Yên Vũ Nguyệt Sắc

Trên đường không tiện nói chuyện, Tiêu Hoài liền mang theo Tần Nguyệt Miên cùng Tiêu Di về nơi ở của hắn. Hắn hiện tại chỗ ở bất quá chỉ là tiểu viện tử bình thường, vô luận là từ bên ngoài hay là bên trong, đều là bình thường đến không có gì lạ.

Ba người mới vào cửa, liền gặp được một nữ tử trung niên tuổi chừng ba mươi từ trong phòng chạy ra, miệng nói lớn:”Tiêu công tử, ngươi cuối cùng đã trở lại. Khải nhi hôm nay khóc cả ngày, một mực đi tìm ngươi.”

Tần Nguyệt Miên cùng Tiêu Di còn ở chỗ này ngạc nhiên, bỗng nhìn thấy một tiểu nam hài ba bốn tuổi nghiêng ngả lảo đảo theo sát phía sau nàng kia chạy theo, tức khắc tiến vào trong lòng Tiêu Hoài, ô ô gọi cha.

Hai người nhìn nam hài kia, rồi lại nhìn nữ tử, sắc mặt đều có điểm khó coi. Tiêu Hoài năm nay bất quá mới hai mươi mốt, nữ tử kia ít nhất cũng đã ba mươi, diện mạo cũng thật sự bình thường, cũng không phải bọn họ có thành kiến gì, mà là hai người ấy thoạt nhìn thật sự không sao xứng đôi được.

Tiêu Di nhịn không được chen vào nói: “Hoài nhi, vị này chính là…”


Tiêu Hoài một bên đùa nghịch với bảo bảo (bé cưng) trong lòng, một bên nói: “A, đây là Tiền đại thẩm cách vách, là một người tốt, giúp ta không ít chuyện bề bộn.”

Nữ tử kia nói: “Tiêu công tử quá khách khí rồi, không phải chỉ là thay ngươi chiếu cố hài tử thôi. Ngươi một nam nhân không có thú thê, mang đứa bé cũng thực là không tiện, giúp đỡ ngươi cũng là điều nên, đừng để ở trong lòng.” Nói xong, hướng Tiêu Di cùng Tần Nguyệt Miên chào rồi rời khỏi.

Tiêu Di trước vừa mới thở ra một hơi dài, thầm nghĩ hoàn hảo, đây không phải là phu nhân Tiêu Hoài. Há lại biết, nghe xong lời của nữ tử kia, tâm lại có phần kinh ngạc, hài tử kia thế nhưng thật là của Tiêu Hoài sao?

Tiêu Di tiến lên từng bước, nói: “Hoài nhi, đứa nhỏ này…” Lời còn chưa nói xong, đứa bé kia bỗng nhiên quay đầu, chớp một đôi mắt to, nhìn chòng chọc y, nhìn trong chốc lát, lại nhảy lên nhào tới trong lòng Tiêu Di, hai tay nhỏ bé phì nộn nắm lấy vạt áo Tiêu Di, ngọt ngào kêu một tiếng: ”Cha ── “


Tiêu Di nhất thời há hốc mồm. Tiêu Hoài buông tay ra, để tiểu bảo bảo chạy nhanh hướng đến trong lòng Tiêu Di, cười nói: “Khải nhi vừa thấy Lục ca, quả nhiên cũng liền không cần ta a.”

Tiêu Di luống cuống tay chân tiếp được thân thể nho nhỏ đang nhào vào trong ngực, có chút không được tự nhiên đưa nó bế lên, trong lòng vẫn là trăm tư khó giải, hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Tiêu Hoài liền nói: “Đây chính là nhi tử của Nhị ca. Ngươi còn nhớ ngươi năm đó đã cứu một nha hoàn không? Sau khi ngươi bị đuổi khỏi Tiêu gia, nàng vẫn bị Nhị ca đắc thủ, còn sinh ra hài tử. Chính là nàng thủy chung không cam lòng, mới vừa sinh hạ hài tử, liền ném xuống giếng, việc này nháo đến cũng không nhỏ đấy.”

Tiêu Di lặng yên một chút, cúi đầu nhìn đứa bé, quả nhiên ngũ quan thập phần thanh tú, ánh mắt thủy nhuận, sống mũi thẳng đều, thoạt nhìn còn rất giống Nhị ca, mà miệng nhỏ hơi hơi nhếch lên thật rất có nét của nương nó. Tiêu Di sờ sờ đầu đứa bé, nghĩ đến nó tuổi còn nhỏ mà phụ mẫu đều mất, trong lòng hiện lên lòng thương xót.

Ba người vào buồng trong ngồi xuống, Tiêu Hoài pha ấm trà, bảo bảo vẫn là ôm chặt cổ Tiêu Di không chịu buông, Tiêu Di hiển nhiên cũng rất thích nó, thỉnh thoảng lại đùa với nó, nhìn vậy trong lòng Tần Nguyệt Miên âm thầm phát hỏa. Tiêu Di đối với chính mình đều không có ôn nhu như thế, tiểu quỷ này chính là nhi tử của tên Nhị ca độc ác kia, không phải là một điểm khả ái cũng không có sao? Đáng được y xem như bảo bối vậy sao? Nghĩ vẫn nghĩ, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ ở một bên uống trà, nghe huynh đệ bọn họ nói chuyện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận