Editor: Lặng
Beta: Ame
Mãi đến khi mặt trời lặn, Thiên Lang mới phân phó mọi người dừng lại nghỉ nghơi, hắn nằm úp sấp dán tại trên mặt đất nghe hồi lâu, sau đó phân phó Hải Chiến đi đến vị trí mà hắn nói để tìm nước, không bao lâu Hải Chiến liền đem nước trở về, Nhiếp Dao quan sát từ đầu đến cuối, rất bội phục nhĩ lực cùng sức phán đoán của Thiên Lang.
Ăn xong cơm chiều, Nhiếp Dao giúp Thiên Lang điều chế thuốc lại phát hiện cơn sốt đã lui đi, muốn đổ thuốc đi lại bị hắn ngăn lại, một ngụm nuốt xuống, nói: “Thuốc tốt đừng lãng phí.”
Nhiếp Dao lại giúp Hải Anh và Hải Chiến xem xét thương thế, đều đã không còn gì đáng ngại, Khuê thúc vẫn mang khúc mắc trong lòng với y, nên y không cần xem.
Tất cả mọi người đều bị thương, lại phait phi ngựa chạy trốn suốt một ngày, buổi tối cũng không dựng lều, chỉ đốt một đống lửa rồi ngồi xung quanh nghỉ ngơi. Thiên Lang cầm lấy một cuốn da mượn ánh sáng từ đống lửa để xem xét. Nhiếp Dao nhìn lướt qua, thấy cuốn da dê hình như đã qua nhiều năm, giấy đã ố vàng, trên đó có phác họa một số tuyến đường kỳ dị, y đóa tối hôm qua bọn họ đã thê những tuyến đường bí mật này mà chạy tới tộc Vị Lương, không biết có liên quan gì tới Mặc Kiếm không. Sợ Thiên Lang nghi ngờ, y không hỏi nhiều, ngáp một cái nghiêng người nằm xuống, chỉ nghe Thiên Lang nói: “Ngày mai có bão tuyết, trước khi nó đến chúng ta phải chạy về bộ tộc.”
“Làm sao ngươi biết?” Từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ đống lửa ấm áp, Nhiếp Dao mơ màng buồn ngủ, thuận miệng hỏi.
“Nhìn quầng trăng, còn có tiếng gió.”
“Ta chỉ nghe được tiếng sói tru.” Xa xa truyền đến một tiếng kêu thê lương, khiến Nhiếp Dao ngay cả tâm tư thổi một khúc cũng không có, cưỡi ngựa suốt một ngày, xương sống thắt lưng đều đau, lấy tay vuốt ve phần eo, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.
Thiên Lang nói không sai, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy liền thấy bông tuyết tung bay, gió bấc càng lúc càng mạnh, lửa đã sớm tắt. Nhiếp Dao vừa tỉnh lại, phát hiện Thiên Lang đem cái áo da cừu đắp ở trên người mình, còn hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng bên ngoài ngồi xếp bằng ở bên cạnh vận công điều tức.
“Sao lại đem áo khoác cho ta? Chính ngươi còn đang phát sốt đấy, muốn làm anh hùng cũng phải tùy trường hợp.” Nhiếp Dao vội đem đem áo khoác trả lại cho Thiên Lang, hắn muốn làm anh hùng cũng không liên quan đến y, nhưng nếu sốt cao hơn vậy sẽ có quan hệ, Khuê thúc còn như hổ rình mồi theo dõi y, chỉ cần xao lãng một chút thôi, nói không chừng lưỡi đao sẽ lập tức chém tới.
Chỉ nói việc Nhiếp Dao quan tâm hắn, trên mặt Thiên Lang liền hiện ra tươi cười, tiếp nhận áo khoác nói: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Mọi người ăn điểm tâm sau liền lập tức lên đường. Trên đường Nhiếp Dao bắt mạch cho Thiên Lang, quả nhiên phát hiện mạch tượng của hắn đã vững vàng, không khác gì người bình thường, không khỏi âm thầm kinh ngạc khả năng khôi phục của hắn.
Sau giờ Ngọ mọi người chạy về lãnh địa của bộ tộc, thật ra nơi đây cũng chỉ là một trong những lãnh địa của tộc Phong Diệu, ngoài ra còn rất nhiều những bộ lạc lớn nhr phân bố khắp nơi. Tộc Phong Diệu có khoảng mấy vạn người, dù Thiên Lang vẫn muốn cả bộ tộc về cùng một chỗ với nhau, nhưng có rất nhiều người đã quen với cuộc sống ổn định một chỗ, không muốn di dời, cho nên ở nơi này chỉ có mấy trăm người sống.
Thấy thủ lĩnh trở về, rất nhiều người chạy đến nghênh đón, cũng dâng lên trà nóng thơm ngon. Đã chạy một đường, Nhiếp Dao cảm thấy khát nước, không khách khí mà tiếp nhận thay Thiên Lang uống. Hải Chiến thực sự sùng bái Nhiếp Dao, ở bên cạnh thêm mắm thêm muối tán dương y thuật của y cỡ nào cao siêu, đang nói đến cao hứng, chỉ nghe có người kêu lên: “Tộc trưởng đến đây.”
Tộc trưởng không phải là con Lang Ưng* bên cạnh y ư? Sao lại xuất hiện thêm một vị tộc trưởng? Nhiếp Dao theo tầm mắt mọi người nhìn lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi đang đi tới, Thiên Lang tiến lên cùng hắn ôm một cái, nói với Nhiếp Dao: “Dao Dao, đây là tộc trưởng Hải Nhạc.”
* Lang Ưng:
Nghe nói Nhiếp Dao là đại phu Thiên Lang đem về, Hải Nhạc cao thấp đánh giá y, ánh mắt lạnh lùng, đã tràn ngập rõ ràng địch ý*.
* địch ý: thái độ thù địch.
“Chúng ta đi vào trong nói chuyện.” Lạc Tuyết thực thiếu kiên nhẫn nói, trong mỗi lời nói tỏa ra từng tầng lạnh lẽo bao phủ mọi người.
Mọi người đi vào trong lều, khi nghe Thiên Lang nói chuyện bị tập kích vào ban đêm khi đi thăm dò ở tộc Vị Lương, ánh mắt Hải Nhạc ngay lập tức nhìn chằm chằm vào trên người Nhiếp Dao, lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng có thầy thuốc, cần gì phải tìm đến một kẻ Trung Nguyên mọi rợ? Là chúng ta chuẩn bị không tốt hay vẫn là do nội gián của Vị Lương cùng Khương Nguyệt tộc phái tới.”
“Y thuật của y tốt lắm, ta đảm bảo.” Nghe Thiên Lang trả lời xong Hải Nhạc nhíu mày, lại không nhiều lời nữa, trái lại Hải Anh nói: “Y thuật của Dao công tử thật sự rất cao minh, ngươi xem vết thương của chúng ta khép miệng rất nhanh liền biết trình độ của y, hơn nữa bọn họ phái nội gián cũng sẽ không tìm người Trung Nguyên.”
Hải Nhạc hừ một tiếng, “Ta chỉ sợ là dẫn sói vào nhà, nhưng nếu Thiên Lang đã đảm bảo, vậy còn có cái gì để nói sao?”
Nhiếp Dao ngồi ở bên cạnh nhàn nhã tự đắc mà uống trà nóng, nghe mọi người nghị luận. Y đại khái hiểu rõ thân phận của Hải Nhạc, hắn là con trai của tộc trưởng, tộc trưởng kia chỉ là cái danh hiệu, thủ lĩnh thực tế của Phong Diệu tộc chính là Thiên Lang.
Thủ lĩnh của các bộ lạc vùng Tái ngoại có vị trí thừa kế, cũng có nhường ngôi, còn có chút là dựa vào vũ lực tranh đoạt mà đến, Nhiếp Dao đoán Thiên Lang thuộc loại sau, hắn dựa vào bản lĩnh giành được vị trí thủ lĩnh, thân là nhi tử của lão tộc trưởng, Hải Nhạc nhất định ghen ghét, việc đối nghịch với hắn cũng thực bình thường, chỉ hy vọng Hải Nhạc đừng vì vậy mà tìm mình gây phiền toái.
Có Thiên Lang đảm bảo, Nhiếp Dao thuận lợi ở lại, Hải Chiến dẫn y đi chuẩn bị tốt lều trại. Bên trong bài trí đầy đủ mọi thứ, đệm chăn làm bằng da dê mềm mại, bên cạnh bày một cái ghế dựa trải da hồ ly, bàn làm từ gỗ đàn hương, văn phòng tứ bảo cũng đều có chuẩn bị. Nhìn cách bài trí so với đãi ngộ của y ở Khương Nguyệt tộc còn tốt hơn nhiều, mặc dù tộc nhân kính trọng lang trung, nhưng đối đãi như thế này cũng quá mức phô trương lãng phí.
“Thiên Lang nói người Trung Nguyên các ngươi thân thể gầy yếu, phòng ở không ấm áp chút rất dễ nhiễm phong hàn. Ngươi còn cần cái gì thì nói với ta, ta sẽ giúp ngươi lấy, ta ở lều bên cạnh.”
Nhiếp Dao nói cảm ơn. Chờ Hải Chiến rời đi, y duỗi thắt lưng, nằm lên ghế dựa, da cáo ấm áp mềm mại, vừa lúc được nghỉ ngơi, xóc nảy lâu như vậy, rốt cục có thể thoải mái nằm, y nằm ở ghế bỗng nhiên thở dài, “Nếu có rượu ngon cùngmỹ nữ, nơi này liền trở nên hoàn mỹ.”
Màn trướng mềm mại ấm áp, thoải mái nói không nên lời. Nhiếp Dao nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghĩ đến giờ này A Sửu cùng với tộc nhân Khương Nguyệt tộc nhất định đang ở nơi nào đó vất vả tìm người, nhịn không đươc bật cười: “Mọi người chậm rãi tìm đi, nhưng trong thời gian ngắn ta sẽ không trở về, nơi này rất tốt.” Y vùi đầu vào tấm da hồ, trước khi rơi vào mộng đẹp còn lẩm bẩm nói: “Nếu không có kia đầu sắc lang thì sẽ càng tốt tốt.”
Thiên Lang đi vào trong lều khi Nhiếp Dao đang ngủ say, mái tóc thật dài buông xuống, che khuất nửa khuôn mặt, nhìn y cuộn mình nằm trên ghế, lưng eo cong lên, càng nhìn càng giống một tiểu hồ ly vì thiếu cảm giác an toàn mà cuộn tròn lại. Thiên Lang nở nụ cười, tiến lên ôm lấy y đưa đến trên giường, lại thay y đắp chăn, người đang ngủ say mơ mơ màng màng lẩm bẩm trong miệng vài câu nghe không rõ, lại chìm vào mộng đẹp.
“Ngươi lớn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chịu qua khổ cực thế này đi?” Vuốt mái tóc đen buông xõa xuống, ngắm khuôn mặt tinh tế nhu hòa kia, Thiên Lang nói. Thân thểNhiếp Dao rất nhẹ, cho hắn cảm giác tựa hồ y còn không nặng bằng con mồi bình thường hắn đi săn bắn. Người đẹp đẽ như ngọc này hẳn đã quen với cuộc sống quý công tử chốn cung đình, nơi hiu quạnh chỉ có gió cát này không thích hợp với y. Công kích của dã thú, chiến tranh của bộ lạc, tất cả những thứ đó lúc nào cũng có thể hủy hoại y. Thế nhưng vì tư tâm mình vẫn mang y về nơi này.
“Yên tâm, tất cả khó khăn cực khổ, ta sẽ chắn cho ngươi.” Thiên Lang cúi đầu nói, có hắn ở đây, sẽ không để y chịu nửa điểm ủy khuất, đây là bản thân hắn hứa hẹn với y.
Thực ra Nhiếp Dao đã sớm tỉnh, lười cùng Thiên Lang chào hỏi, mới giả vờ đang ngủ. Thầm nghĩ rằng hắn nhìn mình ngủ say sẽ rời đi, ai ngờ hắn không chỉ không có ly khai, còn thực thân mật mà ghé vào bên người mình, bàn tay thô ráp lại vuốt ve khuôn mặt, có một loại cảm xúc kỳ lạ nổi lên, chuông báo động trong lòng Nhiếp Dao vang liên hồi, nếu hiện tại y còn cho rằng Thiên Lang không hề có ý gì với mình thì đó chính là ngu ngốc.
Không thích bị người một mực nhìn chăm chú mà không lên tiếng, Nhiếp Dao quyết định tốt nhất là nên tỉnh lại, mở mắt ra lười biếng ngáp một cái, liền ngồi dậy.
“A? Ngươi như thế nào ở trong này?” Chớp chớp mắt, y ra vẻ khó hiểu hỏi Thiên Lang.”
“Người trong tộc vừa mới kết thúc một cuộc đi săn lớn, săn bắn được không ít chiến lợi phẩm nên đêm nay sẽ tổ chức tiệc mừng săn bắn, ta tới nói cho ngươi biết một tiếng.” Đôi mắt buồn ngủ vẫn còn mơ mơ màng màng, lấp lánh mê ly như nước mùa xuân, tâm Thiên Lang vừa loạn, vội vàng mở mắt hồi thần.
“Loại chuyện này Hải Chiến sẽ đến nói cho ta biết, ngươi là người đứng đầu, vừa trở về nhất định còn bề bộn nhiều việc, không vần cố ý qua đây.” Y không ghét Thiên Lang, thậm chí còn có chút tán thưởng hắn, nhưng tiếp tục tiếp xúc nhiều như vậy là không cần thiết.
“Tiệc rượu bất thành văn này chính là tập tục, Hải Chiến vẫn còn là đứa nhỏ, ta sợ hắn nói không rõ.”
Nhớ tới lần trước phải trải qua tiệc rượu ở Khương Nguyệt tộc, Nhiếp Dao vội hỏi: “Sẽ không cưỡng ép uống rượu đấu vật đi?”
“Có, cho nên ta đến chỉ ngươi một ít phương pháp ứng đối.”
Tiệc rượu của dân du mục ở vùng Tái ngoại cũng na ná như nhau, chẳng qua là uống rượu đấu vật, tiếp đến lại ngẫu hứng ca múa một chút. Ban đêm, gió tuyết lạnh giá bị lửa trại nóng rực át đi, mọi người ngồi trong lều lớn, đặt con mồi đi săn được quay trên lửa, người trẻ tuổi rất nhanh liền vây quanh ở một chỗ vừa múa vừa hát. Nữ tử ngoại tộc tính cách nhiệt tình hào phóng, thấy Nhiếp Dao tuấn tú nhanh nhẹn, vì thế sôi nổi tiến lên mời rượu, nhân tiện mời hắn nhảy cùng.
Nhiếp Dao không dám nhận chén rượu của các nàng, chỉ lấy chén rượu còn ít của mình đối ẩm với họ. Thiên Lang đã từng dặn y, nữ tử mời rượu là vì trong lòng có tình ý, nhận chén rượu của đối phương là gián tiếp đồng ý kết giao với họ, nếu bây giờ mà ở kinh thành, gặp cô gái nhiệt tình lại diễm lệ thế kia, chắc chắn Nhiếp Dao sẽ không từ chối, nhưng giờ phút này đang tha hương*, y chỉ cầu mong có thể hoàn thành sứ mệnh một cách thuận lợi, bình an trở về kinh thành, nào dám gây thêm chuyện?
*tha hương: lưu lạc nơi đất khách quê người
Sau khi ăn uống no say mọi người bắt đầu chơi đoán số hành lệnh, Nhiếp Dao rất nhanh liền thân quen cùng bọn họ. Đang lúc chơi đùa vui vẻ, Hải Nhạc lại qua đây mời rượu hắn, hai người chạm chén, Nhếp Dao nhấp một ngụm nhỏ, Hải Nhạc lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó tiến đến bên tai hắn lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất loại người giảo hoạt, dùng lới nói để lừa bịp người khác như ngươi, nhưng nếu Thiên Lang coi ngươi là người một nhà, ta sẽ tin ngươi một lần, người Phong Diệu chúng ta mời rượu, là coi đối phương là bằng hữu, nếu ngươi dám cô phụ phần tín nhiệm này, ta sẽ khoét tim ngươi đi tế trời!”
Đe dọa trắng trợn, làm Nhiếp Dao đang ngà ngà say tỉnh lại một phần, nhìn Hải Nhạc rời khỏi, sau đó đi qua chỗ Khuê thúc, giống như chưa nói gì với hắn, Thiên Lang thì ngồi ở phía xa tán gẫu sôi nổi cùng mấy vị trưởng lão trong tộc, không chú ý tới hành động của Hải Nhạc.
Nhiếp Dao bỗng có chút buồn cười, hóa ra cho dù ở nơi đâu, thanh danh và danh lợi vĩnh viễn đều là thứ mà mọi người muốn theo đuổi, xem ra một con sói muốn cần bảo trụ địa vị của mình phải tốn thêm chút tâm tư, muốn trở thành Vương, chỉ dựa vào võ công và hoài bão là không đủ. Trái tim vốn lạnh lẽo được rượu nóng sưởi ấm, Nhiếp Dao tránh đi tộc dân đang ca múa sôi nổi, đi đến nơi sân bãi yên tĩnh cách khá xa lều trại, theo đuổi náo nhiệt đón mừng là cá tính của y, nhưng cũng không phải là điều y thực sự yêu thích, chẳng qua đó chỉ một loại biểu hiện phong lưu lúc còn trẻ mà thôi, cho nên lúc người khác vui vẻ uống rượu thỏa thích thì ngược lại, y sẽ tránh đi ồn ào náo loạn, tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Ngươi chính là thần y?” Giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau, Nhiếp Dao chỉ thấy thắt lưng đau xót, bị lực mạnh đâm vào lảo đảo mấy bước về phía trước, y quay đầu lại nhìn thì thấy một nam nhân với thân hình tướng ngũ đoản, khuôn mặt lại bị bộ râu quai nón che mất một nửa, đôi mắt ẩn hiện sự ngoan độc trong không gian tĩnh mịch.
* Tướng ngũ đoản: đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn.
“Ta không phải thần y, ta chỉ là một thầy thuốc thích dạo chơi khắp bốn phương.” Không biết đối rõ ràng về đối phương nên y hòa nhã nói.
“Chết tiệt, chẳng qua ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo, tộc Phong Diệu không cần có thầy thuốc, bọn họ chỉ cần thờ phụng thần linh, liền bách bệnh bất xâm*!”
Thì ra là Vu sư*, vùng Tái ngoại không giống Trung Nguyên đã được khai hóa, bị bệnh đều đến tìm Vu sư cứu chữa, Nhiếp Dao đương nhiên là không tin việc Vu thuật* chưa bệnh, hỏi: “Ngươi dùng bói toán để chữa khỏi bệnh cho mọi người có thể nào gặp tai họa không?”
* Vu sư: thầy cúng, thầy mo.
* Vu thuật: thuật bùa chú.
“Làm sao có thể?” Nam nhân cười lạnh nói: “Không tin thần linh đương nhiên sẽ không nhận được sự quan tâm của họ, ngươi đừng nghĩ đến việc ở nơi này mà mê hoặc lòng người, ta sẽ khiến mọi người biết được ngươi chỉ là một kẻ lừa đảo, có khi còn là nội gián!”
Hắn tiến lên nắm chặt vạt áo của Nhiếp Dao, một mùi hôi mạnh mẽ phả vào mặt, mơ hồ nhìn thấy trên người hắn quấn đầy các loại trùng độc, Nhiếp Dao gấp rút lùi về phía sau, không nghĩ nam nhân nhìn ngắn nhỏ mà khí lực lại lớn như vậy, trong giâ lát lại có thể khiến mình không tránh được sự dây dưa của hắn.
“Vu sư đại nhân, đây là bằng hữu mà tộc trưởng mời đến, không nên bất kính với y.” Nghe được giọng nói của Hải Chiến, nam nhân hừ một tiếng, không cam lòng mà buông lỏng tay ra.
“Hiện tại tiệc mừng săn bắn rất vui vẻ, ngài cũng cùng tham gia đi.”
“Ta bận rộn nhiều việc!” Không đếm xỉa đến lời mời của Hải Chiến, Vu sư phẩy tay áo bỏ đi, đợi hắn đi xa, Nhiếp Dao hỏi Hải Chiến, “Các ngươi tin tưởng vu thuật của hắn có thể chữa bệnh?”
“Chúng ta chỉ là sợ mà thôi, trên thảo nguyên không thể đắc tội Vu sư.” Vẻ mặt Hải Chiến kính sợ, gãi đầu, lại nói: “Nhất định là hắn lo lắng y thuật của ngươi tạo thành uy hiếp đối với hắn, cho nên mới chạy tới ra oai phủ đầu với ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng, Thiên Lang có nói mọi người kính trọng hơn đối với ngươi, Vu sư mặc dù ác, cũng không dám chống lại mệnh lệnh của hắn.”
Thiên Lang thật đúng là rất quan tâm y, nhưng Nhiếp Dao sẽ không ngây thơ cho rằng đó là xuất phát từ lòng kính trọng đối với y, mà nếu quả thật hắn chỉ là đơn thuần coi trọng mình, vậy phần cảm tình này tới quá đột ngột, cũng rất kỳ quái, có lẽ hắn có mục đích khác……
Nhiếp Dao cảm thấy nghi ngờ nhưng không biểu hiện ra ngoài, theo Hải Chiến quay lại tiệc mừng, mọi người uống rượu chơi trò đoán số, mãi đến khi hết rượu, quay về lều thì không đứng thẳng nổi, may mắn còn có Hải Anh với Hải Chiến đỡ.
“Đừng đi, chúng ta lại uống tiếp.” Nghe Nhiếp Dao say rượu mơ hồ nói không rõ, Hải Chiến lắc đầu, cho tới bây giờ chưa gặp người nào tửu lượng kém như vậy, nếu không phải Thiên Lang có lệnh trước, chỉ sợ y sớm đã bị người chuốc đến ngã ra.
Lấy một chén rượu nhỏ nhét vào trong tay của Nhiếp Dao, Hải Chiến nói: “Chúng ta đều say rồi, ngươi từ từ uống một mình đi.”
Sức ngấm của rượu rất mạnh mẽ, Nhiếp Dao nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy thân thể nóng lên, đầu óc choáng váng, cầm chén rượu mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Đang ngủ say, chợt thấy hai má bị vuốt nhẹ có chút ngứa, Nhiếp Dao hoảng hốt mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Lang, hắn ngồi ở bên giường, ở bên cạnh còn đặt một ít đồ vật kỳ quái này nọ, chỉ có điều đang say rượu, thấy không rõ lắm là cái gì.
“Sao ngươi lại ở trong này?” Nhiếp Dao nhìn trong lều, lò sưởi vẫn đang cháy rừng rực, xem ra giờ vẫn còn sớm, đêm nay Thiên Lang cũng uống không ít rượu, hắn cố ý chạy tới đây chắc sẽ không có ý đồ gì đi?
“Ngươi say.” Nhanh tay lấy ra chén rượu mà Nhiếp Dao đang cầm, Thiên Lang nói. Thành thật mà nói, bộ dáng Dao Dao say rượu thật đáng yêu, trên mặt trôi nổi một rặng hồng càng khiến người khác tâm động, đêm nay nếu hắn không âm thầm quan tâm, chỉ sợ y đã sớm bị người ăn vào bụng, nữ nhân Tái ngoại cũng không rụt rè giống nữ nhân Trung Nguyên, nhiệt tình dâng lên nhưng hắn ăn không tiêu.
“Ngươi làm gì?” Chén rượu bị Thiên Lang cầm đi, tay còn làm càn tiếp tục lôi kéo quần áo của mình, Nhiếp Dao vội vàng né tránh. Dưới tình huống này, y cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng Thiên Lang tốt bụng giúp chính mình cởi áo, chỉ có thể là say rượu động dục mà thôi.
“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, lát nữa sẽ có chút đau, nhưng mà ngươi say rượu sẽ làm đau đớn giảm bớt.”
Sắc lang đáng chết, không chỉ trắng trợn đùa giỡn y, còn nói được rõ ràng như vậy, Nhiếp Dao tức giận đến muốn tát cho con sắc lang này một cái, nào ngờ vừa mới giơ tay lên lại thấy ngực mát lạnh, nút áo vạt áo trước đã bị đẩy ra, lộ ra áo lót bên trong, tay Thiên Lang càn rỡ luồn vào dưới áo, đem áo lót cởi tới vai.
“Dừng tay!” Nhiếp Dao dù say rượu cũng bị dọa tỉnh hơn phân nửa, nghĩ thầm rằng bản thân sẽ không xui xẻo mà rơi vào hang sói như thế thật chứ, vào lúc sợ hãi không rảnh rỗi ân cần thăm hỏi phụ vương, chỉ liều mạng tránh né tiếp xúc của Thiên Lang, bỗng nhiên tay chợt lạnh, chạm được vào chuôi chủy thủ lúc trước hắn đưa cho mình, vội vàng thuận tay rút ra, đem dao nhọn hướng về phía hắn quát: “Lại tiếp tục làm càn thì cũng đừng trách ta không khách khí!”
Thiên Lang sửng sốt, lập tức mỉm cười đưa ta qua nói: “Đừng làm liều, đưa dao cho ta.”
Hắn hơi nhướng mày, dường như hoàn toàn không đem uy hiếp của y để ở trong lòng, Nhiếp Dao cắn răng một cái, lưỡi dao vừa chuyển, ngược lại đem lưỡi dao đặt dưới cổ chính mình nói: “Ngươi nếu lại khi dễ ta, ta sẽ tự sát tại đây!”
Nghe xong lời này, Thiên Lang có chút không biết nên khóc hay cười nói: “Dao Dao, ngươi đúng là say rượu không nhẹ, ta khi nào khi dễ ngươi? Hơn nữa, ngươi là người thông minh, làm sao lại tự sát chứ?”
Lời này vẫn thật là nói đúng, y đương nhiên sẽ không có khả năng tự sát, chẳng qua là dọa người mà thôi, Thiên Lang thân là tộc trưởng, nếu đem thầy thuốc mình mang về bức tử, đối với danh dự của hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, bản thân nói như vậy chính là muốn hắn kiêng kị.
Đáng tiếc Thiên Lang căn bản không đem trong lời y nói để ở trong lòng, vừa cười vừa xé quần áo của y, không có biện pháp, Nhiếp Dao lại đành phải đem lưỡi dao ép xuống, quát, “Ta không có nói đùa, ngươi phải cút ngay lập tức, hoặc là nhìn ta đổ máu tại đây!”
Cuối cũng cũng nhận ra Nhiếp Dao không nói đùa, tươi cười trên mặt Thiên Lang cứng đờ, ánh mắt ôn hòa nháy mắt trở nên đặc biệt sắc bén, bị cặp mắt chim ưng giống như lệ quang kia nhìn chăm chú, Nhiếp Dao có chút sợ hãi, đã thấy hắn với tay qua, thấp giọng quát: “Đưa dao cho ta!”
“Đừng vọng tưởng!”
Thiên Lang giận tái mặt, đưa tay cướp dao, Nhiếp Dao cuống quýt khua dao lung tung, tê một tiếng, lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh tay Thiên Lang, máu ngay tức khắc theo miệng vết thương chảy xuống. Giương mắt chống lại con ngươi âm u lạnh lẽo kia, Nhiếp Dao có loại cảm giác như đại họa lâm đầu, ngơ ngác tùy ý để chủy thủ bị cướp đi, tiếp theo cánh tay kéo căng, bị Thiên Lang kéo vào trong lòng ngực.
Nhìn xuống cổ Nhiếp Dao, thấy không bị tổn thương, lúc này Thiên Lang mới yên tâm, nhíu mày nói: “Về sau không được tiếp tục làm loại việc ngốc này, ngươi suýt chút nữa làm bị thương chính mình!”
Hiện tại kẻ bị thương hình như chính là ngươi đi? Không hiểu lắm tư duy của loài sói, Nhiếp Dao liếc qua cánh tay còn đang chảy máu, không biết là nên nhắc nhở hắn cầm máu hay là nên nhân cơ hội mà thoát đi móng vuốt sói.
Không đợi đại não đưa ra ra lựa chọn, gương mặt lạnh lùng trước mắt kia đột nhiên phóng đại, nụ hôn nóng bỏng của Thiên Lang tới gần, gắt gao đặt trên môi Nhiếp Dao, đầu lưỡi bá đạo tiến nhập vào trong miệng y tham lam liếm lộng, cằm bị nhẹ nhàng giữ lấy, không để cho y giãy dụa, thẳng đến khi nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, Thiên Lang rời khỏi, Nhiếp Dao vẫn còn trừng lớn ánh mắt, phản ứng trì trệ.
Tuy rằng Nhiếp Dao có rất nhiều thị thiếp, lại rất ít khi có hành động hôn môi, hôn nồng nhiệt như vậy lại càng hiếm có, thành thật mà nói thì hôn khá tốt, mang theo thoang thoảng mùi rượu nguyên chất thơm mát, còn có dáng vẻ kiêu ngạo thuộc về con sói bá đạo kia, y liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác thậy kỳ lạ.
Nhìn thấy bộ dạng giật mình của Nhiếp Dao, Thiên Lang nở nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu xuống, nói: “Một vết dao đổi một nụ hôn, có giá trị.”
Đúng là kẻ một tay che trời, Nhiếp Dao tức giận đến ở trong lòng trở mặt xem thường một cái, nhưng mà thấy hắn lo lắng sợ mình bị thương như vậy, lại bắt đầu thấy không sơ hãi nữa mà tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Đừng tưởng rằng là tộc trưởng, là có thể muốn làm gì thì làm!”
”Ta chỉ muốn xăm hình cho ngươi mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì hả?”
”Hừ!” Nhiếp Dao rất không lễ phép mà đáp lại, sau nhìn thấy rõ ràng bên cạnh đều bày rất nhiều kim châm mới biết được là do mình hiểu lầm Thiên Lang. Nhưng mà người này vừa đến, chẳng nói câu nào lại cởi quần áo của y, cho nên bản thân hiểu lầm cũng là rất bình thường.
“Xin lỗi, ta làm việc không có thói quen giải thích, lần sau sẽ chú ý.” Dường như cũng phát hiện mình thô lỗ, Thiên Lang nói. Bình thường hắn quen làm việc theo ý mình, xem ra sau này ở trước mặt Dao Dao phải thu liễm một chút.
Ông trời phù hộ, ngàn vạn lần dừng có lần sau, đây là ước muốn duy nhất lúc này của Nhiếp Dao.
“Người Phong Diệu dựa vào hình xăm để đánh dấu tộc nhân, giống như ta vậy.” Thiên Lang lấy khăn tùy tiện băng bó miệng vết thương lại, cởi ra quần áo trên người, lộ ra phía sau lưng cho Nhiếp Dao xem, trên tấm lưng rộng lớn có đồ đằng ưng thần dữ tợn đang ngẩng đầu, màu xanh của mem gốm sứ thâm thúy, ánh lửa bập bùng trong mắt, Nhiếp Dao sợ tới mức run lên, nghĩ đến việc phải đâm khắp nơi trên da thịt vẽ đồ đằng, y liên tục lắc đầu. “Ta là người ngoài, hẳn là không cần thứ này?”
“Không nhất định phải có, nhưng nếu trên người ngươi lưu lại ấn kí của tộc Phong Diệu, mọi người sẽ đối đãi ngươi như anh em, không ai còn dám hoài nghi thân phận ngươi. Ngươi yên tâm, ta chỉ xăm trên vai ngươi, không cần giống ta xăm toàn thân.” Trên thực tế nếu có thể, hắn không muốn xăm cho cho Dao Dao, da thịt mềm mại non nớt như vậy, hình xăm gì cũng là một loại khinh nhờn, nhưng đây là phương pháp để bảo vệ y, hơn nữa cũng xuất phát từ mục đích riêng của bản thân, hắn muốn Dao Dao trở thành người của mình, dù chỉ là trên danh nghĩa.
Nghe qua lời giải thích, Nhiếp Dao buông lỏng, nhưng để cẩn thận hơn, y hỏi thêm: “Thứ kia sau này có thể xóa bỏ hay không?” Xăm hình trái lại không sao cả, nhưng y không tính toán cả đời rong ruổi trên thảo nguyên, chờ y trở về quê cũ, đương nhiên không muốn trên người còn mang theo ấn kí của ngoại tộc.
“Muốn xóa bỏ, luôn có phương pháp.” Do dự một chút, Thiên Lang y trả lời, lấy kim châm bắt đầu hòa nước thuốc, lại nói: “Đừng lo lắng, mực thuốc này có pha thuốc tê, ngươi lại đang say rượu, nên sẽ không quá đau.”
Hóa ra vừa rồi Thiên Lang nói say rượu sẽ làm đau đớn giảm bớt là ý tứ này, Nhiếp Dao gật gật đầu, “Kỹ thuật của ngươi có thể không? Phải xăm đẹp một chút nha!”
Trong mắt Thiên Lang hiện lên ý cười, “Yên tâm, sẽ là đẹp nhất.”
Nhiếp Dao nghiêng người nằm sấp trên giường, Thiên Lang thò tay vào người, y chỉ cảm thấy đầu vai đau nhức đến tê dại, sau đó kim châm đâm vào dần dần trở nên đau đớn, theo mỗi lần kim đam xuống, men say tan, trên trán y mồ hôi từ từ chảy ra, nhịn đau hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Sắp xong rồi, chịu đựng chút nữa.”
Thấy Nhiếp Dao cắn môi dưới đến mức tái nhợt, Thiên Lang thật sự đau lòng, cũng may hình xăm đã sắp hoàn thành, một chiếc lông vũ của chim ưng oai hùng màu xanh gốm hiện ra trên nền trắng tuyết của làn da mềm mịn, đây chính là dấu hiệu của đồ đằng Ưng thần sau lưng hắn, chỉ một chiếc lông vũ như vậy là đủ rồi, kẻ nhìn thấy sẽ sẽ ngay lập tức hiểu rằng – Nhiếp Dao là của hắn, bởi vì chỉ có người của tộc trưởng mới xứng đáng với ấn ký đó.
Một châm cuối cùng cũng xong, thấy mắt Nhiếp Dao đã khép hờ, lông mày thanh mảnh nhíu lại, bộ dáng ấy khiến hắn không khỏi động tâm, không kiềm chế được mà cúi xuống hôn lên đôi môi y, nói: “Tốt lắm.”
Nhiếp Dao vừa say rượu, lại đau đến tê dại cả người, não như muốn ngừng hoạt động, chợt thấy trên môi ấm áp, lại bị Thiên Lang xâm chiếm đôi môi, mà bên cánh tay vẫn không ngừng đau đớn, vậy nên y cũng lười phản kháng lại, đơn giản thuận theo nụ hôn ướt át của Thiên Lang. Y không quá chán ghét loại này tiếp xúc, chỉ cần con sói hoang này đừng làm ra những hành động quá phận nào khác, mức độ này y vẫn có thể chịu được.
Cũng may, suy nghĩ đến vết xăm trên vai Nhiếp Dao hẳn còn đau, Thiên Lang chấm dứt nụ hôn, không dám tiếp tục làm càn. Trước khi Nhiếp Dao chìm vào mộng đẹp còn nghe thanh âm của hắn văng vẳng bên tai: “Ngủ một giấc, rất nhanh sẽ hết đau thôi.”
Buổi chiều ngày hôm sau Nhiếp Dao mới từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, vai có chút đau, y soi gương thấy đầu vai hơi sưng, mặt trên khắc một chiếc lông vũ màu xanh của chim ưng, ẩn tàng sự nhanh nhẹn khí phách của loài Hải Đông Thanh, tâm thần Nhiếp Dao hoảng hốt, nghĩ thầm không hổ là thương ưng chi thần, chỉ một chiếc lông chim cũng có thể uy hách tự hiển, kỹ thuật châm của Thiên Lang cũng đã tiết lộ tham vọng trong lòng hắn.
Người này sẽ là bá chủ của thảo nguyên này, y biết.
Ăn cơm, Nhiếp Dao uống thuốc giảm đau vào, khoác áo lông da cừu ra ngoài đi dạo, bên ngoài tuyết tễ thiên tình, phóng tầm mắt nhìn lại, trời đất giống như bị tuyết trắng nối liền một mảnh, Nhiếp Dao lững thững đi đến, những người dân chăn nuôi nhìn thấy y đều đi tới chào hỏi, biết y là thần y mà tộc trưởng mang về, người nào bị bệnh liền mời y tới khám và chữa bệnh, Nhiếp Dao quanh quanh mấy cái lều đến giữa trưa, cũng may tất cả mọi người chỉ bị bệnh nhẹ, chỉ vì trì hoãn việc trị liệu, mói có thể chậm rãi chuyển nặng, y bảo Hải Chiến cầm gói thuốc tới, xem bệnh châm cứu, lại kê đơn thuốc, đến lúc chạng vạng quay lại, trên người có rất nhiều thịt nướng, thịt xông khói mà những người dân chăn nuôi tặng, Hải Chiến cười nói: “Đêm nay chúng ta lại được uống rượu ăn thịt.”
”Thời gian còn sớm, đưa ta đi chỗ khác đi dạo đi.” Nhìn mặt trời lặn dưới ánh chiều tà ở xa xa, Nhiếp Dao nói.
Hải Chiến đối với y thuật của Nhiếp Dao thực sự sùng bái, nghe xong đề nghị này lập tức gật đầu đáp ứng, giúp y câm đồ ăn mọi người đưa tặng, dẫn y đi dạo xung quanh, Phong Diệu rất nhiều lều lán, diện tích cũng rất lớn, có một số địa phương dùng để làm sân bãi huấn luyện binh lính, Hải Chiến vừa đi vừa giải thích, đi tới trước một cái lều, hắn dừng bước, đó là lều của quân lính, bên trong có rất nhiều kế hoạch chiến tranh quân sự với bí mật, hắn sợ ở trong này lâu sẽ dẫn đến phiền toái, nói: “Trời tối rồi, chúng ta quay về đi.”
Thực sự là sợ cái gì gặp cái đó, hai người xoay người trở về, lại gặp phải Hải Nhạc ở đối diện, nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Hải Nhạc trầm xuống, trách mắng Hải Chiến: “Ai cho ngươi mang người ngoài đến nơi này?”
“Chúng ta chỉ tùy tiện đi một chút.” Thấy Hải Chiến mặt lộ vẻ sợ hãi, Nhiếp Dao giúp hắn trả lời. [ thiên niên văn tinh ].
“Lập tức rời đi!” Khi cùng Hải Nhạc gặp thoáng qua, cổ tay Nhiếp Dao đột nhiên bị hắn hung hăng nắm lấy, y thấy nét mặt âm lãnh của Hải Nhạc, “Đừng nghĩ giở trò bịp bợm, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Hứng thú đi chơi bởi vì gặp xung đột với Hải Nhạc mà biến mất không còn một mảnh, sau bữa cơm chiều Nhiếp Dao đang ở trong phòng viết đơn thuốc thì Thiên Lang đi đến, hắn đã từ chỗ Hải Chiến nghe về chuyện Hải Nhạc, sợ Nhiếp Dao không vui nên nói: “Tính tình Hải Nhạc có chút nóng nảy, bất quá từ trước đến nay đối sự không đúng nhân, nếu đổi là những người khác xuất hiện ở quân trướng phụ cận, cũng sẽ bị ăn mắng.”
“Ta chỉ tùy tiện đi một chút, lại không biết đó là quân trướng, khó tránh hắn chuyện bé xé ra to.” Nhiếp Dao viết tốt phương thuốc, nói: “Hôm nay ta giúp mọi người xe bệnh, phát hiện rất nhiều người bị nổi mẩn trên da, ngày mai ta muốn dẫn Hải Chiến đi hái thuốc, trước tiên ngươi nói cho ta biết chỗ nào không thể đi, đến lúc đó đỡ phải lại bị mắng.”
“Ta sẽ nói Hải Nhạc đừng làm khó dễ ngươi nữa, nhưng mà loại sự tình như chữa bệnh ngươi cũng đừng quá nóng vội, vai ngươi vẫn còn sưng, bị gió thổi đến có thể sẽ dẫn đến hàn chứng.”
“Biết rồi.” Thực ra hình xăm trên vai Nhiếp Dao đau nhức đã muốn tiêu đi xuống, nhưng mà y sẽ không ngu ngốc mà thành thật nói với Thiên Lang.
Nhận được mệnh lệnh của Thiên Lang, vài ngày sau Nhiếp Dao đi lanh quanh khắp nơi cũng không có ai nói thêm cái gì nữa, ngẫu nhiên chạm mặt Hải Nhạc với Khuê thúc, bọn họ cũng chỉ hờ hững đi qua. Nhưng Hải Chiến với Hải Anh lại đối với y thuật của y cảm thấy rất hứng thú, thường xuyên đi theo giúp đỡ.
Đêm nay Thiên Lang đến tìm Nhiếp Dao, trong lều đốt lò lửa, người lại không có ở đó, hắn tùy tiện lật xem nhưng trang giấy chất đống trên bàn một chút, đều là đơn thuốc mà Nhiếp Dao có lòng chẩn bệnh ghi chép, chữ viết thanh tú phiêu dật, giống như người kia, Thiên Lang nở nụ cười, mấy ngày nay tuy hắn không có tới thăm Nhiếp Dao, nhưng vẫn luôn luôn chú ý đến hanh động của y, cả ngày Nhiếp Dao chỉ có xem bệnh chữa bệnh, sau đó chạy đông chạy tây đi hái thuốc, xem ra giống như cá gặp nước, tính tình một chút cũng không giống dòng dõi quý tộc tôn sư, ngược lại ôn hòa nho nhã làm cho lòng người tồn tại sự thân thiết, cũng làm cho lo lắng của bản thân lúc ban đầu tan thành mây khói, có lẽ Dao Dao so với trong tưởng tượng của chính mình phải kiên cường nhiều lắm, y hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nhiếp Dao vén rèm bước vào, thấy Thiên Lang ở trong phòng mình, y sửng sốt, “Đã muộn thế này, sao ngươi lại ở lều của ta?”
Thiên Lang ngồi trước lò lửa chọn than củi nhóm lửa nói: “Biết đã khuya sao còn đi lang thang bên ngoài?”
Nhiếp Dao cầm trong tay vài cọng thảo dược để vào một bên, đi tới sưởi ấm, “Ta đi há thuốc, đi đi lại lại mất thời gian, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Nhìn trời đã tối muộn, không có việc gì con lang này sẽ không chủ động đi tìm mình, nhớ tới một ít hành động ái muộn của hắn, Nhiếp Dao bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
“Đêm nay ánh trăng rất đẹp, có muốn ngâm ôn tuyền không?”
“Muốn!” Không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời sau mới nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, Nhiếp Dao thật cẩn thận hỏi:
“Cùng………ngươi?”
“Nếu muốn thì đi theo ta.”
Thiên Lang đứng lên đi ra ngoài, Nhiếp Dao do dự một chút nhưng vẫn đi theo, phía Bắc Trường Thành không giống Trung Nguyên thuận tiện như vậy, tắm nước ấm rất phiền phức, cho nên mấy ngày nay y đều là gột rửa tạm, nghĩ đến có thể ngâm ôn tuyền, tâm tư lập tức lung lay, vì thế lựa chọn không đếm xỉa tới sự tồn tại của sắc lang.
Ra khỏi lều, Thiên Lang dắt con ngựa yêu quý ra, Nhiếp Dao vốn muốn nói chính mình cưỡi ngựa riêng đi theo, còn chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo lên ngựa, vó ngựa giương cao, trong nháy mắt chạy như bay mà đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...