Yên Chi Trảm

Bạch Viện vì náo nhiệt mà long trọng tự nhiên mời ca kỹ vũ cơ của
“Bách hoa lâu”, vì thế Thất Thất lại thấy được Phương Trân Châu cùng
Thanh Thường, Phương Trân Châu kia đứng ở dưới đình, không dám kiều mỵ
động lòng người như ngày xưa khi chỉ có hai vị Vương gia, mặc dù phong
thái chói người như trước, nhưng lại có vẻ thành thật bổn phận, cũng
không biết nghĩ cái gì mà xuất thần, cúi đầu, Thất Thất vài lần hướng về phía nàng nháy mắt, nàng chưa từng nhận thấy được, Thất Thất có phần
khó chịu nhìn Phương Trân Châu, đều là phụ nữ với nhau, Phương Trân Châu tư sắc không tệ lại chỉ có thể làm bà chủ tiệm rượu hoặc là tú bà kĩ
lâu, mặc dù trong tay dư dả, nhưng thân phận so với mình cũng không cao
quý hơn đến đâu.

Thất Thất không biết Phương Trân Châu đau lòng xót dạ thật đúng như
nàng suy nghĩ, ước chừng không có hi vọng gì, ngẩng đầu lại thấy Thất
Thất, lúc trước nàng không hiểu sao đối với hắc nha đầu không chớp mắt
này có thiện cảm,tốt bụng thu lưu, không nghĩ tới cũng một nha đầu thông minh, ai ngờ là hắc nô quý phủ Doãn Trường Ninh, hiện tại mới phát hiện tiểu hắc nha đầu này không chỉ là tiểu hắc nô của Doãn Trường Ninh,
dường như còn là tiểu hắc thị Doãn Trường Ninh cực kỳ coi trọng, nếu
không làm sao có thể đi đến chỗ nào cũng thích mang theo.

Thất Thất thấy Phương Trân Châu nhìn nàng, vì thế đắc ý nở nụ cười
một chút, vừa chuyển đầu đã thấy Y Phương kia lại vẻ mặt hèn mọn nhìn
nàng cùng Phương Trân Châu, Thất Thất lại lâm vào chán nản, rồi nghe đại công chúa kia nói:“Hoàng huynh, lần này Đại Kỳ cùng Kim Ô kết thân gia, thật đúng là một đôi giai nhân trời đất tạo nên, Tô Tử Nho kia tuấn tú
lịch sự, Kim Ô công chúa lại xinh đẹp khả ái, thật nhiều năm chưa thấy
qua, cũng không biết lớn lên thành bộ dáng gì!”

Thất Thất “Lộp bộp” một chút, nghĩ rằng: Tô Tử Nho này kết thân, vậy muội tử ruột nàng Thiên Hương kia làm sao bây giờ đây?

Bạch Viện lại cười nói:“Là một đôi giai nhân, lại thành thêm một chuyện tốt!”


Đại công chúa có vài phần tò mò hỏi:“Thành chuyện gì tốt?”

Bạch Viện như trước cười nói:“Đại Kỳ quốc kia đưa Thiên Hương công chúa đến Đại Chu hòa thân!”

Bạch Viện vừa nói không chỉ có Thất Thất giật mình, ngay cả đại công
chúa cùng Doãn phi kia cũng có vài phần giật mình, Bạch Viện liền không
nhanh không chậm nói:“Nhưng nghe nói Thiên Hương công chúa dường như có ý trung nhân!”

Lời này của Bạch Viện thực đem Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập
mạnh, nghe thế nào cũng cảm thấy trong lời nói kia của Bạch Viện có chút ghen tuông, nguyên lai đàn ông cũng sẽ ghen, Doãn Trường Ninh vừa nghe
cười lạnh một tiếng nói:“Vận vương gia thật sự là nói đùa cái gì, Chu,
Kỳ hai quốc bất hòa lâu nay là chuyện thiên hạ đều biết, hiện tại Tô Lan An kia dùng cái Thiên Hương công chúa gì đó đến hòa thân, chẳng lẽ ân
oán mấy đời có thể chấm dứt sao!”

Bạch Viện nghe xong nhân tiện nói:“Hâm vương gia đây là không biết
đi, Đại Kỳ hiện tại nói chiến liền biến sắc, chỉ sợ Đại Chu thật sự xuất binh đánh họ, cho nên mở to mắt trông mong đưa Thiên Hương công chúa
đến hòa thân, cũng không biết ai sẽ có diễm phúc như vậy nha!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Sẽ không phải là Vận vương hy vọng hưởng diễm phúc này đi!”

Bạch Viện lại cười nói:“Có phải Vận vương trong lòng sốt ruột hoa rơi nhà khác, nhưng lại nói ra thành như vậy hay không?” Bạch Viện tiếng
nói vừa dứt, đại công chúa cùng Doãn phi nghe xong sắc mặt đều có chút
thay đổi, đại công chúa biến sắc, Thất Thất có thể hiểu được, rõ ràng là sợ hoa rơi xuống Doãn Trường Ninh cái nhà này, Doãn phi kia biến sắc
mặt, Thất Thất không quá hiểu được, Doãn Trường Ninh lại nói:“Thật sự là câu thoại nhàm chán!”


Bạch Viện kia cũng không quá so đo nói:“Làm sao sứ giả cầu hôn đều đã đến Thượng Dần, Hâm vương thế nhưng còn không biết việc này?”

Doãn Trường Ninh nghe xong nói:“Bổn vương nếu đã nhàn rỗi ở nhà, sớm
không còn quản việc trong triều, hoa này muốn rơi nhà ai thì rơi nhà ấy, tuy nhiên bổn vương cho rằng nếu Đại Chu thật sự đáp ứng chuyện hòa
thân này, từ nay về sau không hề động can qua, Tô Tử Nho kia tuy là con
hổ bệnh, nhưng cũng là con hổ, dưỡng hổ thành hoạn, cũng không nói dưỡng hổ bệnh sẽ không thành hoạn, ai động tâm tư thúc đẩy việc này, cho
rằng từ nay về sau thiên hạ có thể thái bình, vậy hắn liền thật là gian
thần lầm quốc lớn nhất Đại Chu!”

Bạch Viện nghe xong sắc mặt phát lạnh nói:“Hâm vương, ngươi thật đúng là đủ làm càn, việc này Hoàng Thượng, thái tử đều cực lực chủ trương,
sao cho ngươi nhiều chuyện!”

Doãn Trường Ninh cười nói:“Biết thái tử cùng Vận vương là một lòng,
đồng lòng hiệp lực muốn đem Đại Chu thống trị tốt, nhưng là gian thần
giữa đường che mắt thái tử cùng Vận vương, tuy nhiên, hôm nay cùng ái
phi và vợ chồng Vận vương tụ họp là chuyện cao hứng, không nói quốc sự,
không nói quốc sự!”

Bạch Viện vốn cực kỳ có tâm kích thích Doãn Trường Ninh, nhưng Doãn
Trường Ninh cũng không bàn lại quốc sự, hắn không thể có vẻ không hàm
dưỡng dây dưa mãi chuyện này, vì thế hát hay múa giỏi lại lần nữa phóng
túng lên.


Thất Thất vừa nghe không xuất chiến, tâm tình nhất thời rơi xuống
điểm băng, Đại Chu quốc này nguyên tưởng rằng là cái cường quốc, binh
nhiều tướng mạnh, đánh Đại Kỳ kia là chuyện nhỏ nhặt, ai biết giống nhau cũng có hùng nhân, Tô Tử Nho cũng đã đồng ý đưa muội tử ruột hắn sủng
nịch như vậy đến hòa thân, rõ ràng là lòng muông dạ thú, làm sao không
để cho người ta nhìn ra, nguyên nghĩ đến Đại Kỳ quốc kia đánh không
thắng Đại Chu quốc là vì phụ hoàng,“Mẹ cả” của mình là đồ ăn hại, hiển
nhiên Đại Chu quốc này kẻ ăn hại cũng không thiếu, ít nhất Bạch Viện
trước mắt chính là kẻ ăn hại thứ nhất, nghe lời nói của Doãn Trường Ninh tên kia, rõ ràng Bạch Viện này cực kỳ tán thành hòa thân, Thất Thất
thấy thế nào cũng cảm thấy mình lúc trước làm sao có thể cảm thấy Bạch
Viện tên này bề ngoài đẹp mặt, rõ ràng là lớn lên mang theo bộ mặt theo
địch bán nước!

Nghĩ đến đây, Thất Thất chợt nghĩ đến mình là người Đại Kỳ quốc, vậy
hành động việc làm của mình hiện giờ có tính cũng là đi theo địch bán
nước hay không?

Rượu qua ba tuần, đại công chúa kia cùng Doãn phi mệt mỏi, bởi vì
trang điểm đậm lại đổ mồ hôi không ít, lui xuống đi nghỉ ngơi, chỉ còn
lại Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện, Thất Thất rốt cuộc cảm thấy thoải
mái một ít, mà hai chủ tử này cũng ước chừng uống có chút nhiều, đều có
chút quần áo không chỉnh tề mà nói hươu nói vượn, mãi đến đem Thất Thất
cũng những người hầu hạ này bận rộn đến hỏng mất, đặc biệt Doãn Trường
Ninh cư nhiên ói ra, còn không thể uống canh tỉnh rượu Bạch Viện đã
chuẩn bị tốt, cứng rắn để cho Thất Thất đi phòng bếp nấu chút trà tỉnh
rượu đến cho hắn, Thất Thất vốn đã đứng không kiên nhẫn, nhìn Phương
Trân Châu liếc mắt một cái, liền cao hứng phấn chấn theo một nha đầu đi
phòng bếp Vận vương phủ.

Rời khỏi đình, Thất Thất không khỏi càng thêm thoải mái, lòng bàn

chân có phần nổi gió theo tiểu nha đầu kia đi tới, đến phòng bếp, làm
trà tỉnh rượu mà Doãn Trường Ninh muốn, Thất Thất bưng bước đi, đi ra
mới phát hiện đã quên kêu tiểu nha đầu kia, Thất Thất tìm không ra đường vội đi trở về, lại làm sao cũng không quay về được, gấp đến độ nàng đầu đầy mồ hôi.

Bưng trà, Thất Thất chung quanh tán loạn một trận quyết định tìm một
người hỏi đường một chút, cố tình trời tối hay không biết là Thất Thất
ánh mắt không tốt, vòng vo một hồi cũng không gặp phải một ai, Thất Thất thấy đi loạn cũng không phải phương pháp, tìm chỗ ngồi xuống, đợi cho
có người ngang qua, vội hỏi phương hướng một câu mò đến đình kia, mắt
thấy nóc đình ở trước mắt, Thất Thất không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại
nghe có người nói:“Tiểu Dĩnh, Bạch Viện kia đối với ngươi được không?”

Thất Thất vừa nghe thanh âm kia rõ ràng là Doãn Trường Ninh, vừa vặn
mình đứng ở cạnh một gốc cây đại thụ, nàng vội cẩn thận thăm dò nhìn,
cũng may ánh trăng không tệ, đèn lồng đỏ dường như không tốn tiền chỗ
nào cũng có treo, cho nên Thất Thất thấy được cư nhiên là Doãn Trường
Ninh cùng Doãn phi kia đứng ở bên bờ nước.

Doãn phi kia nghe xong lập tức rơi lệ đầy mặt nói:“Tam ca, Vận vương
phủ này, ta một ngày cũng không muốn ở, ngươi nói cùng phụ thân đi, để
cho ta về nhà đi!”

Doãn Trường Ninh thở dài nói:“Tiểu Dĩnh lại nói bừa, đều lập gia
đình, sao còn nói chuyện không có chừng mực như vậy, gả cho người lại
đi về nhà, vậy tính là cái gì?”

Doãn phi khóc ghê gớm hơn, Doãn Trường Ninh chỉ phải vươn tay nhẹ
nhàng vỗ vỗ Doãn phi, Thất Thất trong lòng buồn bực, Doãn phi này xưng
hô Doãn Trường Ninh là “Tam ca”, nhưng xem cử chỉ hai người rõ ràng lại
vô cùng thân thiết không giống huynh muội!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận