Ngày mười tám tháng năm, năm Minh Thần Dực Tông Đệ nhị đế thứ ba mươi hai.
Đoàn sứ thần của Minh Càn quốc mang theo năm trăm người khởi hành đến kinh đô của tộc Dĩ Án.
Lực lượng này tương đối đông đúc so với một đoàn sứ thần bình thường, mục đích là để tăng thêm vinh quang cho tộc Dĩ Án trong chuyến làm khách này.
Một người có khả năng tấn công tốt nhất tộc Chiến Thần - Lục Lang, một người thì có khả năng phòng thủ tốt nhất tộc - Đại Lang. Cộng thêm một người có thể nắm bắt tin tức chính xác là Nhị Lang. Tất cả đã đảm bảo cho sự an nguy của đoàn sứ thần.
Sùng Vương hài lòng tựa lưng về phía sau, mắt lim dim như muốn ngủ. Đầu óc hắn mơ màng nhớ về một buổi trưa cuối tháng tư, Thần Xung Thiết Mộc Ngân đột ngột cầu kiến.
Lúc đó, Lục Lang đã nói về kế hoạch của mình, về thái độ ủng hộ phương án tiếp nối hòa bình khiến Sùng Vương vừa vui mừng vừa thật tâm kính phục con người của hắn.
"Được, bản vương sẽ cấp tốc phái người đưa thư đến chỗ Lục Nguyên vương gia. Trong thư sẽ trình bày rõ trinh sát của tộc Dĩ Án đang ở trong tay chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ giao trả vị khách này lành lặn trở về. Đổi lại, mong tộc Dĩ Án hãy mở cửa đàm phán với đoàn sứ thần."
Thái độ mừng rỡ của Sùng Vương không làm cho Lục Lang lấy đó làm tự hào. Hắn chỉ khẽ cúi đầu, xem đó như là việc mình cần làm để giữ bình an cho nhân dân của bốn bộ tộc.
Sùng Vương cũng không yêu cầu người của tộc Chiến Thần phải cung kính mình. Nhất là sau khi nghe Lục Lang tiết lộ Mạc Thanh Trần là người đầu tiên ủng hộ hiệp ước hòa minh thì hắn càng mừng rỡ hơn, vì đây là lần đầu tiên hắn và nàng ấy tâm đầu ý hợp như vậy.
Có điều bây giờ, Sùng Vương ngẫm nghĩ lại mới thấy người mà Mạc Thanh Trần ủng hộ hình như không phải là hắn, mà là một kẻ khác...
Quách Tể tướng ngồi ở xe ngựa kế bên, liếc mắt thấy thái độ của Sùng Vương khi không lại xuống dốc thì mới hỏi.
"Sùng Vương điện hạ, ngài lo lắng sao?"
Sùng Vương giật mình, lập tức lấp liếm.
"Bản vương đang nghĩ, đã hai mươi ngày trôi qua, sao tộc Dĩ Án vẫn chưa hồi âm thư của chúng ta, có khi nào bọn họ lại từ chối đàm phán lần nữa không?"
"Vương gia, nếu Lý gia của chúng ta ra tay thì tộc Dĩ Án có nhân đôi binh lực lên cũng đánh không lại. Ta tin Lục Nguyên vương gia chỉ muốn xả giận một chút chứ không thật sự muốn đối đầu với chúng ta. Ông ta nhất định sẽ nhượng bộ nếu nhìn thấy đoàn sứ thần của chúng ta có thiện chí như vậy."
"Thiên hạ chia năm sẻ bảy là điều không ai mong muốn, bản vương hy vọng tộc Dĩ Án sẽ biết điều một chút.", Sùng Vương âu lo nhìn về sau, thấy tên trinh sát của tộc Dĩ Án vẫn bị gông chặt trong nhà lao gỗ thì mới yên tâm ra lệnh, "Đem cho hắn chút nước uống đi. Mùa hạ nóng bức, đừng để hắn chết khát."
Thuộc hạ của Sùng Vương nghe lệnh thì lập tức phất tay về phía đuôi đoàn sứ thần để ra lệnh lính canh tội nhân phía sau làm việc.
Một tên lính nhỏ con vội vã múc một gáo nước đi tới chỗ tên lính trinh sát, tên lính này nhỏ con tới mức bộ giáp hắn mặc trên người không chút nào gọi là thích hợp, rộng thùng thình. Chiếc mũ sắt mà hắn đội trên đầu cũng che khuất quá nửa khuôn mặt, khiến không ai nhận ra đường nét gương mặt của hắn có chút không giống với người Minh Càn quốc.
Tên lính trinh sát biết mình sắp được thả về thì tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Thấy gáo nước tới trước mặt thì vội vàng muốn húp một ngụm, nào ngờ mồm vừa đưa tới thì gáo nước đột nhiên lại giật lùi. Hắn tức giận nhìn tên lính nhỏ con bên cạnh, định mắng thì tên lính nhỏ con lại cẩn trọng ngẩng mặt lên, lộ ra gương mặt có đường nét không lẫn lộn đi đâu được, là người của tộc Dĩ Án.
Tên lính nhỏ con rất cẩn thận, nhúng một ngón tay vào gáo nước rồi nhanh nhẹn viết lên sàn gỗ dưới chân đồng hương của mình một chữ.
"Chết."
Sau đó, tên lính nhỏ con này vội vã căn dặn lời cuối cùng, "Huynh đệ, tổ quốc ghi công ngươi, Quận chúa sẽ chăm sóc gia đình ngươi."
Nói xong, hắn đặt gáo nước đến miệng tên lính trinh sát rồi quay lưng đi, dần dần lùi về phía sau rồi biến mất.
Buổi tối trước khi đến được cổng kinh đô của tộc Dĩ Án, Thiết Mộc Ngân đã đích thân kiểm tra tình trạng của tên lính trinh sát lần nữa. Thấy hắn ăn uống tương đối nhiều và thoải mái, Thiết Mộc Ngân mới an tâm trở về nghỉ ngơi.
Nửa đêm, tiếng vó của ba con khoái mã mới từ từ dừng lại.
"A, cuối cùng cũng đuổi kịp, đoàn quân của lục gia di chuyển thật là nhanh."
Tiếng của Tào Dực vừa vang lên thì Ngô Dực đã đập một phát vào tay hắn.
"Tào huynh, nhỏ tiếng lại."
Ngô Dực nhìn đến ánh mắt nhắc nhở của Mạc Thanh Trần, không nhịn được tò mò nên liền hỏi.
"Tiểu thư, vì sao chúng ta lại lén lút đi theo đoàn sứ thần? Chuyện này ta nghĩ các vị thiếu gia dư sức giải quyết."
Mạc Thanh Trần đáp một tiếng, u ám nói, "Ta không an tâm."
Kể từ khi nghe được cuộc tranh luận gay gắt của hai người anh trai, nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên. Việc bắt giữ được tên lính trinh sát và cách xử lý của Lục Lang là rất hợp lý, thế nhưng, thứ Mạc Thanh Trần lo nhất chính là Tư Phàm.
Mạc Thanh Trần xin thề có trời đất làm chứng là nàng không nghi ngờ Tư Phàm. Nhưng mà, nàng không thể không tự hỏi: Khi Tư Phàm nói với nàng về hiệp ước hòa bình, thì trong lòng nàng ấy có nhận thức được việc này sẽ khiến cho toàn tộc Chiến Thần không thể có được tự do hay không?
Thật khó mà nói Tư Phàm không biết gì về lợi lộc mà tộc Minh Thần được hưởng khi bản hiệp ước này hoàn thành.
Nhưng nếu nàng ấy biết mà vẫn làm, vậy thì có phải là nàng ấy đang lợi dụng nàng hay không?
Không, nàng ấy sẽ không lừa nàng đâu... có đúng không?
Mạc Thanh Trần chìm đắm trong nỗi khắc khoải của riêng mình rất lâu, đắn đo cũng rất lâu. Sau cùng, nàng mới quyết định tự mình đi kiểm chứng, đi gặp Tư Phàm để hỏi cho ra lẽ. Và nơi mà nàng có thể hy vọng gặp được nàng ấy, chỉ có nơi đến cuối cùng của đoàn sứ thần.
"Ngày mai là đoàn sứ thần đến thành Dĩ Án rồi, chúng ta sẽ theo sát họ."
Ngô Dực gật đầu, "Tiểu thư, ta sẽ đi ngụy trang binh khí, chúng ta sẽ dễ dàng đưa binh khí vào kinh đô của Dĩ Án."
Tào Dực hớn hở vỗ mạnh vào tay nải sau lưng, "Y phục mà tiểu thư dặn chuẩn bị ta cũng đem theo. Y phục truyền thống của tộc Dĩ Án, nam thì có khăn quấn đầu, nữ thì có khăn che mặt, tuyệt đối sẽ không ai nhận ra chúng ta là người ngoại tộc đâu."
Lý do Mạc Thanh Trần dẫn theo huynh đệ Tào - Ngô, chính là vì nàng muốn tận dụng khả năng đột phá của họ.
Tuy Tào Dực càn lướt không mạnh bằng Đình Đô, thậm chí Diệp Vy cũng có khả năng đột phá phát triển vượt bậc. Nhưng Mạc Thanh Trần không thể đem theo hai người kia được.
Nàng muốn Đình Đô ở lại Vân Thành để thống lĩnh Thập Nguyệt Quân. Đồng thời, giúp nàng nắm được toàn bộ tình hình ở địa phận tộc Chiến Thần.
Hơn hết, nàng muốn Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa đi thám thính núi Bạch Sơn, đưa tin tức cho nàng mỗi ngày. Bởi vì thông qua việc tên trinh sát bị bắt ở núi Bạch Sơn, thì hình như Bạch Sơn nắm vai trò gì đó trong suy tính của tộc Dĩ Án.
Bây giờ, ta không tin ai cả... Cả Tư Phàm và ngũ ca!!
------
Ngày hai mươi bảy tháng năm, năm Minh Thần Dực Tông Đệ nhị đế thứ ba mươi hai.
Đoàn sứ thần của Minh Càn quốc an toàn đứng trước cổng kinh đô của tộc Dĩ Án vào buổi chiều không nắng.
Đến được đây mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, chứng tỏ tộc Dĩ Án đã chấp nhận yêu cầu đàm phán của triều đình. Tuy nhiên, điều này lại làm cho Đại Lang, Nhị Lang và Lục Lang nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Hồi âm bức thư kia cũng đâu có mất bao nhiêu thời gian?
Không nói không rằng gì như vậy, ngược lại tạo cho bọn họ có cảm giác tộc Dĩ Án không hiếu khách cho lắm.
Kinh đô của Dĩ Án là dạng thành đá cổ kính, đá tảng từng khối xếp cao, kín kẽ và dày đặc, bao quanh thành là con kênh ẩm ướt với đầy chông nhọn và rắn độc bên dưới, toàn thành chỉ có hai cổng ra vào: một cổng chính trước mặt và một cổng phụ nằm ở sau vương phủ của Lục Nguyên vương gia,... tất cả đều khiến cho người ta có cảm giác ngay cả một con muỗi cũng không bay lọt ra ngoài.
Tiếng cót két của các dây ròng rọc vang lên phía sau cánh cổng sắt, cửa chính cao lớn của kinh thành Dĩ Án dần dần hạ xuống, để lộ ra đường phố rộng lớn bên trong, nghênh đón toàn bộ đoàn sứ thần của Minh Càn quốc tiến vào.
Ba người nhóm Mạc Thanh Trần cũng giả làm người dân Dĩ Án, làm việc khai thác đá cuội và bán lại cho các cửa hàng bán đá trong thành, họ đẩy một cái xe bò với các viên đá cuội lớn nhỏ chất đầy, trót lọt vào thành Dĩ Án cùng lúc với đoàn sứ thần Minh Càn.
Cảm giác đầu tiên khi Mạc Thanh Trần bước vào thành Dĩ Án chính là: Vắng lặng.
Dù họ đang đi ngay đường cái, nhưng cảnh vật hai bên đường lại rất đìu hiu và vắng vẻ.
Cảm giác kỳ quặc, có cảm giác giờ giới nghiêm ở kinh đô này diễn ra hơi sớm?
Cánh cổng sắt phía sau vang lên tiếng cót két, dần dần khép kín lại. Sau đó là tiếng ầm lớn báo hiệu cổng thành đã bị khoá chặt. Đem toàn bộ những người bên trong kinh đô Dĩ Án tách biệt với thế giới bên ngoài.
Mạc Thanh Trần lẳng lặng nhìn về phía sau, đáy mắt nàng lặng lẽ quan sát xung quanh, miệng khẽ nói.
"Bây giờ chỗ này giống như một cái lồng lớn vậy..."
Đây đồng thời cũng là lời mà Đại Lang thì thầm nói với Nhị Lang và Lục Lang.
Chỉ cần một ánh mắt, ba huynh đệ không hẹn mà cùng âm thầm siết lấy vũ khí của mình.
Ngay cả Sùng Vương và Quách Tể tướng cũng phát giác ra sự kỳ lạ. Sùng Vương cho tên thuộc hạ của mình một ánh mắt, ý tứ cảnh giác đề phòng.
Một vài khách điếm có lầu cao nằm ngay đường cái, nếu nhìn kỹ thì có một số cửa sổ đã hé mở nhìn xuống đường. Mất vài khắc, sau khi xác định là người của Minh Càn quốc đang ở bên dưới thì họ liền sập cửa lại, giống như không muốn tiếp đón.
Nhưng cũng nhờ vậy mà mọi người đều biết vẫn còn người dân Dĩ Án sinh sống quanh đây. Còn bách tính đang sinh sống thì tức là không có mai phục.
Tất cả đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn sứ thần đi qua năm ngã tư lớn, tiến vào đoạn đường thứ sáu, lá khô bị đạp lên vang vọng tiếng rộp rộp dưới nền đất. Khung cảnh vẫn vắng vẻ như vậy, nhưng đã đủ khiến Mạc Thanh Trần sinh nghi.
Mạc Thanh Trần ngoảnh nhìn lại năm con đường phía sau một lần nữa, từ mặt đất cho đến khung cảnh hai bên. Phát hiện ra điểm bất thường, đôi mắt của nàng mở lớn, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Hai bên nhiều lầu cao, khó mà sử dụng khinh công. Đây quả là một vị trí hoàn hảo để dàn trận mai phục ở ngay trong lòng đô thành..."
Vừa phát hiện ra điểm bất thường, Mạc Thanh Trần lập tức muốn ra tín hiệu cảnh báo cho đoàn sứ thần. Nào ngờ còn chưa kịp làm gì thì từ các con đường nhỏ ở hai bên đường đã ào ra mấy ngàn tên lính, xếp thành hàng rào dày đặc. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã ngăn cách ba người nhóm nàng với đoàn sứ thần bên trong.
Tất cả chết điếng khi chứng kiến khung cảnh trước mắt, cách dàn trận mai phục của Dĩ Án trơn tru y như là một buổi tập dợt. Êm đềm đến mức khi hàng quân lính chạy ra từ những con đường nhỏ, Sùng Vương còn tưởng là bọn họ đang đi tuần tra.
Bàn tay của một người đàn ông đưa tới siết lấy vai Mạc Thanh Trần, giọng nói ồm ồm vang lên.
"Không có việc gì thì hãy quay trở lại, đi đường khác!!"
Nguy rồi...
Mạc Thanh Trần trừng mắt, nghiến răng nhìn gã tướng quân phía sau mình. Hắn cao hơn nàng hai cái đầu, cơ bắp vạm vỡ này có lẽ không phải là kẻ thích hợp để nàng xử lý gọn gàng. Nhìn lướt qua lớp hàng rào người, nàng ra lệnh cho Tào - Ngô quay xe đá cuội lại, thoát khỏi đám quân lính Dĩ Án xung quanh.
Khi quay người bỏ đi, nàng còn ngẩng đầu quan sát cổng sắt đằng xa.
"Đó không phải là loại cổng mở hai bên, mà là loại cổng sử dụng cơ chế ròng rọc, phải lên tận phía trên tường thành thì mới mở được."
Lại nhìn thêm một chút trước khi rẽ vào con hẻm nhỏ, nàng lập tức thông thấu.
"Cần hai người xoay trục hai bên."
Chỗ Mạc Thanh Trần có ba người.
Nếu hai người xông lên tháp xoay ròng rọc, người còn lại phải đủ sức mở đường máu cho đoàn sứ thần. Hai người xoay ròng rọc cũng phải cực khỏe để xoay trục nhanh, thả cổng thành.
Tóm lại, sẽ chỉ có một mình Mạc Thanh Trần đột phá lớp hàng rào phía sau lưng.
Khó hơn lên trời...
Hơn hết, điều mà Mạc Thanh Trần băn khoăn là: Tộc Dĩ Án muốn làm cái gì?
Mi mắt xinh đẹp và cong vút của nàng rủ xuống, ngón tay trắng nõn và thon dài không tự chủ vuốt nửa bên mặt mà ngày xưa luôn bị che khuất bởi chiếc mặt nạ của mình. Cảm giác trống vắng đó vẫn luôn tồn tại, nhưng khi được che lấp một bên như thế này, sự bình tĩnh của nàng thoáng chốc trở lại.
Mạc Thanh Trần nhớ tới tên lính trinh sát không hiểu vì sao mà lại xuất hiện ở chân núi Bạch Sơn?
Bọn họ còn muốn thăm dò cái gì?
Nếu là bản vẽ bắn máy đá thì Đằng Lang chắc chắn đã báo cáo với tộc Chiến Thần rồi.
Vậy có thể là họ muốn thăm dò lực lượng của núi Bạch Sơn...!?
Việc thăm dò lực lượng khác chỉ có một lý do là vì...
Ngay lập tức, đuôi mắt sắc bén của Mạc Thanh Trần ánh lên một tia bàng hoàng.
"Không xong rồi..."
Bên trong vòng vây, Sùng Vương bước xuống xe ngựa đối mặt với tên tướng quân điều binh của Dĩ Án ung dung đứng sau mười lớp hàng rào. Hành động này của Sùng Vương tương đối dũng cảm, hắn nhíu mày, lớn giọng hỏi.
"Việc làm này chứng tỏ tộc Dĩ Án không muốn chung sống hoà bình với Minh Càn quốc chúng ta à?"
Tên tướng quân ngạo nghễ đáp.
"Dĩ Án không muốn chung sống hoà bình với các ngươi nữa."
"Lục Nguyên vương gia đâu? Chẳng phải ông ta đã nhận được bức thư đó rồi sao? Vì sao lại lật lọng như thế?", Sùng Vương nóng nảy hỏi.
"Vương gia của bọn ta chưa từng trả lời bức thư đó. Dựa vào đâu mà các người nghĩ rằng bọn ta lật lọng?"
Sùng Vương lập tức siết tay mắng lớn.
"Bản vương không ngờ tộc Dĩ Án lại hèn hạ như vậy. Cố tình giả vờ nhượng bộ để bọn ta rơi vào bẫy mai phục!!"
"Người Minh Càn quốc tự nghĩ là Dĩ Án bọn ta nhượng bộ rồi tự mình chui vào bẫy. Các ngươi thấy đó, dọc đường đi không ai hoan nghênh người Minh Càn cả!!"
Trên nóc những tòa lầu cao xung quanh chẳng mấy chốc đã xuất hiện hàng trăm cung thủ, giống như toàn bộ quân phòng thủ của thành Dĩ Án đã tề tụ hết về trung tâm của thành.
Đại Lang hừ lạnh, "Các ngươi đưa người dân lẩn trốn hết chỉ vì muốn phục kích bọn ta hay sao?"
Nhìn tên tướng quân bằng đáy mắt sắc lạnh, Đại Lang hỏi vào trọng tâm.
"Mai phục đoàn sứ thần có lợi ích gì cho các ngươi?"
Tên tướng quân tộc Dĩ Án rất tán thưởng Đại Lang, trưởng tử của Đệ Nhị Đại Tướng Soái quả là có tính tình vô cùng quyết đoán.
"Câu hỏi này rất hay."
Sắc mặt của Thiết Mộc Ngân càng lúc càng trầm trọng, bộ não của hắn có thể không suy nghĩ sâu xa về chính trị giỏi như Mạc Vĩnh Ngạn, nhưng từng địa điểm nằm trên địa đồ quân sự thì hắn có thể nhớ rõ không sót chỗ nào. Hắn trầm giọng nói.
"Lực lượng cận chiến mạnh nhất của tộc Chiến Thần đang bị vây ở đây. Hai cánh phòng thủ thành Dĩ Án đã bị chiếm, Đồi Gai và Bạch Sơn, tất cả đều đang có lực lượng mỏng manh và dễ bị chọc thủng."
Lời nói của Thiết Mộc Ngân vừa dứt thì tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái khiếp sợ tột cùng.
Mạc Thanh Trần siết chặt nắm tay, suy đoán của nàng không sai lệch nửa chữ với lời nói của Thiết Mộc Ngân.
Không còn Lục Lang và lực lượng phòng thủ mạnh nhất của tộc Chiến Thần ở Vân Thành nữa. Đây chính là cơ hội để tộc Dĩ Án phá hủy địa giới của tộc Chiến Thần!!
———
Ngày hai mươi mốt tháng năm, năm Minh Thần Dực Tông Đệ nhị đế thứ ba mươi hai, tức là bốn ngày sau khi đoàn sứ thần rời Vân Thành.
Trinh sát của tộc Dĩ Án liên tục cấp báo mọi tình hình đến tận tay tiểu Quận chúa. Ngay khi nhìn thấy tin lực lượng mạnh nhất của tộc Chiến Thần khởi hành theo đoàn sứ thần, nàng ta không nén được nụ cười mãn nguyện.
"Ngay cả ông trời cũng giúp Dĩ Án chúng ta!!"
Hàn Tướng quân đứng bên cạnh tiểu Quận chúa, ông ta dùng một ánh mắt hài lòng, tự hào lẫn tôn kính nhìn tiểu Quận chúa, nói.
"Tiểu Quận chúa, hoả dược, thuốc nổ, tất cả đều đã sẵn sàng."
Tiểu Quận chúa cười lạnh, nỗi thù hận xuyên thấu tâm can lại dâng lên vô cùng dữ dội. Những lời mình từng nói, nàng ta chưa từng quên.
Vì mấy tháng qua đã quá cực khổ bày ra chiến lược ngày hôm nay mà nàng ta đã bị lao lực rất nhiều, không nhịn nổi mà ho khù khụ vài tiếng.
Tộc Dĩ Án không chấp nhận làm một con rối dưới tay Minh Càn quốc, thì bắt buộc phải cứng rắn tách ra khỏi Minh Càn.
Hàn Tướng quân lo lắng cho sức khỏe của tiểu Quận chúa nên phải nhắc nhở.
"Quận chúa, bảo trọng sức khoẻ."
Tiểu Quận chúa lập tức phất tay, "Không sao, kế hoạch lần này thành công mới là quan trọng..."
Hàn Tướng quân không nén nổi phấn khởi, ông ta liền ca ngợi.
"Tất cả đều nhờ tiểu Quận chúa, chúng ta chia ra từng nhóm nhỏ gây sự ở biên giới ở Minh Càn quốc. Không cần chiến thắng, chỉ cần khiến cho Minh Càn quốc lo sợ tộc Dĩ Án nổi loạn. Đệ nhị đế nếu muốn giữ thế gọng kìm thì chỉ còn cách cầu hòa với tộc Dĩ Án."
Những trận đánh này không lớn, nhưng để bảo toàn lực lượng cho tộc, tiểu Quận chúa đã đích thân điều binh, vì vậy mà tốn không ít công sức.
Còn nhớ lúc vừa lập kế hoạch, tiểu Quận chúa nghĩ tới thế gọng kìm quái lạ này, không nhịn được mà hỏi.
"Minh Càn triều nếu đã không thích tộc Chiến Thần thì tại sao không trực tiếp trừ khử đi, chuyện này đâu có khó... Sao Đệ nhị đế lại chần chừ lâu như vậy?"
Khi đó, Hàn Tướng quân cũng tham gia vào quá trình lập kế hoạch, nghe nàng ta hỏi thì liền đáp.
"Có lẽ tộc Chiến Thần có thứ gì đó khiến Minh Càn triều sợ hãi...?"
"Binh lực của tộc Chiến Thần ít ỏi, đâu thể đe dọa tới binh lực hùng mạnh của Lý gia?"
Hàn Tướng quân nhíu mày suy nghĩ một chút thì liền kêu lên.
"Chẳng lẽ là vì tộc Chiến Thần sở hữu máy bắn đá nên mới khiến tộc Minh Thần lo ngại?"
Chuyện nội bộ của Minh Càn triều, ngoại tộc khó lòng nhìn thấu. Nhưng Minh Càn triều để một tộc Chiến Thần yếu ớt chịu sự kìm kẹp của hai bộ tộc mạnh khác mà không trực tiếp trừ khử, nguyên nhân chỉ có thể là do tộc Chiến Thần có con bài chưa lấy ra.
Hiện tại, đối với tộc Dĩ Án, thứ đáng sợ nhất của tộc Chiến Thần không phải thứ nào khác ngoài máy bắn đá công thành.
"Vậy thì chỉ cần phá hủy máy bắn đá đi là xong.", tiểu Quận chúa tự tin nói.
"Phá hủy bằng cách nào?"
"Đốt trụi núi Bạch Sơn, đem cả máy bắn đá xuống địa ngục."
Lời nói của nàng ta khiến Hàn Tướng quân hãi hùng, ông ta bèn chất vấn.
"Nhưng như vậy sẽ cần rất nhiều hỏa lực và thời gian."
Nàng ta nhếch môi cười, "Hai mươi ngày, đủ không?"
"???"
"Lần trước, tộc Chiến Thần lấy danh của Minh Càn quốc rồi tự ý chiếm hai tuyến phòng thủ của tộc ta. Làm ngư ông đắc lợi nhìn tộc ta và triều đình xung đột, điều này chắc chắn sẽ làm Đệ nhị đế tức giận. Cho nên, để trừng phạt tộc Chiến Thần, Đệ nhị đế chắc chắn là sẽ phái tộc Chiến Thần đi đến cúi đầu trước tộc Dĩ Án. Chỉ cần dẫn được Thiết Mộc Ngân đó rời Vân Thành, lực lượng của chúng ta chắc chắn sẽ không còn trở ngại về tâm lý."
Hàn Tướng quân vẫn còn nhớ rõ gương mặt lãnh khốc của tiểu Quận chúa khi đó. Nàng ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, đáng lý ra sẽ không đủ sức khiến ông ta đắn đo. Nhưng mà ngay giây phút đó, cái vẻ hận thù và tàn ác của nàng ta khi nói chuyện đã khiến ông ta phân vân về kế sách này. Không biết là nàng ta thật lòng muốn giúp đất nước, hay chỉ là vì muốn trả thù ai đó để thỏa mãn cơn thống hận trong lòng?
"Dùng hoả dược đốt núi Bạch Sơn, dùng thuốc nổ làm nổ tung Đồi Gai."
Hiệu lệnh của tiểu Quận chúa đánh thức Hàn Tướng quân khỏi hồi tưởng. Ông ta cúi đầu, định cùng những vị tướng khác rời đi thì liền bị tiểu Quận chúa gọi ngược lại.
"Hôm qua, phụ vương đã điều động được ba ngàn tinh binh, hợp với binh lực dưới trướng của ta và của ngài là khoảng tám ngàn quân."
"Chỉ cần chúng ta chặn được đường cầu cứu viện binh từ thành Tây Lượng, tám ngàn tinh binh này đã đủ để san bằng cả địa giới của tộc Chiến Thần.", Hàn Tướng quân bật cười.
Tiểu Quận chúa nhíu mày mắng.
"Từ trong địa giới của tộc Chiến Thần mà muốn chạy ra ngoài để xin viện binh thì đừng có mơ!! Ta đã phái ba ngàn tinh binh của phụ vương chặn đứng năm giao lộ lớn xung quanh Vân Thành rồi."
Hàn Tướng quân còn chưa hết choáng ngợp thì nàng ta đã lấy ra một ống pháo sáng đưa cho ông ta, thấp giọng dặn dò.
"Chúng ta sẽ không đóng quân ở bất kỳ chỗ nào xung quanh núi Bạch Sơn, nơi mà chúng ta đóng quân chỉ có hai chỗ: Giao lộ thông cửa của Vân Thành và Vân Thành.
Hãy nhớ kỹ, phát bắn thứ nhất là lệnh tập trung, phát bắn thứ hai là lệnh tấn công. Chiếm được núi Bạch Sơn thì bắn phát thứ nhất. Khi đó, lần bắn thứ hai sẽ là lúc quân ta từ năm giao lộ đổ về Vân Thành. Chúng ta từ núi Bạch Sơn theo đường suối đánh xuống hỗ trợ. Sáu hướng đánh vào, đồ sát toàn thành!!"
Nhìn Hàn Tướng quân kính cẩn cầm pháo hiệu, tiểu Quận chúa vui vẻ nhịp nhịp ngón tay một chốc rồi đưa mắt nhìn về phía Vân Thành, trong nháy mắt sát ý cuồn cuộn nổi lên.
"Dám đốt thảo nguyên của ta, cả gan giết người của ta. Ta sẽ khiến cho ngươi phải trả cái giá hơn thế gấp ngàn lần..."
———
Tại núi Bạch Sơn, Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa vẫn giữ liên lạc với Đình Đô ở quân doanh, đồng thời thu thập tin tức để báo tin cho Mạc Thanh Trần mọi lúc.
Gần đây, Đình Đô được Mạc Thanh Trần giao nhiệm vụ tìm hiểu vị trí truyền tin mà Thập Nguyệt Quân có thể tận dụng, để không bị trùng với tuyến truyền tin của tộc Chiến Thần. Việc làm này nhằm mục đích giữ bí mật các vị trí truyền tin của tộc Chiến Thần, bởi vì tộc Chiến Thần có đôi khi sẽ liên lạc với các nghĩa quân bằng các vị trí truyền tin này.
Hôm nay, Đình Đô gửi tin tức đến chỗ Diệp Vy tương đối muộn. Ở trong rừng, cây cối rậm rạp, ánh sáng yếu hơn rất nhiều, vì vậy mà bức thư tương đối khó đọc.
Đỗ Kiều Hoa ngó qua, thấy Diệp Vy khó khăn đọc thì liếc nhìn về đằng xa một cái. Sau đó khều vai Diệp Vy, gợi ý nói.
"Nè, ta hỏi một câu, vì sao ngươi không đi vào chiếc xe ngựa kia mà đọc đi?"
Hai tay của Diệp Vy khựng lại, theo ánh mắt của Đỗ Kiều Hoa mà nhìn về đằng sau. Cách chỗ hai nàng đứng không xa có một chiếc xe ngựa sang trọng, thông qua màn che có thể thấy ở bên trong rất sáng đèn. Chiếc xe ngựa đó đã đi theo Diệp Vy và đứng đó mấy ngày qua không nhúc nhích, chỉ là Diệp Vy chưa từng nói chuyện với người ngồi ở trong.
Diệp Vy ậm ờ, bản thân nàng cũng rất muốn vào trong, cơ mà không có lý do để vào. Mỗi bữa nàng đều đặn đem thức ăn nước uống vào cho nàng ấy, vậy mà vẫn không dám ở lại nói chuyện.
Nghĩ tới nụ hôn hôm đó, nàng ấy nói là sẽ suy nghĩ lại, mà tới giờ vẫn không hồi đáp nên Diệp Vy rất ngại phải gặp gỡ. Nhưng cũng đã lâu rồi, chẳng lẽ nàng ấy không trả lời nàng thì nàng cũng không thể đến nói chuyện hay sao?
Lấy lại sự gan dạ, Diệp Vy mỉm cười, vỗ vào tay Đỗ Kiều Hoa bằng bức thư cuộn tròn, nói.
"Ta vào đó đọc thư một lát, ngươi ở đây đợi ta!!"
Đỗ Kiều Hoa rụt vai dè bỉu.
"Sao tự nhiên ngươi lại hớn hở vậy?"
Diệp Vy cười xấu hổ không đáp, nàng đi về phía xe ngựa, hít sâu vào một hơi lấy can đảm gọi.
"Linh Kỳ, nàng đang làm gì đó?"
Qua nửa khắc, bên trong đáp lại.
"Đọc sách."
"Hay quá.", Diệp Vy mừng rỡ, "Ta có bức thư muốn đọc nhưng bên ngoài không đủ ánh sáng."
Hai bên bỗng dưng đều im lặng, lúc bấy giờ Diệp Vy mới ngập ngừng nói ra ý đồ.
"Nàng có thể cho ta vào trong đọc bức thư này một chút không?"
Cứ ngỡ là sẽ bị mắng đuổi đi, nào ngờ qua đi cái khoảng lặng quái lạ thì trong xe ngựa lại lục đục vang lên âm thanh lục lọi. Diệp Vy nhíu mày muốn hỏi thì Linh Kỳ liền lớn tiếng nói.
"Ngươi vào đây!!"
Được sự cho phép, Diệp Vy nhanh chân leo vào xe ngựa. Khi nàng vừa vén tấm màn lên, xộc vào mũi nàng là hương hoa hồng thơm ngát lan tỏa khắp khoang xe khiến nàng ngây ngẩn.
Linh Kỳ ngồi sát cửa sổ, tựa nửa người vào chiếc gối phía sau và thư thả đọc cuốn sách đang đặt trên đùi. Dáng vẻ của nàng ấy vừa khoan thai vừa thu hút khiến trái tim Diệp Vy vô thức đập nhanh.
"Linh Kỳ, nàng đọc sách gì vậy?"
Tuy không liếc mắt nhìn Diệp Vy nhưng đáy mắt Linh Kỳ vẫn nhìn thấy nàng ấy ngồi xuống cạnh mình. Nàng cầm quyển sách trong tay lên cho Diệp Vy xem, âm thanh từ khoang miệng xinh đẹp lảnh lót đáp.
"Kính Thê. Là tập thơ nói về một vị tướng đánh trận xa nhà. Trong một trận đánh ở Thuỷ Hàn Quan kéo dài năm năm, lòng thương nhớ thê tử của ông ta không hề nguôi ngoai, cứ làm thơ gửi về cho thê tử ở nhà. Sau này khi mà Thủy Hàn Quan đại thắng, thê tử của ông ta đã đem toàn bộ thơ mà phu quân của mình viết ra, tổng cộng gần một ngàn bức, ghép lại tạo thành tập thơ kinh điển này. Tuy đây là tập thơ viết cho thê tử, nhưng mà chúng cũng bao gồm toàn bộ hành trình phòng thủ tại Thủy Hàn Quan hơn năm năm trời. Tình cảm, hùng dũng, bi tráng đều có..."
Tròng mắt của Diệp Vy trợn trắng.
Thật ngu ngốc, khi không lại đi hỏi về thứ mà mình không biết gì cả!!
Diệp Vy hung hăng tự rủa mình, vẻ mặt sượng sùng kéo lên nụ cười, "Ta không hiểu biết nhiều về những thứ này..."
Linh Kỳ thở dài ngao ngán, nếu Diệp Vy không biết chuyện này thì có thể nói sang chuyện khác chứ cần gì phải bày ra dáng vẻ như vậy? Đây chẳng khác gì chính tay cắt đứt mạch nói chuyện!!
Chán nản, nàng nhàn nhạt nói, "Thôi, đọc thư của ngươi đi."
Diệp Vy vô cùng lúng túng, nàng hết nhìn bức thư trong tay lại nhìn mặt ngọc của Linh Kỳ kế bên. Lòng tự hỏi, chẳng lẽ vì mình ăn nói ngu dốt nên đã khiến Linh Kỳ giận rồi sao?
Hai nàng cứ thế lặng yên ngồi bên nhau, nàng đọc sách, ta đọc thư. Mất một lúc sau, Diệp Vy mới lấy đủ can đảm để nói chuyện.
"Linh Kỳ, ta không biết nhiều về thi thư, sách đọc không nhiều, có phải ta đã làm nàng thất vọng rồi không?"
Linh Kỳ liếc nhìn Diệp Vy, ảm đạm nói, "Thứ gì không biết thì có thể học, nhưng có vài thứ không phải ai cũng học được, ví dụ như thái độ của một người vô tâm."
Diệp Vy rùng mình, nàng khổ sở cúi gằm mặt, ảo não đáp lời.
"Linh Kỳ à, mỗi ngày, ta đều nghĩ tới nụ hôn ngày hôm đó, luôn nghĩ về nàng. Ta có chút không hiểu. Ta không hề vô tâm. Chỉ có điều... ta hơi sợ..."
Tới nói năng cũng không thành được một câu đàng hoàng. Cái vẻ cứng đầu khi cãi lời ta ngày xưa đâu rồi?
Linh Kỳ thoáng nhíu mày.
Nhưng không hiểu vì sao, ta lại không hề chán ghét dáng vẻ này của nàng ấy?
Trái tim Linh Kỳ thắt lại, nàng hướng ánh nhìn nghi hoặc vào đôi mắt ngây ngô của Diệp Vy, giả vờ lạnh giọng hỏi.
"Ngươi sợ cái gì?"
Đối mặt với vẻ mặt hung ác của Linh Kỳ, trống ngực Diệp Vy đập rộn rã và bắt đầu loạn lên với mớ bòng bong trong lòng. Cố gắng khắc chế sự run rẩy trong giọng nói, nàng chậm rãi ngồi thẳng lưng, nhỏ nhẹ đáp.
"Hôm đó ta bị cảm xúc chi phối mà làm chuyện đại nghịch bất đạo với nàng. Sau đó, nàng đã nói là sẽ suy nghĩ lại, nhưng tới tận ngày hôm nay cũng không có câu trả lời. Cho nên, ta hơi sợ..."
Linh Kỳ vặn chặt hàng chân mày, đôi mắt nàng sắc lên, lạnh giọng quát.
"Tóm lại là sợ cái gì?"
Đầu óc Diệp Vy nhanh chóng sụp đổ khi nghe mắng, nàng lắp bắp.
"Ta... ta sợ... nàng đã từ chối..."
Linh Kỳ bỗng nhiên xúc động muốn đánh người. Nàng vô cùng bức xúc mà quát.
"Ngươi nói xem, ta trở lại Vân Thành tìm ngươi, bỏ cả Vân Thành đẹp đẽ để cùng ngươi đi tới núi Bạch Sơn hoang vắng này chịu khổ mà không than vãn một chút nào... Như vậy, ngươi muốn ta trả lời cái gì? Có phải là ngươi muốn ta tức chết mới chịu phải không?"
Diệp Vy mở to mắt ra nhìn Linh Kỳ, nàng siết chặt hai nắm tay đang hồi hộp đến phát run của mình. Dù nàng có ngốc đến mấy thì cũng không thể không hiểu Linh Kỳ đang có ý gì...
Trái tim nổi lên từng đợt sóng lăn tăn, giờ phút này, Diệp Vy vui vẻ đến mức ánh sáng đã nhảy rộn lên trong đáy mắt.
"Linh Kỳ nói vậy có nghĩa là..."
Từ tận đáy lòng Diệp Vy vừa vui sướng, lại vừa ăn năn lẫn tự trách. Nàng nhoài người tới bên Linh Kỳ, dịu dàng nói.
"Linh Kỳ, ta thật sự... rất xin lỗi nàng vì sự ngu ngốc của mình, ta đã không tinh ý nhận ra những điều mà nàng đã làm."
Linh Kỳ vẫn bình tĩnh đón nhận lời thú tội của người kia, nàng đang xem đó là điều đương nhiên. Chỉ có điều vẫn chưa đủ. Linh Kỳ nóng nảy hắng giọng.
"Rồi sao nữa?"
Lưng áo túa mồ hôi vì căng thẳng và hồi hộp, Diệp Vy bạo gan tiến đến gần Linh Kỳ hơn một chút nữa, giọng nói khàn khàn nỉ non.
"Linh Kỳ, ta rất..."
Rất...
Linh Kỳ đột ngột bị áp sát thì sửng sốt lùi về sau. Ngắm nhìn Diệp Vy, từ ánh mắt sáng rực, cái trán cao và cả vết sẹo lăng lệ giữa trán đang dịu dàng bao trùm lấy mình, đột nhiên nàng cũng cảm thấy cả cơ thể mềm yếu đi, hai gò má đào ửng hồng, mi mắt rủ xuống. Dù nhịp tim nhảy lên loạn xạ nhưng nàng vẫn ra vẻ trấn tĩnh và đón chờ thứ mà nàng cần nghe nhất từ miệng của Diệp Vy.
"Báo!!!!"
"Cháy rồi!!!!"
Tiếng hét lớn từ bên ngoài ồn ào vang vọng vào bên trong xe ngựa khiến không khí ngưng đọng. Diệp Vy giật mình vén màn xe ngựa lên, lập tức vầng ánh sáng đỏ rực và luồng gió nóng hầm hập nuốt chửng núi rừng tạt vào khiến nàng hoảng hốt tột độ.
Sao tự nhiên lại...???
Diệp Vy kinh hãi gọi lớn, "Kiều Hoa!!!!! Có chuyện gì? Làm sao lại cháy rừng?""
Đỗ Kiều Hoa nghe được tiếng của nàng thì hối hả chạy đến nói.
"Diệp Vy, không xong rồi!! Đây không phải cháy tự nhiên, mà là... khụ khụ... bị quân Dĩ Án ném lửa đốt. Chúng đột nhập vào Bạch Sơn từ phía nam, là phía lính gác mỏng nhất."
Cả Diệp Vy và Linh Kỳ đồng thời mở lớn mắt nhìn nhau.
Linh Kỳ vô tình hít phải một ngụm khói liền đưa tay che mũi lại, khẽ khàng ho hai tiếng mà không dễ bị phát giác ra, nàng đã hiểu rồi.
"Diệp Vy, tộc Dĩ Án muốn trả thù lần tộc Chiến Thần đốt cháy thảo nguyên của chúng. Là trả thù, cho nên có thể địa điểm chúng nhắm đến là Vân Thành..."
Đáy mắt Diệp Vy bừng lửa giận, "Vậy thì chúng ta không thể để chúng đâm thủng phòng tuyến Đồi Gai và Bạch Sơn được."
Nàng tức giận ra lệnh cho Đỗ Kiều Hoa, "Kiều Hoa, hãy giúp tộc Chiến Thần dập lửa.", rồi quay sang nhìn Linh Kỳ an ủi, "Linh Kỳ, nàng đừng sợ, ta sẽ lập tức cho người đưa nàng xuống núi ngay!!"
Linh Kỳ bặm môi, "Không được, Diệp Vy, ta sẽ không rời bỏ ngươi!!"
Đỗ Kiều Hoa gấp đến độ hoảng hốt, nàng liền xen vào.
"Diệp Vy, hiện tại lực lượng tộc Chiến Thần ở núi Bạch Sơn chỉ còn có năm mươi người, chúng ta cần viện quân!!"
"Tộc Dĩ Án đánh úp núi Bạch Sơn, chứng tỏ tình hình ở Đồi Gai cũng không hề khả quan. Tộc Chiến Thần không sở hữu quân lực, chúng ta không có viện quân."
"Chúng ta còn nghĩa quân Bạch Vũ!!"
Diệp Vy lập tức im bặt trước lời đề xuất của Đỗ Kiều Hoa, nàng quay sang nhìn Linh Kỳ thì trông thấy nàng ấy cũng đã sượng người lại.
Chuyện lần này không nhỏ, nếu tộc Chiến Thần lại để nghĩa quân ra mặt thì chẳng khác nào đang thách thức triều đình. Tự ý nuôi quân là tội rất lớn, đây chính là cây kim mà toàn tộc Chiến Thần đã cố giấu giếm triều đình bao lâu nay. Nếu lần này cây kim lòi ra thì Diệp Vy đoán là cũng không nằm ngoài dự tính của tộc Chiến Thần, nhưng nàng chỉ sợ là mình điều động nghĩa quân không đúng lúc, khiến tộc Chiến Thần rơi vào hiểm cảnh.
Với cả... bây giờ không phải là lúc...
Diệp Vy bối rối nói, "Để ta gửi tin về Thần Mạc phủ, xin viện quân từ Vân Thành."
"Diệp Vy, quân chủ lực ở Vân Thành đã giao cho lục gia đi thành Dĩ Án rồi. Nếu còn tiếp tục điều thêm quân đến đây thì Vân Thành sẽ chỉ còn lại là một cái thành trống.", Đỗ Kiều Hoa cứng rắn phản đối cách hành động rườm rà của Diệp Vy, nàng tức giận, "Diệp Vy, rốt cuộc ngươi đang sợ điều gì hả?"
Nhìn tay của Diệp Vy siết chặt vào thành xe ngựa đến trắng bệch, Linh Kỳ biết câu trả lời, nàng hiểu rõ thứ mà Diệp Vy đang lo sợ. Nàng ấy sợ lần động binh này sẽ trở thành điểm mấu chốt khiến tộc Chiến Thần và tộc Minh Thần trở mặt.
Linh Kỳ còn biết Diệp Vy vốn không phải là người thiếu quyết đoán, chính vì sự có mặt của nàng ở đây mới là nguyên nhân cản trở quyết định cuối cùng của nàng ấy.
Nén khổ sở trong lòng lại, Linh Kỳ nghiến răng, nghiêm túc bảo.
"Diệp Vy, đừng lo ngại về ta. Ta không muốn mình trở thành hòn đá cản bước ngươi. Trên đời này có nhiều chuyện đã xảy ra thì sẽ không còn cơ hội làm lại lần thứ hai, ngươi phải quyết đoán với ý định của mình. Nếu bây giờ, ngươi không dùng nghĩa quân thì sẽ không thể ngăn cản quân Dĩ Án tiến sâu vào núi. Mất núi Bạch Sơn thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu."
Hốc mắt Diệp Vy đỏ lên, đây là lần đầu tiên Linh Kỳ lên tiếng ủng hộ một quyết định nào đó của nàng, chứng tỏ là nàng ấy hiểu suy nghĩ hiện tại của nàng. Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp thấm đẫm nét u sầu của người con gái trước mặt mình mà trái tim Diệp Vy nhói đau, nhưng mà nàng có thể làm gì bây giờ?
Ta chỉ có thể đưa Linh Kỳ trở về Minh Thành. Hiện giờ, chỉ có trở về hoàng cung thì nàng ấy mới được an toàn mà thôi. Nếu không, khi chiến sự nổi lên, thân phận Phúc Diệp Công chúa sẽ khiến nàng ấy gặp nguy hiểm.
Diệp Vy khẽ nhắm mắt lại, nàng phải kiên định.
Nếu còn tiếp tục quyến luyến Linh Kỳ thì ta sẽ không thể ra quyết định chính xác được...
Quay về phía Đỗ Kiều Hoa, nàng ra lệnh.
"Núi Bạch Sơn sẽ điều động nghĩa quân Bạch Vũ dập lửa, nhiệm vụ chính là bảo vệ máy bắn đá, hỗ trợ phòng thủ đường suối dẫn xuống cửa nam của Vân Thành. Việc này phải được thực hiện kín đáo. Không được để quân Dĩ Án hay bất cứ ai phát giác ra có một đội quân khác đang tham chiến!!"
Tình hình cấp bách, nàng nói xong thì lập tức phóng đi, nhưng bất ngờ thay, bàn tay nàng lại bị Linh Kỳ ở bên trong níu lại.
"Linh Kỳ?"
Khi đôi mắt của Diệp Vy chạm vào ánh nhìn khẩn thiết của Linh Kỳ, một chút tình ý nồng đượm liền hóa thành sự lưu luyến không rời lẫn xót xa khó nói.
"Ta xin lỗi, Linh Kỳ, nhưng ta đã không thể trở lại Minh Thành cùng với nàng..."
Lời của Diệp Vy làm mọi điều mà Linh Kỳ muốn nói đều phải nuốt ngược vào lòng. Nàng cúi gằm mặt trong giây lát rồi chậm rãi ngẩng mặt lên. Ánh mắt mang theo tia cười trấn an, nàng nhẹ nhàng thốt lên.
"Đồ ngốc, chính vì ngươi là một nữ tử trung thành đến mức đáng ghét như vậy, nên ta mới thích ngươi..."
Nói xong, Linh Kỳ chồm người đến, hai tay nàng vít lấy cổ của Diệp Vy, nhanh chóng đặt vào môi nàng ấy một nụ hôn. Diệp Vy thầm kinh hãi, đây cũng là lần đầu tiên Linh Kỳ chủ động thể hiện tình cảm với nàng.
Diệp Vy vừa ngượng ngùng, vừa hạnh phúc mà lại vừa đau lòng, nàng tách ra khỏi cái hôn của Linh Kỳ, run giọng nói.
"Linh Kỳ, nếu nàng làm như vậy thì ta sẽ không nỡ rời xa nàng..."
Linh Kỳ bật cười.
"Đúng thế, ta đúng là muốn nàng phải luôn nhớ tới ta."
"Nàng..."
Nụ cười Linh Kỳ vô cùng ngọt ngào, vị ngọt trên đôi môi nàng ấy cũng vô cùng ngọt ngào. Trong thoáng chốc, Diệp Vy cảm thấy như mình đã có được cả thế giới, bàn tay nàng nhẹ xoa lên gò má của Linh Kỳ, tình ý nồng đậm mà hứa hẹn.
"Ta sẽ trở lại gặp nàng..."
"Ta chờ nàng..."
Khi bóng lưng Diệp Vy biến mất vào luồng ánh sáng đỏ rực của biển lửa, Linh Kỳ có cảm giác sinh lực của mình cũng đã bị hút đi theo...
Đâu phải là nàng không muốn kéo Diệp Vy trở lại?
Khoảnh khắc níu lấy bàn tay Diệp Vy, nàng muốn ngang ngược kéo nàng ấy cùng về Minh Thành với mình. Nàng lại tự mãn, nàng tự tin là chỉ cần mình cố hết sức níu kéo, Diệp Vy sẽ vì si mê nàng mà chấp nhận rời bỏ tộc Chiến Thần.
Nhưng mà...
Diệp Vy luôn là một người trung thành đến mức cực đoan. Đây chính là những điểm khiến Linh Kỳ ghét nhất, cũng là điểm khiến nàng để tâm nhất, lại làm nàng yêu thích nhất.
Khoảnh khắc đó, Linh Kỳ biết là nàng không thể ép buộc Diệp Vy trở thành kẻ phản bội tộc Chiến Thần. Nàng không thể huỷ hoại một Diệp Vy đẹp đẽ như thế.
Linh Kỳ khẽ nhắm hai mắt lại, nàng không biết hiện giờ chị gái của mình đang ở đâu? Có hay biết những chuyện đang xảy ra hay không? Nếu như tỷ ấy chứng kiến cảnh tượng tộc Chiến Thần sử dụng chiến lực của nghĩa quân Bạch Vũ, đặt một chân vào con đường đối nghịch với tộc Minh Thần, thì tỷ ấy sẽ phản ứng như thế nào?
"Tỷ tỷ, muội đã ủng hộ Diệp Vy dùng nghĩa quân Bạch Vũ chống đối với tộc Minh Thần ta. Sự ích kỷ này của muội, tỷ có thể... sửa sai cho muội... một lần này nữa không...?"
Ngay khi hay tin Đồi Gai và núi Bạch Sơn bị tấn công, Thập Nguyệt Quân đang nằm trong tay Đình Đô đã cấp tốc quay trở về Vân Thành để góp phần làm dày lớp phòng thủ trong thành, phòng trường hợp bất trắc.
Trong lúc đó, vùng địa giới bên cánh phải của Vân Thành nổi lên khói lửa khắp nơi, cảnh tượng khiến lòng người khiếp sợ, không thể nhìn ra một chút hình ảnh nào là lãnh địa xinh đẹp và hùng vĩ của tộc Chiến Thần nữa.
Nhìn khung cảnh ánh lửa bắn lên như ánh sao, khắp nơi đều là mùi cháy khét khiến cho tiểu Quận chúa vô cùng phấn khích. Nàng ta cảm nhận được sự hào hứng khi chính tay tước đoạt đi những thứ quý báu nhất của Thần Xung Mạc Thanh Trần. Với việc này, Mạc Thanh Trần nhất định sẽ ra mặt, ả nhất định sẽ xuất hiện, đem tính mạng mình đổi lấy việc tộc Dĩ Án phải tha cho toàn bộ dân chúng ở địa giới của tộc Chiến Thần.
"Thần Xung Mạc Thanh Trần, nhà ngươi tốt nhất là nên nhanh chóng xuất hiện đi... Nếu không, các anh trai của ngươi sẽ là những vật hiến tế đầu tiên mà ta dành tặng Đan Xí và người dân đã chết ở mười bốn quận mà tộc của ngươi đã đánh của tộc ta đấy..."
Nàng ta đưa ngón tay lên khịt khịt mũi vô cùng thoải mái, thỏa mãn cười lớn.
"Sau khi giết được ba tên đó thì ta sẽ đánh thẳng xuống Vân Thành, đốt sạch thành trì của bọn người tộc Chiến Thần!!"
Hàn Tướng quân ở kế bên thì hơi lo lắng, chưa bao giờ tộc Dĩ Án dám cầm quân tấn công mạnh mẽ thế này vào địa giới của Minh Càn quốc, tốt nhất là nên giữ lại cái gì đó có khả năng đem về lợi thế cho tộc.
"Quận chúa, tộc Chiến Thần chắc chắn sẽ liều mạng đánh trả bằng máy bắn đá công phá. Chúng ta vẫn chưa có cơ hội lấy được bản vẽ, e rằng chống đỡ sẽ có chút khó khăn."
Tiểu Quận chúa nhướng mày nói.
"Hàn tướng quân, ông nghĩ nhiều rồi... Chúng ta tổng lực tiêu diệt núi Bạch Sơn, dàn máy bắn đá lẫn bản vẽ đó cũng sẽ cùng nhau xuống mồ."
"Vậy... Quận chúa, nếu có thể khiến Vân Thành thất thủ, bản tướng nghĩ là ta nên bắt giữ vài người của tộc Chiến Thần, có khi mạng của chúng sẽ có ích về sau..."
Lời của ông ta còn chưa dứt thì tự nhiên tiểu Quận chúa lại bật cười khanh khách.
"Hàn Tướng quân lo lắng tộc Chiến Thần sẽ phản công được nên muốn bắt giữ vài người để uy hiếp à? Nhưng mà mục đích của bản Quận chúa chính là khiến tộc Chiến Thần trâu chó một con cũng không còn... Cho nên, chúng phải chết trong tay ta."
Hàn Tướng quân nghe ra sự lãnh khốc trong lời nói của tiểu Quận chúa thì trong lòng lạnh đi. Dường như trong một lúc, tiểu Quận chúa đã lạc hướng về mục đích thật sự của cuộc chiến này. Mục đích của cuộc chiến này là giành lại độc lập, thoát khỏi sự khống chế của Minh Càn quốc và nối dài thế lực, nhưng tiểu Quận chúa vừa rồi lại giống như...
Hàn Tướng quân nghĩ thế nhưng cũng biết là không nên phản đối những việc nhỏ này với chủ nhân. Nghĩ đoạn, ông ta cúi đầu tỏ vẻ đồng ý, liền đổi chủ đề tới chỗ thành Dĩ Án.
"Vài ngày nữa có lẽ đoàn sứ thần của Minh Càn quốc sẽ đến thành Dĩ Án..."
"Đến được thì tốt, vào trong thì càng tốt. Bất quá chúng có phát giác ra mình bị mắc bẫy sớm một chút cũng không sao. Bởi chúng có mọc cánh cũng không quay về đây cứu Vân Thành kịp."
Nghĩ tới tường thành của thành Dĩ Án dày *năm trăm tấc, Hàn tướng quân không giấu nổi niềm tự hào đối với công trình của quê hương mình, hắn nói.
* 500 tấc = 50 mét
"Thành Dĩ Án có tầng tầng lớp lớp phòng thủ, tường thành cao, vách sắt, cung thủ khắp nơi,... Đảm bảo đám thiếu gia của tộc Chiến Thần sẽ không thể xoay sở nổi trong không gian nhỏ. Bị giam giữ trong thành như vậy, chúng sẽ không có cơ hội sống sót mà thoát ra ngoài đâu."
Tiểu Quận chúa nghe được thì ánh mắt lại hiện lên một điệu cười lạnh thấu xương. Nàng ta hừ lạnh, ngước nhìn bầu trời vẫn chưa chuyển hẳn sang màn đêm, khẽ nói.
"Có điều, kẻ mà bản Quận chúa muốn giết nhất lại không biết là đang ở đâu? Bản Quận chúa nhất định phải lôi ả đàn bà đó ra cho bằng được!!"
———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...