Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu.
Lập vọng quan hà tiêu tác, thiên lý thanh thu, nhẫn ngưng mâu.
Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu.
Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du.
Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiểu, u hoan giai hội, khởi tri tụ tán nan kỳ, phiên thành vũ hận vân sầu.
Trở truy du. Mỗi đăng sơn lâm thủy, nhạ khởi bình sinh tâm sự, nhất tràng tiêu ảm, vĩnh nhật vô ngôn, khước hạ tằng lâu.
—Liễu Vĩnh 《 khúc ngọc quản 》
===//===
Sau khi Triệt Nguyệt đi được vài ngày, trời quả nhiên đổ tuyết, từ sau giờ Ngọ tuyết rơi mãi không ngừng, đến tối hóa thành gió lớn mang theo tảng tuyết đập mạnh vào song cửa, những chạc cây rụng lá rét run trong gió tuyết, chốc chốc ngâm lên thanh âm quật gãy.
Kinh Liệt ngồi sau thư trác thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn song cửa đang đóng chặt, đôi mắt băng lãnh không giấu được thần sắc sốt ruột và giận dữ điên cuồng.
“Liệt, sắc trời thế này e là trong khoảng thời gian ngắn tuyết sẽ không ngừng.”
“Ừm.”
“Bách Lý Triệt Nguyệt lên núi cũng đã hơn năm ngày rồi, chẳng…”
“Mạc Ngôn! Từ khi nào tình cảm giữa ngươi và y trở nên tốt như vậy?”
“Ta không muốn ngươi sau này phải hối hận.” Mạc Ngôn nhíu mày, vươn tay kéo cửa sổ hé ra một khe nhỏ, cuồng phong lập tức cuốn theo hoa tuyết kết thành tảng lớn đánh úp vào trong, gian phòng ấm áp phút chốc trở nên lạnh lẽo thấu xương.
“Lạnh quá…” Mạc Ngôn lần thứ hai thốt lên thanh âm than khẽ, vừa khép cửa vừa thâm ý liếc nhìn Kinh Liệt, “Bất quá ngươi vốn chỉ muốn y khi còn hữu dụng “tạm thời” ở lại bên cạnh ngươi thôi, cho dù có chết hẳn cũng không có vấn đề gì…”
Rầm!!
“Đi ra ngoài!”
“Vâng, giáo chủ!” Mạc Ngôn nhún vai, cười cười quay người, nhưng chân chưa chạm cửa, từ sau đã truyền đến thanh âm băng lãnh, “Lập tức phái người đến Đông Phù nhai! Ép cũng phải đem y áp giải trở về cho ta!”
“Tuân lệnh!”
“Còn nữa,” Mạc Ngôn chưa kịp quay đầu, bạch quang đã quét ngang tầm mắt, trên trán nổi lên đau rát, “Không được tùy ý phỏng đoán tâm tư ta!”
“Thuộc hạ đã rõ!” Quệt đi vết máu trên thái dương, Mạc Ngôn nhếch môi cười nhạt, tên tiểu từ này hạ thủ thật ngoan độc.
Trải qua thêm hai ngày tìm kiếm, tin tức hồi báo về tất cả cũng chỉ một câu chưa tìm ra tung tích, hàn ý và sát khí trong mắt Kinh Liệt mỗi ngày một bức người, đôi con ngươi đen láy đã giăng đầy tơ máu, đến cả tả hộ pháp bên cạnh hắn cũng không dám nhiều lời, tìm cớ tránh được liền vội vã tránh thật xa.
“Vật Ngữ tỷ tỷ, Triệt Nguyệt huynh ấy… huynh ấy… có phải là…”
“Thanh Tịch đừng khóc, Mạc Ngôn và giáo chủ đã lên núi, hai người họ nhất định sẽ đưa Bách Lý công tử bình an trở về.” Vật Ngữ xoa đỉnh đầu run rẩy đang rũ xuống của Thanh Tịch, bất đắc dĩ ngước mắt nhìn cảnh tuyết mênh mông bên ngoài.
“Huynh ấy nói huynh ấy sẽ trở về….ư… Triệt Nguyệt là một tên gạt người!”
“Thanh Tịch, muội thích Bách Lý Triệt Nguyệt đến vậy ư? Y là người như thế nào?” Vật Ngữ nhìn thiếu nữ đang khóc thút thít trên băng ghế, mềm mại hỏi.
“Triệt Nguyệt huynh ấy rất hiền lành, rất thiện lương…” Thanh Tịch ôm đầu gối, ngước đôi mắt đẫm nước mơ màng lặng nhìn gió tuyết ngoài song cửa, “Sáu năm trước khi huynh ấy mới đến Quỷ Cốc, cả người gầy yếu không chịu nổi, rất hay sinh bệnh, hơn nữa cho đến tận bây giờ cũng không hay nói chuyện, muội và Kinh đại ca thường hay trêu cợt huynh ấy, huynh ấy cũng không có phản ứng gì. Lâu ngày sống chung, dần dần quen thuộc, huynh ấy thỉnh thoảng sẽ mỉm cười, tuy chỉ là nụ cười nhàn nhạt thoáng qua, nhưng những khi như thế Kinh đại ca luôn ở bên lặng lẽ nhìn huynh ấy, trong mắt là ôn nhu mà muội trước nay chưa từng nhìn thấy, cũng nhìn không hiểu.”
Vật Ngữ ngẩn người, kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Thanh Tịch rũ mắt cười khổ, “Bọn họ vẫn cho là mình che giấu rất giỏi, nhưng muội có thể nhìn ra, Kinh đại ca yêu Triệt Nguyệt, mà Triệt Nguyệt cũng…”
“Bách Lý công tử nói với muội những điều này?”
“Nào có, huynh ấy làm sao có thể nói cho muội biết chứ. Là muội tự mình phát hiện, đến nơi Triệt Nguyệt ở khi còn ở Quỷ Cốc tỷ có thể thấy, trước khi rời đi Triệt Nguyệt có lén đặt một gói đồ nhỏ dưới gốc cây ngân hạnh trước phòng… chính là tử vân ngân hạnh mà Kinh đại ca bốn năm trước từ trên dốc Tuyệt Bích của Quỷ Cốc hái cho huynh ấy.”
“….”
Khi Kinh Liệt mang một thân áo choàng phủ đầy tuyết trắng trở về, Thương Ẩn Bảo vốn ngập trong bầu không khí túc sát bất chợt tăng thêm một luồng sát khí vô cùng bạo lệ, người người đều biết, người nam tử độc cư trong tiểu sài phòng ở góc Đông Bắc trong trang lần này một mình lên Đông Phù nhai e là dữ nhiều lành ít, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người nọ trong lòng giáo chủ chiếm vị trí quan trọng nhường nào… Cho nên, những kẻ đã từng khinh thị y, dùng lời lẽ khó nghe vũ nhục y, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo âu, sợ một ngày nào đó vị giáo chủ âm ngoan vô thường này truy cứu tới, đầu mình liền khó giữ…
Chạng vạng hôm ấy Kinh Liệt vừa vào cửa, thủ vệ vội cấp báo, người cần tìm ngày hôm qua đã xuất hiện, Kinh Liệt như phát điên bất chấp tất cả xông thẳng ra ngoài.
“Đau quá!” Triệt Nguyệt nhíu mày, nhìn vết thương vì bị người nọ ném mạnh lên giường mà tuôn ra máu đỏ.
“Liệt? Ai lại chọc giận ngươi rồi?” Mắt thấy nam nhân trước mặt như mãnh thú phát cuồng vọt tới cạnh mình, Triệt Nguyệt không nén được thoáng hiện lên ý nghĩ, hắn có khi nào sẽ nuốt sống mình không, thế nên y càng không nghĩ tới, hắn vậy mà ở ngay trước mặt mọi người bế thốc mình lên, ôm mình phi thân rời đi, chốc lát biến mất trước tầm mắt mọi người.
Hẳn là đã dọa sợ nhiều người rồi… Y cười khổ, ngẩng đầu nhìn nam nhân lạnh lùng vẫn một mực chăm chú nhìn mình.
“Ngươi đã đi đâu?”
“Đông Phù…”
“Câm miệng!!” Kinh Liệt tiến lên hai bước xốc cổ áo y lên, “Ta đã tới Đông Phù nhai, nơi đó căn bản không có dấu chân!!”
“Liệt…” Triệt Nguyệt thở dài giãy khỏi tay hắn, “Mấy ngày trước ta sơ ý rơi xuống dốc núi, may có đôi phu phụ ở nông trang dưới chân núi thu lưu, ta ở lại vài ngày, sau khi vết thương vừa hồi phục đã lập tức quay về.”
“Ai cho phép ngươi tự ý bỏ đi?”
Nghe những lời ấy, tâm Triệt Nguyệt nhói lên, chua xót đáp, “Liệt, ta đến đây làm nô lệ của ngươi sao?” Đôi con ngươi trong suốt tĩnh lặng nhìn nam nhân đang bốc hỏa, không có sợ hãi, chỉ có một chút ưu thương cùng vài phần bất đắc dĩ.
“Ngươi… Ngươi có tư cách gì chất vất ta?”
“Ta hiểu…” Triệt Nguyệt chống người lảo đảo đứng lên, nhặt lại hòm thuốc trân bảo mà mình hết lòng bảo vệ, quay lưng bước đi.
Kinh Liệt lạnh lùng nhìn theo thân ảnh hao gầy dần biến mất giữa gió rét, nắm tay siết chặt, vung chưởng đánh nát cột trụ bên cạnh.
“Mạc Ngôn, Vật Ngữ!”
“Có thuộc hạ!” Hai bóng người tức thì xuất hiện sau hành lang gấp khúc, kính cẩn hạ gối đáp lời.
“Lập tức truyền lệnh của ta, Nguyệt Hoa, Nhật Miện, Tinh Vân tam điện điện chủ quảng phát anh hùng thiếp, mười tám tháng chạp tại Hổ Khiếu Sơn, thanh toán toàn bộ ân oán năm xưa.! Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ tứ đại đường chủ nhanh chóng phân người đến Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, Thanh Thành kiềm chế hành động của bọn họ… Khi cần thiết, giết một răn trăm!”
“Rõ!”
“Mối huyết cừu mười một năm trước đã đến lúc nên tính toán rõ ràng!”
“Giáo chủ, ngài thật sự muốn đưa Bách Lý Triệt Nguyệt ra làm mồi nhử sao?” Vật Ngữ đột nhiên lên tiếng.
“Đó vốn là vận mệnh của y.”
“Ngài sẽ hối hận!” Dứt lời, bỏ lại Kinh Liệt, thoắt cái đã khuất dạng sau hành lang.
Giang hồ lần nữa dậy sóng, hơn một năm qua, vị giáo chủ bí ẩn của Yên Nguyệt Giáo mà giang hồ vẫn thường đồn thổi đã dẫn theo đám bộ hạ cũ trùng chỉnh Yên Nguyệt ma giáo, quy mô so với mười năm trước lớn mạnh hơn nhiều, nhưng chưa người nào chứng thực, mọi người vì thế cũng không quá lưu tâm, không ngờ giang hồ đột nhiên xuất hiện ba người tự xưng là Nhật Nguyệt Tinh – ba vị điện chủ của Yên Nguyệt tam điện, bản lĩnh xuất thần nhập hóa, cường hành bức bách nhân sĩ võ lâm phải nhận Anh Hùng Thiếp, thậm chí bắt người làm tin, trong lúc nhất thời, lòng người hoang mang, tất cả đồng lòng nhất trí trông về Võ Đang và Thiếu Lâm, càng không ngờ tới, tứ đại chính phái của võ lâm đã bị bốn người võ công xuất chúng lai lịch bất minh vây khốn, không còn biện pháp.
Chỉ là, những chuyện chấn kinh dậy sóng của giang hồ không ảnh hưởng gì đến bầu không khí tĩnh lặng yên bình của Thương Ẩn Bảo.
Hoa tuyết mềm nhẹ vẫn chậm rãi rơi, hương bạch mai thanh lãnh nhẹ nhàng phiêu tán trong ngoài đình viện, bốn phương đình vây giữa mấy tầng sa trướng bạch sắc, hỏa lò hừng hực than hồng, giống như chưa từng phát giác cái lạnh thấu xương vẫn đang miệt mài gào thét bên ngoài.
“Triệt Nguyệt.” Thanh tiếng ôn nhu ghé sát vào tai nam tử đang say ngủ trong lòng, đôi con ngươi dạ sắc hiện lên ý cười sủng nịch.
“Ư…” Nam tử nằm nghiêng trong lòng khẽ giật mình, chậm chạp mở mắt, “Ta ngủ thiếp đi ư?”
“Mệt lắm sao? Hay ngày mai chúng ta quay lại, thế nào?”
“Không sao.” Triệt Nguyệt tựa đầu vào lồng ngực trầm ổn, bình thản đáp: “Ngày mai, sợ rằng sẽ không kịp…”
Nam tử hắc y ngang tàn đứng dậy, bất mãn đẩy nhân nhi trong lòng mình ra, “Ngươi vì sao luôn nói những chuyện không vui như vậy?”
Triệt Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang trưng ra tuấn nhan hào phóng không chịu bó buộc theo khuôn phép gần trong gang tấc. Từ lần trở về bảo hôm ấy, Kinh Liệt dường như đã thay đổi thành một người khác, che chở y trăm bề, có những lúc khiến cho y cảm thấy như thời gian quay trở về đêm mưa của ba năm trước, ôn nhu quá đỗi, cũng khiến cho lòng chua xót quá… Cho dù chỉ là mộng cảnh, ta cũng muốn được ở bên ngươi, ngươi biết không… Chính ta cũng không ngờ được, sau khi ngươi đi rồi, ta đến cả sức lực để hô hấp cũng không có đủ.
Liệt, ta yêu ngươi…
Nhìn nụ cười của người trong lòng, tim Kinh Liệt lại vô thức nhói lên, vội vã dùng nụ cười ôn nhu che lấp đau thương, vươn tay ôm y vào trong ngực.
“Sao lại gầy thành như vậy rồi?”
Triệt Nguyệt không đáp, cúi đầu thở dài, giãy khỏi cái ôm của Kinh Liệt, bước ra hòa mình dưới vầng trời mưa tuyết, vươn tay đón lấy bông tuyết lả tả buông rơi, nhìn cánh hoa trắng trong lòng bàn tay tan dần rồi hóa thành thủy lộ, khóe môi bất giác lộ ra ý cười nhàn nhạt bi thương. Chung quy, tất cả những thứ tốt đẹp rồi cũng tan thành mây khói, hóa thành phù du.
Kinh Liệt quay đầu nhìn bạch ảnh đơn bạc giữa trời đất trắng thuần, khí chất bình đạm, dung mạo tuấn lãng tạo cho người ta cảm giác nhu hòa êm dịu, dẫu không mang khí phách cuồng ngạo ngang tàn như hắn, cũng không phải mềm mại đáng yêu như nữ tử, dáng người thon gầy mà cứng cỏi, tóc đen tùy ý buông dài hòa cùng bạch y đơn thuần tinh giản, không đẹp đẽ cao sang, nhưng lại lộ ra khí chất bất phàm, cô ngạo thanh cao.
Giống như hoa tuyết đang bay trong gió, hàn mai trên vách núi chênh vênh, dịu dàng thuần tịnh, khiến cho người ta bất giác suy tư, phải chăng hết thảy ô uế nhơ bẩn xuất hiện trong đời chỉ là lỗi giác.
Như bị mê hoặc, hắn chậm rãi tiến lên hai bước, từ phía sau ôm y vào lòng, ôm thật chặt, nụ hôn nhỏ vụn mang theo yêu thương nồng nhiệt rải khắp vành tai đến tận một bên mặt đã thấm lạnh…
“Liệt…” Triệt Nguyệt ngăn lại môi của hắn, “Đừng như vậy… ta và ngươi đều….”
“Không có gì là không được!” Kinh Liệt lạnh lùng cắt ngang lời y, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại, “Ta muốn ngươi! Ngay bây giờ!”
Triệt Nguyệt không đáp, cũng không phản kháng, để mặc hắn ôm mình trở vào phòng… Đôi con ngươi trong trẻo sáng ngời vẫn luôn tĩnh lặng nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhiễm đầy tình dục, buồn bã mỉm cười….
Lần thứ hai tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn, nhớ lại cơn đau khi dị vật tiến vào cơ thể, điên cuồng xé rách tất cả, cho đến tận một khắc trước khi ngất đi, Kinh Liệt vẫn không ngừng thì thầm bên tai y….
“Ta yêu ngươi, Triệt Nguyệt, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta yêu ngươi….”
Gọi tỳ nữ chuẩn bị mộc dục tẩy rửa, chà xát hồng ngân ứ đầy trên thân thể, đôi mắt ngày thường vẫn luôn thanh triệt thoáng trở nên trống rỗng tĩnh mịch, cuối cùng hóa thành hàn băng.
Như vậy, cũng đủ rồi… Triệt Nguyệt yếu ớt mỉm cười, tùy tiện lấy một bộ y phục đơn bạc khoác lên người, lại quay trở về với con người nhỏ bé ẩn dật thâm cư.
Sau ngày hôm ấy, thời gian lại an tĩnh chầm chậm trôi qua, Kinh Liệt dường như không còn nhớ đến sự tồn tại của Triệt Nguyệt, cũng từ sau hôm ấy, hắn chưa từng xuất hiện, đảo mắt ước chừng nửa tháng lặng lẽ qua đi.
“Triệt Nguyệt!! Huynh đang làm gì?!” Thanh Tịch đột nhiên xuất hiện kinh hô một tiếng, giữ chặt cánh tay trái Triệt Nguyệt chưa kịp che giấu.
“Không có gì đáng ngại!” Triệt Nguyệt lấy ra một bình sứ màu thanh lam đặt lên bàn, đổ ra một viên dược hoàn nhỏ trong suốt, bóp nát, để bột phấn rơi lên vết thương đầm đìa máu, cẩn thận quan sát hồi lâu, sau cùng thở dài một lượt, dùng vải trắng tùy tiện quấn lại miệng vết thương, lúc này mới ngước mắt nhìn nữ tử.
“Thanh Nhi, dược của ta cuối cùng cũng đã chế thành.” Thận trọng đem bình sứ cất vào ngực áo, nhợt nhạt mỉm cười, “Ít nhiều có thể giúp được hắn.”
“Triệt Nguyệt!” Thanh Tịch run rẩy, cẩn thận nâng tay trái của y đặt lên bàn, đau lòng nhìn cánh tay gầy yếu hiện lên vô vàn vết thương xúc mục kinh tâm, “Huynh thật ngốc!”
“Vậy sao?” Triệt Nguyệt mỉm cười, ôm ngực ho nhẹ một tiếng, trên tay áo bạch sắc xuất hiện vết máu đỏ thắm.
“Triệt Nguyệt!!” Thanh Tịch đau xót đỡ lấy thân thể suy yếu của Triệt Nguyệt, lo lắng không ngừng “Huynh thế nào rồi!! Kinh đại ca có biết không?”
“Không được nói cho bất luận người nào…” Triệt Nguyệt giơ tay ngăn lại tiếng la của Thanh Tịch, hít thở nghỉ ngơi đôi chút rồi dịu dàng nói, “Thanh Nhi, xem như huynh cầu xin muội…”
“Nhưng mà…” Thanh Tịch bật khóc, “Triệt Nguyệt, thân thể của huynh sao lại ra nông nỗi này.”
“Huynh không sao.” Triệt Nguyệt lại liên tiếp ho khan vào tiếng, dung nhan thoáng chốc tái nhợt, khiến cho người nhìn thấy không nén được đau lòng, “Là độc của Thiên Tuyết Hoa, huynh sẽ tìm phương thuốc giải độc, muội không cần lo lắng.”
“Thiên Tuyết Hoa? Triệt Nguyệt! Huynh tự thương tổn mình là để thử thuốc sao? Huynh sao lại ngu ngốc như vậy? Huynh….” Thanh Tịch nức nở nhào vào lòng Triệt Nguyệt, thân thể gầy yếu của người nọ giống như lạc hoa trước gió, ngỡ như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trước mắt người, làm cho lòng nàng đau quá…
Triệt Nguyệt lặng lẽ thở dài, dịu dàng lau nước mắt đang thấm ướt gương mặt Thanh Tịch, “Thanh Nhi, nếu có một ngày huynh rời đi, Mạc Ngôn và Vật Ngữ sẽ chăm sóc tốt cho muội…”
“….. Triệt Nguyệt, huynh vừa nói gì? Muội không nghe rõ….”
Triệt Nguyệt chỉ mỉm cười xoa đầu Thanh Tịch, không đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...