Tạ gia đình viện tàn canh lập, yến túc điêu lương, nguyệt độ ngân tường, bất biên hoa tùng na biện hương.
Thử tình dĩ tự thành truy ức, linh lạc uyên ương, vũ hiết vi lương, thập nhất niên tiền mộng nhất trường.
< Thái Tang Tử 3 >- Nạp Lan Tính Đức.
====//====
Lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng, thân thể chao đảo giúp Triệt Nguyệt thanh tỉnh đổi chút, phát giác mình đang ở trong một mã xa, tuy trong xe được lót rất nhiều chăn niệm mềm mại nhưng vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu.
“Khụ khụ…”
“Triệt Nguyệt!! Huynh rốt cuộc cũng tỉnh!!” Thanh Tịch mang gương mặt mắt nhăn mày nhíu đến gần, “Huynh hôn mê suốt ba ngày nay, đã vậy còn hai lần nôn ra máu… Huynh… Huynh cố tình làm cho ta lo lắng…” Thanh âm dần trở nên nức nở khiến cho đáy lòng Triệt Nguyệt tràn lên ấm áp, khóe môi cũng cong lên tiếu ý dịu dàng.
“Thanh Nhi, lớn rồi còn khóc khó coi như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy…”
“Triệt Nguyệt!!” Thanh Tịch vừa la vừa đỏ mắt, “Nếu không phải vì huynh đang bị thương nặng, ta nhất định không tha cho huynh!”
“Thân thể của huynh không có gì đáng ngại…” Triệt Nguyệt cười khẽ, rũ mắt che đi thần tình trên mặt, “Chúng ta đang lên đường ư?”
“Đúng vậy, Vật Ngữ tỷ tỷ nói chúng ta đi chừng nửa tháng mới đến được biệt trang của Kinh đại ca.”
“Biệt trang?” Triệt Nguyệt đạm mạc lặp lại, miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy quan sát bài trí bên trong xe ngựa rộng lớn, sa liêm tơ lụa, đệm chăn dưới thân làm từ gấm thiên hương thượng hạng, ngay cả y phục trên người mình, không biết từ lúc nào đã thay bằng bạch y hoa quý…
“Này…?”
“Là sáng nay trước khi Kinh đại ca rời đi đã tự tay thay cho huynh…”
Hắn lại đi rồi… Trong lòng Triệt Nguyệt chua xót, cố gắng nuốt xuống vị tanh ngọt đang dâng lên cổ họng, nhắm mắt yên tĩnh tựa vào thùng xe… Thanh Tịch nhìn sắc mặt tái nhợt của y, cẩn thận giúp y phủ thêm y phục lên người, sau đó cũng lặng lẽ ngồi im bên cạnh.
Hôm ấy khi Triệt Nguyệt ngất đi, Kinh đại ca vậy mà chỉ đứng bên cạnh nhìn Triệt Nguyệt thật lâu vẫn không ôm huynh ấy lên, lúc sau mới phân phó cho người nam nhân gọi là Mạc Ngôn đi theo bên cạnh giúp Triệt Nguyệt đả thông huyết mạch, còn Vật Ngữ tỷ tỷ thì hạ sơn hẳn là đi tìm xe ngựa xa hoa này…
Trước khi lên xe, Kinh đại ca lại kỳ lạ đẩy Mạc Ngôn vốn đang định ôm Triệt Nguyệt qua một bên, tự mình ôm thân thể đầy vết máu của Triệt Nguyệt lên xe, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Ngôn đang tự tiếu phi tiếu bênh cạnh… Mà Cốc đại ca sau khi rời cốc một thời gian lúc ấy đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, lẳng lặng nhìn Triệt Nguyệt đang hôn mê một lúc thật lâu, sau đó lại quay đầu đi mất.
Đi đường được ba ngày, Kinh đại ca gần sáng ngày hôm nay bỗng tiến vào mã xa, giống như nâng niu trân bảo, giúp Triệt Nguyệt băng bó lại vết thương trên trán, còn giúp y thay bộ y phục bê bết máu kia. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt xưa nay vẫn luôn băng lãnh âm ngoan, lại phá lệ hiện lên ôn nhu đau lòng…
Tuy không rõ ba vị sư huynh của mình đến tột cùng đã xảy ra cớ sự gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và nhãn thần bi thương không thể nói rõ thành lời của Triệt Nguyệt, trong lòng Thanh Tịch vô cùng thương tiếc.
Lại đi tiếp ước chừng khoảng hai nén hương, mã xa dừng lại, rèm cửa bị xốc ra.
“Bách Lý công tử, công tử đã tỉnh? Mau đến dùng chút ngọ thiện… đêm nay chúng ta muốn đến kịp Đỗ U sơn trang.”
“Làm phiền…”
Triệt Nguyệt vừa xuống xe, trước mắt hơi choáng váng, y nhíu mày, giương mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh… Đoán chừng là một trấn nhỏ hẻo lánh, nhưng người đi đường lại nối liền không dứt, y một thân y phục hoa quý vừa xuống xe lập tức thu lại không ít ánh nhìn tò mò.
Tìm một góc hẻo lánh trên tửu lâu ngồi xuống, Triệt Nguyệt từ đầu chí cuối không hỏi đến Kinh Liệt, chỉ nhìn Vật Ngữ ngồi đối diện vẫn quan sát mình, cúi đầu uống rượu trên tay.
“Triệt Nguyệt!! Nội thương của huynh chưa lành, không được uống rượu!!” Thanh Tịch đoạt chén rượu, trừng mắt giận dữ nhìn Triệt Nguyệt, đối phương vẫn bình tĩnh đạm mạc, không buồn không giận… Từ khi tỉnh lại, y một chữ cũng không đề cập đến Kinh đại ca và Cốc đại ca, đối với thương thế của mình cũng không chút để ý, giống như sự tình ba ngày trước chưa từng phát sinh qua.
“Không sao…” Triệt Nguyệt mỉm cười, giống như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của người bên cạnh, quay đầu nhìn tiểu nhị, “Tiểu nhị ca, gần đây có tiệm thuốc nào không?”
Thanh âm trong trẻo du dương, mặc dù có vẻ suy nhược, nhưng vẫn khiến người nghe tâm tình rung động.
“A, ở phía đông trấn có một hiệu thuốc, giá cả phải chăng, hơn nữa…”
Không đợi tiểu nhị nói hết câu, Triệt Nguyệt cầm theo tay nải đứng lên, quay đầu nhìn Vật Ngữ, ngữ khí bình đạm nhưng không thất lễ, “Vật Ngữ cô nương, tại hạ đến dược quán một chuyến, trên đường làm phiền cô nương chiếu cố, ta đi một lát sẽ về…”
“…” Vật Ngữ nhìn y trong chốc lát, không đáp, nâng kiếm đứng lên ra khỏi tửu lâu, hướng đến đông trấn…
“Thanh Nhi, muội chờ ở đây…”
“Không muốn!! Muội rất lo!!”
Triệt Nguyệt liếc nhìn Thanh Tịch, Thanh Tịch không thể làm gì khác hơn đành bất đắc dĩ mở miệng, “Được rồi… muội ở đây đợi huynh…”
“Huynh rất nhanh sẽ về…”
Nhìn Triệt Nguyệt ở dược quán chọn vài vị thuốc trị thương thông thường, không dược liệu nào quý hiếm, trong lòng Vật Ngữ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi nhiều… Trầm mặc hồi lâu, thấy Triệt Nguyệt có vẻ dần hư nhược, cuối cùng không đành lòng lên tiếng: “Bách Lý công tử, đêm nay đến Đỗ U sơn trang, ta sẽ bẩm chủ thượng để người trị thương… nên…”
“Không cần…” Triệt Nguyệt mỉm cười, “Không cần vì ta lãng phí công sức…” Nếu như hắn muốn trị thương cho ta, căn bản không cần kéo dài thời gian như vậy… Ba năm qua, hết thảy đã không còn như trước, hắn thay đổi, tình của hắn… cũng đã thay đổi theo rồi… Chỉ có ta vẫn ngu muội hãm sâu vào hồi ức, chỉ có mỗi mình ta…
“Nhưng mà…”
“Không sao…” Dường như không muốn nói thêm, y quay đầu đi trước, thân ảnh thon gầy dưới dư quang của tịch dương mông lung hư huyễn, giống như tùy thời tan biến trước mắt người.
Ban đêm, ba người bọn họ cuối cùng cũng đến được Đỗ U sơn trang nằm dưới chân núi, bốn phía sơn trang vây giữa sông núi, phong cảnh thanh u, chủ nhân của sơn trang là một người trung niên gầy gầy, nhìn bề ngoài là một người hòa ái hiếu khách, chi duy có đôi mắt phá lệ sắc bén.
Là một gia tử đã từng trải qua huấn luyện… Triệt Nguyệt cười nhạt, ánh mắt của người nọ nhìn mình, trừ bỏ xem thường thì cũng chỉ có thống hận, cho dù có chút nghi hoặc, nhưng không thể để ý quá nhiều, đến khi Vật Ngữ ở bên lạnh lùng mở miệng.
“Đỗ trang chủ, Bách Lý công tử là khách quý của chủ nhân, ngươi phải đặc biệt tiếp đón!”
“Vâng… vâng… thuộc hạ đã biết…”
Đỗ U cung kính gật đầu, “Đỗ Diệc!! Mau đưa Bách Lý công tử đến khách phòng nghỉ ngơi!”
“Bách Lý công tử trước nghỉ ngơi đôi chút, đến vãn thiện ta sẽ phái người thông truyền…” Đỗ U nhìn y, thái độ tuy kính cẩn hơn, nhưng vẫn lạnh lùng như trước.
Triệt Nguyệt cười khẽ một tiếng, cũng không muốn nói thêm, quay đầu theo gã sai vặt đến nơi được an bài.
Vật Ngữ nhìn theo thân ảnh tiêu thất sau hành lang gấp khúc, cúi đầu thở dài… Tuyệt mỹ xuất trần như thế, lại cô ngạo quật cường, thảo nào giáo chủ ngoan lệ vẫn luôn nhớ nhung y nhiều năm như vậy…
“Triệt Nguyệt! Vật Ngữ tỷ tỷ vừa rồi thật là oai phong, chủ nhân mà nàng nói không phải là Kinh đại ca sao? Kinh đại ca thật là có địa vị!!”
Suốt quãng đường đi Thanh Tịch không ngừng líu ríu, Triệt Nguyệt gì cũng không nói, trong lòng y ít nhiều minh bạch… Những thứ trước mắt hẳn là có liên quan đến những thay đổi của Kinh Liệt…
“Bách Lý công tử, chính là nơi này, còn vị cô nương đây ở phòng sát vách… Trang chủ mới rồi phân phó mang vật dụng hàng ngày và y phục để công tử tắm rửa chuẩn bị sẵn bên trong, công tử nghỉ ngơi một lát, chủ thượng và trang chủ đợi ở tiền đình…”
“Làm phiền…”
Triệt Nguyệt quan sát tình huống xung quanh, tuy không phải là quá xa hoa, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể có… Rèm che tuyết bạch, bàn ghế gia cụ đều làm từ gỗ đàn hương, trà oản là đặc sản tiến cống của gốm Thanh Châu nổi danh, trên giường đặt một bộ bạch y ngay ngắn… Hắn quả nhiên vẫn nhớ ta thích màu trắng… Triệt Nguyệt mỉm cười, vỗ đầu Thanh Tịch cũng đang đánh giá chung quanh, “Thanh Nhi, về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm… Triệt Nguyệt huynh cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, xem sắc mặt huynh này, tái nhợt như người chết ấy!”
Triệt Nguyệt cười, “Muội đây là đang trù yểu huynh sao?”
“Muội không có! Huynh lo mà nghỉ ngơi cho tốt, muội sang phòng bên, lát nữa gặp lại…”
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Thanh Tịch, trong lòng Triệt Nguyệt cũng thư thản hơn nhiều, suốt đường đi tuy có rất nhiều nghi hoặc, nhưng Kinh Liệt không muốn nói, y cũng không muốn hỏi.
“Liệt…” Triệt Nguyệt vuốt ve bạch y được xếp ngay ngắn trên giường, gọi khẽ tên hắn, trong lòng trỗi lên bao chua xót và ủy khuất không thể giải bày, rồi lại mơ hồ xen lẫn chút ngọt ngào quen thuộc…
Theo tiểu tư đến tiền đường, tất cả mọi người đều đã an vị, nhìn người xuất hiện ở cửa chính, những người bên trong đều không kiềm được biểu tình tán thán.
Người nọ một thân y sam bằng gấm mềm mại hoa quý, bên dưới ánh nến, tựa như hạt châu phát ra quang sắc ôn nhuận, vạt áo phía trước và ống tay áo thêu vài lá trúc màu xanh biếc… là loại sắc xanh như bảo thạch, vô cùng thanh nhã, yêu đai cùng màu thêu kim tuyến, ánh lên lam quang nhàn nhạt… Mái tóc ngược lại tùy ý buông xỏa sau lưng, trên trán điểm một hạt bảo thạch ngân lam, càng tôn lên khí chất băng ngưng xuất trần.
“Ôi chao!! Triệt Nguyệt hôm nay thật đẹp!!” Thanh Tịch thét lên rồi nhào qua người y, “Nếu không ai cưới muội, muội sẽ gả cho huynh!!”
Mấy người bên trong vì lời nói trẻ con của Thanh Tịch mà không nén được cười lớn. Triệt Nguyệt lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn người nam tử hắc y ngồi ở vị trí cao nhất, hắc mâu thâm thúy âm trầm, nhìn không ra một phân tình tự…
“Tiểu sư đệ đã đến rồi… Y phục này quả nhiên rất hợp với đệ…”
“Đa tạ nhị sư huynh chiếu cố…” Nghe ra lãnh đạm xa cách trong lời của hắn, đáy lòng Triệt Nguyệt như bị lưỡi đao lạnh lẽo cứa qua, đau nhói, y nhíu mày, không nguyện kéo dài cuộc trò chuyện lạnh nhạt này thêm khắc nào, miễn cưỡng đè xuống khí huyết đang cuồn cuộn dâng lên trong ngực, chậm rãi đến vị trí xa nhất ngồi xuống.
Giữa bữa tiệc nâng chén linh đình, tiếng cười nói vang lên tứ phía, Kinh Liệt càng như quần long chi thủ, trái ôm phải ấp… Những người bên trên trừ Mạc Ngôn và Vật Ngữ đã từng có duyên gặp gỡ, còn lại đều là những gương mặt xa lạ, Kinh Liệt cũng không có ý giới thiệu, suốt buổi cười đùa cùng hai nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, rước lấy tiếng cười hâm mộ của bao người…
Mạc Ngôn và Vật Ngữ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt lo lắng nhìn Triệt Nguyệt vẫn yên lặng uống rượu bên dưới, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Kinh công tử, công tử chỉ để ý đến Thu Sương, không thèm để ý đến người ta…” Nữ tử bên cạnh oán trách ngã vào lòng Kinh Liệt, đôi môi đỏ mọng ai oán mím lại.
“Chủ thượng mị lực phi phàm, Thu Sương Đông Tuyết trên giang hồ đều là giai nhân tuyệt sắc, vậy mà lại đồng lòng ái mộ chủ thượng.”
“Đó là đương nhiên, giáo… Không, chủ thượng một năm trước đánh bại môn chủ Kim Điêu Môn, trọng chỉnh giáo ta…”
“Xích Luyện!! Không được nhiều lời!” Kinh Liệt đột nhiên trầm giọng, lạnh lùng liếc nhìn Triệt Nguyệt từ đầu chí cuối vẫn lặng lẽ uống rượu bên dưới, “Bách Lý sư đệ, có phải thủ hạ của ta chiêu đãi chưa được chu toàn? Sao chỉ uống rượu như thế, không muốn nói lời nào ư?”
Triệt Nguyệt ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt không mang một tia huyết sắc, ấy vậy mà vẫn xinh đẹp kinh động lòng người, y nhẹ nhàng mỉm cười, đạm mạc nói, “Làm phiền nhị sư huynh quan tâm… Là do Triệt Nguyệt không có khẩu vị mà thôi…”
“Không đói sao?” Trong mắt Kinh Liệt hiện lên một tia châm chọc âm lãnh, cúi đầu nói với nữ tử trong lòng, “Tuyết Nhi, Bách Lý công tử là sư đệ của ta, nàng thay ta tiếp đãi y nhé?”
“Kinh công tử!!” Nữ tử hàm lệ ai oán nhìn Kinh Liệt, biểu tình chọc người yêu thương…
“Ngoan, sáng sớm mai ta đưa nàng cùng về Thương Ẩn sơn…”
“Thật sao?”
“….”
“Được rồi…”
Kinh Liệt mỉm cười ấn xuống môi giai nhân một nụ hôn rồi ngẩng đầu thiêu mi nhìn Triệt Nguyệt, “Sư đệ, Đông Tuyết trên giang hồ là mỹ nhân được bao người mơ ước, đệ nhớ phải ôn nhu…”
Nghe được tràng cười lớn của mọi người, sắc mặt Triệt Nguyệt càng tái nhợt, nâng tay đẩy nữ tử đang quấn lấy mình, lạnh lùng đứng dậy.
“Đa tạ nhị sư huynh có lòng, thứ cho Triệt Nguyệt không thể nhận…”
Không nhìn ánh mắt băng lãnh vô tình của người trên cao lần nào nữa, cúi đầu rũ mắt, khóe mội nhợt nhạt mỉm cười… Liệt, ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy, ngươi rõ ràng biết rõ tâm của ta… tình của ta… Trong ngực dậy lên chua xót, máu từ cổ họng tràn lên, nóng hổi, lại bị y mạnh mẽ nuốt xuống.
“Thân thể Triệt Nguyệt không khỏe, xin được cáo lui trước… Các vị, thỉnh tiếp tục…”
Vừa đến cửa, thứ chất lỏng tanh ngọt không còn khả năng kiềm chế ồ ạt tràn qua yết hầu, lại sợ người sau lưng phát hiện, vội vã lấy tay che miệng, nhanh chóng rời khỏi chính đường huyên náo xa hoa.
Mệt mỏi tựa lưng vào cột trụ ở hành lang gấp khúc, Triệt Nguyệt nâng tay, bi thương nhìn lòng bàn tay ướt đẫm, chất lỏng đỏ sẫm từ ngón tay chậm chạp rơi xuống nền đất dưới chân, y sau đó cũng chỉ ngẩng đầu cười nhạt… Trước mắt dần mơ hồ, xung quanh giống như chỉ còn hắc ám bao phủ, dưới chân hư mềm, cuối cùng không còn khả năng chống đỡ, cơ thể dọc theo cột trụ trượt xuống, thân thể dần vô lực, ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong bóng đêm, mơ mơ màng màng hiện ra đôi mắt đen tràn ngập ôn nhu như dĩ vãng…
Kinh Liệt, ngươi đã không còn là người nam tử mà ta yêu trong ký ức… Thế nhưng, tình cảm ta giành cho ngươi lại không thể thu hồi… Nếu như, nếu như hết thảy chỉ là giấc mộng…
Như vậy, ngươi cần gì phải cho ta ôn nhu, cần gì lại khiến cho lòng ta đau nhức… Tất cả mọi thứ… là vì sao… Ta buông tha tôn nghiêm bản thân, bất chấp ánh nhìn khinh rẻ của người khác, chỉ muốn làm bạn bên cạnh ngươi, nhưng ngay cả như thế… cũng là hy vọng xa vời rồi sao?
Thân thể ngã xuống bất chợt được đôi tay hữu lực giữ lại, kéo vào lồng ngực ấm áp, bàn tay dán trên lưng không ngừng đẩy nội lực vào, Triệt Nguyệt mở mắt, trước mắt là một gương mặt xa lạ, trên diện dung tuấn dật là lo lắng chân thành…
“Ngươi thế nào rồi? Nội thương nặng như vậy sao lại không chữa trị?”
Ánh mắt dần dần thanh tỉnh, Triệt Nguyệt nâng tay đẩy nam tử trước mặt, lạnh nhạt nói, “Đã làm phiền các hạ phí tâm… ta không sao…”
Lời vừa dứt, dưới chân lần nữa mất thăng bằng, ngã nhào ra trước, nam tử nhanh chóng đỡ lấy thân thể hư nhược của y, “Này!! Đã bảo ngươi không được cậy mạnh rồi mà!”
Triệt Nguyệt muốn đẩy người nọ ra, nhưng toàn thân vô lực, vừa hé môi muốn nói lời cự tuyệt lại không ngăn dược tiên huyết cuồn cuộn tràn ra, chỉ kịp phát ra hai chữ ‘xin lỗi’ rồi lâm vào hôn mê.
“Này!!” Nam tử lo lắng ôm ngang người Triệt Nguyệt, bế y lên, bước nhanh tới chính đường.
“Cha! Mạc Ngôn ca! Mau đến giúp một tay, vị công tử này…”
Nội đường náo nhiệt vì tiếng gọi lớn đột ngột im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào vết máu trước ngực của người vừa đến, nháy mắt liền phát hiện, trong ngực người nọ là thân thể sắc mặt trắng nhợt, lặng im không động tĩnh, không phải ai xa lạ, là vị Bách Lý Triệt Nguyệt vừa rời khỏi không lâu, xung quanh tức thì nổi lên một trận kinh hô nho nhỏ.
“Triệt Nguyệt!!” Thanh Tịch chạy nhào tới, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng, khi nãy cùng Vật Ngữ đi lấy thêm rượu, quay lại thì phát hiện y đã rời đi, sao đột nhiên lại thành thế này!!
Vào một khắc khi nhìn thấy Triệt Nguyệt nằm bất động trong lòng người nọ, toàn thân Kinh Liệt ngây dại… trên tuyệt mỹ dung nhan ấy đã không còn lớp ngụy trang kiên cường vẫn hằng quen thuộc, thần sắc suy yếu nhợt nhạt, khóe môi còn đọng lại vết máu đỏ tươi đâm buốt mắt người… hơi thở suy yếu mong manh, dường như lúc nào cũng có thể biến mất… khiến cho lòng hắn dâng lên nỗi kinh hoảng xưa nay chưa từng nếm trải, trong lúc bản thân còn chưa ý thức được, người đã lao xuống, đoạt lấy thân thể hư nhược của y ôm vào ngực, thân ảnh vụt qua, nháy mắt biến mất trước mắt người.
“Mạc Ngôn!! Mang Thiên Tâm Hoàn đến!!” Không trung vọng lại thanh âm lạnh như băng, mơ hồ mang theo run rẩy khó lòng nhận thấy.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Triệt Nguyệt! Ngươi vốn là y sinh kia mà, vì sao lại để thân thể mình ra nông nỗi này!! Vì sao vẫn không biết tự chăm sóc mình!!
“Đáng giận!” Kinh Liệt đứng lặng bên giường, chăm chú nhìn nam tử hơi thở suy yếu gần trong gang tấc, kinh qua nội lực đả thông huyết mạch, sau đó nuốt thánh dược chữa thương Thiên Tâm Đan, sắc mặt tái nhợt cuối cùng cũng có chút huyết sắc, nhưng khí tức vẫn suy yếu mong manh như trước.
Triệt Nguyệt… khẽ khàng gọi tên y, vươn tay dịu dàng vuốt ve đường nét trên gương mặt ôn nhuận, đôi con ngươi đen láy lại hiện lên ôn nhu đã từng quen thuộc…
“Khụ…” Dường như cảm nhận đau xót trong tiếng thì thầm không rõ là thực hay mơ, người trên giường rên khẽ một tiếng, giọt nước trong suốt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, giây lát biến mất sau tóc mai ướt đẫm, “Xin lỗi, xin lỗi… Cốc đại ca…”
Sắc mặt Kinh Liệt rét lạnh, đôi mắt một khắc trước còn ngập giữa ôn nhu đau xót bỗng chốc hóa thành ngoan lệ lãnh khốc, chăm chú nhìn dung nhan tuyệt mỹ suy yếu một lúc thật lâu, không nói lời nào, xoay người rời đi… Cũng vì lửa giận che kín tâm trí, hắn hoàn toàn không phát giác người phía sau trong hơi thở mong manh, khóe môi mấp máy đau khổ gọi tên hắn, “Liệt… đừng đi… ta… yêu ngươi…”
_________________________________
(*) Đình viện Tạ gia lúc tàn sương, yến mỏi nghỉ chân đậu mé rường, bóng đổ trăng soi tường dát bạc, khóm hoa nào lặng tỏa mùi hương?
Chữ tình thuở ấy nên hồi ức, uyên ương lẻ cánh, mưa lạnh vương, mười một năm dài nay đã dứt, cơn mộng tan theo nỗi đoạn trường.
___Sưu tầm___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...