Yên Chi Trảm

Thất Thất vừa nghe vội chạy ra bên ngoài vừa thấy thật sự treo mấy
khối thịt, Thất Thất lại xoay người chạy về phòng bếp lấy dao, Lôi Nhân
đều bị nàng xoay chuyển hoa cả mắt.

Doãn Trường Ninh cười meo meo nhìn Thất Thất bận trong bận ngoài, Lôi Nhân đi theo chạy ra chạy vào, sau đó vô lực buông tay, không nói gì
nhìn về phía Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh đắc ý nhướng lông mày.

Thất Thất bận một thân tro bụi rốt cục bưng lên một đĩa to thịt sấy
nấu chín, rau xanh luộc, cơm tẻ, Thất Thất nghĩ nếu không phải thịt sấy, đổi thành đậu hủ, vậy nhất định xem như là món ăn sở trường của mình,
lúc đồ ăn và cơm lên bàn, Lôi Nhân từ bên ngoài mua vài cái bánh bao,
một túi đậu phộng kho.

Lôi Nhân xếp chén đũa, Thất Thất tuy có hai cái bánh bao lót dạ,
nhưng giày vò lúc nãy đã đói bụng, hơn nữa nhìn người ta ăn, nàng lại
càng dễ đói, nhưng nghĩ đến thân phận mình, nhớ bên bếp có khoai lang,
vừa rồi cũng may mình thông minh thuận tay vùi trong đống lửa, cho nên
hiện tại ít nhất không cần nhìn người ta ăn, mình đói bụng, thèm ăn,
đang muốn tìm cớ đi phòng bếp thu thập, lại nghe dì Thanh nói:“Thất
Thất, đến ngồi bên cạnh dì Thanh!”

Thất Thất vừa nghe theo bản năng nhìn về phía Doãn Trường Ninh, đã
thấy Lôi Nhân đang rót rượu cho Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh cũng
đang nhìn chằm chằm Lôi Nhân rót rượu, dì Thanh lại bảo một tiếng, Thất
Thất mới cẩn thận ngồi ở bên người dì Thanh, dì Thanh đụng đến đôi đũa,
liền gắp một đũa thịt thả vào trong bát Thất Thất nói:“Thân thể yếu ớt
như vậy, phải ăn nhiều thịt một chút!”

Đối với rau xanh, Thất Thất là từ nhỏ ăn đến lớn, cũng không cảm thấy hứng thú, đối với thịt, tính ra thật sự ăn ít, cho nên cảm thấy hết sức hứng thú, trong lòng thực cảm kích dì Thanh săn sóc, vì thế cầm lấy đũa cũng không khách khí ăn lên.


Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất chợt ý
thức được mình là một nô tỳ, mấy năm nay Thất Thất làm nô tỳ làm đến xâm nhập vào trong tim, thâm căn cố đế đã muốn đem bản thân mình định vị ở
vị trí nô tỳ, cho nên Doãn Trường Ninh vừa nhìn nàng, Thất Thất lập tức ngừng đũa, dì Thanh kia lại gắp một đũa cho Thất Thất nói:“Thích thì ăn nhiều một chút, đây là hàng xóm cách vách làm tặng cho Dì Thanh!”

Thất Thất từ trong lòng hâm mộ dì Thanh làm sao có thể gặp gỡ hàng
xóm tốt như vậy, mình từ nhỏ đến lớn thế này, cũng không từng gặp qua
hàng xóm tốt như thế, Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Tiểu hắc nô, trong bát nhiều như vậy, còn không ăn, sẽ rớt lên bàn!”

Thất Thất vừa nghe vội bưng lên bát nhanh chóng ăn lên, sợ Doãn
Trường Ninh tên kia tâm tính biến đổi, làm không tốt lại không cho mình
ăn, Doãn Trường Ninh thấy cũng gắp một đũa thịt thả vào trong bát Thất
Thất nói:“Ăn nhanh như vậy làm cái gì, cẩn thận đừng nghẹn, yên tâm,
không có người nào tranh với ngươi, giữ lại cho một mình ngươi ăn!”

Thất Thất nghĩ nếu không phải trời tối, mặt đen, nàng nhất định đỏ
mặt, lại nghe dì Thanh hỏi:“Ninh nhi, lần này con đi phía nam, có đi
ngang qua Đồng thành hay không?”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Đương nhiên là có đi ngang qua!”

Dì Thanh vội hỏi:“Vậy có tìm được tăm tích dì Kiều con hay không!”

Doãn Trường Ninh nhìn dì Thanh liếc mắt một cái nói:“Dì Thanh, Ninh
đi tìm rất nhiều lần, nhưng đều không có tung tích của dì Kiều!”

Dì Thanh vừa nghe liền kích động đi lên:“Tên Tô Lan An kia nhất định
biết, nhất định biết dì Kiều ở nơi nào! Hắn cùng Trình Huệ tiện nhân kia nhất định biết!”


Doãn Trường Ninh thở dài nói:“Dì Thanh, Ninh so với dì còn muốn tìm
được dì Kiều, năm đó nếu không phải dì Kiều….” Doãn Trường Ninh bỗng
ngừng nói:“Dì Thanh, dì cứ yên tâm, Ninh không tiếc tài lực, vật lực
nhất định phải tìm được dì Kiều!”

Dì Thanh mới gật gật đầu lại có chút lo lắng hỏi:“Đại thiếu gia thật sự không còn đến tìm con?”

Doãn Trường Ninh nhìn dì Thanh một cái gật gật đầu nói:“Vâng, sau lần đó Ninh không quan tâm hắn, hắn đã không còn đến tìm Ninh!”

Dì Thanh nghe xong duỗi tay ra bắt lấy tay Doãn Trường Ninh nói:“Ninh nhi, việc này con nhất định phải nghe lời dì Thanh, đây là lời lúc
nương con lâm chung lưu lại, con nhất định phải ghi nhớ!”

Doãn Trường Ninh chụp bàn tay khô gầy của dì Thanh, gật gật đầu
nói:“Dì Thanh, Ninh nhất định ghi nhớ, nhanh ăn cơm đi, đều nguội lạnh
!”

Dì Thanh nghe xong mới thu hồi tay, sờ soạng bưng bát lên, Doãn
Trường Ninh liền đưa đĩa thức ăn cho dì Thanh, cẩn thận cùng dì Thanh
nói chuyện, Thất Thất chưa bao giờ gặp qua một mặt dịu dàng như vậy của
Doãn Trường Ninh, ngơ ngác xem một hồi, nghĩ đến thịt trong bát mình,
lại vui vẻ ăn lên, thịt sấy này làm ăn ngon thật, trước kia mình chưa
bao giờ ăn qua.

Thất Thất đang ăn ngon lại nghe Doãn Trường Ninh thình lình ném một
câu lại đây:“Thịt kia mặn, vào miệng có thể nghiện, thật đúng là bắt

cơm!”

Một câu của Doãn Trường Ninh, Thất Thất thật sự liền cảm thấy khát
nước ghê gớm, vội khắp nơi tìm gáo nước uống, quay lại đến trên bàn,
lại nghe Lôi Nhân nói:“Ninh ca, hồi trước a Sinh nói muốn dọn lại cửa
hàng, nói đem cửa đối diện kia cũng dọn xuống dưới!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Việc này đều đã nói, do a Sinh định đoạt là được!”

Dì Thanh nghe xong nhân tiện nói:“Ninh nhi, con là chủ cửa hàng, không thể chuyện gì đều đá cho a Sinh!”

Doãn Trường Ninh vội nói:“Dì Thanh giáo huấn phải, sáng ngày mai, Ninh phải đi lên cửa hàng nhìn xem!”

Dì Thanh nghe xong vội nói:“Dì Thanh nói những điều này vì muốn con
để ý cửa hàng, con mới trở về, cũng không cần vội vã ngày mai phải đi,
nghỉ ngơi vài ngày lại đi cũng không muộn!”

Doãn Trường Ninh ừ một tiếng, Thất Thất vốn tò mò nhìn Doãn Trường
Ninh, thấy Doãn Trường Ninh vừa nhấc đầu nhìn qua phía nàng, Thất Thất
lại vội vàng bưng gáo uống ào một mạch, Doãn Trường Ninh thấy nhíu mày
nói:“Tiểu hắc nô, xem ra cả đêm nay sẽ không yên ổn!”

Nhờ cát ngôn của Doãn Trường Ninh, Thất Thất thật là một đêm không
từng ngủ qua, trừ bỏ vội vàng đi tiểu đêm, thời gian còn lại đều suy
nghĩ: Doãn Trường Ninh tên kia rốt cuộc cưới hay không cưới được Thiên
Hương công chúa?

Thất Thất ở trên giường trằn trọc một đêm, sáng sớm thức dậy, ngáp
mấy cái liền, Doãn Trường Ninh vừa thấy liền vươn tay chọc ở bên mắt
Thất Thất nói:“Đây thật đúng là như lời gia nói, đôi mắt đều đen!”

Thất Thất nghĩ từ màu da mình có thể nhìn ra đôi mắt đen, vậy mới xem như kì quái, đang muốn lệch đầu né tránh ngón tay Doãn Trường Ninh, lại nghe Doãn Trường Ninh bỡn cợt hỏi:“Đêm hôm qua trừ bỏ nước uống nhiều,

ngủ không tốt, có phải còn có một sự kiện cũng rất tra tấn ngươi hay
không?”

Thất Thất vội vàng lắc đầu nói:“Trừ bỏ nước uống nhiều quá kia, còn có thể có chuyện gì?”

Doãn Trường Ninh nghe xong tà tà cười nói:“Còn có một chuyện tình khẳng định tra tấn ngươi!”

Thất Thất lại kiên trì lắc đầu nói:“Không có!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Thất Thất, ngươi không phải là thích thượng gia đi chớ!”

Thất Thất vừa nghe Doãn Trường Ninh tên kia cư nhiên nói ra lời vô sỉ như vậy, thực hận không thể nhặt lên cây đao bổ củi kia, một đao bổ
Doãn Trường Ninh, sau đó lại tự sát, đến cái kết thúc, dứt khoát lưu
loát, không lưu tiếc nuối! Lại nghe Doãn Trường Ninh đột nhiên nói:“Tiểu hắc nô, thu dọn một chút, cùng gia đi lên cửa hàng xem một tý!”

Thất Thất vừa nhấc đầu né tránh ngón tay Doãn Trường Ninh, thấy dì
Thanh từ trong phòng mò mẫm đi ra, Doãn Trường Ninh vội vàng nghênh đón
đỡ lấy dì Thanh nói:“Dì Thanh sao lại thức sớm như vậy?”

Dì Thanh trách giận một tiếng nói:“Lúc này mà còn sớm cái gì, mặt
trời đều chiếu đến mông, Thất Thất ban đêm không ngủ được, cả đêm nghe
con không phải ho thì chính là đi tiểu đêm!”

Thất Thất mặt thoáng cái đỏ bừng, Doãn Trường Ninh rất đắc ý nhìn về
phía Thất Thất, dì Thanh lại tiếp tục lải nhải nói:“Tuổi nhỏ như vậy,
làm sao lại ho ghê gớm thế, tìm một lang trung xem một cái, đừng để tuổi trẻ đã hạ xuống bệnh căn!”

Thất Thất thè lưỡi, Doãn Trường Ninh kề đến bên tai nàng nhỏ giọng nói:“Biết được nỗi đau của gia chưa!”

Doãn Trường Ninh cách Thất Thất rất gần, hơi thở nong nóng mang theo
mùi đàn hương nhàn nhạt kia bổ nhào vào trên mặt, đi vào trong mũi, Thất Thất có chút bối rối, vội lui về sau một bước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui