Yên Vũ Nguyệt Sắc

Tiêu Di nói: “Ta lần này trở về Tiêu gia, nhưng tổ trạch đã đổi chủ, đây là chuyện lúc nào?”

Tiêu Hoài liền đáp: “Chính là năm trước, sau khi cha mất, mấy ca ca cùng thúc bá đoạt vị tộc trưởng, nháo đến rối bời, cuối cùng vẫn là không có ai có khả năng có thể đảm nhiệm, Đại phu nhân Nhị phu nhân nháo đến ầm ĩ, dứt khoát tách ra cho xong chuyện, năm trước ngay cả nhà cũng bán đi.”

“Tại sao lại làm ồn ào đến nỗi như tình cảnh này?”

Tiêu Hoài không cho là đúng nói: “Lục ca ngươi hàng năm ở bên ngoài, không biết được nội tình. Sản nghiệp của Tiêu gia vốn đã bị suy tàn sớm, một đám người lại tranh giành quyền lợi, mỗi người còn nghĩ muốn chiếm tiện nghi. Cha khi còn tại thế, còn có thể ở ngoài mặt áp chế được một chút, chờ cha vừa mất, việc phân gia kia chẳng qua là chuyện sớm muộn.”


Tiêu Di lặng yên một lát, lại nói: “Vậy ngươi có tính toán gì chưa?”

Tiêu Hoài cười nói: “Ý tứ của Nương ta là để ta cùng Bát ca và nàng trở về nhà ngoại công ta, dù sao lão nhân gia ở trong võ lâm vẫn có chút thanh danh. Ta lại không muốn, ta cuối cùng nghĩ đến, có một ngày phải rời khỏi Tiêu gia, giống như Lục ca, bằng năng lực của mình mà xông một phen vào thiên hạ, hiện giờ cơ hội tới, ta có thể nào buông tha? Nam tử hán đại trượng phu, luôn dựa vào thanh danh trong nhà, còn cái gì là bản lãnh?”

Tiêu Di nghe vậy, nghiêm sắc mặt, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cảm khái nói: ”Hoài nhi, ngươi thật sự đã trưởng thành.” Lại nói: “Vậy ngươi vì sao còn ở chỗ này? Chẳng lẽ có gì khó xử ư?”

Tiêu Hoài có chút xấu hổ mà nhìn hài tử trong lòng Tiêu Di, nói: “Ta là sợ bước chân vào giang hồ, những ngày sau này gian nan, mang theo Khải nhi không tiện, bởi vậy lúc này tạm thời dừng chân ở đây.”

Tiêu Di ngạc nhiên: “Ta còn chưa hỏi ngươi, Khải nhi không phải hài tử Nhị ca, sao lại theo ngươi?”

Tiêu Hoài thở dài: “Đại phu nhân ghét bỏ sinh mẫu nó xuất thân thấp hèn, liền không chịu nhận thức nó. Sau khi phân gia, ấu tử (con trẻ) Tiêu gia cũng theo mẫu thân đi hết, chỉ có nó không cha không mẹ, ta nhìn thấy đáng thương, nên đem nó theo bên người.”

Tiêu Di trầm mặt một chút, bỗng nhiên nói: “Hoài nhi, ngươi nếu tin tưởng ta, hãy đem Khải nhi giao cho ta nuôi đi.”


Tiêu Hoài sửng sốt: “Lục ca?”

Tiêu Di thân thủ trêu chọc bảo bảo đang ở trong lòng mình cọ tới cọ lui, cười nói: “Ngươi đem nó theo bên người không tiện, ta lại thật sự thuận tiện, huống chi, ta với Tần đại ca ngươi cùng một chỗ, sau này sẽ không có hài tử, nếu có thể mang nó về, trở thành nhi tử thân sinh nuôi dưỡng, đó cũng là cầu còn không được.”

Tiêu Hoài nghe vậy vui vẻ, nói: “Lục ca lời nói là thật! Hơn nữa ta xem Khải nhi cũng thích ngươi, vừa nhìn thấy ngươi, liền căn bản ngay cả ta cũng không thèm để ý, xem ra Lục ca quả nhiên có duyên với nó.”

Tiêu Di cao hứng cười đáp: “Vậy sao? Chắc là vì ta cùng Nhị ca lớn lên có phần giống nhau.”

Hai người ở trong này đàm luận về hài tử nói đến hăng say, nhưng lại không chú ý một nam nhân ngồi trong góc phòng bị lạnh nhạt đã lâu. Hắn hung hăng trừng mắt bảo bảo đang nằm trong ***g ngực Tiêu Di, thật sự là cảm thấy càng nhìn càng không vừa mắt. Bảo bảo cũng chú ý tới ánh mắt không tốt của hắn, nhưng căn bản không sợ, ngược lại giống như khiêu khích ở trên mặt Tiêu Di liếm tới liếm lui, để lại cả nước bọt.


Tần Nguyệt Miên cuối cùng không thể nhịn được nữa kêu lên: “Tiểu Di, tiểu quỷ này có cái gì hảo? Chúng ta không cần nuôi nó đi, ngươi có ta là đủ rồi.”

Tiêu Di không yên lòng phất phất tay, nói: “Nói cái gì ngốc vậy, Trầm Nguyệt Tông cũng phải có người thừa kế, lại nói, Khải nhi đáng yêu như thế, ngươi nhẫn tâm để cho nó lưu lạc ở trên đường phố chịu khổ sao?” Nói xong không để ý hắn, chỉ lo chơi đùa với bảo bảo.

Tần Nguyệt Miên chỉ cảm thấy một đạo sấm sét giữa trời quang đánh xuống đầu. Bảo bảo còn chưa chính thức vào cửa, chính mình liền thất sủng, chờ bảo bảo này theo bọn họ trở lại Trầm Nguyệt sơn, còn không biết là tình cảnh gì đây? Thiên a, ta không muốn a!

***** Hoàn PN *****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui