Ba ngày sau, tôi và Duẫn Văn Chính cùng phẩm trà ở Thủy Nguyệt lâu.
Hắn cười nói cho tôi biết hôm nay là sinh thần của hắn, tôi sửng sốt, tạ lỗi nói bản thân chẳng mang theo lễ vật nào.
Lúc hồi phủ, tôi thấy hắn có vẻ thích cây trâm mộc lan bằng gỗ bán bên đường, liền ra mua.
Khi tôi mang tặng có nói: “Thánh nhân có câu ‘Quân tử chi giao đạm nhược thủy’ (5). Doãn huynh vạn không thể ngại tiểu đệ lễ khinh.”
Hắn đem trâm gỗ cất vào trong lòng, có vài phần sầu não nhìn tôi, “Ngu huynh cuộc đời này đã trải qua lắm lần sinh thần, mỗi lần hạ lễ đều là người khác đưa cái gì, nhận lấy cái đó. Chỉ có lúc này đây, là chính mình được chọn.”
Hắn mướn một chiếc xe ngựa, mời tôi đến nhà hắn. Mà tôi vạn vạn thật không ngờ, một chuyến này, lại đưa tôi đến sâu trong Tần cung. Khi tôi vừa âm thầm sợ hãi than Tần cung quá xa hoa, vừa không yên bất an là lúc, lại thoáng nhìn Duẫn Văn Chính ngồi ngay ngắn trên ghế kia.
Tôi không khỏi đứng bất động, trong đầu trống rỗng.
“Vân đệ, đăm chiêu chuyện gì?Là đang trách quả nhân lừa gạt thân phận với ngươi sao?”
Hắn đẩy vạt áo trước ngồi xuống cười. Thoáng chốc hình như có thiên quân vạn mã hướng tôi đánh úp lại, tôi sợ run không nâng được đầu. Cảm giác được thân thể của bản thân ở dưới tầm mắt sắc bén của hắn từng chút từng chút bị kéo ra, suy nghĩ cũng chẳng còn lại gì.
Duẫn Văn Chính... Duẫn Văn Chính, thì ra là Tần vương Doanh Chính.
Tôi giật mình là lúc, Doanh Chính đã sai người dâng bàn cờ.
Trong khi tôi còn ngây ngốc, Doanh Chính vừa nói: “Nay lục quốc chi thế đã qua, bao gồm Yến quốc ngươi ở bên trong. Quả nhân thương tiếc tài hoa của ngươi, nguyện giữ ngươi bên người, giúp quả nhân khai sáng đại nghiệp, như thế nào?”
Tôi nắm tay lại, không kìm được run run, mỗi một câu của Doanh Chính, tôi một chữ cũng nghe không vào.
Bỗng dưng, Doanh Chính đưa tay đặt lên trên mu bàn tay lạnh lẽo của tôi, miệng nở nụ cười, làm cho tôi đột nhiên tỉnh táo.
Đây đúng là cơ hội của tôi, vì thế tôi bắt đầu trấn định và tính toán.
“Đại vương, Diêu Vân nghe nói Tần quốc áp dụng chính sách xa thân gần đánh. Mà nay Yến vương ngu ngốc, đại vương sao không đưa yến thái tử trả về Yến quốc, lấy kỳ giao hảo?”Khi tôi đương lúc trò chuyện vui vẻ với Doan Chình là lúc, nói ra suy nghĩ đã lâu.
Doanh Chính không nói, hai mắt vẫn dừng lại trên người tôi, mỉm cười và nghĩ, làm lưng tôi ớn lạnh.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Diêu Vân, đây là điều ngươi muốn?”
Tôi âm thầm phỏng đoán, nói vậy Lý Tư đã mang việc tôi gặp Yến Đan báo cho Doanh Chính biết, vì thế tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
“Đó là tự nhiên, đại vương đã quên, Diêu Vân là người Yến quốc.”
Doanh Chính cười ha ha, vỗ tay nói: “Diêu Vân a, Diêu Vân, quả nhân thật sự là không thể không thích ngươi!”
Mà trong đầu tôi lại toàn mồ hôi lạnh.
Một ván kết thúc, Doanh Chính thắng tôi nửa mục cờ. Hắn cười, chỉ nói: ” Một ván này quả nhân thắng không dễ, mà Diêu Vân ngươi tắc thua phấn khích.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...