Yên Vũ Lạc Kinh Hoa


Khương Yên rùng mình, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương nhưng bản thân rất rõ ràng ánh mắt của hắn.


Nó dường như không thuộc về con người mà như một loài bò sát khổng lồ đang chậm rãi trườn quanh và từ từ quấn chặt lấy nàng một cách đầy phấn khích.


Dù cho Cơ Trường Uyên chỉ im lặng ngồi đó nhưng Khương Yên vẫn cảm thấy cả người mình ướt đẫm như bị hắn liếm láp qua chỉ bằng ánh mắt.


“Điện hạ, ngài có việc gì cần phân phó ạ?”


Khương Yên không muốn nán lại nơi này lâu hơn nữa, chỉ có thể đánh bạo mở miệng hỏi trước.


Cơ Trường Uyên ngoắc tay: “Lại đây.”


Trên bàn của hắn đặt một tập tập da dê đang được cuộn lại.

Còn Cơ Trường Uyên đang chống cằm nhìn nàng, nửa khóe miệng nhếch lên tà tứ.


“Cái này là gì ạ?” Khương Yên ngập ngừng.


“Mở ra xem đi.” Cơ Trường Uyên đứng dậy, vòng qua mặt bàn đi đến bên cạnh Khương Yên, ngón tay to và dài với đến gỡ nút thắt bằng dây thừng cói trên cuộn da.


Khương Yên cảm thấy bất an vô cùng, giống như trước mặt mình không phải là một cuộn da dê mà là một vực thẳm không đáy, chỉ cần nhìn vào nó, nàng sẽ bị hút vào hố đen vô tận, không cách nào thoát ra được.


Thấy Khương Yên còn ngần ngừ, Cơ Trường Uyên cúi đầu xuống, khuôn cằm sắc nét như được gọt đẽo bởi nghệ nhân điêu khắc kỳ tài gần như tựa vào đầu vai của nàng, ngữ điệu của hắn vẫn thong thả như cũ nhưng lại mang đến một loại áp lực không thể chối từ.


“Mở ra.”


Bàn tay nhỏ như có gắn động cơ, ngay lập tức vội vàng lật mở cuộn da dê trên bàn, để lộ một hàng những hình ảnh lộn xộn tràn đầy xuân sắc, theo sau là âm thanh rít lên đầy sợ hãi.



“Cái này… cái này là…?”


Trước mặt Khương Yên là hình ảnh cơ thể lõa lồ của nam và nữ đang quấn vào nhau với nhiều tư thế khác biệt đầy dâm dục và gợi cảm.


Tại sao Cơ Trường Uyên lại đưa xuân cung đồ cho Khương Yên xem chứ.


Nàng trợn trừng mắt, nhìn nam tử đứng bên cạnh mình đang cười khùng khục đầy càn rỡ.


“Thích không Tiểu Yên Tử, đây là bản quý hiếm lắm đấy, nghe nói do một họa sĩ tài ba của tiền triều nước lân bang vẽ nên, dùng để dâng tặng cho một vị quý phi đang được sủng ái của nhà vua.”


Nói đến đây, Cơ Trường Uyên dừng lại, thổi nhẹ vào tai Khương Yên: “Phải tiêu tốn cả nghìn lượng để mang được nó về đây cho Tiểu Yên Tử thưởng thức đó.”


Những lời nói của Cơ Trường Uyên khiến Khương Yên rơi vào hoảng loạn, nàng không thể hiểu được đối phương đang âm mưu chuyện gì, nhưng trong mơ hồ lại cảm giác như mình lại biết được.


“Ngài… là có ý gì?”


“Không phải ngươi muốn câu dẫn nam nhân hay sao? Đến đây, để Cô dạy ngươi một phen.” Cơ Trường Uyên vừa nói vừa cười, đôi môi của hắn vẽ nên một đường cong đẹp mắt.


Khương Yên run rẩy phản bác: “Nô tỳ không có, điện hạ có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?”


Cơ Trường Uyên không đáp lại Khương Yên, chỉ nhàn nhạt kể chuyện: “Lúc ở biệt viện trấn Lạc Thủy, quả thật Cô không có mấy hứng thú với ngươi, dáng hình không quá xuất sắc, chiêu trò thì vụng về.

Ngươi bày vẽ ra bao nhiêu chuyện, không tiếc xả thân khiến mình bị nhiễm bệnh để gây sự chú ý, Cô đích xác có chút thương hại, nhưng thân phận địa vị của ngươi thấp hèn như vậy, sao có thể lọt vào mắt được Cô, nhiều nhất Cô cũng chỉ có thể để ngươi làm nha hoàn trong phủ mà thôi.”


Khương Yên vẫn còn ngơ ngác nhìn Cơ Trường Uyên nắm cổ tay nàng lần mò trên từng hình vẽ của bản xuân cung đồ, giọng nói của hắn tiếp tục vang vọng đều đều bên tai.


“Vì vậy mà ngươi bất mãn phải không? Cho nên ngươi mới nghĩ đến việc trèo lên người của Bùi Lẫm.”



“Không có, nô tỳ đã giải thích với ngài biết bao nhiêu lần rồi, nô tỳ và Bùi thị vệ không có gì hết.” Khương Yên hét lên đầy bực tức.


Nhưng dường như Cơ Trường Uyên không nghe lọt lỗ tai, hắn vẫn dùng âm thanh như đang thủ thỉ bên tai nàng: “Chỉ là Cô không ngờ, Bùi Lẫm thế mà lại bại dưới tay ngươi, hai người còn lén lút hẹn hò nhau ở vườn đào đằng sau Linh Ẩn Tự, không sợ Phật tổ trừng phạt sao?”


Khương Yên khó chịu, nàng xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt rét lạnh đang ngập ngụa trong sự kích thích không tên xen lẫn chế nhạo.


“Nô tỳ xin thề là nô tỳ không biết Bùi thị vệ có mặt ở đó, nô tỳ chỉ là muốn đến gặp Thẩm tiểu thư mà thôi?”


“Vậy ngươi nói xem, không phải hẹn hò thề nguyền với nhau, tại sao ngươi lại khóc đỏ mắt như thế?” Cơ Trường Uyên ghé sát sườn mặt Khương Yên, dường như cánh môi lạnh lẽo của hắn đã chạm vào vành tai nàng, đầu lưỡi nóng ẩm ướt như có như không quét qua khiến nàng nổi da gà.


Khương Yên rùng mình.


Hắn đã thấy rồi?


Nàng nên biện bạch thế nào đây? Hai người không liên quan đến nhau lại có biểu cảm đau đớn như vậy, còn lôi lôi kéo kéo giữa ban ngày ban mặt, nói không có chuyện gì đến đứa con nít ba tuổi cũng không tin.


“Sao thế, không giải thích nổi nữa rồi?”


Cơ Trường Uyên không chút vội vã, hắn cười khẽ bên tai nàng, bao vây sườn mặt bằng khí nóng đầy ám muội.


“Nô tỳ… nô tỳ thực sự là không có quan hệ gì với Bùi thị vệ!” Khương Yên không trả lời được, chỉ mãi lắp bắp trong miệng.


“Tiểu Yên Tử à, Cô rất ghét những kẻ lừa đảo, nhưng lại càng ghét những tên bội phản hơn.

Ngươi nói xem, ngươi làm sao có thể lấy lòng được một tên đầu gỗ như Bùi Lẫm vậy?”



Nói đến đây Cơ Trường Uyên ngừng lại một chút, hắn dụi đầu vào hõm cổ của nàng hít một hơi thật dài, một cảm giác ớn lạnh nổi lên khiến Khương Yên phải nghển cổ lên thở khò khè.


Chiếc lưỡi ấm nóng ẩm lươi đang rà lên từ đầu vai đến tận vành tai, theo sau là tiếng cười khúc khích trầm khàn mang đầy dục vọng của hắn: “Cho ta biết đi, như cách ngươi đã khiến Bùi Lẫm mê muội, quyến rũ ta xem nào, để ta xem thử cách ngươi trở nên dâm đãng ra sao trước một nam nhân.”


Lời nói vừa dứt, hàm răng trắng ởn đã cắm sâu xuống cần cổ của Khương Yên.


Đáy mắt Cơ Trường Uyên đen đặc như hố sâu vạn trường, xung quanh con ngươi ẩn hiện màu đỏ của máu, giờ đây nhìn hắn điên cuồng không khác gì một ác quỷ muốn ăn thịt người.


Cơn đau bất ngờ ập tới khiến Khương Yên bật thốt kêu lên, tiếng kêu như con thú nhỏ vừa bị sa bẫy, sợ hãi và hoảng loạn tìm đường sống.


Cơ Trường Uyên dường như rất hài lòng với biểu cảm và âm thanh vừa mới phát ra từ Khương Yên.

Hắn mò đến bên khóe môi của nàng, cắn xuống phiến môi dưới, giọng nói như mị dược thao túng lòng người: “Thật là dễ nghe.”


Khương Yên giãy dụa, nàng dồn toàn lực lên cánh tay đang chống lên mặt bàn, muốn đẩy mạnh cả hai ra, nhưng cơ thể to lớn của Cơ Trường Uyên cứ vậy mà ập đến từ phía sau còn hơn cả cuồng phong vũ bão, lưng của Khương Yên cọ sát với phần thân trước của hắn, đến mức dù cách mấy tầng lớp áo, nàng vẫn có thể cảm nhận rõ từng thớ cơ căng cứng phập phồng như quái vật sống của hắn.


Một khối thịt cứng ngắc nóng hổi cọ vào sống lưng của Khương Yên khiến nàng giật nảy người.


Cái này là cái gì vậy?


Cơ Trường Uyên bao vây nàng bên trong cơ thể khổng lồ của hắn, hai gò má kề sát vào nhau.


Đột nhiên hắn thở dài một tiếng rồi cười khẽ.


Tiếng cười như còi báo hiệu trước cho sự nguy hiểm đang đến gần.


Bàn tay to lớn của hắn phủ lên mu bàn tay nhỏ bé của Khương Yên, sau đó nắm chặt rồi ghì lấy, từ từ kéo xuống phần thân dưới đang căng cứng.


Giọng hắn nặng nề thủ thỉ bên tai nàng: “Tiểu Yên, để ta dạy ngươi cách mê hoặc nam nhân nhé.”


Khi những ngón tay nàng bị ép chạm phải cây gậy thịt giữa hai chân hắn, rốt cuộc Khương Yên cũng nhận ra được cơn điên của Cơ Trường Uyên.



Nàng trợn trừng mắt, rướn cổ sang nhìn hắn, biểu cảm như không thể tin được.


Cơ Trường Uyên lại chẳng hề nao núng chút nào, ngược lại, hắn có vẻ rất thỏa mãn khi ngắm nhìn nét mặt vừa tức giận pha lẫn xấu hổ của nàng.


“Xuân cung đồ trước mặt, chắc ta cũng không cần phải nói nhiều thêm.”


Dứt lời, hắn dùng sức ép bàn tay của Khương Yên nắm chặt lấy nam căn đang phồng lên dữ tợn dưới háng.


Khương Yên như bất động, cổ họng bị thít chặt không thể la hét nhưng bàn tay run lẩy bẩy cho thấy cảm xúc kinh hoàng của nàng ngay lúc này.


Sao Cơ Trường Uyên có thể làm điều này với một nha hoàn như nàng chứ?


Bộ dáng cao lãnh cấm dục đâu rồi, phong thái nhã nhặn thân sĩ đâu rồi?


Trong trí nhớ của Khương Yên cả hai đời, Cơ Trường Uyên vô cùng xa cách và lạnh lùng.

Hắn hầu như không bao giờ cho bất kỳ nữ tử nào lại gần mình ngoại trừ Thẩm Thiên Nhược chứ đừng nói là dáng vẻ trầm mê nữ sắc như vầy.


Khương Yên đã từng nghĩ, nếu không phải Thẩm Thiên Nhược là thê tử của Cơ Trường Uyên, là hoàng hậu Đại Cơ, chắc đến tám kiếp nàng cũng không có cơ hội được diện kiến long nhan như ngọc của hắn.


“Ngươi không chuyên tâm rồi.”


Một lực cắn không nặng không nhẹ rơi xuống môi dưới của Khương Yên khiến nàng giật mình.


Những ngón tay của mình vẫn bị Cơ Trường Uyên uyển chuyển o ép nắm lấy côn thịt di chuyển lên xuống, thỉnh thoảng nó lại nảy lên một cái khiến nàng hoảng hồn.


“Điện hạ, nô tỳ sai rồi, ngài tha cho nô tỳ đi…”


Nhìn gương mặt đang trầm luân trong dục vọng đến mức tỏa ra sự sung sướng đến kỳ lạ, Khương Yên biết Cơ Trường Uyên hôm nay là không phải chỉ dọa suông.


Hắn thật sự muốn ép chết nàng đêm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận