người chạm qua. Hôm nay một tên thái giám cầm kim, vẻ mặt cười khiến cho người ta sợ hãi, chậm rãi tới gần. Nàng ta lập tức lưng đầy mồ hôi.

Nàng ta hối hận, cái gì là trung thành hay không trung thành, cái gì là Hiền phi, hoàng hậu… Bọn họ chỉ là những nô tài, hoàn toàn là con kiến trong tay của chủ tử, muốn bóp chết chỉ cần lộ chút ý tứ là phía dưới liền có một đám người chờ bóp chết bọn họ. Các chủ tử thậm chí cũng không cần tự mình động tay. Ở trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống này, bảo vệ tính mạng mới là điều trước nhất!

“Ô ô…” Đinh Hương giùng giằng nhìn về phía ma ma, thấy ma ma nhìn lại nàng ta thì liên tục gật đầu không ngừng. “Ô ô…”

“Ngừng…” Ma ma ra lệnh một tiếng.

Thái giám kia hơi tiếc nuối thu tay về từ đùi nàng ta, còn không quên sờ một cái trên đùi phơi trần trong không khí của nàng ta.

Đinh Hương lập tức nổi da gà toàn thân.

“Lấy vải trong miệng nàng ta ra.” Ma ma ra lệnh cho thái giám.

Đinh Hương thở mạnh, bất chấp xương hàm bị căng đến đau nhức, giọng nói không rõ: “Là nô tỳ không biết điều, nô tỳ sai rồi, xin hoàng hậu nương nương cho nô tỳ thêm một cơ hội nữa.”

Ma ma nghe vậy cười. “Mặc quần áo tử tế trước rồi hãy nói.”

“Dạ.” Đinh Hương run rẩy cầm quần áo mặc vào.

Lúc này hoàng hậu mới chậm rãi đi đến. “Nghĩ rõ rồi?”

“Dạ, nô tỳ đã nghĩ rõ.” Đinh Hương quỳ trên đất, dập đầu bang bang lạy ba cái. “Nô tỳ nhất định ra sức trâu ngựa vì hoàng hậu.”

“Nhận lấy đi.” Hoàng hậu chỉ vào một xấp ngân phiếu trên đất, nói.

“Cái này… Nô tỳ không dám, nô tỳ vì nương nương cống hiến sức lực là điều nên làm.” Đinh Hương run rẩy nói.

“Kêu ngươi cầm thì cứ cầm, sao nhiều lời vô ích như vậy?” Ma ma trách một câu.

Đinh Hương không dám tiếp tục biện luận, lập tức cất ngân phiếu vào trong ngực.

Lúc này ma ma lại móc ra một gói thuốc từ trong ngực, ngồi xổm xuống đưa tới trước mặt Đinh Hương.

“Ngươi đem thuốc này bỏ vào trong đồ ăn thức uống của Hiền phi.” Ma ma vừa cười vừa nói.

Đinh Hương mở to hai mắt nhìn, run rẩy nói: “Từ khi Hiền phi có thai tới nay đều vô cùng cẩn thận, đồ ăn thức uống mỗi ngày cũng phải để cho người bên cạnh dùng qua rồi mới chịu cho vào miệng.”

Ma ma cười. “Yên tâm, thuốc này vô hại đối với người bình thường, sẽ chỉ làm phụ nữ có thai bị sẩy thai mà thôi.”

“A… Hả…” Đinh Hương run rẩy giơ tay lên nhận lấy gói thuốc kia.

Hoàng thượng coi trọng long chủng trong bụng Hiền phi ra sao, không có một cung nữ nào hầu hạ trong Hoa Âm cung không rõ ràng.

Nếu Hiền phi sẩy thai, đừng nói sẽ tra ra được trên đầu nàng ta, coi như là không tra ra được trên đầu nàng ta, chỉ sợ với tính tình của Hiền phi thì tất cả nô tài trong Hoa Âm cung đều phải chôn theo cùng… Vẫn là khó thoát một chữ “chết”… Trong lòng Đinh Hương thoáng chốc tuyệt vọng đến tột cùng.

Bỗng nhiên trong đầu nàng ta chợt thông suốt, thu lại tay muốn cầm lấy gói thuốc, dập đầu tại chỗ với hoàng hậu.

“Hoàng hậu nương nương, nếu Hiền phi vô duyên vô cớ sảy thai, sợ rằng Hiền phi và hoàng thượng cũng sẽ không chịu để yên. Nô tỳ mệnh tiện, chết không đáng gì, nhưng nếu liên luỵ nương nương thì thật là không đáng giá. Trái lại nô tỳ biết một chuyện khác, không biết có ích với nương nương không.”

“Ồ?” Hoàng hậu nhướng mày nhìn nàng ta. “Chuyện gì?”

Đinh Hương chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Là phát hiện được một khoảng thời gian trước khi Hiền phi nương nương có thai. Có một ngày, lúc nô tỳ trực đêm thì nghe thấy ban đêm nổi gió, cửa sổ phía sau tẩm điện không có đóng lại, bị gió thổi vang kẽo kẹt. Nô tỳ sợ quấy rầy giấc ngủ của Hiền phi nương nương, liền lặng lẽ vào tẩm cung đi đóng cửa sổ. Nhưng bất ngờ phát hiện… Hiền phi nương nương vốn đã ngủ, không có ở trong tẩm cung…”


“Ngươi nói cái gì?” Hoàng hậu ngươi nương ngưng mày.

“Cũng không phải là lần đầu tiên. Hôm lễ cầu Chức Nữ giúp khéo tay thêu thùa ấy, hoàng thượng và Hoa mỹ nhân đến trước Hoa Âm điện, nô tỳ rõ ràng đi vào điện xem qua, khi đó Hiền phi nương nương không có ở trong điện. Nhưng đến khi Hoa mỹ nhân muốn xông vào trong điện thì Hiền phi nương nương chợt từ trong điện đi ra…” Đinh Hương hồi tưởng lại, nói.

“Ý của ngươi là?” Lúc này khoé miệng hoàng hậu hơi nhếch lên, nhiều hứng thú nhìn Đinh Hương.

“Nô tỳ, nô tỳ suy đoán… Hiền phi nương nương trong đêm lặng lẽ rời khỏi Hoa Âm điện đi làm cái gì, sau đó lại lặng lẽ trở về…” Đinh Hương lấy can đảm nói.

Hoàng hậu nghe vậy cười khẽ, tự mình cúi người tới, thu về gói thuốc trong tay ma ma.

“Tốt, rất tốt. Tin tức ngươi nói này rất tốt.” Hoàng hậu vừa cười vừa nói.

Trên đầu Đinh Hương đã xuất một lớp mồ hôi.

Tim cũng đập thình thịch không ngừng.

Hoàng hậu nhìn gói thuốc trong tay. Bà ta động thủ làm hại Hiền phi sảy thai, hoàng thượng biết sẽ càng thông cảm thương tiếc Hiền phi hơn. Hiền phi cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, nếu để cho nàng ta bắt được nhược điểm gì, giội nước bẩn lên trên người mình thì việc này khó tránh khỏi liên luỵ mình.

Nhưng nếu để tự hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ với Hiền phi, khiến cho hoàng thượng không hề chờ mong cốt nhục trong bụng Hiền phi… Tình hình chắc chắn rất khác biệt.

Để giết một người, giết tâm là tốt nhất.

Chỉ cần xác định tội danh bất trung của Hiền phi đối với hoàng thượng, mặc cho nàng ta xinh đẹp, lời ngon tiếng ngọt như thế nào đi nữa cũng không thể xoay chuyển tâm của hoàng thượng!

“Ngươi đứng dậy đi.” Hoàng hậu dịu dàng nói với Đinh Hương. “Ngươi lặng lẽ trở về Hoa Âm cung, chuyện đêm nay đừng để cho người khác phát hiện.”

“Dạ, nô tỳ, nô tỳ hiểu rồi.” Đinh Hương cuống quýt đứng lên.

Nhanh bước lui ra ngoài điện.

Trở lại Hoa Âm cung mới phát hiện tim mình đều nhảy lên cổ họng, y phục toàn thân ướt đẫm.

Lặng yên không tiếng động thay y phục, giấu kỹ ngân phiếu hoàng hậu cho, cảm thấy mình thật sự vừa mới đi một vòng qua quỷ môn quan.

Hiền phi vẫn không biết được chuyện mình nửa đêm lén ra khỏi Hoa Âm điện đã bị người khác biết.

Cả ngày không bước chân ra khỏi nhà, chỉ ở Hoa Âm cung dưỡng thai, cuộc sống thật là buồn chán.

Hơn nữa, nàng ta nhớ kiếp trước xem ti vi hay là trên internet nói, phụ nữ có thai sẽ tiết ra càng nhiều kích thích tố hơn ngày thường, ham muốn chuyện phòng the sẽ mãnh liệt hơn so với ngày thường.

Chẳng biết có điều này hay không. Nàng ta chỉ cảm thấy mình dường như đã lâu rồi không có nếm được lạc thú đó. Mùi vị đó khó mà diễn tả bằng lời.

Hoàng thượng đến mỗi ngày, nhưng cũng chỉ ngồi nói chuyện phiếm với nàng ta một chút, ngây ngốc không lâu liền đi.

Vì thái y dặn dò trong ba tháng đầu nhất định phải cấm chuyện phòng the, hoàng đế ngay cả tay nàng ta cũng không dám sờ nhiều.

Nàng ta ở trong điện yên tĩnh tối đen như mực càng tưởng niệm đến chuyện lén lút gặp gỡ người đàn ông… Người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, cơ thể có sức sống…

Nàng ta phái người đi thông báo cho Cao Khôn, nhưng không biết ở chỗ tối đã có ánh mắt lặng lẽ theo dõi nàng ta.

Cao Khôn nhận được mật hiệu đưa tới của Mục Thanh Thanh.

Đêm đó, lúc trăng lên giữa trời liền lặng yên không tiếng động đi tới bên ngoài cửa sổ phía sau tẩm điện của Hoa Âm cung.

Cộc cộc cộc, gõ ba nhanh hai chậm lên song cửa sổ.

Mục Thanh Thanh lập tức mở cửa sổ từ bên trong. “Cao công công!”

Trong giọng nói mơ hồ mang vẻ chờ mong khẩn thiết.

Cao Khôn linh hoạt nhảy vào bên trong cửa sổ. “Hiền phi hẹn ta đến làm gì?”

“Ta muốn làm gì, Cao công công ngươi không rõ sao?” Mục Thanh Thanh khoác một tay lên vai hắn, kề vào bên tai hắn tức giận nói.


Cao Khôn sững sờ, tiếp đó cười nói: “Nương nương, lúc này thân đang mang thai, vả lại chưa qua ba tháng đầu, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, không cần ta dạy cho ngươi chứ?”

Mục Thanh Thanh bĩu môi. “Cả ngày buồn bực ở chỗ này, ta sắp phải sinh bệnh rồi! Cái thai này quan trọng bao nhiêu, ta rõ ràng hơn ngươi, ta là người không biết phân biệt hay sao? Nếu thấy chuyện không nên làm thì ta sẽ không làm! Được không?”

Cao Khôn nghi ngờ nhìn nàng ta. “Chẳng phải là lòng ngươi đối với Tuyên công tử vẫn dứt bỏ không được sao?”

Mục Thanh Thanh nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, yếu ớt thở dài một hơi. “Vậy thì thế nào, bây giờ chẳng phải là ta không thấy được sao? Nếu có thể nhìn thấy Tuyên công tử, ta còn cần ngươi tìm một người đến thay thế sao?”

Gương mặt đẹp như đàn bà của Cao Khôn nổi lên một nụ cười. “Được được được, ta biết trong lòng người uất ức. Đến khi ngươi sinh hạ long tự, đoạt được ngôi vị hoàng đế, đừng nói Tuyên công tử, tất cả đàn ông đẹp trong thiên hạ còn không để ngươi hưởng dụng?”

“Xì… Ngươi nói ta thành cái gì vậy? Ta chỉ muốn Tuyên công tử là đủ rồi.” Vẻ mặt Mục Thanh Thanh khát khao.

Cao Khôn giơ tay lên, che nụ cười nhạt hiện ra trên miệng.

“Đó cũng là chuyện sau này. Nếu muốn ta có thể thuận lợi sinh ra long tự thì phải để cho ta có tâm trạng tốt. Tâm trạng phụ nữ có thai rất quan trọng, ngươi không biết sao?” Mục Thanh Thanh khoát một tay lên vai Cao Khôn, một tay sờ sờ mặt trơn bóng của hắn. “Cho nên, bây giờ ngươi mang ta đi vui vẻ một chút.”

Cao Khôn gật đầu bất đắc dĩ. “Ngươi nói ngươi có chừng mực! Nếu mà làm ra chuyện gì không thể vãn hồi thì sẽ không ai có thể giúp được ngươi!”

“Ta biết rồi! Cao công công ngươi tốt nhất!” Mục Thanh Thanh cười nói.

Cao Khôn kề người ôm nàng ta vào trong ngực, nhảy lên một cái, hai người ra khỏi cửa sổ.

Dưới bóng đêm, hai người cũng không nhìn thấy có bóng người núp phía sau bụi sồi xanh rậm rạp, thấy hai người bay xa mới lặng lẽ đi theo.

Đêm yên tĩnh không tiếng động.

Mục Thanh Thanh đợi ở trong điện không lâu sau thì Cao Khôn dẫn theo người đàn ông cao lớn tráng kiện đi vào trong điện.

Mục Thanh Thanh nhanh bước tiến lên tiếp đón, ôm lấy hông của người đàn ông kia.

Khoé miệng Cao Khôn ngoéo một cái, đi ra ngoài điện, còn không quên đóng cửa cho hai người.

Trong điện nhanh chóng có tiếng thở dốc dồn dập truyền ra.

Cao Khôn nhịn không được nhíu mày, dặn dò: “Một vừa hai phải thôi!”

“Biết rồi…” Giọng nói vỡ vụn của Mục Thanh Thanh tràn ra đôi môi.

Lúc này quần áo của nàng ta đã cởi ra phân nửa, dựa vào trước ngực cường tráng hữu lực và vô cùng ấm áp của người đàn ông.

Lồng ngực người đàn ông cũng phập phồng dồn dập.

Nàng ta ôm lấy cổ hắn, lưỡi hai người quấn quít chặt chẽ.

“Cho ta có được hay không…” Nàng ta thấp giọng khẩn cầu.

“Không được, vì con của chúng ta.” Người đàn ông quả quyết cự tuyệt.

Mấy chữ “con của chúng ta” khiến cho Mục Thanh Thanh thoáng chốc dừng lại toàn bộ động tác, nhưng lý trí chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, nàng ta lại bị bể dục bao phủ.

“Nhè nhẹ… Cạn một chút.”

“Không được.”

“Ai đó?” Cao Khôn khẽ quát lớn.

Hai người trong điện lập tức ngơ ngẩn. Người đàn ông đỡ Mục Thanh Thanh dậy, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Mục Thanh Thanh hơi khẩn trương, không phải là bị người ta phát hiện chứ?

“Ngươi mau đi xem một chút.” Mục Thanh Thanh đẩy hắn một cái.

Người đàn ông nghe vậy thì đứng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui