Yến Sơn Đình Ngoại

Yến Nhuỵ Tiêu vừa nhận lấy vừa thầm tặc lưỡi với tiếng Trung lưu loát của lão. Đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, trước đây xem tài liệu mà Swallow gửi tới thì có nói người này rất thông thạo văn hoá Trung Quốc, bây giờ cô mới hiểu thế nào gọi là thông thạo. Đó là có thể nói tiếng trung mà không hề có giọng địa phương, thậm chí còn dùng được một ít thành ngữ.

“Ngài khách sáo quá, tôi không dám nhận đâu.” Yến Nhuỵ Tiêu chỉ cầm ly rượu chứ không làm gì thêm.

Louis cũng không cưỡng ép, lão ta lại muốn mở miệng nói gì đó thì Kanye và Diệp Lang Đình dẫn một người đi vào từ trong phòng. Lão ta quay đầu, đặt ánh mắt lên người phía sau Diệp Lang Đình.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, Louis nhướng mày, tra hỏi tình hình.


“Thưa cha, đây là Jamison, người mà A Đình tìm tới nhậm chức phó giám đốc tài chính.”

Louis vẫn không lên tiếng nhưng bầu không khí xung quanh đã từ từ thay đổi. Diệp Lang Đình tỉnh bơ liếc nhìn Yến Nhuỵ Tiêu rồi lại cúi đầu với Louis: “Thưa ngài, con chỉ nghĩ rằng Vivian vừa mới ra trường đã đảm nhận công việc khó thế này thì hơi khó khăn, vì thế con tìm người khác tới giúp cô ấy cùng san sẻ.”

San sẻ cái gì, người ngồi ở đây đều biết.

Cô là người Kanye đưa tới, bây giờ nói thế này chẳng qua là vì muốn chia quyền lợi trong tay cô ra. Thứ nhất là vì thế, thứ hai quan trọng hơn chính là không thể để Kanye có hết quyền được lên tiếng trong Hằng Sâm.

Ngài Diệp đối chọi với anh ta lâu như thế chính là do mối quan hệ như bám phải cành mọc chéo. Mà nếu như cô thật sự nhậm chức, vậy thì sau này tất cả quyền kinh doanh trong nội bộ tổ chức của Louis đều sẽ bị Kanye cuỗm mất, kết quả không cần nói cũng biết.

Louis nhìn đã hiểu, đợi điếu xì gà trong tay cháy tới tận đầu mới đứng dậy dập tắt. Nhận tiện nhìn về phía Yến Nhuỵ Tiêu: “Vivian mới là người đảm nhiệm chức tổng giám đốc tài chính, các con phải hỏi ý kiến của cô ấy trước.”

Có thể thấy rõ ánh mắt mấy người bên cạnh đều dừng trên người cô. Yến Nhuỵ Tiêu hơi đứng thẳng người dậy, nhìn người đàn ông duy nhất không nhìn cô rồi lại quay về phía Louis. Đôi mắt xanh của anh giờ đây đã từ từ đục ngầu làm cho người ta không hiểu sao cảm thấy vẩn đục.


“Tôi không đồng ý. Việc tuyển dụng phải thông qua trình tự thông thường của công ty, đợi sau khi tôi nhậm chức ổn định xong sẽ bắt đầu chuẩn bị thủ tục tuyển dụng. Tới khi đó chúng ta suy nghĩ thêm, ngài Diệp có thể bảo người này tới khi đó gửi CV vào email của tôi.” Yến Nhuỵ Tiêu đặt ly rượu xuống, ngón tay từ từ xoa chiếc đồng hồ màu bạc đang đeo.

Đi theo trình tự bình thường, đó chính là gác lại, tuyên bố từ chối.

Kanye tràn ngập sự khen ngợi nhìn qua một cái, trường hợp này anh ta không thể lên tiếng từ chối được, Yến Nhuỵ Tiêu giúp anh ta bớt được rắc rối lớn rồi. Diệp Lang Đình vẫn không nhìn sang nhưng cũng không nói gì thêm.

Louis cũng nhìn sang, quan sát Yến Nhuỵ Tiêu một lướt từ trên xuống rồi bật cười: “Hôm nay thảo luận cái này ở tiệc nhậm chức của cô Vivian thì thiếu tôn trọng cô ấy quá! Sao hôm nay A Đình thiếu hiểu biết thế này, lần đầu tiên ta gặp cô ấy, sao lại làm phiền nhã hứng uống rượu của chúng ta chứ?”


Thái độ nhận sai của Diệp Lang Đình rất thành khẩn, anh cầm một ly rượu trên khay bên cạnh rồi đề nghị: “Gần đây nhiều việc quá, do tôi chọn sai thời điểm, mong cô Vivian có thể lượng thứ.”

Bị khuất phục trên người anh kể từ đêm đó đã trở thành một cơn tức xộc vào trong lồng ngực Yến Nhuỵ Tiêu vào giờ phút này lan tới tận tay. Cô cầm ly rượu lên làm tư thế muốn chạm ly với Diệp Lang Đình: “Ly rượu này xem như tôi mời ngài Diệp.”

Tiếng chạm ly thanh thúy vang lên, mọi người chứng kiến ngài Diệp luôn thích sạch sẽ bị hắt rượu lên người.

Mà sau khi người chủ mưu hắt rượu trong ly lên âu phục của anh lại tự mình rót đầy ly rượu từ bình rượu bên cạnh, đi tới bên cạnh Louis cười cười nói nói nâng ly: “Ly này mới là tôi kính ngài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận