“Cô gặp trường hợp ngoại lệ rồi à?”
“Em…” Trác Sở Duyệt tạm thời á khẩu không trả lời được.
Cô chưa nói cho sếp và đồng nghiệp biết mình đang hẹn hò với Lương Minh Hiên, thậm chí còn không nói là đã có bạn trai.
Đồng nghiệp nữ lên tiếng, “Bây giờ là thời đại nào rồi, chia tay xong làm hòa là chuyện bình thường, người nổi tiếng luôn là chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của mọi người mà.”
Cao Hải Khoát nói, “Đang vui vẻ, cô đừng nói mấy chuyện tiêu cực vậy chứ.”
Trác Sở Duyệt nhắc nhở anh ta, “Thầy là người nhắc đến chủ đề này trước đấy.”
“Tôi lỡ mồm, được chưa?”
Đồng nghiệp nữ quay lại bàn làm việc, cô ấy đeo kính lên định vẽ nhưng rồi vẫn tiếp tục bàn tán, “Trước đây, muốn đưa thư đều phải sử dụng xe ngựa đi rất chậm nên cả đời người ta chỉ yêu một người, theo tôi là do khoa học kỹ thuật không phát triển, lại còn yêu xa, nói không chừng người ta đã có vợ con quấn quít bên cạnh từ đời nào rồi ấy chứ.”
Trác Sở Duyệt nói, “Đây là vấn đề con người, không liên quan đến thời đại.”
“Tôi cũng thấy thế, bản chất con người sẽ không thay đổi bởi vì khác thời đại, nếu ném một tên đê tiện tới cổ đại thì hắn ta cũng vẫn là một tên đê tiện mà thôi.”
Hà Cần bước vào văn phòng, “Này, cô không được kỳ thị đàn ông đâu nhé.”
“Tôi cũng không nói anh, hay là anh có tật giật mình?”
Trác Sở Duyệt đang ngồi hóng hớt bật cười ha hả.
Cao Hải Khoát nhặt bút rồi gõ lên đầu cô, “Cô còn ngồi đây hả?”
Trác Sở Duyệt che đầu, đứng dậy đi tìm laptop của mình.
Đến lượt Hà Cần ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt Cao Hải Khoát.
Trong văn phòng chỉ có bốn người, lại thêm thính giác của Trác Sở Duyệt quá tốt, đến nỗi tiếng bút vẽ từng nét lên giấy của đồng nghiệp nữ cô cũng nghe được.
Huống gì là nội dung cuộc nói chuyện giữa Hà Cần và Cao Hải Khoát.
“Tố Hòa đi Canada một mình nên sẽ không quen với cuộc sống ở đó, em cũng muốn đi cùng để tiện chăm sóc và giúp đỡ cô ấy.”
“Công ty bỏ tiền ra cho cô cậu đi du lịch Canada à?”
Hà Cần lập tức bày tỏ, “Không phải vậy đâu ạ, em sẽ không tiêu một đồng nào của công ty, em tới đây để xin sếp cho nghỉ phép.”
“Cô cậu dính nhau như sam cả ngày mà không chán sao?”
Hà Cần không chút xấu hổ trả lời, “Biết sao được, đây là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của chúng em mà.”
“Lúc cậu nấu mì có vớt sợi mì ra ngâm nước lạnh không? Mì đã ngâm qua nước lạnh rồi bỏ vào bát canh nóng ăn sẽ ngon hơn, yêu đương cũng giống vậy, có nóng có lạnh thì tình yêu của hai người mới thú vị.”
Hà Cần định nói tiếp.
Cao Hải Khoát dựng thẳng lòng bàn tay lên, “Im lặng rồi đi ra ngoài đi.”
Trác Sở Duyệt chống cằm, điều anh ta nói không phải là không có lý, nhưng cô cũng hiểu ý Hà Cần.
Tình yêu không bàn đến nguyên tắc, nhìn đi, Lương Minh Hiên cũng rất ít khi nói đạo lý với cô.
Trác Sở Duyệt đóng laptop rồi rời khỏi văn phòng.
Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô đứng đợi xe taxi trong cơn gió lạnh, vậy nên khi vừa ngồi vào trong xe cô đã lập tức hắt xì hơi.
Tài xế có vẻ hơi lớn tuổi, ông ấy lên tiếng bắt chuyện, “Ôi chao, trời đông giá rét, cháu đi ra ngoài phải mặc nhiều đồ vào nhé cô gái nhỏ, đừng chỉ quan tâm đến phong cách mà phải chú ý giữ ấm nữa.”
Sáng nay khi ra cửa Trác Sở Duyệt chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi rộng thùng thình vì cảm thấy bây giờ chưa phải mùa đông, sẽ không lạnh lắm, nhưng Lương Minh Hiên đã xách cô quay về phòng nên cô đành đổi sang mặc áo len.
Trác Sở Duyệt bước vào tòa soạn và đến trước quầy lễ tân.
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái có gương mặt trắng nõn trang điểm nhẹ nhàng, Trác Sở Duyệt mặc áo len màu xanh xám, mái tóc xoăn xõa sau lưng, có vài sợi rủ xuống trán.
“Cô là người mẫu đến phỏng vấn à?”
Trác Sở Duyệt lắc đầu, mỉm cười đáp, “Tôi có hẹn với tổng biên tập Nghiêm, tôi họ Trác.”
Văn phòng của tạp chí thời trang không sặc sỡ giống trong phim điện ảnh hay truyền hình, ở đây họ gỡ bỏ các vách ngăn giữa các bàn làm việc, những thứ khác đều rất quy củ.
Đã có vài người ngồi trong phòng họp, Trác Sở Duyệt đẩy cửa bước vào và lập tức đón nhận ánh mắt của bọn họ.
Cô không đến muộn, còn đi sớm mười lăm phút nhưng Trác Sở Duyệt cũng hiểu mà lên tiếng, “Ngại quá, tôi đến muộn.”
Một người phụ nữ tóc ngắn cất giọng, “Tiểu Trác phải không?”
Tổng biên tập của tạp chí thời trang cũng xem như một nửa là người của công chúng, dĩ nhiên Trác Sở Duyệt nhận ra, “Vâng ạ, xin chào tổng biên tập Nghiêm.”
Một người phụ nữ khác có vẻ ngoài trông rất lão luyện đứng dậy giới thiệu, “Xin chào, tôi tên là Liễu Ngọc, thư ký của bà Quách Luân Vũ.”
Chức vụ dài thật đấy.
Trác Sở Duyệt bắt tay với cô ta, “Xin chào.”
Tổng biên tập Nghiêm nói, “Giới thiệu một chút, đây là nhà thiết kế của buổi trình diễn lần này, David.”
Người đàn ông này ăn mặc rất tùy ý, anh ta ngồi im quan sát cô từ đầu đến chân, sau đó gật đầu chào cô.
Bọn họ muốn làm buổi trình diễn thời trang nên có không ít yêu cầu, Trác Sở Duyệt chỉ chăm chú lắng nghe, ghi chép liên tục mà không phát biểu ý kiến gì. Đây là thói quen tốt của cô, lúc đối mặt với bên A là một nhóm người, bớt suy nghĩ đi, ít đưa ý kiến hơn thì không bao giờ sai cả.
David đột nhiên hỏi, “Cô có ý kiến gì không?”
Trác Sở Duyệt nhận ra anh ta đang hỏi mình.
Hiện tại, bọn họ đưa ra ý tưởng nằm trong phạm vi có thể hoàn thành, vì vậy cô trả lời, “Có thể thực hiện được.”
David hơi nhướng mày, sau đó im lặng.
Tổng biên tập Nghiêm nhìn cô, cười nói, “Ngoại hình của Tiểu Trác rất đẹp.”
“Muốn lăn lộn trong nghề này thì có ngoại hình vẫn chưa đủ, hơn nữa kỹ thuật y khoa hiện nay rất phát triển, người xinh đẹp không còn hiếm lạ nữa nên cũng không có gì thú vị cả.” David nói với Trác Sở Duyệt, "Không phải tôi đang nói cô đâu, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Trác Sở Duyệt hoàn toàn không bận tâm, khách hàng khó hiểu hơn anh ta cô cũng gặp rồi.
Cô lên tiếng hỏi, “Đã thuê địa điểm chưa ạ?”
“Rồi, đó là đài thiên văn của trung tâm nghệ thuật Bờ Trái.”
Trung tâm nghệ thuật này được xem như là vùng ngoại thành của thành phố, Trác Sở Duyệt bắt taxi đến đó, trả tiền xe xong thì trong thẻ của cô chỉ còn 8 tệ.
Lúc xuống xe đã đến giờ cơm trưa, xung quanh có rất nhiều nhà hàng với những phong cách khác nhau nhưng giá cả khá cao, Trác Sở Duyệt chọn nhà hàng Tây Ban Nha gần đài thiên văn.
Cô mở thực đơn, tiện thể nhắn tin cho Lương Minh Hiên, hy vọng anh gửi ít tiền tài trợ một bữa cơm cho mình.
Lương Minh Hiên gọi điện lại cho Trác Sở Duyệt, “Em ở đâu thế?”
“Em đang ở khu phía Tây, có một trung tâm nghệ thuật nhận tổ chức buổi trình diễn thời trang, em phải khảo sát địa điểm, không biết bao giờ mới về nhà nữa, anh đừng để phần cơm tối cho em nhé, tối nay em sẽ ăn táo.”
Lương Minh Hiên có vẻ do dự, một lúc sau mới lên tiếng, “Tối nay anh phải đi Pháp.”
Trác Sở Duyệt giật mình, “… À vâng."
Cô thốt lên, “Em đến sân bay tiễn anh nhé.”
“Chúng ta gặp nhau chưa được vài phút thì em phải về nhà rồi.”
“Không sao đâu anh.”
Lương Minh Hiên im lặng một lúc, đành thỏa hiệp với cô, “Anh… đến sân bay lúc bảy giờ.”
Trác Sở Duyệt chỉ gọi một suất cơm hải sản tôm hùm và một cốc trà.
Trước khi suất cơm hải sản được mang ra, cô đoán rằng món cơm chỉ trộn với ít thịt vụn tôm hùm thôi, không ngờ họ đặt nửa con tôm hùm to trên đĩa cơm trông khá hoành tráng.
Trác Sở Duyệt ăn được một nửa thì có tin nhắn thông báo nhận được tiền chuyển khoản, cô nhìn con số mà trợn mắt.
Từ khi đi làm đến nay, Trác Sở Duyệt không nhận tiền sinh hoạt nữa, số tiền Lương Minh Hiên chuyển không giống bạn trai cho mà giống bố ruột gửi hơn, tháng này cô có thể không cần đi làm rồi.
Dĩ nhiên, Trác Sở Duyệt vẫn đang làm việc, hơn nữa cô không cho phép mình phân tâm.
Bên ngoài nhà hàng bỗng có tiếng thanh thép rơi xuống đất, theo bản năng cô nhìn ra ngoài thì thấy sắc trời đã tối, chợt nhớ ra mình phải đến sân bay.
Nếu chờ Lily lái xe tới đây, không bằng cô bắt xe taxi đến sân bay sẽ càng tiết kiệm được thời gian hơn.
Cành và lá cây rủ xuống hai bên đường, vào buổi tối, bầu không khí chợt trở nên đậm đà, chiếc xe chậm chạp không tiến thêm được bao nhiêu, đèn ở đuôi xe phát ra ánh sáng khác hẳn các ngọn đèn khác, cực kỳ giống đóa hoa hồng màu vàng, đỏ.
Trác Sở Duyệt gọi điện cho Lương Minh Hiên, buồn bực nói, “Em bị kẹt trên đường rồi.”
Cô cảm thấy không còn hi vọng để gặp nhau nữa.
Lương Minh Hiên trấn an cô, “Đừng lo lắng, anh chờ em.”
“Không phải anh sẽ làm thủ tục lúc tám rưỡi sao?”
Lương Minh Hiên nhẹ nhàng trả lời, “Anh đổi chuyến bay.”
Tâm trạng của cô cũng không khá hơn, ngược lại càng thêm chán nản, “Em không muốn anh đi.”
Lương Minh Hiên dịu dàng nói, “Anh bảo đảm muộn nhất là năm ngày sau anh chắc chắn sẽ về.”
“Anh không cần vội vã như vậy, cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng về.”
Lương Minh Hiên cười, “Rốt cuộc em muốn anh về sớm hay về muộn nào?”
Trác Sở Duyệt giải thích, “Em không muốn anh vất vả vì tâm trạng của em, em chỉ mong anh trở về một cách an toàn và thoải mái thôi.”
“Anh hiểu rồi.” Chắc chắn Lương Minh Hiên đang rất vui.
Trong xe mở máy sưởi, cửa sổ xe phủ một lớp sương mờ, cô dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lên đó.
Bọn họ không cúp máy nhưng một lúc lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Trác Sở Duyệt nhìn thấy mình vẻ một đóa hoa hồng, cô bỗng thốt lên, “Chúng ta kết hôn đi.”
“Được.” Lương Minh Hiên trả lời không chút do dự.
“Anh không cần suy nghĩ một lát sao?”
Lương Minh Hiên hỏi lại, “Anh cần suy nghĩ cái gì?”
Trác Sở Duyệt không biết nói thế nào, dù sao cô vẫn cảm thấy cần phải suy nghĩ, “Chúng ta đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà đã đưa ra quyết định, chắc hẳn…” Nói chưa hết câu, cô lập tức phản bác bản thân, “Không, chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi.”
“Sở Duyệt, em không muốn kết hôn với anh sao?”
“Em muốn.”
Cô cho rằng điều này không còn gì phải nghi ngờ.
Lương Minh Hiên rất bình tĩnh, “Em hãy suy nghĩ thật kỹ, một khi đã kết hôn thì em sẽ không có đường lui nữa đâu.”
“Em chưa bao giờ nghĩ đến đường lui.”
Lương Minh Hiên nói, “Vậy quá tốt, anh cũng không muốn đi đến bước kia. Thế nên anh phải nói rõ với em, nếu chúng ta chia tay, anh sẽ không xuất hiện bên cạnh em với bất cứ thân phận nào nữa.”
Anh đang uy hiếp cô.
Lương Minh Hiên hiểu rõ Trác Sở Duyệt, lúc trước chỉ hiểu tính tình, bây giờ thì hiểu cô từ trong ra ngoài, từ thân thể cho đến nội tâm.
“Nhưng anh không sợ sau này mình sẽ thích người khác sao?”
Trác Sở Duyệt có suy nghĩ bi quan rằng có thể chấp nhận anh trăng hoa, thay người yêu như thay áo, chỉ cần anh tồn tại trong cuộc sống của cô, đóng vai phụ huynh hay thầy giáo cũng được.
Lương Minh Hiên khẽ than thở, “Việc này rất khó, ngoại trừ công việc thì chút tinh thần còn lại của anh đều dùng hết lên người em rồi.”
Hoa hồng trên cửa sổ xe biến mất, chiếc xe đã thoát khỏi vòng vây và đang tiến về phía trước.
Trác Sở Duyệt suy nghĩ rồi hỏi lại một lần nữa, “Chúng ta kết hôn nhé?”
Anh vẫn trả lời, “Được.”
“À, em còn chưa nói cho bố mẹ biết về việc hẹn hò với anh.”
“Đợi anh từ Paris về rồi chúng ta cùng tới nhà em nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...