Yên Hoa Nhất Mộng


Chiếc xe ngựa phủ đầy tuyết di chuyển với tốc độ hơi nhanh, khi bị gió tạt vào có chút nghiêng ngả nhưng sau đó nó nhanh chóng lấy lại thăng bằng rồi lại tiếp tục chạy về phía trước, Sùng Vương dẫn theo một đội thủ vệ hoàng cung gồm năm người nhanh chóng xuất viện, vừa ra khỏi khu vực lễ hội thì hắn đã trông thấy chiếc xe ngựa này đang tăng tốc chạy hướng về phía đường nhỏ, hắn liền thắc mắc hỏi.
"Vì sao xe ngựa của Mệnh phụ phu nhân lại chạy hướng đó?"
Một tên thủ vệ phía sau hắn liền đáp, "Bẩm vương gia, đó là đường tắt, băng qua rừng sẽ trở về kinh thành nhanh hơn đường lớn một nửa thời gian."
Sùng Vương nghe thế thì gật gù, "Thì ra là vậy, Mệnh phụ muốn trở về kinh thành nhanh chóng đây mà...!Người của Chu Vương đã xuất phát chưa?"
"Bẩm vương gia, theo như những gì hạ quan thấy trước lúc đi thì bọn họ cũng vừa mới xuất phát thôi."
Sùng Vương lại lẩm bẩm nói, "Theo tính toán, nếu người của Chu Vương muốn về kinh thành nhanh hơn Mệnh phụ thì phải đi băng qua rừng, vậy thì nếu xe ngựa của Mệnh phụ đi đường lớn thì có thể sẽ tránh được kiếp nạn.

Nhưng bây giờ Mệnh phụ lại đang đi đường tắt, chẳng khác nào đang tự dâng mạng tới cho Chu Vương.

Đi đường tắt thế này lại còn dễ dàng chết không đối chứng hơn..."
Hắn nghĩ xong liền ra lệnh, "Nghe kỹ đây, nhiệm vụ của các ngươi hôm nay chính là phải bảo vệ chiếc xe ngựa đó, không cho bất cứ kẻ nào đến gần gây hại cho Mệnh phụ phu nhân của Mạnh Quận công.

Rõ chưa?"
"Tuân lệnh vương gia."
Một đoàn thị vệ gồm năm người cưỡi kỵ mã phóng với tốc độ kinh hồn trên con đường tuyết trải dài, bên hông mỗi người đều mang theo trường đao bóng loáng, nhưng một trong số đó lại có dáng người mảnh khảnh như nhánh liễu, mặt mũi tuy thanh tú diễm lệ nhưng lại lạnh giá như mưa rơi ngày đông, rõ ràng là nữ nhân.
Nàng giấu mình bên dưới lớp áo choàng dày cộm hòa chung với bốn tên thị vệ còn lại, âm trầm quan sát bốn phía.

Sau khi trông thấy xung quanh vắng vẻ không một bóng người, đáy mắt nàng lóe lên hàn quang sắc bén, từ trong ống tay áo trượt ra một thanh kim loại dài, lãnh khốc vụt thẳng vào chân sau của con ngựa của tên thị vệ chạy cạnh mình khiến cả người lẫn ngựa đều đồng loạt ngã xuống.

Tên thị vệ vừa ngã xuống vốn đang chạy với tốc độ cao, lại bị tấn công bất ngờ không kịp phòng bị nên đã lập tức gãy cổ chết.
Ba tên thị vệ chạy phía dưới nghe thấy tiếng ngựa hí vang phía sau thì giật mình ngoảnh lại hét lớn, "Có chuyện gì?"
Lời vừa dứt, cổ họng của tên chạy sau cùng liền bị mũi nhọn của thanh kim loại chém ngang yết hầu, máu tươi từ động mạch cổ túa ra như mưa, nhiễm đỏ cả một vùng.

Nhìn cơ thể hắn nhuốm đầy máu tươi rệu rã rơi xuống đất, con kỵ mã thì bị dọa sợ mà tiếp tục chạy thẳng về phía trước, Kim Vũ Yên liền vung roi quất mạnh vào mông ngựa khiến nó đau đớn rống lên chạy song song với mình.
Ở phía trước, hai tên thị vệ còn lại kinh hoảng nhìn nữ tử khoác trên người bộ áo choàng thị vệ hoàng cung đang cưỡi ngựa lao đến chỗ mình, sừng sộ hỏi, "Ngươi là ai? Ngươi không phải thị vệ hoàng cung sao?"
Kim Vũ Yên đồng tử co chặt khóa lấy tên thị vệ đang hỏi mình, chẳng nói chẳng rằng vung thanh kim loại trong tay mình lên vụt thẳng vào ngực hắn khiến hắn lập tức ngã thẳng xuống ngựa.

Tên này ngã xuống ngựa nhưng may mắn không mất mạng, hắn lăn mình trong tuyết để giảm thiểu tổn thương, ngồi dậy phun ra một ngụm máu đến choáng váng mặt mày.

Nhíu chặt mi tâm nhìn theo bóng lưng Kim Vũ Yên đang lao tới tên thị vệ cuối cùng chạy phía trước, hắn cả kinh thét lên.
"Huynh đệ, cẩn thận!!"
Vừa hô lên xong, hắn chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhìn chiếc bóng ở dưới chân mình càng ngày càng to, hắn kinh hãi xoay người lại thì liền đứng hình khi thấy mình bỗng dưng phải đối mặt với một tiếng hí vang dài.

Con ngựa của tên thị vệ bị cắt trúng yết hầu khi nãy bất ngờ xuất hiện ngay phía sau hắn, thân ảnh to lớn của con kỵ mã đứng thẳng có thể cao tới ba mét, bốn chân nổi đầy cơ bắp, cơ thể thì trông đồ sộ y như một ngọn núi chuẩn bị đổ sập xuống.

Trong một khắc, hắn trông thấy hai cái móng sắt của con kỵ mã này nhanh như chớp vồ lấy mình.
Một tiếng la thất thanh từ phía sau vang lên vô cùng thảm thương khiến trong đáy mắt tên thị vệ cuối cùng còn sót lại hiện lên mồn một vẻ kinh hoàng, ở phía sau hắn, chỗ đứng của tên thị vệ lúc nãy chỉ còn là một vũng máu đỏ thẫm, huynh đệ của hắn đã bị con kỵ mã điên kia đạp chết rồi.

Tình huống này diễn ra quá nhanh, ba vị huynh đệ của hắn chớp mắt đều đã bị nữ tử đang đuổi theo phía sau gϊếŧ hết, ngay cả một chiêu dư thừa cũng không có.

Tức giận, tên thị vệ này liền rút trường đao ra, gân trán nổi lên gầm lớn.
"Tiện phụ là kẻ nào phái tới? Dám ám sát mệnh quan triều đình, ngươi sẽ chết không toàn thây!!"
Kim Vũ Yên trông thấy tên thị vệ đó rút đao quay ngựa lao về phía mình thì nàng ghì chặt cương ngựa, có chút chần chừ không muốn giao đấu trực diện vì bản thân nàng vốn là sát thủ, đối đầu trực tiếp thế này sẽ không phải là ý hay.
Nghĩ đoạn, Kim Vũ Yên rút từ trong tay áo ra một cây châm nhỏ được tẩm sẵn chất độc, nàng thủ châm trong tay, kẹp chặt bụng ngựa lao thẳng tới tên thị vệ đang cầm trường đao.

Tuyết bay trắng xóa, thấy trường đao bóng loáng của tên thị vệ chém đến ngang đầu mình, Kim Vũ Yên lập tức đưa thanh kim loại lên chống đỡ.
"Tiện phụ, chết đi!!"
Quả nhiên sức lực của nam nhân và nữ nhân có khác biệt rất lớn, Kim Vũ Yên lại chưa bao giờ được luyện tập theo kiểu đối đầu trực diện như thế này nên lập tức bị cú chém ngang đầu của tên thị vệ đè ép cả cơ thể suýt chút ngã ngửa xuống ngựa.

Nàng hối hả bám lấy dây cương, miễn cưỡng vực cả thân mình ngồi thẳng lại trên lưng ngựa, thầm mắng một câu.
"Khốn kiếp, không gϊếŧ được tên này thì không thể hành động được.

Tên tiểu tử Chu Vương nghĩ thế nào mà lại đưa đám thị vệ khỏe như trâu này đi theo lão nương đây chứ!?"
"Tiện phụ, ngươi vốn không phải thị vệ của triều đình, món vũ khí kia không phải vũ khí của triều đình cung cấp!! Ngươi giả danh và hạ sát mệnh quan triều đình, cản trở công vụ là tội tru di cửu tộc!! Mau bỏ vũ khí chịu hàng ngay!!", tên thị vệ kia đuổi theo phía sau rát mặt gầm lên.
Bà nội ngươi không có cửu tộc!!
Kim Vũ Yên trừng mắt về phía sau, sát khí nồng đậm tỏa ra, nàng lập tức phi ngựa nhanh hơn để tên thị vệ phía sau tăng nhanh tốc độ theo, sau đó nàng bất ngờ ghìm cương ngựa khiến hắn chạy chạy lố cả một đoạn, ngay trong khoảnh khắc đó nàng liền phóng châm độc thẳng vào thân sau của con kỵ mã hắn đang cưỡi.
Tên thị vệ chạy lố liền ghì ngựa lại, lúc ngựa của hắn vừa đứng lại thì Kim Vũ Yên lại phóng ngựa nhanh vượt mặt hắn một lần nữa khiến hắn nổi giận mắng.
"Tiện phụ!!"
Cứ mắng đi!! Tiểu tử thối!!
Kim Vũ Yên bị tên thị vệ đuổi theo rất sát sao, tuy vậy, thời gian để thuốc độc này ngấm không lâu, sau khi chạy được một đoạn thì ngựa của tên thị vệ bắt đầu có dấu hiệu chậm chạp và gầm gừ điên loạn khiến hắn đỏ tay ghì cương, hô lên.
"Con ngựa này làm sao vậy???"
"Trúng độc.", Kim Vũ Yên dừng ngựa lại, nàng đứng đối diện với tên thị vệ đang ra sức lấy lại quyền kiểm soát con ngựa, ánh mắt hàn khí lạnh lẽo không hề nguôi đi, trào phúng nói, "Tiểu tử, ngươi gọi lão nương là tiện phụ, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào mà chết không toàn thây."
Con kỵ mã dưới thân tên thị vệ lúc này đã mất kiểm soát, nó hung hăng hất hắn văng xuống đất, còn tàn bạo dùng chân sau đá hắn mấy cái đến gãy tay.

Tiếng kêu thảm thiết của tên thị vệ khi bị một con ngựa điên tấn công vang vọng khắp con đường vắng, nhưng ngoại trừ Kim Vũ Yên đang lạnh lùng ngồi đó nhìn cũng chẳng còn ai xuất hiện cứu hắn nữa.
"Ấy!!", Kim Vũ Yên đưa tay lên phóng thêm một cây châm vào mông con ngựa đang tấn công tên thị vệ, lập tức con ngựa này ngã xuống đất chết một cách quái lạ trước khi nó định giơ chân giẫm một phát cuối cùng vào cổ tên thị vệ, "Ngươi không được chết..."
Kim Vũ Yên cưỡi ngựa tới chỗ tên thị vệ đang nằm thở hổn hển bên vũng máu, hai chân hai tay hắn đều đã bị ngựa giẫm nát, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ thẫm đầy thù hận lên nhìn nàng.

Nàng cười lạnh, "Nhìn cái gì? Không mắng lão nương thì lão nương còn cho ngươi chết êm đẹp, còn đã mở miệng ra làm lão nương không vui rồi thì ngươi đừng có mơ nha..."
Nhìn tên thị vệ nằm dưới chân ngựa của mình, Kim Vũ Yên không biết nên bày ra biểu cảm gì ngoại trừ cười.

Là một nữ tử trưởng thành xinh đẹp, nụ cười của nàng tuy nồng đậm mùi vị sát ý nhưng vẫn tỏa ra sức quyến rũ kinh người, thoáng thấy ánh mắt của tên thị vệ đang nhìn nàng chăm chú chợt mở lớn kinh sợ, nàng không khỏi nhếch môi hỏi, "Ngươi lần đầu tiên được nữ tử nhìn cười sao? Thảm thương thế?"
Nàng lấy từ trong ngực áo ra một lọ thuốc bột, cũng chẳng biết là gì mà nó bốc lên một loại mùi hăng vô cùng khó chịu, nàng vừa rắc bột thuốc lên cơ thể tên thị vệ vừa nói với hắn.
"Ngươi có biết linh cẩu không? Vào mùa đông linh cẩu có hoạt động đấy, nhưng ở khu vực này không biết có loài vật này hay không nhỉ?"
Tên thị vệ đã không thể cất lên tiếng nói được do đã bị thương quá nặng, thần sắc hắn đã dần trở nên hoảng sợ cứ mở miệng thở mà không thể đáp lại lời nào của Kim Vũ Yên như khi nãy nữa.

Kim Vũ Yên cũng tắt đi nụ cười, nhìn hắn nói tiếp, "Linh cẩu là một loài ăn xác thối...!Đây chỉ là một chút mùi hương thu hút linh cẩu tới thôi...!Xem vận may của ngươi đi, nếu không có linh cẩu quanh đây thì ngươi may mắn, còn nếu như có, thì thôi..."
Kim Vũ Yên chừa lại một chút bột rồi cất lọ vào trong tay áo, lãnh khốc nói, "Chúc may mắn!!" rồi quay ngựa tiếp tục phóng đi, để lại sau lưng tên thị vệ đang sợ hãi nằm co ro ở giữa đường.
Hai mắt tên thị vệ đỏ au nhìn theo bóng lưng Kim Vũ Yên chạy đi, bờ môi khô khốc lúc này đã run rẩy khi chợt phía trên đầu hắn vang lên một âm thanh nhỏ của tiếng cành cây khô bị đạp gãy, tiếng gầm gừ khàn đục từ trong rừng cây bỗng nhiên vang lên bên tai khiến hắn hoảng sợ đến nước mắt chảy ra, hoảng loạn ú ớ nhìn bầy linh cẩu dần dần vây lấy mình.
Bọn linh cẩu này ngửi thấy mùi từ bột thuốc rắc trên cơ thể hắn nên tụ lại thành một bầy hơn mười mấy con, bắt đầu thi nhau cấu xé cơ thể tên thị vệ đến máu thịt mơ hồ.

Những vùng thịt đã bị dập nát sau khi bị ngựa giẫm như tay chân của tên thị vệ tương đối dễ xé nên đây là những vị trí bị bọn linh cẩu tranh giành cắn xé trước tiên.

Tên thị vệ này không hề hay biết trên mặt hắn lúc này đã giàn giụa nước mắt, có lẽ trong cả cuộc đời hắn chưa bao giờ mong mình được nhanh chóng chết hơn lúc này...
Chiếc xe ngựa chạy êm ả giữa đường vì bị sốc một viên đá mà thoáng chao đảo làm người ngồi bên trong lo lắng hô lên, "Có chuyện gì bên ngoài à?"
Xa phu sau khi điều chỉnh lại xe ngựa chạy ổn định thì liền lên tiếng đáp, "Bẩm phu nhân, chỉ là vấp một viên đá."
Mệnh phụ phu nhân của Mạnh Quận công khoác một chiếc áo xám ngồi bên trong xe ngựa mới thở phào nói, "Ngươi cẩn thận một chút, đường tuyết trơn trượt rất dễ xảy ra tai nạn."
"Vâng, phu nhân...", xa phu lên tiếng đáp, hắn theo thói quen quan sát xung quanh để tránh đi những đoạn đường bấp bênh, chợt bên tai lại vang lên tiếng vó ngựa vọng lại từ đằng xa làm hắn không khỏi tò mò ngoảnh lại nhìn, thấy thấp thoáng bóng thị vệ hoàng cung cưỡi ngựa đến hắn mới bẩm với Mệnh phụ đang ngồi bên trong, "Phu nhân, có thị vệ hoàng cung đến, không biết là có chuyện gì?"
Mệnh phụ vốn là nữ nhân trong gia đình, chuyện bên ngoài không mấy am hiểu, nghe đến thị vệ hoàng cung cũng không quá để tâm mà đáp, "Chắc là hắn có việc về kinh thành thôi."
"Vâng."
Sùng Vương dẫn theo mấy tên thị vệ hoàng cung chạy theo sau chiếc xe ngựa của Mệnh phụ phu nhân phía trước mà không khỏi lo lắng, "Biết là bà ấy lo lắng cho con gái, nhưng chạy nhanh như vậy thì lỡ xảy ra tai nạn thì nguy hiểm lắm..."
Tên thị vệ chạy phía sau nói, "Vương gia, xung quanh vẫn không có dấu hiệu gì của việc bị mai phục, có khi nào ngài đã lo quá rồi không?"
"Không thể nào.", Sùng Vương đáp xong lại thầm tự hỏi trong miệng, "Chẳng lẽ là ta đã đoán sai ý của Vu Kình?"
Hắn đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa chạy phía trước, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an không biết do đâu, lúc này tên thị vệ hoàng cung kia bèn đề nghị, "Hay là vương gia, chúng ta đến chặn xe ngựa, yêu cầu được bảo hộ bên cạnh Mệnh phụ không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Bản vương chỉ lo chuyện này sẽ bị Mệnh phụ nói lại với Mạnh Quận công, ông ta sẽ đem nghi vấn bẩm lên phụ hoàng...", Sùng Vương sau một lúc đắn đo với suy nghĩ của mình, nghe thị vệ đề nghị cũng càng thêm vững vàng quyết định, "Được rồi, vậy chúng ta đến sát xe ngựa, yêu cầu Mệnh phụ cho phép hộ tống!!"
"Tuân lệnh vương gia."
Bên trong xe ngựa, Mệnh phụ phu nhân đợi mãi vẫn không thấy thị vệ hoàng cung đến gần thì mới lo lắng lên tiếng hỏi xa phu, "Xa phu, thị vệ hoàng cung cưỡi ngựa nhanh như vậy, tại sao vẫn chưa thấy vượt qua chúng ta?"
Sau khi hỏi xong lại không nghe xa phu trả lời, Mệnh phụ có chút bồn chồn không yên gọi, "Xa phu? Xa phu?"
Vẫn không nghe xa phu hồi đáp, Mệnh phụ khẩn trương kéo màn xe ngựa ra thì phát hiện người đang điều khiển ngựa lúc này không còn là xa phu của phủ Quận công nữa mà là một thị vệ hoàng cung tương đối mảnh khảnh, Mệnh phụ giật mình trước sự xuất hiện của người này nên liền hỏi.
"Ngươi là ai? Xa phu của phủ ta đâu?"
Thị vệ đang điều khiển ngựa lúc này điềm tĩnh đáp, "Xa phu? Hắn chết rồi!!"
"Đứng lại, Mệnh phụ phu nhân của phủ Mạnh Quận công xin hãy đứng lại.", Sùng Vương hô lên, những nghĩ xe ngựa sẽ dừng lại ngay nhưng không ngờ chiếc xe ngựa phía trước lại đột nhiên tăng tốc lao đi càng nhanh hơn khiến hắn phát hoảng, "Dừng lại ngay!!"
Lo lắng xe ngựa của Mệnh phụ sẽ xảy ra chuyện không hay, Sùng Vương lập tức ra lệnh cùng với các thị vệ hoàng cung phóng ngựa đuổi theo, "Bản vương là Sùng Vương đây!! Đứng lại ngay!!"
"Ngươi...!ngươi là ai...?", Mệnh phụ lùi lại sát vách xe ngựa, run rẩy hỏi người đang tiến vào bên trong xe ngựa, đôi mắt ngấn nước nhìn đăm đăm vào thanh kim loại cùng cái đầu nhọn đáng sợ trên tay nàng ta.
Kim Vũ Yên nhìn Mệnh phụ hoảng sợ đến co rúm người lại trước mặt mình, cảm thấy nhiệm vụ này cũng quá là không thú vị đi, đối tượng là một người phụ nữ lớn tuổi sức yếu tay mềm, chắc là không cần dùng nhiều sức lực rồi.

Nghĩ cũng không còn gì cản trở được mình, Kim Vũ Yên cũng tự tin nhàn nhã ngồi xuống đáp lời, "Lão nương là Kim Vũ Yên, phụng mệnh của Chu Vương điện hạ đến đây để gϊếŧ ngươi..."
"Gϊếŧ...!gϊếŧ...!gϊếŧ ta...? Chu...!Chu Vương...!điện hạ...?", Mệnh phụ hoảng loạn hỏi lại, "Vì...!vì sao...!Chu Vương...!lại muốn...!gϊếŧ ta...?"
Kim Vũ Yên nhún vai, "Ai mà biết."
Nhìn Mệnh phụ sợ đến đớ cả lưỡi rồi, Kim Vũ Yên nhẩm tính đoạn đường xe ngựa tự chạy nãy giờ cũng đã xa cái xác tên xa phu bị nàng gϊếŧ chết lúc nãy, mới vung thanh kim loại lên chĩa thẳng vào cổ Mệnh phụ, sát khí lóe lên nói, "Đến lúc rồi, vĩnh biệt!!"
RẦM!!
Khinh công?
Kim Vũ Yên cảm giác rất rõ ràng xe ngựa vừa bị một vật nặng đáp lên, hắn đang đứng ở ngay phía trên chỗ nàng đang ngồi.
Là kẻ nào?
Trong lòng Kim Vũ Yên chợt nảy lên một ý nghĩ không ổn, lập tức muốn ra tay hạ sát Mệnh phụ ngay tức thì thì đột nhiên từ bên trên xe ngựa phát ra một luồng áp lực kinh người, mang theo cuồng phong đập thẳng vào xe ngựa từ trên xuống.
Sùng Vương cưỡi con kỵ mã dù có nhanh thế nào cũng khó lòng bắt kịp xe ngựa phía trước, cảm giác nghi hoặc trong hắn lại một lần nữa dâng lên, "Quái lạ, vì sao ta gọi mà không kẻ nào trả lời? Chẳng lẽ bà ta có lá gan kháng lệnh của ta?"
Nghĩ tới đây hắn liền lớn giọng ra lệnh, "Kẻ trong xe là ai? Lập tức đứng lại, nếu không đừng trách bản vương ra tay không nể tình!!"
Vẫn không trả lời, Sùng Vương tức giận, lập tức rút kiếm phóng thẳng vào thùng xe ngựa.

Thấy xe ngựa vì chiêu vừa rồi mà thoáng chậm lại, Sùng Vương liền bắt lấy cơ hội phóng lên xe, đá bay tên xa phu rồi mạnh bạo vén màn xe lên, bàn tay to khỏe của hắn nắm lấy cổ áo kẻ đang ngồi bên trong xe ngựa, nhấc bổng rồi ném thẳng xuống bên đường, vừa ném vừa gầm lên.
"Nói ngay!! Ngươi là ai???"
Kẻ bị ném xuống đau đớn hô lên một tiếng rồi muốn bỏ chạy vào rừng, lập tức liền bị các thị vệ đi sau Sùng Vương bắt giữ.

Bản thân Sùng Vương thì vẫn phải ra sức ghì cương ngựa lại một lúc nó mới chịu đứng im, sau khi phóng xuống đất, hắn liền rút kiếm kề sát vào cổ kẻ kia, nắm đầu hắn xoay lại, lớn tiếng mắng.
"Khốn kiếp, bản vương bảo ngươi đứng lại, ngươi là tặc tử nào???"
Nào ngờ vừa nhìn thấy gương mặt của kẻ kia, đồng tử của Sùng Vương lập tức thắt chặt lại, tay cầm kiếm vô thức nới lỏng ra, sửng sốt kêu lên.
"Ngươi là...!đại nhân...!Lương Tam Bảo...!của Chu Vương...?"
Trong một khắc, gương mặt của Sùng Vương lập tức tái mét, "Chết, mắc mưu rồi!!"
Chiếc xe ngựa bị kình lực ép đến vỡ toang, đẩy Kim Vũ Yên lẫn Mệnh phụ phu nhân té xuống dưới đường, cũng may nền tuyết rất dày đã đỡ cho cả hai không bị tổn thương gì quá lớn.

Kim Vũ Yên mắt nhìn thấy kẻ vừa đến đáp xuống dưới đất liền hoảng hốt nắm lấy tóc của Mệnh phụ kéo lại, kề mũi nhọn của thanh kim loại vào cổ bà ta, hướng tới kẻ kia hỏi.
"Ngươi là ai? Làm gì ở đây?"
Nam tử áo tím chỉnh sửa lại vạt áo của chính mình một chút, mặt mũi tuy anh tuấn nhưng làn da hơi xanh xao của hắn đứng dưới trời tuyết trông có chút dọa người, hắn nghiêng đầu nhìn Kim Vũ Yên, không đáp mà hỏi lại.
"Vậy ngươi là ai? Định làm gì?"
Kim Vũ Yên nhớ lại vừa rồi nội lực của tên này có thể đánh vỡ cả một chiếc xe ngựa mà thoáng lạnh sống lưng, nhìn dáng vẻ tự tin của hắn hoàn toàn không phải người tầm người, vì thế nàng chủ động muốn đuổi hắn đi, "Lão nương ở đây có chút việc cần giải quyết với người quen.

Ngươi không liên quan thì ta tha cho, nhanh biến đi!!"
Nam tử áo tím cười gằn, "Giải quyết chuyện riêng với Mệnh phụ mà kề vũ khí vào cổ bà ta, sát thủ này có phải là quá sơ hở rồi không?"
Kim Vũ Yên lập tức kinh hách, "Ngươi, ngươi làm sao biết..."
"Vì sao biết?", nam tử áo tím ánh mắt sắc lên, "Vì ta nhận nhiệm vụ đến đây ngăn cản ngươi lại đây!!"
Vừa dứt lời, nam tử áo tím liền đạp tuyết phóng đến chỗ Kim Vũ Yên khiến nàng hoảng hốt đưa Mệnh phụ ra trước đỡ đòn cho mình, không ngờ nam tử này võ nghệ thật sự siêu việt, hắn xoay người một cái lập tức tránh được Mệnh phụ, vung tay lên đấm vào eo Kim Vũ Yên một cái.
Kim Vũ Yên bị trúng chiêu, lập tức hộc máu bay thẳng vào gốc cây bên đường, cả kinh hiện lên trên khuôn mặt, "Vì sao chiêu thức của tên này lại tà độc như vậy, trúng một cái liền làm ta bị nội thương..."
Mệnh phụ bị dọa sợ đến ngất xỉu liền được nam tử áo tím đem quăng lên tấm ván gỗ văng ra từ xe ngựa lúc nãy, hắn phủi phủi tuyết còn dính lại trên người mình rồi chậm rãi đi về hướng Kim Vũ Yên, cười lạnh nói, "Võ công yếu kém mà đòi đi làm sát thủ, ngươi nên về học lại mười năm nữa...!À, mà không biết ngươi có cơ hội sống mười năm nữa không?"
"Ngươi...!là kẻ nào...!phái tới?", Kim Vũ Yên nội tạng bị tổn thương sau cú đấm trời giáng của nam tử áo tím này, một tay ôm ghì lấy bụng, tay còn lại âm thầm lấy từ trong tay áo ra một cây châm khác, âm thầm chờ đợi cơ hội phản kích.
Nam tử áo tím không thèm trả lời câu hỏi của Kim Vũ Yên, hắn lại cầm sợi dây thừng trong tay, vừa đi tới chỗ nàng vừa nói, "Chu Vương thật sự làm việc ngu đần lại hèn nhát không thể tả, vì lo sợ sẽ xảy ra chuyện không may với chính bản thân mình mà không phái ám vệ bên người đi phụ giúp ngươi.

Để một mình ngươi lo liệu hết mọi việc mà không hề có chút lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra..."
Hắn đem dây thừng quẳng đến trước mặt Kim Vũ Yên, chuẩn bị trói nàng lại bên gốc cây, lại nói tiếp, "Nếu hôm nay đi theo ngươi không phải là thị vệ hoàng cung mà là ám vệ thì ta khó có cơ hội ngăn cản rồi...!Nhưng thôi, số mệnh của ngươi là thế này rồi, ráng chịu."
Ngay lúc nam tử áo tím còn đang bận gỡ rối dây thừng thì Kim Vũ Yên cười lạnh một tiếng, "Kẻ lợi hại thường hay tự mãn cao ngạo, ngươi xem ra cũng là người như thế?"
"Sao? Ngươi còn có thể làm gì?"
Nam tử áo tím híp mắt nhìn Kim Vũ Yên, Kim Vũ Yên liền bất ngờ phóng ra một cây châm về phía đùi hắn.


"Chết đi!!"
Nam tử áo tím này cũng chưa phải là ngốc tới mức thấy ngựa chết mà hết đề phòng, hắn thấy thái độ đột nhiên thay đổi của Kim Vũ Yên nên đã rất nhanh di chuyển, thành công tránh né được cây châm được nàng giấu sẵn trong tay.

Vừa tránh được, nam tử áo tím theo đà lùi về sau hai bước, gằn giọng đe dọa, "Ngươi còn muốn bị một chưởng nữa sao?"
Chết...
Nam tử áo tím giật mình, hắn có cảm giác mình vừa đạp phải cái gì đó ẩn trong tuyết nên liền kinh hoảng nhấc chân lên, quả nhiên bên dưới tuyết còn có một cây châm được cắm hướng mũi kim lên trên, đã đâm xuyên qua giày hắn.

Cây châm này đã được Kim Vũ Yên phóng ra để lừa nam tử áo tím bước lùi lại rồi giẫm trúng, kế sách thực sự thành công khiến Kim Vũ Yên mừng rỡ trong lòng, nói.

"Ngươi có đề phòng, ta cũng có đề phòng...!Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi..."
Nam tử áo tím tức giận bóp mạnh lấy cổ Kim Vũ Yên, trừng mắt hỏi, "Nói ngay!! Trong châm có thứ gì?"
Kim Vũ Yên nhoẻn miệng cười, khẽ mở khẩu hình miệng, "Có độc."
Bàn tay, trán, cổ của nam tử áo tím đồng loạt nổi gân đến tím ngắt, hắn ghì chặt lấy cổ Kim Vũ Yên, tức giận mắng, "Độc phụ, mau đưa thuốc giải đây!!", trong lồng ngực hắn đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị kim chích, lập tức bóp cổ Kim Vũ Yên mạnh hơn, "Nhanh lên!!"
Kim Vũ Yên lo sợ tên này quá khỏe sẽ bẻ gãy cổ mình trước khi độc tính phát tác, nàng lập tức muốn giơ chân lên đạp vào hắn một cái thật mạnh, kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nam tử hứng trọn một cú đá của Kim Vũ Yên thì ngả ra sau rồi không tài nào ngồi dậy được nữa, lập tức hộc một ngụm máu đen ra ngoài, lồng ngực đau đớn như sắp bị rách toạc ra.

Hắn thở phì phò như một con trâu đực, thống hận trừng đôi mắt nổi đầy tơ máu về phía Kim Vũ Yên, cũng chẳng còn sức lực mắng chửi nữa.
"Độc rắn ở tây bắc...!Dù có người tới đây cũng chẳng cứu nổi mạng ngươi..."
Kim Vũ Yên thấy ánh mắt hắn nhìn mình thì liền cười khẩy, nàng đưa chân lên định đá nam tử áo tím ra thì đột nhiên từ đâu có một khối tuyết ném trúng chân làm nàng ngã nhào xuống đất, lập tức ngất xỉu.
Đứng ở gần đó là một nữ nhân cưỡi kỵ mã trắng như tuyết đang quan sát nam tử áo tím và Kim Vũ Yên, người này không ai khác chính là Thanh Tâm, nàng vừa trên đường giao bài thơ mà tiểu thư dặn dò tới cho Thường Mạnh Hải ở gần đây thì tình cờ chứng kiến được cuộc ám sát này.
Nam tử áo tím lớn miệng mắng Chu Vương như vậy thì chắc không phải là người của Chu Vương rồi, còn nữ sát thủ kia thì chính là người của Chu Vương...
Chu Vương và Ung Nhị Vương đối đầu với nhau gay gắt như vậy, thế nam tử này có khả năng là người của Ung Nhị Vương không nhỉ...?
Thanh Tâm dựa vào phán đoán của mình, lập tức cầm dây thừng lên trói Kim Vũ Yên vào gốc cây như nam tử áo tím khi nãy định làm, sau đó nàng tiến đến xem xét tình trạng của nam tử áo tím.
"Ngươi...!là ai phái tới...?", nam tử áo tím hai mắt nhắm tịt vì bị độc tính làm cho cả cơ thể đau đớn không thể cử động nổi, hắn nghĩ mạng mình lần này là toi rồi, "Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ nhanh đi!!"
Thanh Tâm tuy y thuật không giỏi bằng Mạc Thanh Trần nhưng cũng thuộc hàng khá, nàng bắt lấy cổ tay nam tử áo tím, lại xem động mạch hắn, thấy mạch đập loạn xạ, tim lại đập vô cùng yếu, môi và mắt mắt đầu thâm tím lại thì liền biết hắn đã bị trúng độc rất nặng, độc tính lại đang phát tác cực nhanh.

Hơi giật mình vì loại độc này có chút giống độc rắn, Thanh Tâm bèn vội vàng đến tìm trong người Kim Vũ Yên, lôi ra mấy lọ thuốc nhưng lại không biết đâu là thuốc giải, bí đường đành hỏi nam tử áo tím.
"Nàng ta có nói ngươi bị trúng loại độc nào không?"
Nam tử áo tím lúc này đã sắp lịm đi, tai không còn tinh tường nữa, các giác quan dần bị phong bế toàn bộ, hắn lắc lắc đầu ý bảo là mặc kệ hắn đi.

Còn Thanh Tâm nhìn vào lại nghĩ là hắn không biết, nữ sát thủ kia cũng không nói gì nên nàng thở dài, đành phải đưa hắn rời khỏi chỗ này, kẻo Ung Nhị Vương vì hắn mà bị liên lụy, vương gia này mà gặp nguy thì người không vui nhất chính là tiểu thư rồi...
Nghĩ xong, Thanh Tâm nhanh nhẹn đem nam tử áo tím quăng lên một con ngựa, còn bản thân nàng thì cưỡi trên con bạch mã của mình, quất roi cho cả hai cùng chạy đi, rời khỏi hiện trường.
Chẳng mấy chốc sau khi toàn bộ vết tích đều bị tuyết rơi phủ đi hết, lúc này tiếng vó ngựa của đoàn người Sùng Vương mới tới.
"Vương gia, ở đằng trước có một chiếc xe ngựa bị hỏng."
"Xe ngựa bị hỏng? Nguy rồi, vậy là người của Chu Vương đã xong việc!?"
Vừa trông thấy tình trạng hoang tàn của chiếc xe ngựa chở Mệnh phụ, Sùng Vương hoảng hốt phóng xuống chạy đến kiểm tra tình trạng của Mệnh phụ.

Phát hiện bà ta chỉ đơn giản là bị ngất đi thì Sùng Vương mới chống tay thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa mới trút đi được một cái gánh nặng ngàn cân, Sùng Vương muốn sai người đưa Mệnh phụ trở về khu vực nghỉ ngơi ở lễ hội thì bỗng đằng xa vang lên tiếng của một tên thị vệ khác.
"Vương gia, bên đây còn có người bị trói."
"Là kẻ nào?"
Sùng Vương bước đến nơi gốc cây Kim Vũ Yên bị trói, quan sát bộ y phục thị vệ mà nàng đang mặc, trên đường đến đây cũng đồng dạng là xác mấy tên thị vệ thì liền hiểu đây là sát thủ của Chu Vương.

Thị vệ hoàng cung vốn không phải là người của Chu Vương, nữ sát thủ này buộc phải hạ sát họ thì mới thực hiện vụ ám sát được, chỉ là thủ đoạn ra tay tàn độc như vậy, hẳn là sát thủ của các bang phái giang hồ nào đó rồi.
"Khá khen cho Chu Vương, uổng công ta vẫn luôn nghĩ huynh ấy đầu óc ngờ nghệch nên đi sai hướng...!Hóa ra hôm nay còn biết bày kế để lừa ta đi đường khác, nhằm thuận lợi gϊếŧ người."
Sùng Vương tự cười giễu chính mình, hắn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho mấy cái lỗi lầm lặt vặt của Chu Vương, nhưng không ngờ ngày hôm nay hắn lại bị vị huynh trưởng này xoay như chong chóng, chứng tỏ từ trước tới nay huynh ấy chỉ là giả ngốc lừa lấy lòng thương từ hắn mà thôi.
Những tên thị vệ đi theo Sùng Vương dắt theo Lương Tam Bảo đi theo sau cuối cùng cũng đến nơi, Lương Tam Bảo bị trói chặt hai tay ngồi trên lưng ngựa với ba thị vệ đi cạnh giám sát, khi vừa trông thấy Kim Vũ Yên thần trí mê man đang bị khiêng đến nằm vắt ngang thân ngựa của một tên thị vệ khác thì khóe miệng hắn khẽ giật nhẹ, có chút thấp giọng gọi.
"Kim Vũ Yên..."
Sùng Vương cũng đi theo giám sát tình trạng của Mệnh phụ đến bên xe ngựa, lúc định quay lưng đi thì vừa hay nghe thấy tiếng của Lương Tam Bảo, ngay lập tức hắn liền quay lại hỏi.
"Lương đại nhân, ngươi biết người này sao?"
Lương Tam Bảo bị bắt quả tang liền chớp mắt hai cái, lảng tránh nhìn sang hướng khác.

Sùng Vương biết được Lương Tam Bảo có chuyện giấu giếm nên hung bạo nắm lấy cổ áo hắn ném thẳng xuống ngựa, trừng mắt lớn giọng nói.
"Lương đại nhân, ngươi tự ý đến nơi mà ngươi không được phép đến đã đủ để lãnh tội chết rồi.

Bây giờ ngươi biết điều thì khai thật ra, có khi sẽ được giảm tội..."
Lương Tam Bảo trợn mắt nhìn Sùng Vương, vì bị ném quá mạnh mà dường như đã tổn thương tới xương bả vai, hắn đau đớn đến mức hô lên một tiếng nghe qua thảm thiết vô cùng, nhưng cuối cùng vẫn cứng đầu quay mặt đi, nhất quyết không khai lời nào.
Sùng Vương thấy thế liền khó chịu nhíu mày, biết không thể dọa Lương Tam Bảo bằng cách này nên liền dịu giọng hỏi, "Lương đại nhân, nữ sát thủ này là ngươi đem tới cho Chu Vương sao? Nàng ta là người của bang phái nào?"
Lương Tam Bảo thoáng nhìn Sùng Vương, bất cần nói, "Sùng Vương điện hạ nghĩ nhiều rồi...!Hạ quan dù có đi tới đây cũng chỉ là đi dạo mà thôi, không có tự ý xông vào lễ hội mùa đông của Chu Vương điện hạ, cho nên, muốn phán xét tội trạng của hạ quan thì còn chưa tới lượt ngài đâu..."
Sùng Vương trừng mắt nhìn hắn, xong nhướng mày gật gù đồng thuận, "Được, Lương đại nhân là văn quan nhưng có khẩu khí cũng rất lớn.

Bản vương không có khả năng phán xét ngươi ngay chỗ này.

Vậy, bản vương sẽ đem cả ngươi lẫn nữ sát thủ này về xử lý, để xem lúc đó ngươi còn cứng miệng tới lúc nào!!"
Sùng Vương này bình thường tính tình dễ chịu, phóng khoáng là thế nhưng lúc cần thì hắn vẫn là một nam tử mạnh mẽ sẵn sàng sử dụng bạo lực và có thể chèn ép bất cứ ai.
Những chuyện liên quan tới ngục tù ở bên trong cấm uyển, nếu là quan lại thì sẽ là hình bộ giải quyết, còn nếu liên quan tới hoàng thất hoặc có tính chất nghiêm trọng thì hầu hết đều sẽ được Hoàng đế giao cho Đông Xưởng đảm đương.
Nói qua một chút, Đông Xưởng là thế lực cao nhất làm việc sau lưng của Hoàng đế, Cấm vệ quân cũng là một bộ phận nằm trong Đông Xưởng và Cẩm y vệ là một trong số những đội quân nằm trong Cấm vệ quân.

Ở thời của Đệ nhất đế, Đông Xưởng sẽ do Tổng quản thái giám quản lý, bọn người này thường nghe lệnh trực tiếp từ Hoàng đế hoặc thông qua Tổng quản thái giám, mà nếu đã là người nhận lệnh trực tiếp từ Hoàng đế thì dĩ nhiên bọn chúng sẽ không còn xem ai ra gì...
Thế nhưng về sau, Đệ nhất đế vì sự việc bị vây hãm gần Vân Thành mà thành lập đội ám vệ riêng, đội ám vệ này dần trở thành đội quân hộ vệ thân cận nhất ở phía sau Hoàng đế chứ không còn là Cấm vệ quân hay Cẩm y vệ nữa.
Đến thời của Đệ nhị đế, vì Phương Ngân không có võ công, cũng không đa nhiệm như Tổng quản thái giám thời kỳ trước nên Đông Xưởng dần dần hoạt động không khác gì mấy so với hình bộ.


Tuy nhiên, nếu là trọng án thì Cẩm y vệ vẫn lấy danh nghĩa là người của Đông Xưởng mà tra khảo phạm nhân được.
Sùng Vương chính là người thường giải quyết những vụ án quan trọng bên cạnh Hoàng đế, nếu như hắn phê duyệt sự việc của Lương Lam Bảo vào mức trọng án, thì chắc chắn Cẩm y vệ sẽ vào cuộc.

Mà một khi Cẩm y vệ sẽ là người trực tiếp tra khảo, tới lúc đó tình huống sẽ đáng sợ hơn bây giờ gấp ngàn lần.
Nhìn vẻ mặt Lương Tam Bảo khẽ biến sắc thì Sùng Vương chỉ cười khẩy một tiếng, ra lệnh cho đám thị vệ hoàng cung bên cạnh mình.
"Người đâu, đem hai kẻ này về, dâng lên cho bệ hạ xử tội!!"
"Vương gia, có cần hạ quan phi ngựa về báo trước với bệ hạ?"
Sùng Vương nghe thế thì ngẫm nghĩ một lát, trận đấu giữa Mạc Thanh Trần và Diệp Vy hẳn là vẫn còn chưa kết thúc, bản thân hắn cũng chưa có cơ hội chạm trán với Mạc Thanh Trần nên nếu bây giờ báo về chuyện này chắc chắn Đệ nhị đế sẽ hủy ngay cuộc thi, như vậy...!thì uổng công lần này hắn làm thân với nàng rồi...
"Không cần báo, đem hai kẻ này tống giam vào ngục trước, sau khi xong việc tự mình bản vương sẽ đi bẩm báo với phụ hoàng sau."
Bốn tên thị vệ hoàng cung nghe chỉ thị xong liền đồng thanh tuân lệnh, sau khi đưa Mệnh phụ phu nhân của Mạnh Quận công vào trong xe ngựa mà Lương Tam Bảo dùng lúc nãy thì liền đốt thêm hai lò than giữ ấm đặt vào trong, trong xe bây giờ vô cùng ấm áp và yên tĩnh nên để Mệnh phụ lớn tuổi nghỉ ngơi sẽ không sao.

Còn về phần Kim Vũ Yên cùng Lương Tam Bảo thì bị trói chung trên một ngựa, giám sát chặt chẽ bởi ba thị vệ ngoài trời đông.

Bản thân Sùng Vương không lo sợ sẽ đắc tội với Lương Tam Bảo, bởi vì hắn biết chắc Lương Tam Bảo không dính tội này thì cũng dính tội kia, làm cho hắn chịu khổ một chút ở ngoài trời lạnh, mục đích là để dọa Chu Vương vị huynh trưởng kia một trận vậy.
------
Sau khi trường đao của Diệp Vy bị đánh gãy, nàng đã liều mạng xông vào giao chiến bằng tay không với Mạc Thanh Trần.

Còn Mạc Thanh Trần một phần vì tính chất hoạt động của thập thủ kiếm mà buộc phải thu kiếm về sau để không đả thương Diệp Vy, một phần vì kinh ngạc trước sức bền của Diệp Vy mà cũng chấp nhận giao đấu bằng thủ quyền.
Diệp Vy đạp tuyết phóng đến sát bên Mạc Thanh Trần, liên tục tung quyền vào vai và bụng Mạc Thanh Trần, tuy Mạc Thanh Trần vẫn đủ sức tránh được nhưng vì vẫn còn cầm thập thủ kiếm phía sau nên nàng chỉ có thể sử dụng một tay để chống đỡ.

Trong một khoảnh khắc bất cẩn, nàng đưa tay lên đỡ lấy một cú chặt vai của Diệp Vy nên đã để hổng ra một khoảng trống bên tay trái.

Ngay lập tức Diệp Vy bắt được cơ hội, liền tung một cú đấm vào thẳng bả vai trái của Mạc Thanh Trần buộc Mạc Thanh Trần đành phải buông bỏ thập thủ kiếm.

Đồng thời Diệp Vy cũng chặt đứt cả cơ hội cầm vũ khí lên của Mạc Thanh Trần bằng cách đưa chân đá văng thập thủ kiếm ra xa.
"Hay lắm!!", Chu Vương vỗ tay hào hứng, khen ngợi không hết lời, "Phúc Diệp, người này của phủ muội thật sự quá hay a, nàng là người duy nhất ở đây đánh ngang cơ với Thần Xung Mạc Thanh Trần đấy."
Bích Tự Lãnh Thanh Thu cũng góp vui khen ngợi, "Diệp Vy này đúng là không tệ tí nào, mới đó mà đã có thể đánh Thần Xung Mạc Thanh Trần rơi kiếm rồi...!Lần này dù nàng thắng hay thua thì cũng xứng đáng được thưởng..."
Đệ nhị đế không quan tâm người đang đánh là ai, chỉ cần đánh được người của tộc Chiến Thần một cái thì hắn liền thỏa mãn vô cùng, cười đến thập phần khoái trá, "Tốt, tốt...!Vậy thì lập tức thưởng cho Diệp Vy một ngàn lượng bạc.

Kể từ bây giờ, mỗi lần ngươi đánh trúng một cái quả nhân sẽ thưởng cho một ngàn lượng bạc.

Diệp bổ khoái, thể hiện cho tốt vào!!"
Phúc Diệp nghe xung quanh bắt đầu khen Diệp Vy thì cũng không nhịn được có một chút tự mãn dâng lên, nàng cười tươi như hoa hướng tới Đệ nhị đế nũng nịu, "Phụ hoàng, nàng sống trong phủ của nhi thần có thiếu thốn gì mấy cái vật ngoài thân đâu...!Hay là phụ hoàng thưởng cho nàng một yêu cầu nào đó là được rồi..."
Hay cho câu "thiếu thốn gì mấy cái vật ngoài thân đâu...", Diệp Vy loáng thoáng nghe thấy mà suýt hộc máu tại chỗ, Công chúa điện hạ này rõ ràng là đang chơi nàng mà...
Đệ nhị đế nghe thấy Phúc Diệp Công chúa trình bày thì mới gật đầu ra chiều hiểu ý, bèn đổi ý nói, "Vậy thì không thưởng bạc, sau khi xong trận này, Diệp bổ khoái muốn gì thì cứ nói với Công chúa, Công chúa sẽ nói với quả nhân, quả nhân ban cho ngươi..."
Tư Phàm không hiểu vị tiểu muội này của nàng tính làm cái gì để cứu vãn tình hình nữa đây, nhưng nàng cũng không có tâm trí suy đoán mấy trò trẻ con của muội ấy.

Cú đấm vừa rồi của Diệp Vy quả thật là rất mạnh, ngay cả Mạc Thanh Trần cũng không chịu nổi phải buông kiếm, vậy mà dường như chẳng ai thèm quan tâm.
Dù nàng có giả vờ thì đòn đánh cũng là thật, đau cũng chắc chắn là thật...
Nghĩ đoạn, Tư Phàm liền hướng tới Đệ nhị đế nói, "Phụ hoàng, Diệp bổ khoái quả thật là nhân tài, nhi thần dạo này có học qua một chút về y thuật, trong phủ cũng có rất nhiều thuốc chữa thương, nhi thần cũng muốn thưởng cho Diệp bổ khoái một chút thuốc chữa thương..."
Phúc Diệp vẫn còn giận Tư Phàm nên liền ngang bướng ngăn cản, "Huynh, phủ muội cũng có rất nhiều thuốc a..."
Tư Phàm bày ra dáng vẻ khó xử, "Vậy..."
Chu Vương nhanh nhảu liền nhảy vào nói, "Ung Nhị Vương, Diệp bổ khoái đã có phụ hoàng ban thưởng, phủ của Phúc Diệp lại không thiếu gì, tấm lòng này của đệ xem ra đặt sai chỗ rồi..."
Đệ nhị đế cũng gật đầu, "Vậy Chu Vương có ý gì không?"
Chu Vương lập tức đứng dậy bẩm, "Phụ hoàng, hay là như vậy đi, thuốc của phủ Ung Nhị Vương cứ đem ban thưởng cho Thần Mạc Các đi, dù sao phụ hoàng vẫn chưa thưởng cho Thần Xung đại tiểu thư cái gì mà...!?"
Đệ nhị đế hẹp mắt nhìn Chu Vương, không phải hắn chưa thưởng gì cho Thần Xung Mạc Thanh Trần, mà là hắn không muốn thưởng.

Chu Vương vì lý do gì mà lại đột nhiên muốn tìm cớ thưởng đồ cho nữ tử họ Thần Xung đây?
Đề nghị của Chu Vương tuy là không hợp ý Đệ nhị đế nhưng trái lại vô cùng hợp lý trong tình huống này, không nói tới thì thôi, nói tới sẽ khiến người ta để ý tới sự bất công của hắn nên hắn đành phải đồng ý, thuận miệng hạ lệnh.
"Vậy quyết định đi, thảo dược của Ung Nhị Vương phủ đều sẽ thưởng cho Thần Mạc Các, bất kể hôm nay có thắng hay thua cũng đều được."
Tư Phàm cúi đầu ra vẻ bất đắc dĩ phải chấp nhận ý chỉ này, biểu cảm này khiến cho Phúc Diệp vui vẻ vì cuối cùng đã trả đũa được huynh, cũng càng làm Chu Vương thỏa mãn đến lộ hết vẻ vui mừng lên trên mặt, cuối cùng hắn cũng đã có một lần đánh gãy được toan tính của Ung Nhị Vương rồi.
Chỉ là vẻ tự tin và vui vẻ khôn xiết này của Chu Vương lọt vào mắt Đệ nhị đế, Đệ nhị đế lúc này cũng không nói gì, chỉ âm trầm tựa lưng ra sau xem tiếp trận giao đấu bên dưới.
Tiếng khen ngợi không ngớt vang lên giữa trận giao đấu của Thần Xung Mạc Thanh Trần và Diệp Vy làm cho không khí trở nên nhiệt liệt hơn bao giờ hết.

Mạc Thanh Trần sau khi bị trúng một đòn ngay bả vai đã phải lập tức lùi ra xa, thập thủ kiếm thì bị bay mất.

Những nghĩ đã có thể thoải mái hai tay để đánh nhưng vì đòn đánh của Diệp Vy mang theo khí lực thật sự lớn nên tay thuận bên trái của Mạc Thanh Trần cũng đã trở nên hạn chế hơn rất nhiều, nếu không khéo còn có thể trở thành điểm yếu để Diệp Vy tiếp tục công kích vào.
Mạc Thanh Trần thuận tay trái, Diệp Vy đã nhận ra điểm này khi thấy nàng dùng kiếm bằng tay trái, tay phải cũng phản ứng chậm hơn một nhịp so với tay trái.

Diệp Vy tự nhận mình không mạnh như Mạc Thanh Trần, nhưng tận dụng cơ hội thì hai người đều ngang nhau, tiếp theo phải xem ai là người sơ hở trước.
Mạc Thanh Trần thủ chân trụ nghênh đón Diệp Vy xuất thủ, bả vai trái giấu về phía sau, thủ thế vô cùng kín kẽ, vậy thì Diệp Vy phải buộc Mạc Thanh Trần đưa ra cái vai trái bị thương kia.

Đối thủ là Mạc Thanh Trần, nếu để nữ tử này tấn công trước thì e là khó có thể chống đỡ nổi quá mười chiêu, đó là tất cả những gì mà người giao đấu với Mạc Thanh Trần đều hiểu rõ.

Chính vì thế, Diệp Vy một lần nữa phải chủ động tấn công trước.
Đôi chân của Diệp Vy từ nhỏ tới lớn vượt qua bao vùng đất, leo bao nhiêu ngọn núi nên vững vàng và khỏe mạnh vô cùng, dù hiện tại còn đang bị thương ở chân trụ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tung đòn.

Quyền cước của Diệp Vy biến hóa khôn lường, sức sát thương cũng không hề yếu, đủ để thấy nếu trước đó Mạc Thanh Trần không đả thương chân trụ của nàng thì sẽ còn mạnh hơn thế này nhiều.
Mạc Thanh Trần bị đẩy lùi ra sau hai bước, nàng chỉ cần lùi thêm một bước nữa thì sẽ lập tức rơi vào tầm đả thương của Diệp Vy, nhưng ngay lúc này nàng chẳng những không lùi thêm bước nào mà còn tung người xuất ra một chiêu đá sau.

Chiêu này Mạc Thanh Trần tung ra trúng vào khớp gối của Diệp Vy khiến Diệp Vy nghiến răng chịu đau.

Diệp Vy lại cứng đầu vô cùng, nàng thét lên một tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế mà xoay chuyển đưa chân còn lại đá thẳng vào vai trái Mạc Thanh Trần một đòn nữa làm Mạc Thanh Trần đau đến nhíu mặt phải tung chưởng đẩy Diệp Vy ra xa.
Vẻ ngoài của Mạc Thanh Trần lúc nào cũng cao lãnh, lại tiềm ẩn một chút nét kiêu kỳ và bất cần nay lại bị đau đến biến sắc khiến Tư Phàm trong lòng lo lắng đến không thể ngồi yên, nàng siết chặt nắm tay, tự hỏi vì sao Mạc Thanh Trần lại phải đấu với Diệp Vy theo kiểu này, nàng ấy hoàn toàn có thể hạ Diệp Vy một cách rất nhanh nhưng lại chấp nhận đấu theo kiểu Diệp Vy muốn.
Nếu đấu như vậy thì Diệp Vy sẽ được lợi hơn, bởi Diệp Vy là người từ nhỏ đã lăn lộn ở bên ngoài, không có gì để mất đã làm cho Diệp Vy tôi luyện cái máu liều khó có thể lường trước được.

Xem Diệp Vy kìa, nàng ta biết rõ nếu vừa rồi Mạc Thanh Trần thực sự có sát ý thì cái chân của mình đã gãy đôi ngay lập tức rồi, nhưng vì biết Mạc Thanh Trần là một người rất thiện chiến, sẽ không hạ sát chiêu nên nàng ta liền liều mạng xông vào...
Diệp Vy này không phải muốn ngọc đá cùng tan, mà là muốn lưỡng bại câu thương.
Nhưng vì sao Diệp Vy lại phải cố gắng như vậy?
Tư Phàm đưa đuôi mắt sang nhìn Linh Kỳ cũng đang lộ rõ vẻ hồi hộp xem trận đấu, thoáng minh bạch, "Chẳng lẽ muội ấy và Diệp Vy có giao ước, nếu muốn gia nhập Thập Nguyệt Quân thì không được phép thua?"
Sở dĩ Tư Phàm muốn trận đấu này Mạc Thanh Trần và Diệp Vy phải đấu với nhau là vì nàng muốn cho Mạc Thanh Trần một cơ hội tốt để thử nghiệm khả năng của Diệp Vy, khả năng của Diệp Vy nhất định phải nằm trong tầm Mạc Thanh Trần kiểm soát được, nếu không sau này khi xảy ra bất trắc sẽ rất tốn thời gian để giải quyết Diệp Vy.

Nàng không ngờ bên phía Linh Kỳ và Diệp Vy lại có giao ước ác liệt như vậy, thảo nào Diệp Vy kia liều chết đem theo Mạc Thanh Trần vào nguy hiểm.
Tư Phàm suy nghĩ một chốc, liền lên tiếng nói lớn.
"Phụ hoàng, khi Sùng Vương tổ chức cuộc thi này có đưa ra một vài quy tắc.


Nhằm tránh mất thời gian, một trận đấu không diễn ra quá bốn mươi chiêu, ba mươi chiêu liền lên một hồi trống báo hiệu, đến chiêu thứ bốn mươi kết thúc mà vẫn chưa phân thắng bại thì sẽ xử hòa cuộc..."
Đệ nhị đế kinh ngạc hỏi, "Thật thế sao? Quả nhân không có nghe Sùng Vương nói a..."
Thật ra Sùng Vương không hề đưa ra luật này, nhưng bây giờ hắn không có ở đây thì Tư Phàm muốn đưa ra luật gì thì đưa, dù sao đây cũng đã là trận cuối cùng rồi, Sùng Vương dù có về kịp thì cũng không có tâm trí tỷ thí chơi bời nữa nên có xử hòa cũng chẳng sao, thuận lợi cho đôi bên là tốt.
Nàng đáp, "Bẩm phụ hoàng, đúng là như vậy.

Nếu trận này cả hai nàng cùng hòa thì nhi thần thấy nên xử cả hai cùng thua là được, Sùng Vương sẽ là người chiến thắng cuối cùng."
Rất ngang ngược, cách giải quyết xử cả hai cùng thua của Tư Phàm vô cùng ngang ngược, nhưng lại hợp ý Đệ nhị đế vô cùng.

Người thua là tộc Chiến Thần, người thắng là tộc Minh Thần, hắn vì sao lại phản đối đây?
Nghĩ đoạn Hoàng đế liền nhanh chóng tuyên bố, "Vậy, nếu trong vòng ba chiêu nữa không phân được thắng bại, cả hai ngươi cùng thua!!"
Tình thế hai bên căng thẳng vô cùng, tiếng trống từ hướng bắc cũng trầm trầm vang lên làm cho nơi này giống như một cái lò lửa giữa mùa đông, bất cứ ai cũng không dám dời mắt đi chỗ khác.
"Cái này...!trong vòng ba chiêu phân thắng bại thì e là khó..."
"Phải xem bản lĩnh của hai nàng tới đâu thôi..."
"Trông dáng vẻ của hai nàng thì cũng không có ai có dự định để thua đâu a..."
Chân của Diệp Vy đã đi khập khiễng, dường như mười phần là không thể đứng quá lâu nữa, nhưng chân còn lại vẫn đủ khỏe để chống trụ được.

Còn vai trái của Mạc Thanh Trần cũng đã đau đến bảy phần, rệu rã thả xuống, mặc dù vậy nhưng tay phải của nàng cũng dư sức thủ thế được nếu phải chịu thêm mấy đợt tấn công nữa.
Ánh mắt Diệp Vy như nổ ra lửa, nhiệt huyết của nàng sôi trào vì người đang đứng trước mặt mình chính là hậu duệ của tộc Chiến Thần tôn quý, Mạc Thanh Trần chẳng những không xem thường nàng như những kẻ khác mà còn tôn trọng từng dụng ý của nàng, nghiêm túc tranh đấu, người như vậy khiến người ta dù có thua dưới tay nàng thì cũng không hề cảm thấy u uất một tí nào.
Ba chiêu...
Trong đầu Diệp Vy bắt đầu tính toán các bước tấn công, nàng dùng khinh công phóng về phía Mạc Thanh Trần, tung một cú đấm ngang mặt Mạc Thanh Trần nhưng được nàng ấy nhanh nhẹn tránh kịp.

Lập tức nàng thu quyền dùng cẳng tay nhắm vào ngực và bụng Mạc Thanh Trần đánh tới, Mạc Thanh Trần lại dùng cổ tay phải đỡ lấy một đòn, đưa chân phải nhanh về phía trước làm cho Diệp Vy không thể sải chân xuất ra đòn tiếp theo rồi nhanh như chớp dùng bả vai phải húc vào ngực Diệp Vy một cái đẩy Diệp Vy lùi ra xa.

Kết thúc chiêu đầu tiên.
Mạc Thanh Trần rất lợi hại, nàng không để cho Diệp Vy ra quá ba đòn trong một chiêu, kéo dài hơn quả nhiên không hề có lợi.

Nàng đưa tay phải ra, lập tức đạp tuyết chạy tới chỗ Diệp Vy, định dùng khuỷu tay đánh vào gáy Diệp Vy thì Diệp Vy vốn vẫn sử dụng được hai tay đã nhanh nhẹn chống đỡ được, nhưng chưa kịp phản đòn thì đầu gối Mạc Thanh Trần từ dưới đã móc ngược lên trên làm cho Diệp Vy một phen rát mặt, trúng đòn này thì nàng thua chắc còn gì? Phản ứng cực nhanh, Diệp Vy xoay người đấm vào eo Mạc Thanh Trần một cái, thành công phản đòn.

Chiêu thứ hai kết thúc.
Quả nhiên ba chiêu là không đủ, nhưng Tư Phàm cũng chỉ cần bấy nhiêu thôi.
Diệp Vy ngươi đã quá xem thường Mạc Thanh Trần rồi, ở chiêu cuối cùng này, ngươi sẽ biết trời cao đất dày là gì...
Diệp Vy vừa thành công phản đòn Mạc Thanh Trần liền nhân lúc Mạc Thanh Trần chưa kịp lấy lại thăng bằng đã lập tức lấy đà phóng tới nàng như một cơn gió, hai tay đưa lên chuẩn bị cho một đòn đánh nàng ngã xuống ngay tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc hai nàng cách nhau chỉ bằng một sải tay, tay phải của Diệp Vy bổ thẳng từ trên xuống, kình lực đè ép tuyết đóng quanh chân Mạc Thanh Trần bay mịt mù.

Lúc đó Diệp Vy cứ tưởng rằng nàng đã bị hoa mắt, nàng rõ ràng đang trông thấy tay trái Mạc Thanh Trần đưa lên, nhanh như sấm chớp, chính xác như một mũi tên mà chặt một phát trúng ngay vào khớp tay phải Diệp Vy khiến Diệp Vy trợn lớn mắt bàng hoàng.

Mà tay phải của Mạc Thanh Trần cũng không hề chậm hơn tay trái của nàng nửa nhịp như Diệp Vy đã suy đoán, tay phải của Mạc Thanh Trần thậm chí có chút còn nhanh hơn cả tay trái.

Nàng gập tay phải lại, nhân lúc cả cơ thể Diệp Vy đang rơi tự do xuống liền vung khuỷu tay đập thẳng vào xương đòn của Diệp Vy làm Diệp Vy đau đớn phải nghiến răng gầm lên một tiếng.
Để hình dung sức mạnh của đòn này, dây cột trán của Diệp Vy làm bằng lụa, có bề ngang chỉ bằng hai đốt ngón tay, băng bảo vệ trán của bổ khoái lại dày ngang ngửa đai lưng nam nhân, để dùng tay không kéo đứt thì là chuyện khó có thể xảy ra.

Vậy mà khi băng buộc trán này móc vào cổ tay của Mạc Thanh Trần đã bị lực kéo của của nàng làm cho rách toạc ra.
Không được tách ra khỏi Mạc Thanh Trần, nếu không sẽ kết thúc chiêu thứ ba ngay!!
Diệp Vy tay phải bị bẻ trật khớp, xương đòn lẫn vai trái bị giáng một đòn suýt lệch cả xương vai liền liều chết nắm ghì chặt lấy vai phải Mạc Thanh Trần kéo Mạc Thanh Trần trở về trong tầm sải tay của mình, thu quyền tung thẳng một cú đấm vào giữa mặt Mạc Thanh Trần, định bụng cú đấm này sẽ làm cho Mạc Thanh Trần ngất xỉu thua trận.

Nào ngờ Mạc Thanh Trần phản ứng nhanh như một tia chớp, liền nghiêng đầu tránh đi, đồng thời tung chưởng đánh Diệp Vy bay ra xa.
Tuy nhiên khi nàng nghiêng đầu tránh đi cú đấm của Diệp Vy, sợi dây buộc mặt nạ của nàng tung bay trong gió đã vô tình vướng vào cổ tay Diệp Vy.

Tiếng dây buộc mặt nạ của nàng hòa lẫn cùng tiếng dây buộc trán bị xé rách của Diệp Vy đồng loạt vang lên, chiếc mặt nạ da của nàng từ đó ngay lập tức theo cả cơ thể của Diệp Vy bay thẳng về phía sau.
Khán đài im lặng như tờ, không, phải nói là toàn bộ khu vực có thể trông thấy trận giao đấu này, tất cả đều chìm vào không gian như một vùng đất chết, thậm chí người ta còn có thể nghe rõ tiếng gió tuyết thổi vù vù từng cơn, tạt vào mặt đến rát buốt.
Diệp Vy nhìn chiếc mặt nạ da vẫn còn nằm lơ lửng dưới tay mình mà bàng hoàng nhìn về phía bạch y nữ tử đang đứng giữa khoảng sân đấu trước mặt.
Người ta đồn rằng nữ tôn Thần Xung Mạc Thanh Trần của tộc Chiến Thần năm mười hai tuổi bị hủy dung nhan do thú rừng tấn công, dẫu đó vẫn chỉ là một tin đồn nhưng việc nàng ta luôn luôn đeo trên mặt một chiếc mặt nạ bạc đã trở thành một biểu tượng khó phai trong lòng người nghe.

Mà nay, nữ tử đang đứng trước mặt người ta, nghênh ngang giữa trời đất, liệu có chút nào gọi là giống bị hủy dung?
Đâu đó từng tương truyền một câu rằng: "Nhân gian không có bậc tuyệt sắc này, không phải yêu thì là hồ." để nhận xét về một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng giờ đây những người ở chỗ này có thể tự tin mà nói rằng, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành thời nào cũng có, nhưng khí chất thanh cao mà u lãnh, kiêu kỳ mà diễm lệ như hoa mơ trong tuyết thế này...!Ở nơi đây Thần Xung Mạc Thanh Trần là tuyệt sắc giai nhân duy nhất.
Sùng Vương vừa từ bên ngoài trở về, nghe thấy tiếng trống trầm trầm quái lạ thì nhanh chóng chạy vào xem, nào ngờ vừa đến nơi đã trông thấy cảnh tượng Mạc Thanh Trần bị Diệp Vy cởi bỏ mặt nạ khiến hắn thót tim.

Thời khắc nàng dừng lại ngay trước mắt Minh Cao Hoan Tư Điệp, hắn có cảm giác mình vừa gặp được một điều gì đó cực kỳ tốt đẹp, tấm lòng của Minh Cao Hoan Tư Điệp từ khi mẫu thân không còn đã xem tất cả những người có cùng máu mủ ruột thịt của mình trở thành những người mà hắn muốn bảo vệ nhất trên đời này.
Nhưng mà nay, Tư Điệp đột nhiên phát hiện ra, Thần Xung Mạc Thanh Trần để lại trong lòng hắn một tín ngưỡng khó có ai thay thế được, thấy nàng đứng ở trên nhìn xuống mình, Tư Điệp có cảm giác mình đang dần phủ phục dưới chân nàng.
Nàng...!đây chính là...!gương mặt thật của nàng...!?
Những người trên khán đài cũng có biểu cảm không khác gì mấy so với Sùng Vương, nhất thời chẳng ai nói được lời nào, mỗi người đều chìm vào trầm tư khác nhau.
Chu Vương, từ lúc Mạc Thanh Trần bị lộ mặt đã lập tức đứng thẳng dậy, định bụng trách phạt nàng lừa dối thiên tử nhưng khi trông thấy toàn bộ dung nhan của nàng thì hắn liền câm lặng, ánh mắt không chút thu liễm mà lỗ mãng ngắm nhìn bộ dáng của Mạc Thanh Trần.

Trong lòng liền nổi lên tư tâm muốn chiếm, lập tức muốn cầu Đệ nhị đế ban nàng cho mình nhưng thấy tình hình bây giờ không ổn, nên đợi một lúc sau gặp riêng rồi cầu xin chắc chắn sẽ có cơ hội thành công cao hơn.
Đối với Đệ nhị đế, hắn vừa kinh ngạc, lại nhen nhóm thêm sự tức giận ở trong lòng, hắn âm trầm nhìn gương mặt của Mạc Thanh Trần như để xác định xem chuyện đang xảy ra là thật hay mơ, hắn lạnh lẽo lên tiếng.
"Thần Xung Mạc Thanh Trần, ngươi..."
Ngay lập tức, sợ hãi Đệ nhị đế sẽ giáng tội Mạc Thanh Trần mà cả Chu Vương, Sùng Vương và Phúc Diệp liền hô lên, "Phụ hoàng!!"
Diệp Vy biết mình đã gây ra rắc rối, vết sẹo trên trán nàng bây giờ cho dù có lộ ra cũng chẳng chấn động bằng chuyện Thần Xung Mạc Thanh Trần lộ mặt, nàng nhanh chóng quỳ xuống hướng về phía Hoàng đế, không thể ngẩng mặt lên nhìn long nhan, chỉ nghe thấy tiếng hô của Phúc Diệp Công chúa mà trong lòng nàng tò mò vô cùng, "Công chúa vì sao lại đột nhiên lên tiếng?"
Riêng Mạc Thanh Trần thấy tình hình trước mắt đã như vậy, nàng không còn cách nào khác bèn quỳ hai gối xuống, dập đầu nói, "Bệ hạ, thần tội đáng muôn chết..."
Chú Vương sau khi hô lên xong thì không biết nói gì, bèn lúng túng bảo, "Phụ...!phụ hoàng, chuyện đâu còn có đó, chúng ta nên hỏi nàng lý do vì sao lại che giấu trước đã ạ..."
Phúc Diệp Công chúa vốn chỉ muốn trận đấu kết thúc êm đẹp, nào ngờ mặt nạ của Thần Xung Mạc Thanh Trần vừa rơi ra đã làm cho ly rượu trên tay nàng rơi xuống đất vỡ toang, gương mặt đó...!chẳng phải chính là...!Mạc Tâm...???
Lúc nàng trấn tĩnh lại thì cũng đã tự giác đứng dậy ngăn cản Đệ nhị đế giáng tội Mạc Thanh Trần rồi, không còn cách nào khác, nàng cũng chỉ bèn viện lý do khác, "Phụ hoàng...!hôm nay là lễ hội, là ngày vui...!chuyện này...!hay là trở về kinh thành hãy tra hỏi nàng ta...!Không nên để không khí mất vui..."
Khác với Chu Vương và Phúc Diệp, Sùng Vương có lý do tốt nhất để kéo Đệ nhị đế ra khỏi chuyện của Mạc Thanh Trần, hắn nhanh chóng tiền lên phía trước Mạc Thanh Trần, quỳ gối bẩm với Hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần có chuyện gấp cần bẩm báo!! Khẩn xin phụ hoàng dời lại mọi chuyện nhỏ nhặt để nghe nhi thần trình bày!!"
Tư Phàm không nói gì nhưng cũng đã quỳ xuống giống như Sùng Vương, vì thế, toàn bộ bá quan văn võ cũng tránh nặng tìm nhẹ, đồng loạt quỳ xuống khẩn xin Đệ nhị đế giải quyết chuyện triều chính trước, bức ép hắn đến mặt mày đỏ bừng vì tức giận.
Lại nhìn thái độ khẩn cầu và vẻ nghiêm trọng trên mặt Sùng Vương, Đệ nhị đế lại có chút lo lắng chuyện hắn sắp nói với mình là chuyện đặc biệt nghiêm trọng.

Đệ nhị đế cố nén lại cơn giận, chỉ tay thẳng mặt Mạc Thanh Trần, lạnh giọng nói.
"Ngươi trở về Thần Mạc Các!! Phong tỏa toàn bộ Thần Mạc Các, Cẩm y vệ hai trăm người lập tức xuất cung canh giữ nghiêm ngặt, không kẻ nào được đến, không người nào được đi!!"
"Thần Xung Mạc Thanh Trần lãnh mệnh."
Mạc Thanh Trần dập đầu ba lần đúng quy tắc, rồi lập tức thanh thoát đứng dậy, hai người thị vệ hoàng cung đứng xung quanh liền nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, đưa nàng lập tức trở về kinh thành, để lại một mảnh vắng lặng phía sau lưng.
Hôm nay tuyết rơi không nhiều, nhưng đủ để che phủ đi biểu cảm trên gương mặt của Mạc Thanh Trần.
Minh Cao Hoan Tư Phàm lãnh đạm nhìn bóng nàng khuất dạng rồi mới lặng lẽ đi theo Hoàng đế vào bên trong chính viện, nàng là người cuối cùng ổn định chỗ đứng bên trong chính viện nhưng lại là người hiểu rõ nhất tình hình ở đây.
Bây giờ, vẫn còn chưa phải lúc...
------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận