Yên Chi Trảm

Hiển nhiên đại công chúa dẫn theo không ít người cùng vật, Thất Thất
biết làm thế nào cũng không tới phiên mình hầu hạ, không hiểu sao trong
lòng đau xót, chậm rãi hướng về phía căn phòng nhỏ của mình đi đến!

Lúc đi ngang qua thư phòng Doãn Trường Ninh, thấy nơi đó đèn sáng,
Thất Thất có chút tò mò, lúc này ai sẽ ở trong thư phòng Doãn Trường
Ninh, vì thế cẩn thận đẩy cửa ra đi vào, đã thấy Doãn Trường Ninh ngồi
ngay ngắn ở dưới đèn cùng Quản Phong nói cái gì đó, ước chừng nghe được
động tĩnh bỗng đem ánh mắt chuyển hướng Thất Thất, Thất Thất hoảng sợ
tới mức tim đập mạnh, trong lòng không hiểu sao nhẹ lại, có chút cà lăm
nói:“Vương gia… Nô tỳ ngang qua thư phòng ngài, thấy có đèn, nghĩ đã
quên tắt đèn, cho nên….”

Doãn Trường Ninh thấy là Thất Thất sắc mặt khó chịu mới tốt chút,
xoay người qua Quản Phong nói:“Là ai trực đêm, vô dụng như vậy, ngay cả
tiện nô này đều đi vào được, đổi thành người khác còn không xảy ra
chuyện sao?”

Quản Phong vội vàng trả lời:“Vâng, Vương gia là thuộc hạ sơ sót, không an bài nhân thủ tốt, xin Vương gia trách phạt!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Quản Phong ngươi làm quan cũng
không phải ngày một ngày hai, làm sao có thể sơ suất như vậy, phạt ngươi một năm lương bổng!”

Quản Phong vội vàng lên tiếng:“Tạ Vương gia!”

Thất Thất không nghĩ tới mình vừa cẩn thận quẹo vào thư phòng, đã
khiến cho Quản Phong đánh mất một năm lương bổng, đối với việc Quản

Phong bị phạt, nàng ủng hộ tự đáy lòng, tán dương tự đáy lòng, thoải mái tự đáy lòng, thật muốn chân thành ca ngợi Doãn Trường Ninh một hồi,
nhưng từ ngữ trong bụng Thất Thất thật sự bần cùng, sao cũng tìm không
ra từ ngữ tốt để khen ngợi Doãn Trường Ninh thánh minh!

Quản Phong cúi đầu, đối với cách làm của Doãn Trường Ninh trong lòng
không quá có thể tiếp thu, vừa rồi nhìn Thất Thất kinh sợ kéo cái đầu,
nắm bắt cây quạt, lén lút từ bên tường mò về hướng bên này, Doãn Trường
Ninh cư nhiên phân phó hắn đem vài hộ vệ ở trước cửa toàn bộ rút, sau đó Thất Thất liền mò mẫm tiến vào, Quản Phong nhịn không được ngẩng đầu
nhìn Thất Thất rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn chủ tử này của hắn: Đen, như
trước đen, mắt ti hí, chỉ cái mũi coi như thẳng, miệng nếu như không mãi lẩm bẩm, không yên mà cứ đóng đóng mở mở, cũng coi như qua được, cho dù tất cả đều qua được, xứng với màu da kia, nhìn làm sao đều vẫn là xấu!

Thất Thất không vơ vét được từ ngữ để ca ngợi Doãn Trường Ninh, nhân
tiện nói:“Tướng quân gia, nô tỳ… Nô tỳ sẽ không cằn nhằn quấy nhiễu
Vương gia!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng, vốn định giữ lại, lại không mở được
miệng này, Quản Phong cho tới bây giờ lạnh mặt lạnh giọng sẽ không giúp
hắn giữ người, Doãn Trường Ninh chỉ có thể nhìn Thất Thất chuồn ra khỏi
thư phòng.

Thất Thất nhanh như chớp quay trở về phòng nhỏ của mình, thật sự là
vừa buồn vừa nóng lại không thoải mái, nàng mở ra cửa sổ, thông không
khí, không biết vì sao Doãn Trường Ninh không có cùng đại công chúa
chung phòng, nàng thoải mái ở trong bụng, so với này ngày nóng nực này
ăn nước đá còn thoải mái hơn.

Đêm hôm qua ngủ rất thoải mái, gian phòng này vô luận thế nào cũng

không thể so với gian phòng kia của Doãn Trường Ninh, Thất Thất nhất
thời cũng ngủ không được, liền ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người, Thất Thất
lơ đãng phát hiện phòng này của nàng cách thư phòng Doãn Trường Ninh rất gần, thấy phòng Doãn Trường Ninh vẫn sáng ánh nến, cũng không hận Doãn
Trường Ninh như trước kia vậy.

Thất Thất không biết là ngủ như thế nào, bò trên bệ cửa sổ cứ như vậy mà ngủ, khi tỉnh lại, trên người khoác một kiện quần áo, mang theo mùi
đàn hương nhàn nhạt, Thất Thất vừa thấy chế tác kia chỉ biết không phải
quần áo của mình, nhưng ngủ ngoài gió như vậy, đầu có vài phần đau, kéo
xuống quần áo, Thất Thất nhìn làm sao cũng giống như áo khoác của Doãn
Trường Ninh, Thất Thất cầm áo khoác ngẩn người một lúc, Lưu quản sự đã
cười meo meo đi tới nói:“Tiểu Lăng cô nương, đại công chúa gọi ngươi đi
qua hỏi chuyện!”

Thất Thất vừa nghe, lại khẩn trương lên, cái đại công chúa kia dường
như cực kỳ hiền hoà, nhưng bằng cảm giác của Thất Thất lại thấy không
thuộc loại người lương thiện, vì thế Thất Thất cũng không dám mang cây
quạt tượng trưng cho thân phận mình này, thành thành thật thật đi theo
Lưu quản sự.

Theo Lưu quản sự đi vào chỗ đại công chúa ở, Thất Thất mới phát hiện, chỗ ngủ của đại công chúa cư nhiên không phải tẩm điện của Doãn Trường
Ninh, tuy có một chút ngạc nhiên nho nhỏ như vậy, ấn theo Trân đại nương tử nói, Hâm vương cùng Vương phi cực kỳ ân ái, làm sao thứ ân ái này
luôn luôn có chút nằm ngoài phạm vi cái loại ân ái bản thân nhận định,
tuy nhiên đây toàn là người có tiền có thế, Thất Thất nghĩ cùng bản thân mình và mấy nhà tầm thường hẳn là có chút không khớp đi!

Đi vào đại điện, trong điện còn không có người, Lưu quản sự ý bảo
Thất Thất quỳ xuống, Thất Thất ngày hôm qua đã nhìn ra đại công chúa kia là người sang trọng, trừ bỏ ăn mặc chi tiêu, bao gồm lễ nghi này cũng

là cực kỳ chú ý, vì thế thành thành thật thật quỳ xuống, ước chừng đợi
nửa nén hương, mới nghe được tiếng vang của ngọc bội, sau đó có hương
khí đánh úp tới, sau đó lại có người ở phía trước ngồi vào chỗ của mình, ước chừng là bưng trà linh tinh lại giày vò một chút, Thất Thất mới
nghe đại công chúa kia ôn hòa nói:“Phía dưới quỳ là Tôn Tiểu Lăng?”

Lưu quản sự cũng vội quỳ xuống nói:“Hồi bẩm đại công chúa, nô tỳ này đúng là Tôn Tiểu Lăng!”

Đại công chúa nhân tiện nói:“Ngẩng đầu lên đáp lời!”

Thất Thất liền ngẩng đầu, thấy đại công chúa kia hôm nay mặc một kiện xiêm y ở nhà nguyệt sắc, thiếu đi uy nghiêm, hơn vài phần dịu dàng,
quyến rũ, đại công chúa kia tỉ mỉ nhìn Thất Thất một hồi mới buông chén
trà trong tay đưa cho Y Phương nói:“Tôn Tiểu Lăng, lời bản cung hôm nay
hỏi ngươi, ngươi cần phải trả lời đúng sự thật, nếu có nửa phần nói bậy, cẩn thận bản cung vả miệng ngươi!”

Thất Thất vội nói:“Nô tỳ không dám, nô tỳ nếu có nửa câu không thật xin đại công chúa xử trí!”

Đại công chúa kia mới gật gật nói:“Vương gia ở Đồng thành đều là ngươi ở hầu hạ?”

Hỏi lời này Thất Thất có phần ướt đẫm mồ hôi, Doãn Trường Ninh ở Đồng thành, thời gian nàng hầu hạ tính ra không đến hai tháng, nhưng miệng
vẫn trả lời:“Là nô tỳ hầu hạ Vương gia!”

Đại công chúa lại nói:“Vương gia ngày thường thích cùng người nào kết giao?”

Thất Thất vừa nghe càng chảy mồ hôi, vì thế túm cổ họng nói:“Vương
gia kết giao người cũng không nhiều, chỉ thích cùng Vận vương gia uống
rượu!”

Đại công chúa liền nói:“Vậy bình thường trong phòng Vương gia có cô nương nào hầu hạ!”

Thất Thất vừa nghe mới biết được đại công chúa nói hai câu vô nghĩa
như vậy, sợ đây mới là chính yếu, vì thế nói:“Vương gia có vẻ tự hạn

chế, trong phòng cũng ít có cô nương hầu hạ, phần nhiều thích viết chữ
chơi cờ!”

Đại công chúa nghe xong sắc mặt càng thêm hoà nhã, Thất Thất vừa thấy lại để cho mình đoán đúng rồi, đại công chúa này hiển nhiên là một phụ
nữ dấm chua rất nặng!

Thất Thất thấy đại công chúa kia hướng về phía Y Phương nhướng miệng, Y Phương liền từ trong tay áo đưa một phong bạc cho Thất Thất, áng
chừng phân lượng, Thất Thất nghĩ cũng chỉ trên dưới 5 lượng, mình trả
lời làm sao có điểm nào thua kém Lưu quản sự kia, tại sao ban thưởng có
khác biệt như vậy, tuy nhiên có còn hơn không, vì thế cũng càng thêm
kính cẩn nghe theo mà trả lời, đại công chúa thấy cực kỳ vừa lòng
nói:“Tiểu Lăng là nô bộc của Vương gia, cũng không phải là người ngoài, nếu về sau đều biết đem Vương gia yêu thích nói cho bản cung, bản cung
sẽ có trọng thưởng!”

Thất Thất thực hận không thể lập tức nói:“Ngươi còn muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi!”

Đại công chúa thấy Thất Thất gật đầu mạnh một cái, liền cười nói:“Thật sự là một người thông minh!”

Thất Thất còn chưa đáp lời, lại nghe có người báo:“Hâm vương giá lâm!”

Không bao lâu Doãn Trường Ninh tên kia đã sải bước đi đến, đại công
chúa cùng Doãn Trường Ninh đều mặt mang theo tươi cười ôn hòa, hai bên
khách sáo nói quen thuộc không quen thuộc các loại, lại hỏi han ân cần
lẫn nhau một phen, Thất Thất mới nghe Doãn Trường Ninh nói:“Vận vương
biết ái phi đến Đồng thành, đêm hôm nay thiết yến khoản đãi, bổn vương
đã nhận lời Vận vương!”

Đại công chúa điểm nhẹ trán nói:“Bản cung đã lâu không gặp vương
huynh, thật là tưởng niệm, hôm nay nhìn thấy thật sự chuyện mừng rỡ!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Vậy ái phi xin mời đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận