Yên Chi Trảm

Đại công chúa nhân tiện nói:“Bản cung quần áo không chỉnh tề, lại chưa trang điểm làm thế nào gặp người?”

Doãn Trường Ninh thằng nhãi kia lại nói khéo như rót mật:“Diện mạo ái phi làm sao còn phải trang điểm, trang điểm chỉ sợ Vận vương phi càng
không chỗ dung thân!”

Thất Thất nghe xong thật sự là mắc ói, không biết Doãn Trường Ninh
thằng nhãi này nguyên lai là như vậy, hai người liếc mắt đưa tình một
phen, “Ái phi” kia vẫn đi trang điểm làm dáng, Doãn Trường Ninh quay đầu nhìn đến Thất Thất, Thất Thất nhanh chóng cúi đầu, bạc trong tay lại bị nàng túm đến một tay mồ hôi.

Đại công chúa kia không biết làm cái mưu mô gì, ở bên trong lăn qua
lăn lại chừng nửa ngày, mới rốt cục chói lọi đi ra, Thất Thất lén cho
rằng chẳng bằng không lăn qua lăn lại còn dễ thương, nhưng mà Doãn
Trường Ninh tên kia lại tán dương không dứt, khen là người trên trời
không có, dưới đất có một.

Xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, vì thế Doãn Trường Ninh liền cùng đại công chúa ra khỏi phòng.

Thất Thất làm thị tì duy nhất của Doãn Trường Ninh, tự nhiên cũng đi
theo hầu hạ, Doãn Trường Ninh đỡ đại công chúa lên xe ngựa, lại lên một
chiếc xe ngựa khác ở phía trước, Thất Thất vội đi theo qua, Doãn Trường
Ninh vừa lên xe, Thất Thất do dự một chút, cảm thấy có đại công chúa
mình vẫn là đi bộ theo có vẻ tốt, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Nói xấu bổn vương như thế nào, giờ ngay cả xe cũng không dám lên!”

Thất Thất đang do dự có cần phí sức đi bộ hay không, vừa nghe lời
Doãn Trường Ninh nói, liền muốn chết thì chết một lần, vì thế vội giẫm
bàn đạp leo lên xe ngựa.


Doãn Trường Ninh thấy khóe miệng mang cười, Thất Thất cẩn thận ngồi ở phía sau Doãn Trường Ninh, nghĩ đến không cần đi bộ, không hiểu sao
thoải mái lên, Doãn Trường Ninh bỗng nhiên duỗi tay ra bắt được tay Thất Thất, Thất Thất vội thu trở về, Doãn Trường Ninh hừ một tiếng
nói:“Buông tay ra!”

Thất Thất luyến tiếc thỏi bạc trong tay kia sống chết không buông
tay, Doãn Trường Ninh cứng rắn lấy tay cạy mở ra tay nàng, lấy bạc ra
cười khẩy nói:“Nói đi, nói xấu bổn vương bao nhiêu để đổi lấy!”

Thất Thất thoáng cái nhào lại đây, Doãn Trường Ninh đưa tay vừa nhấc, Thất Thất không cướp được bạc, oán hận nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn
Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Thật sự là phụ nữ không có đức hạnh, chỉ
bằng chút bạc như vậy liền mua được ngươi!”

Thất Thất trong lòng hừ một tiếng: Bán ngươi, người ta không ra bạc, ta cũng sẽ bán!

Doãn Trường Ninh duỗi tay ra đem thỏi bạc kia niết dẹp, lại vận khí
một cái, khi Thất Thất nhìn lại tay Doãn Trường Ninh mở ra, trên bàn tay tất cả đều là bột bạc, Thất Thất vừa sợ vừa tức, sợ là Doãn Trường
Ninh thằng nhãi này lực tay lớn như vậy, tức là thỏi bạc kia cứ như vậy
không còn, thấy Doãn Trường Ninh vươn tay đem bột bạc đổ ra ngoài xe,
Thất Thất bỗng nhào qua bắt lấy cái tay kia, nhưng so khí lực, Thất Thất tự thẹn không bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bột bạc từ trong tay Doãn
Trường Ninh cuồn cuộn bay ra ngoài!

Doãn Trường Ninh vừa ném bột bạc, vươn tay đem Thất Thất từ cạnh cửa
xe xách trở về vị trí, Thất Thất oán hận nhìn hắn nói:“Đưa ta bạc!”


Doãn Trường Ninh đem tay đặt ở bên môi làm một tiếng “Xuỵt” sau đó tà tà cười nói:“Tiểu hắc nô, lớn tiếng như vậy ở bên ngoài đều nghe được
nha!”

Thất Thất vừa nghe tức giận đến đặt mông ngồi ở trên bảng xe, Doãn
Trường Ninh lại hỏi:“Nói những gì đã bán bổn vương đổi lấy một thỏi bạc
như vậy?”

Thất Thất hừ một tiếng mới nói:“Nô tỳ nói cho đại công chúa, Vương
gia đặc biệt thích cô nương trong ‘Bách hoa lâu’, mỗi đêm đều phải tìm
bảy tám người đến hầu hạ, còn nói Vương gia có thật nhiều hồng nhan tri
kỷ, Thanh Thường ‘Bách hoa lâu’, Thiên Hương công chúa Đại Kỳ quốc….”

Doãn Trường Ninh nghe xong vươn tay ngăn chận môi Thất Thất nói:“Đem
Thiên Hương công chúa cùng danh kỹ ‘Bách hoa lâu’ đánh đồng, ngươi thật đúng là làm bẩn tên tuổi của nàng!”

Thất Thất trong lòng nghĩ: Tiểu cô nãi nãi chính là muốn dơ bẩn tên
tuổi của nàng, không chỉ muốn dơ bẩn tên tuổi, còn muốn đem nàng cũng
cho đi vào trong “Bách hoa lâu”, ngươi có thể làm gì?

Doãn Trường Ninh nói xong nhìn Thất Thất, sau đó thu hồi tay. Thất
Thất không có dọa dẫm được Doãn Trường Ninh lại đau lòng thỏi bạc kia
của nàng.

Xe ngựa ở bên ngoài vương phủ quẹo vài cái, liền quẹo vào một tòa phủ đệ khác, Thất Thất mới nhớ tới Vận vương phủ này cách tướng quân phủ kỳ thật cũng không xa, chỉ là mình không từng tới qua, nhất thời không nhớ đến, trong lòng mãi hối hận mình ngồi xe ngựa này, vạn nhất để cho
người phụ nữ tâm đố kị rất nặng kia tóm được nhược điểm, sau này có thể

chỉnh lý mình, đang lúc hối hận lại nghe Doãn Trường Ninh tà tà cười
nói:“Sẽ không phải là lo lắng cho tương lai của mình đi!”

Thất Thất thực bội phục Doãn Trường Ninh tên kia, có khi giống y như
thần, lại nghe Doãn Trường Ninh khẽ cười một tiếng nói:“Bằng bộ dáng này của ngươi, tỉnh lại đi!”

Thất Thất còn không kịp làm cái phản ứng gì, xe ngựa đã dừng lại, chỉ nghe người báo:“Vương gia, đến Vận vương phủ!”

Doãn Trường Ninh nhấc chân xuống xe, Thất Thất mới nghĩ đến Doãn
Trường Ninh tên kia tuy nói chuyện có chút ác độc, nhưng thật là ăn ngay nói thẳng, chỉ bằng bộ mặt này, đại công chúa kia ước chừng ăn dấm chua ai cũng sẽ không nghĩ đến ăn dấm chua của mình, mặc dù cực kỳ giận lời
nói của Doãn Trường Ninh, nhưng lại không thể không thừa nhận nói rất
đúng, trong khoảng thời gian ngắn, lại bi thương trở lại: Có cô gái nào
không yêu thích dung nhan của chính mình?

Chợt nghe Doãn Trường Ninh kêu lên:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi không đi xuống dưới hầu hạ, còn ở trong xe cọ xát cái gì?”

Thất Thất vội nhảy xuống xe ngựa, đã thấy vợ chồng Bạch Viện đã đi
ra, Thất Thất mới biết được lần luận điệu hoang đường lúc trước mình ở
“Bách hoa lâu” nói kia có bao nhiêu buồn cười, Vận vương phi kia cũng là cái thiên kiều bá mị, bộ dáng từ xa còn trên cả tiểu mỹ nhân đại công
chúa, còn chưa đến gần đã có một luồng mùi hương xạ lan, đừng nói đàn
ông, cả mình nghe đều mềm, thật không biết Bạch Viện tiểu tử kia làm sao mà sống ở trong phúc mà không biết phúc, bày đặt một đại mỹ nhân như
thế mà không yêu thương có thừa, còn cả ngày tỏ ra khó chịu cái gì đâu!

Thất Thất là nô tài, chỉ lo quỳ xuống đất, dù sao bên kia đều là nàng quỳ, quỳ khẳng định không xảy ra sai lầm, nhìn bốn người tự hành lễ,
Thất Thất hoa cả mắt, một hồi lâu mới thấy bốn người đem một bộ lễ nghi
phiền phức kia sắp xếp xong, có người phân phó “Đứng lên”, nàng vội đứng lên đi hướng vào trong, đi được một cước dẫm vào trên người một cô gái
mặt cung trang, nàng kia đau đến “Ưm” một tiếng, Thất Thất gấp đến độ
thu hồi chân mới nhìn rõ là Y Phương, vội muốn nhận lỗi, đã thấy Y
Phương kia cực kỳ hèn mọn nhìn nàng một cái liền phất tay áo mà qua,

Thất Thất trong lòng tức giận: Luận thân phận Y Phương người cùng Tô
Thất Thất ta giống nhau đều là nô tài, ngươi hầu hạ đại công chúa, ta
hầu hạ Vương gia, rốt cuộc chỗ nào thấp hơn ngươi một bậc, dựa vào cái
gì mắt chó thấy người thấp!

Thất Thất tức giận nghĩ xong, vội vàng đuổi theo chủ tử duy nhất mình có chút trông cậy vào, cúi đầu khom lưng đi hầu hạ.

Đi vào một chỗ lương đình, Thất Thất không chỉ cảm khái người có tiền này thật là biết hưởng thụ, bố trí chỗ kia có núi có nước, gió nhẹ vừa
thổi qua, một thân mồ hôi thúi đều tự nhiên mát mẻ, Thất Thất nghĩ mình
thời điểm nào đó cũng kiếm bạc nhiều hơn, tương lai cũng làm một chỗ
tượng như cảnh giới thần tiên vậy, sung sướng hưởng thụ một phen, mới
không uổng công làm phàm nhân một đời!

Hai Vương gia thì không cần nói, rất nhiều thời điểm Thất Thất nghe
không hiểu được bọn họ bàn luận, đại công chúa cùng Doãn phi kia đối
thoại cũng làm cho Thất Thất có rất nhiều chỗ nghe không rõ, ngay cả
nói nữ giới dùng hương gì, bôi cái loại nào, hai người giống như hạ bút
thành văn, trách không được trên người cả hai đều thơm ngào ngạt, Thất
Thất mới biết được mình thật là uổng công một kiếp làm người, đồng dạng
là nữ giới, sao còn có khác biệt lớn như vậy.

Thất Thất lén cho rằng Doãn phi kia rõ ràng làm dáng hơn một ít so
với đại công chúa, ước chừng biết hôm nay những người này đều mặc màu
sắc rực rỡ, cho nên ăn mặc cực kỳ trắng trong thuần khiết, nhưng tuyệt
đối không qua loa, hình thêu trên áo kia rõ ràng là đều xuất từ tay danh gia, hơn nữa vừa đúng tôn lên thân eo nhỏ mềm mại mảnh khảnh của nàng,
có vẻ cực kỳ điềm đạm đáng yêu; Nhưng làm người lại là đại công chúa
chiếm ưu thế, luôn ý cười trong suốt, không giống như Doãn phi hơi một
tí là không nể mặt, vẻ mặt mất hứng, tất cả mọi người đều biết nàng
giận, tức, trong lòng không thoải mái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui