Khi Thất Thất tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường lớn của Doãn Trường Ninh, thoải mái mà bày cái chữ đại ở trên mặt, hồi tưởng lại là
phòng ngủ của Doãn Trường Ninh, Thất Thất vội có chút thu liễm thu hồi
tay chân, cẩn thận muốn cong người đứng dậy, mới phát hiện trong phòng
không có người, Thất Thất ngủ vô cùng tốt vội từ trên giường ngồi lên,
nhẹ tay nhẹ chân xốc lên sa trướng, quả nhiên thấy trong phòng không có
ai, Thất Thất rón ra rón rén xuống giường, vừa mới chuẩn bị chuồn ra
khỏi phòng, phát hiện ở trên thân vẫn như trước là chiếc áo ngủ màu tím
cổ áo có chút thấp kia, Thất Thất thấy bên ngoài sắc trời sáng tỏ, cứ
như vậy đi ra ngoài, vẫn có chút khiến cho người ta xấu hổ, trước kia
mình cũng từng mặc áo ngủ, mỗ mỗ ở Ô Y Hạng tìm thợ may người ta làm,
nhưng làm sao cũng như loại cổ áo thấp này, đều là che thật nghiêm kín.
Thất Thất hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, rốt cục thấy một chiếc áo choàng màu trắng viền cạnh tơ vàng gác ở bên giường, nguyên tưởng
rằng đó là quần áo của Doãn Trường Ninh, nhưng thấy bảy chữ “Đồng Tiền
công tử, yêu chết bạc” kia, liền cảm thấy hẳn là Doãn Trường Ninh chuẩn
bị quần áo cho mình, vội kích động bổ nhào qua, cầm ở trong tay, xúc cảm thật khác biệt, mặc dù chất vải cùng áo ngủ trên người không giống,
nhưng quần áo tuyệt đối thoải mái, dưới áo tơ còn có một thân áo lót,
bên cạnh đặt một đôi giày màu đen, thúc phát ngọc hoàn.
Thất Thất vội vàng thay, quả nhiên là Doãn Trường Ninh chuẩn bị cho
mình, kích cỡ thật thích hợp, ngay cả giày cũng vừa vặn như vậy, Thất
Thất chưa từng mặc qua những thứ tốt như thế, quần áo kia mặc trên người thật sự thoải mái, trừ bỏ hút mồ hôi, còn tuyệt đối mát mẻ, cực kỳ
thích hợp với mình cứ luôn ra mồ hôi, sợ không cẩn thận mài rách hoặc
làm bẩn, ở trong phòng thích thú một trận bỗng nghĩ quần áo này là đại
cừu nhân Doãn Trường Ninh bố trí cho mình, Thất Thất vươn tay ở trên bàn lau chùi một phen, sau đó ở trên người chà tay một chút, nhưng bàn này
rất sạch sẽ, Thất Thất không chà được cái gì, vì thế cầm cây quạt, bước
chân đi ra giữa phòng soi người, lấy đất trong bồn hoa cọ cọ lên quần
áo, vừa thấy dơ bẩn, mới cảm thấy giải hận, vừa nhấc đầu lại thấy Doãn
Trường Ninh tên kia đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, Thất Thất cách
một khoảng cách cũng có thể cảm thấy ánh lửa trong mắt Doãn Trường Ninh!
Thất Thất vội cúi đầu, lại nhấc đầu, làm sao còn có tung tích tên Doãn Trường Ninh kia!
Thất Thất lại một lần nữa cúi đầu chuẩn bị chạy ra về phòng nhỏ của
mình, nhưng nghĩ đến phòng mình kia vừa nhỏ vừa buồn vừa nóng, phải ở
như thế nào, hiện tại mình tinh thần cực kỳ thoải mái hoàn toàn không
tất yếu trở về chịu cái tội kia.
Doãn Trường Ninh không có phân phó người đến kêu nàng đi hầu hạ, Thất Thất liền tính tìm một chỗ tránh nắng, còn chưa đi đến chỗ mình nghĩ,
nghênh diện lại đi tới một đội mỹ nhân, Thất Thất vội tránh ở sau một
cây to, đã thấy giữa nhóm mỹ nhân là bốn vú già khỏe mạnh nâng đầu cỗ
kiệu, lại nhìn mỹ nhân kia cư nhiên tất cả đều mặc cung trang, phía
trước bốn, phía sau bốn, mặt sau nữa đó là chút cung nhân lặt vặt.
Thất Thất sau đó thấy Lưu quản sự tè ra quần mà nghênh đón ở phía
trước, còn chưa tới đã dập đầu: Hạ quan cung nghênh đại công chúa!
Thất Thất ở “Bách hoa lâu” đã tăng thêm kiến thức, biết đại công chúa này cũng chính là Hâm vương phi chính quy, Lưu quản sự đầu còn chưa dập xong lại nghe đại công chúa kia mềm lời nói nhỏ:“Đứng lên đi!”
Lưu quản sự liền đi lên, đứng ở một bên, đại công chúa kia lại mở miệng hỏi:“Ngươi là quản sự nơi này!”
Lưu quản sự thiếu chút nữa lại quỳ xuống, vội dừng thế nói:“Hạ quan là quản sự nơi này, hạ quan họ Lưu!”
Đại công chúa ừ một tiếng mới nói:“Lưu quản sự, làm thế nào bản cung đi tới khắp nơi đều gặp cỏ dại?”
Lưu quản sự nghẹn lời một chút vội quỳ xuống nói:“Công chúa tha mạng, hạ quan tận tâm muốn quản lý tướng quân phủ, chỉ là nhân thủ thật sự
thiếu!”
Kia đại công chúa “Xì” một tiếng cười nói:“Lưu quản sự, đứng lên đi, biết ngươi tận tâm, chỉ là nhân thủ thiếu!”
Lưu quản sự dùng tay áo lau mồ hôi, vội đi lên, Thất Thất nghe xong,
cảm thấy đại công chúa này rất hòa ái dễ gần, nghe công chúa kia lại nhẹ lời nhỏ giọng:“Lưu quản sự, bản cung không ở Đồng thành, Vương gia có
chút thị cơ thiếp thân, nha đầu hầu nào hạ hay không?”
Lưu quản sự vội nói:“Vương gia lần này Nam hạ Đồng thành, không có
mang tỳ nữ, chỉ có Vận vương đưa hai tì cơ cùng một hắc nô chăm sóc ăn
ở!”
Đại công chúa trầm ngâm một tiếng nói:“Vương gia có ở trong phủ!”
Lưu quản sự vội nói:“Vương gia sáng sớm liền ra cửa, trong chốc lát này còn chưa về đâu!”
Thất Thất nghe xong có chút kinh ngạc, mình rõ ràng không lâu trước
còn thấy Doãn Trường Ninh, Lưu quản sự này nói Doãn Trường Ninh ra ngoài chưa về là hắn không biết Doãn Trường Ninh đi về hay là cố ý? Đại công chúa nghe xong ừ một tiếng mới nói:“Lưu quản sự vất vả, Y Phương, ban
thưởng!”
Lưu quản sự vừa nghe chỉ trả lời hai câu như vậy còn có ban thưởng,
đôi mắt nhỏ cười đến hí lên, một nha đầu đứng phía trước đã đem thứ gì
đó phong kín đưa cho Lưu quản sự, y theo Thất Thất giám định đối với
tiền bạc, một phong bao kia sợ ước chừng khoảng năm mươi lượng bạc, Thất Thất hâm mộ chảy nước miếng ròng ròng, mấy câu nói đó chính mình cũng
sẽ biết trả lời nha, sao đại công chúa kia lại không hỏi mình chứ, vì
thế Lưu quản sự được bạc kia thắt lưng cúi càng thấp, thanh âm cũng càng thêm lấy lòng:“Hạ quan đa tạ đại công chúa!”
Đại công chúa nhân tiện nói:“Lưu quản sự, đi xuống nghỉ ngơi đi, về
sau chuyện bản cung chưa được biết đến còn phải phiền toái Lưu quản sự
nhiều!”
Lưu quản sự vội nói:“Đại công chúa có cái gì chỉ cần phân phó, hạ
quan nhất định tri vô bất tường, tường vô bất tẫn nói cho đại công
chúa!” Nói xong còn cúi thắt lưng tự mình đưa đoàn người của đại công
chúa hướng đi về phía phòng Doãn Trường Ninh!
Thất Thất từ sau thân cây thong thả đi ra, nhìn bóng kiệu đại công
chúa đi xa, chợt nghĩ đến chiếc áo ngủ có phần hương diễm mình thuận tay ném ở trên giường Doãn Trường Ninh, không khỏi cả người nổi da gà, đại
công chúa phát hiện sao có thể tốt được, mình cùng Doãn Trường Ninh tên
kia tuy rằng cái gì cũng không có làm, nhưng thấy quần áo như vậy, người nào sẽ không ngờ vực vô căn cứ đây.
Thất Thất thế này mới phát hiện mình thức dậy thời gian đã muốn là
buổi chiều, không yên bất an vượt qua một buổi chiều, rốt cục chờ Lưu
quản sự tìm được nàng nói:“Tôn Tiểu Lăng, nhanh đi, nhanh đi, Vương gia
bảo ngươi đi qua hầu hạ!”
Thất Thất thu cây quạt vội chạy theo Lưu quản sự, trộm nhìn Lưu quản sự dẫn nàng chạy về phía phòng ăn kia.
Không yên bất an rảo bước tiến vào trong phòng ăn, lại nghe đại công
chúa nhẹ giọng nói nhỏ:“Bản cung nguyên còn có chút lo lắng Vương gia ở
Đồng thành bơ vơ, có một đôi người ngọc như vậy chăm sóc sinh hoạt, bản
cung an tâm!”
Thất Thất sau đó nghe được thanh âm Doãn Trường Ninh cũng ôn hòa như
thế nói:“Ái phi thật sự là quan tâm bổn vương, có ái phi săn sóc bổn
vương như vậy, bổn vương cảm thấy vinh hạnh sâu sắc!”
Sau cùng Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh cùng đại công chúa tay nắm
tay đứng ở trước một bàn rượu và thức ăn phong phú, đại công chúa kia
quả nhiên không hổ là tam cung hậu viện của Hoàng Thượng sinh ra, mặc dù mặt mày không bằng Thiên Tuyết, nhưng dạng tư sắc này cũng là trên trời khó tìm, nhất là màu da kia, hoàn toàn vô cùng mịn màng lại không quá
phần. Lại hướng về phía mặt đất ở phía trước hai người nhìn lại, đã thấy Thiến Hề cùng Phán Hề đoan chính quỳ gối ở nơi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...