Yến Sơn Đình Ngoại

Lý Côn vừa cúp điện thoại thì Diệp Lang Đình mở cửa đi từ ngoài tới.

“Ai gọi tới đấy?” Anh chỉnh lại áo khoác tây vừa cởi ra để tiện thay thuốc, không vội vã nhận lấy điện thoại.

Lý Vôn không biết phải giải thích thế nào với ngài Diệp về chuyện mình nói dối bị nhìn thấu, chỉ đành nói thật: “Là Vivian, cô ấy hỏi ngài có phải định không nói chuyện với cô ấy nữa không.”

Bàn tay đang chỉnh cúc áo của ngài Diệp ngay lập tức cầm lấy điện thoại xem lịch sử cuộc gọi, nửa tháng nay, cuộc gọi đầu tiên tới từ cô cuối cùng chỉ là một cái tên hiển thị trên điện thoại: “Cậu nói thế nào?”

“Em nói ngài đã ngủ ở Bích Quế Viên rồi.” Lý Côn không dám nói dối: “Nhưng mà cô ấy cúp máy ngay lập tức, anh, có phải Vivian biết em lừa cô ấy không?”

Tự mình kiểm tra vào giờ phút này không có tác dụng, Diệp Lang Đình nhìn vào phần mềm định vị vẫn luôn hoạt động trên điện thoại, bây giờ đã hiển thị mất tín hiệu. Lần này tăng tốc bước chân đi ra ngoài, Lý Côn chạy vài bước theo sau, trong lòng biết rõ mình đã phạm sai lầm, sau khi lên xe cố gắng không nói một câu nào, chỉ gia tăng chân ga.

Quãng đường từ bệnh viện tới Bích Quế Viên mất nửa tiếng nhưng đã được anh ấy rút còn một nửa. Chiếc xe vừa đỗ lại, Diệp Lang Đình đã đẩy cửa xuống xe, chớp mắt một cái bóng người đã biến mất ở cổng. Nhưng lúc nhìn thấy cánh cửa 1601 lại không dám xông vào.

Ổn định lại hơi thở mới từ từ bước về phía trước, lúc mở cửa, vì quá yên tĩnh nên chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim vọng lại của mình. Ngay sau đó, khoảnh khắc khi ván cửa được đẩy ra, hơi thở nặng nề rơi vào căn phòng không người, từng tiếng với tiếng vang trong bóng tối.

Lần này, cô không đợi anh.


Hơi thở của Diệp Lang Đình từ gấp gáp tới bình tĩnh sau đó từ tốn bước vào cửa, chắp tay ra sau định đóng cửa lại. Nhưng đóng được một bước thì dừng lại, anh quay đầu nhìn chằm chằm sát vách vừa vang lên âm thanh vụn vặt. Nhìn một chút ánh sáng lộ ra từ trong nhà sau đó từng chút lớn dần tới khi anh bốn mặt nhìn nhau với dì Trương.

“Thưa ngài,” Bà ấy cúi đầu nói từ từ thò đầu ra khỏi bóng râm: “Vivian đã về nhà rồi.”

Anh cảm nhận rõ một chút hy vọng kìm nén trong lòng mình rồi lại trở nên lạnh lùng như thường ngày hơi hơi gật đầu. Sau đó quay người đóng cửa lại, liền mạch nhanh gọn cuối cùng cũng không còn hành động chậm chạp vô nghĩa nào nữa. Tiếng đóng cửa làm đèn cảm ứng ở hành lang sáng lê, cánh cửa phút chốc được ánh sáng phủ đầy nhưng tấm màn lại rơi xuống ở chỗ giao với phòng khách.

Đây là một con đường đầy ắp ánh sáng nhưng cuối cùng lại mờ mịt.

Mỗi đêm khi anh về muộn, có lúc Yến Nhụy Tiêu đeo gọng kính đen mặc đồ ở nhà, mái tóc quấn bừa lên đang ôm máy tính ngồi trên sô pha tăng ca. Có lẽ là nghe Lý Côn nói anh uống nhiều nên đã nấu một nấu một chút canh giải rượu ở phòng bếp đợi anh về thì bưng tới. Hoặc là nhiều lúc không biết làm gì gục đầu híp mắt ngủ nhưng lại bị tiếng cánh cửa đánh thức, nửa tỉnh nửa mơ hỏi anh sao muộn như thế này mới về nhà, sau đó ôm vào cổ anh được anh đưa vào phòng ngủ.

Nhưng tới tận lúc này, ngài Diệp nhìn phòng khách trống không xoay người đi tới cạnh tủ rượu. Anh vừa tới gần híp mắt nhìn thấy một màu sáng trong bóng tối, là một tờ giấy. Hai ngón tay anh kẹp lên, đi tới cửa mở đèn. Đèn vừa sáng đã làm mắt anh hơi choáng do vốn đang quen với màn đêm, khi mở mắt ra, thứ đập vào mắt anh là nét bút thanh thoát rõ ràng của cô..

Không phải là lời tự mình độc thoại nào mà là một bài thơ.

[Yến Sơn Đình - Lên bắc thấy hoa hạnh*]

*Là bài thơ của Triệu Cát, tức vua Tống Huy Tông, vị hoàng đế thứ tám của triều Bắc Tống, là một vị hoàng đế phóng túng, tinh thông âm nhạc, đủ cả cầm, thư, thi, hoạ đa tài đa nghệ. Yến Sơn Đình thuộc tập thơ “Tống từ tam bách thủ” của ông. Bài thơ miêu tả tình cảm tương tư cách biệt.


Tài tiễn băng tiêu, khinh điệp sổ trùng, đạm trước yên chi quân chú. Tân dạng tịnh trang, Diễm dậy hương dung, Tu sát Nhị Châu cung nữ. Dị đắc điêu linh, Cánh đa thiểu, vô tình phong vũ. Sầu khổ, vấn viện lạc thê lương, Kỷ phiên xuân mộ.*

*Theo bản dịch của Châu Hải Đường:

Tỉa cắt lụa mềm, nhẹ xếp mấy tầng, Son phấn nhạt thoa cánh đỏ. Trang điểm thanh tân, sắc ngợp hương nồng, thẹn cả Nhị Châu cung nữ. Dễ lắm điêu tàn, nào kể mấy vô tình mưa gió. Sầu khổ, hỏi sân ngõ thê lương, mấy phen xuân úa.

Bằng ký ly hận trùng trùng, giá song yến hà tằng hội nhân ngôn ngữ. Thiên dao địa viễn, vạn thuỷ thiên sơn, tri tha cố cung hà xứ. Chẩm bất tư lường. Trừ mộng lý, hữu thời tằng khứ. Vô cứ, hoà mộng dã tân lai bất tố.*

*Gửi nhờ biệt hận trùng trùng, đôi cái én nào đau hiểu lời ta ngỏ. Trời xa đất cách, muôn núi ngàn sông, nào biết cố cung đâu chứ? Há chẳng đau buồn, chỉ trong mộng đôi khi về đó. Không cứ, giờ mộng mị cũng không thấy nữa.

Diệp Lang Đình đọc từ đầu tới cuối. Người khác đều nói cô vẫn là một cô gái nhỏ nhưng anh biết cô thông minh. Giống như cô chắc chắn rằng sau khi anh về nhà, điều đầu tiên sẽ tới tủ rượu vậy, đây là cô nắm rõ được lòng mình. Còn bài thơ này, mượn nguồn gốc cái tên của cô cũng mượn lời theo để nói về số phận của cô. Từng câu không nhắc tới phàn nàn nhưng từng chữ là sự thất vọng.

Đối với anh, đối với số phận và đối với ngày mai.

Anh cầm tờ giấy trên tay, tiện thể lấy một chai rượu, tắt đèn đi ra. Trong không gian trống vắng vang lên tiếng đụng chạm của chất lỏng rót vào dụng cụ, sau đó là tiếng phất phơ nhẹ nhàng của tờ giấy rơi vào thùng rác.


Người bên cạnh đều biết kể từ khi Vivian chuyển ra khỏi Bích Quế Viên, cô quay trở lại trường bắt đầu đi học, tối thì tới Hằng Sâm xử lý công việc cho Kanye. Họ có lẽ đã chia tay rồi. Dù rằng có lúc ngài Diệp cũng sẽ tới Hằng Sâm họp với Kanye, Vivian cũng không tránh họ. Nhưng giữa họ không có bất cứ trao đổi nào khác ngoài công việc, cũng càng đừng nhắc giống trước đây, sau khi ngài Diệp tan họp xong thì sẽ ở trong bãi đỗ xe đợi tan làm mới đưa người ta cùng đi.

Nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng gì quá lớn với cô, đương nhiên Yến Nhuỵ Tiêu biết có rất nhiều người đang nhìn vào câu chuyện cười của cô, những suy nghĩ trong lòng của những người đàn ông kế tục đó thâm sâu khó đoán. Nhưng cô vẫn lù lù không di chuyển, đúng giờ đi làm, nghiêm túc hoàn thành luận văn, chuyển giao tài liệu thu thập được cho Vương Dĩnh. Hình như từ sau khi chia tay với Diệp Lang Đình, cô mới càng có thời gian xử lý những chuyện mà vốn dĩ mình nên đối mặt, bận tới mức không có thời gian tâm tình ưu tư.

Mùa đông cứ thế trôi qua, mùa xuân từ từ đến gần. Ngày này qua ngày khác Yến Nhuỵ Tiêu đắm chìm trong công việc, lần lượt đối diện với từng dữ liệu. Lúc nhìn thấy hiển thị mẹ Yến gọi tới còn ngây ra một lúc. Số điện thoại này đã bao nhiêu năm rồi chưa từng gọi tới.

Giờ phút này họng cô lại hơi nghẹn nhưng ngón tay vẫn bất giác nhanh chóng ấn nghe: “Mẹ.”

“Yến à, sao con vẫn chưa về thế?” Tiếng của mẹ vẫn như bao năm trước, êm tai, dễ chịu như thời tiết tháng năm.

Làm lúc này đây cô lại nhớ về từng ngày xuân đã từng đón cùng bà ấy, rúc vào lòng bà ấy, mùi của ánh nắng chính là mùi của mẹ trong lòng cô. Vừa dịu dàng vừa khô ráo cùng với độ ấm và săn khoẻ sau trưa.

“Sắp rồi ạ.” Hốc mắt cô đỏ hoe, giọng nói run rẩy đáp lại.

Nhưng hình như mẹ ở đầu dây bên kia điện thoại không nghe thấy, chỉ hỏi tình hình của cô, rồi lại nói muốn gửi thêm đồ cho cô. Cuộc điện thoại này của họ là mưa xuân tháng năm, tỉ mỉ chu đáo, là cơn giải khát chí mạng đối với cô.

Tới cuối cuộc gọi, hai người không ai chịu cúp điện thoại trước, mẹ Yến im lặng một lúc mới nói: “Yến à, mẹ không trách con đâu.”

Không trách con một mình muốn tới Úc báo thù, không trách con để mẹ một mình ở đây, không trách con mấy năm nay cả tin người ta, không trách con không dám gọi điện thoại nhiều năm như thế vì tự trách.


Vì thế con có thể sớm ngày quay về không, mẹ nhớ con lắm.

Hốc mắt nghẹn ngào kể từ khi nhận điện thoại của Yến Nhuỵ Tiêu đã đẫm nước mắt vào lúc này: “Mẹ.” Cô không biết phải nói gì hoặc là không biết bắt đầu từ đâu, nhưng một tiếng gọi này đối với cô giống như tuỳ hứng đăng ký chạy 5m thời trung học, chẳng một ai tin cô có thể chạy được vào hội thể thao lần này. Chỉ có bà ấy đợi ở vạch đích. Phụ huynh người khác đứng ở bên cạnh, chỉ có bà đứng ở vạch đích mở rộng vòng tay với cô.

Được gọi thế này trong lòng mẹ Yến đều biết rõ: “Con còn phải cảm ơn ngài Diệp cho mẹ, mấy ngày này may mà có cậu ấy.”

“Ừm.” Rõ ràng là cô lạnh nhạt hơn nhiều.

“Yến à, mẹ không ở bên cạnh con. Vì thế con càng phải tin yêu, tin yêu người yêu con, phải đi cùng nhau.” Dù sao mẹ Yến cũng là hậu phương vững chắc yên tâm nhất năm đó của đội trưởng Yến, mặc dù tình hình con gái nhà mình không rõ hết nhưng hiểu rõ.

“Con không hiểu tình yêu, tất cả mọi người đều nghĩ được quý trọng là đủ rồi. Nhưng không phải mẹ ơi, có rất nhiều lúc với một số người, ngoài ý muốn không phải ngoại lệ.” Với cảm xúc cá nhân, cô nhìn từng ngọn đèn đã tắt ngoài cửa sổ: “Đây là lần thứ hai anh ấy không cần con nữa rồi.

Màn đêm quá thẳng thắn, chẳng có ai có thể chuẩn bị đầy đủ cả, Yến Nhuỵ Tiêu tựa vào ghế nhắm mắt chậm rãi nói.

“Yến à, mặt trời bên chỗ mẹ sắp lặn rồi.” Mẹ Yến bỗng nhiên nói sau đó lại tiếp tục: “Nửa đời trước mẹ quen biết bố con, thời gian ở bên nhau quá ít, được kiên quyết lựa chọn cũng rất ít. Con biết đấy họ luôn có rất nhiều lý lẽ để đu bảo vệ tổ quốc diệt trừ cái ác. Mẹ cũng từng nghi ngờ, rất nhiều lúc cảm thấy ông ấy không yêu mẹ.”

“Nhưng bố con mất lâu như thế rồi cuối cùng mẹ cũng đã hiểu. Tình yêu là ánh tịch dương, vĩnh hằng mà con vẫn nghĩ chỉ là phút chốc thôi, khoảnh khắc mà con cảm nhận được mới là vĩnh hằng. Những biểu đạt đạt bằng lời hào nhoáng đó đều là mặt ngoài để cảm nhận trái tim của cậu ấy.”

Ánh chiều tà bên mẹ Yến đã rơi xuống chân trời, lâu lắm rồi bà không nói nhiều như thế, bây giờ cũng hơi mệt nên chỉ qua loa nói thêm: “Yến à, cho dù thứ con càm nhận được là gì đi chẳng nữa, hãy nhớ rằng cả đời này con người rất khó gặp được một lần ánh tịch dương khó quên, cũng sẽ không rung động trước hoàng hôn khác được. Mà gặp gỡ được tuyệt sắc là định mệnh, cho dù lựa chọn thế nào cũng đừng hối hận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận