Yến Sơn Đình Ngoại

Diệp Lang Đình ôm cánh tay thong dong cúi đầu nhìn cô, sau đó nói: “Lúc cô làm chuyện đó không thấy cô do dự mà.”

Anh đang nói về việc cô ngồi trong phòng giám sát của Hằng Sâm bốn mươi phút hành hạ đối phương, đến khi gặp mặt thì hành động nhanh gọn không để lại tàn dư.

Thứ mà ngài Diệp muốn biết thì không cần tốn sức. Anh nói như thế, Yến Nhuỵ Tiêu cũng chẳng hề kinh ngạc, cô ngẩng đầu đối mắt với anh mà không hề kiêng dè gì: “Bởi vì biết sát vách là anh đó.” Về vấn đề này gặp đâu nói đó, cô vốn không cần suy nghĩ.

Nhưng vẻ mặt Diệp Lang Đình không hề thay đổi, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Không tiện.” Rồi định đóng cửa, sự kiên nhẫn của anh bị tiêu hao hết bởi mấy câu nói này, bây giờ anh chỉ muốn đóng cửa lại.

Cô nghe hiểu là anh đang nói không tiện bảo vệ cô. Yến Nhuỵ Tiêu nhận được câu trả lời nằm trong dự đoán, thái độ khác thường không làm phiền nữa, vung vẩy điện thoại trong tay, cúi đầu trở về nhà mình.


Chưa tới mười lăm phút sau, cánh cửa nhà Yến Nhuỵ Tiêu vang lên tiếng gõ. Cô đang ở ngoài ban công. Lần này đến lượt cô chậm chạp đặt tú cầu đang nghịch trong tay xuống, để người ngoài cửa đợi một lúc lâu.

“Đi thôi.” Cánh cửa vừa mở ra, người đàn ông áo sơ mi chỉnh tề nói ra lời mời ngắn gọn như thể muốn ép cô.

Yến Nhuỵ Tiêu không hề di chuyển, học theo hành động vừa rồi của anh, phỏng lại tất cả hành động của anh một cách không hề xa lạ, bao gồm cả nhướng mày để bày tỏ nghi hoặc của chính mình. Đương nhiên cô biết rằng do vừa rồi mình lập được công lớn nên hiển nhiên có thể gọi cho Louis nói rằng cô muốn ra ngoài một chuyến và cần ngài Diệp tới “bảo vệ” cô.

Còn về việc tại sao cứ phải là anh thì Tiểu Yến có hàng ngàn lý do. Chẳng hạn như Kanye cần giải quyết vấn đề còn tồn đọng ngày hôm nay, hay ví như ngài Diệp vừa về nhà, hoặc là Diệp Lang Đình thừa sức bảo vệ cô, chẳng hạn cô muốn A Đình.

Tóm lại là cô về nhà thay quần áo vừa để coi được khả năng hoa mắt, người cô đợi đã đang đợi cô rồi.

Ánh sáng trên mặt Diệp Lang Đình u ám một cách khó hiểu, nắng chiều tà màu đỏ cam hắt vào khuôn mặt của anh nhưng lại bị đôi đồng tử đen láy che khuất hơn phân nửa. Ánh sáng sâu thẳm phản chiếu trong ánh mắt, theo nhiệt độ ngoài cửa sổ anh lướt qua cặp đùi thẳng tắp thon thả của cô cùng với chiếc áo sát nách thể thao. Phần eo của cô vừa thon gọn vừa nhẵn mịn, bộ ngực được chứng nhận như hình giọt nước, cánh tay đan chéo trước ngực cùng với chiếc dây chuyền sáng loáng, chiếc cổ trắng ngần. Mọi thứ đều được chiếu sáng tới mức ấm áp.

Nhưng anh cũng vừa bất ngờ vừa kiềm chế dừng cái nhìn này lại rồi vô cùng tự nhiên lờ đi vẻ giả ngốc của cô: “Đợi cô mười phút, tối này tôi còn có cuộc họp qua điện thoại.” Diệp Lang Đình không biết cô định đi đâu nhưng nhiệm vụ Louis giao cho anh là đi cùng cô.

Thời gian Yến Nhuỵ Tiêu quen biết anh không lâu nhưng bằng cách nào đó lại biết khi nào nên có chừng mực. Nghe lời nói của anh, cô tiện tay cầm điện thoại ở lối vào định ra ngoài: “Đi siêu thị.”


Người trước mặt cô chần chừ một bước, nhìn cô không hề quay đầu lại mới chắc chắn rằng thật sự cô định cứ thế ra ngoài. Nhưng một giây sau liền theo cô đi về phía trước, không hề nói gì như thường lệ.

Ngài Diệp không nhớ rõ đã không tới siêu thị bao nhiêu năm rồi. Trước kia không có thời gian, bây giờ không có hứng thú.

Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu thì khác, cô cố tình chọn một siêu thị Trung Quốc. Kéo anh đi dạo từ quầy gia vị tới quầy đồ tươi sống, từ khu đồ ăn vặt tới quầy kem, mỗi loại đều phải nhìn thật kỹ hạn sử dụng, thậm chí còn mở điện thoại xem danh sách.

Một tầng trệt chỉ tới 200m trong mắt anh đã được cô dạo quanh mang cảm giác quầy chuyên doanh. Thấy cô còn muốn xếp hàng thanh toán, sự kiên nhẫn vốn chẳng có bao nhiêu của Diệp Lang Đình cuối cùng đã cạn kiệt, anh giơ tay lên gọi điện thoại: “Lý Côn, vào…”

Lý Côn ở đầu bên kia vẫn đang chờ đợi ông chủ tiếp tục ra lệnh nhưng Diệp Lang Đình lại không lên tiếng.


“Tôi muốn tự thanh toán.” Sau khi anh nhanh nhẹn tránh được hành động muốn ngắt điện thoại của mình, Yến Nhuỵ Tiêu vẫn bình tĩnh đưa ra đề nghị bất chấp ánh mắt dò hỏi của anh.

Diệp Lang Đình liếc nhìn cô, đổi sang chủ đề khác nói: “Đỗ xe trước cửa đi, chúng tôi sắp ra ngoài rồi.” Sau đó ngắt điện thoại.

Yến Nhuỵ Tiêu đặt đồ trong xe hàng lên quầy quét mã rồi tìm túi đựng đồ, chọn món đồ chịu được lực đặt dưới cùng. Không để ý người đó không làm gì mà chỉ nói. “Tôi phải cảm nhận rằng mình đang sống.”

Tiếng người xung quanh ồn ào, đều là ngôn ngữ quen thuộc. Câu nói này của cô giống như đang lẩm bẩm với chính mình, giống như bị ném xuống biển và vẫn không hề nhận được lời đáp như thường lệ, cô cũng chưa từng mong đợi gì. Cô nhận lấy hoá đơn, quay đầu lại lần nữa chỉ thấy ngài Diệp tự mình xách chiếc túi nặng trịch mà cô đã bỏ đồ xong xuôi đi ra ngoài cửa.

Giống hệt với những người xách túi thản nhiên đi dạo siêu thị nhưng lại không giống lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận