Yên Chi Trảm

Doãn Trường Ninh cách mành nhìn Thất Thất ở trong nước chơi vui vẻ,
thật cảm thấy đây mới là bản tính Thất Thất, Thất Thất thân thể không
tốt, chơi sung sướng một hồi liền từ trong bồn đi ra.

Trong phòng tắm ánh sáng coi như không tệ, Doãn Trường Ninh đem phong cảnh trên người Thất Thất thấy rõ rõ ràng ràng, thật sự không tính là
cái dáng người tốt gì, bản thân mình lại huyết mạch phun trào, thật sự
là gặp quỷ.

Thất Thất đi ra bể tắm muốn đi lấy quần áo của mình, lại phát hiện
quần áo kia đã không còn, lập tức kích động lên, nếu không có quần áo,
chẳng lẽ Doãn Trường Ninh tên kia lại để cho mình đứng ở trong phòng
tắm, lần trước còn có một thân quần áo ướt sũng, lúc này đây lại là trần như nhộng, nếu ngày mai hắn cũng không cho mình quần áo, mình chẳng lẽ
trần trụi đi ra ngoài, Thất Thất thế này mới nóng nảy, vừa nhấc mắt lại
thấy Doãn Trường Ninh đứng ở cửa, đang từ trên xuống dưới đánh giá nàng, Thất Thất cũng huyết mạch phun trào lên, không chút suy nghĩ mở miệng
liền mắng:“Lưu manh!”

Doãn Trường Ninh vừa nghe hừ một tiếng nói:“Vậy bổn vương có thể đi rồi!”

Thất Thất vừa nghe nóng nảy kêu lên:“Trở về! Quần áo của nô tỳ, đem quần áo trả lại cho nô tỳ!”

Doãn Trường Ninh nghe xong lại hừ một tiếng nói:“Bổn vương cũng không nghĩ lại làm cái lưu manh gì, ngươi cũng chầm chậm ở lại đi!”

Thất Thất thật muốn chửi ầm lên, đem tổ tông mười tám đời Doãn Trường Ninh toàn bộ mắng máu chó phun đầu mới cảm thấy giải hận, nhưng giải
hận về giải hận, trước mắt lại gặp phải một vấn đề căn bản: Mình có phải thật sự sẽ trần thân mình ra khỏi phòng tắm hay không!

Tuy là Doãn Trường Ninh nói mình cái gì cũng không có như vậy, nhưng
trần trụi đi ra ngoài, Thất Thất vẫn không có dũng khí lớn như thế.


Doãn Trường Ninh nhìn các loại áo ngủ người ta đưa tới, tuy biết bộ
dáng kia của Thất Thất mặc cái gì cũng là một cái dạng, hắn suy nghĩ vẫn cảm thấy Thất Thất mặc màu tím dễ nhìn, chẳng quản màu tím tôn lên
làn da đen của Thất Thất nhất định là xấu càng thêm xấu, Doãn Trường
Ninh vẫn vươn tay cầm kia chiếc áo tím dạ quang kia, một lần nữa đi vào
phòng tắm, thấy Tô Thất Thất không kiêu ngạo như vừa rồi đứng ở cạnh
bồn, ngón tay chỉ xuống đất không biết đang vẽ cái bùa gì, vì thế ho nhẹ một tiếng, Thất Thất nghe được lập tức quay đầu, vừa thấy đến Doãn
Trường Ninh, lập tức vươn tay bảo vệ chỗ ngực cái gì cũng không có kia
của nàng kêu lên:“Là tướng quân gia!”

Doãn Trường Ninh nghe giọng nói kia đã muốn thu liễm rất nhiều, vì thế nhân tiện nói:“Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng là người khác!”

Đã ý thức được tình cảnh bất lợi của mình Thất Thất lập tức thay nụ
cười quyến rũ nói:“Đây là phòng tắm của tướng quân gia, người khác ai
dám tiến vào nha, tướng quân gia, nô tỳ đã tắm sạch sẽ, không hề thối
giống như trước kia vậy, xin tướng quân gia thưởng cho nô tỳ một kiện
quần áo!”

Doãn Trường Ninh nghe xong khóe miệng giương hướng lên trên, áo ngủ
vốn cầm ở trong tay lại không đưa qua nói:“Như vậy rất tốt, dù sao màu
da này, đi đến chỗ nào, người ta cũng sẽ không hoài nghi ngươi có mặc
quần áo hay không, còn tưởng rằng ngươi mặc gấm đen đó!”

Thất Thất vừa nghe Doãn Trường Ninh châm chọc nàng bề ngoài đen, vì
kiện quần áo trong tay Doãn Trường Ninh kia, Thất Thất quyết định nhịn,
ăn nói khép nép:“Tướng quân gia lại nói đùa, làn da này của nô tỳ nhiều
nhất xem như vải bố đen, nào dám cùng gấm vóc đánh đồng nha!”


Doãn Trường Ninh nghe xong mới đưa quần áo kia ném cho Thất Thất,
Thất Thất kích động vươn tay đi tiếp, lại quên mất bảo vệ thân thể, tiếp ở trong tay mới nhớ tới cái đại sự này, vội dùng quần áo che khuất thân thể cái gì cũng không có của mình, Doãn Trường Ninh hừ một tiếng,
chuyển lưng xoay người đi rồi!

Thất Thất mới luống cuống tay chân cầm quần áo mặc ở trên người, quần áo mặc lên, Thất Thất mới thở dài thật mạnh, chỉ không biết mặc vào
thân xiêm y này mình hẳn mình nên về phòng mình hay là đi phòng ngủ xa
hoa của Doãn Trường Ninh, hiển nhiên mặc quần áo như vậy về gian phòng
nhỏ của mình, căn phòng kia thực có chút… Có chút không xứng với thân
quần áo này, hơn nữa mặc áo ngủ như vậy đi qua chỗ có nhiều người như
thế, Thất Thất có chút không có thứ dũng khí kia, đi phòng ngủ Doãn
Trường Ninh, Thất Thất lại cảm thấy mình không xứng với cái giường xa
hoa kia của Doãn Trường Ninh.

Do do dự dự qua đi, Thất Thất mới quyết định vẫn nên đi phòng Doãn
Trường Ninh, mặc kệ như thế nào cũng phải vì thân quần áo Doãn Trường
Ninh ban cho này tỏ vẻ biết ơn một phen, tuy rằng đây không phải là một
bộ quần áo thích hợp mặc đi ra ngoài!

Còn chưa tiến vào phòng Doãn Trường Ninh, Thất Thất chợt nghe đến
tiếng cười khẽ, cẩn thận nhấc lên bức rèm che đi vào, đã thấy Doãn
Trường Ninh giương chân ngồi ở trên tháp, thân mình tựa vào trong gối
mềm, Phán Hề ở “Thủy nguyệt hiên” kia đang quỳ gối giữa hai chân Doãn
Trường Ninh đang vân vê chân cho hắn, chính là cái chỗ vân vê kia, Thất
Thất có phần hoài nghi có được tính là gốc bắp đùi hay không, Phán Hề

thấp đầu, khoảng cách cùng Doãn Trường Ninh cũng có vẻ gần, Phán Hề cùng Thiến Hề này dường như đều có vẻ vừa ý chỗ này, giống như bánh trái
thơm ngon, nhưng Thất Thất không vừa ý chỗ này, vừa thấy xoay người liền chuẩn bị mặc thân quần áo rêu rao này về chính gian phòng nhỏ của mình.

Thất Thất vừa quay người lại lại nghe đến Doãn Trường Ninh tên kia lười biếng nói:“Tiến vào!”

Thất Thất chỉ phải thu cước bộ rất kiên định, xoay người đi vào, có
ba phần hiên ngang lẫm liệt, có bảy phần phi thường khinh bỉ, vừa quỳ
xuống, Doãn Trường Ninh tên kia nhân tiện nói:“Phán Hề đi nghỉ ngơi đi,
nơi này có Tiểu Lăng được rồi!”

Phán Hề kia vừa nghe, ánh mắt liền đỏ, oán hận nhìn về phía Thất
Thất, ước chừng từ lúc nàng xuất đạo đến giờ, đây xem như là lần vũ nhục lớn nhất đi!

Nhưng có chuyện Thiến Hề bị lột da trước đó, Phán Hề trong lòng hận
chảy máu, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội hành lễ, Thất
Thất dám cược rằng: Miệng của Phán Hề tiểu tiện nhân kia nhất định đụng
phải chỗ này nọ của tên Doãn Trường Ninh!

Thất Thất từ trong lòng hy vọng cái đụng chạm này, chạm đến Doãn
Trường Ninh nhảy ra cảm giác, sau đó đem Phán Hề kia ném tới trên
giường, cứ như vậy như vậy mà gian dâm đi, chính mình liền có thể phong
phong cảnh cảnh mặc thân áo ngủ này về phòng mình ngủ ngon một trận.

Nhưng Thất Thất cực kỳ thất vọng nhìn Phán Hề đang hận nàng kia ra
khỏi phòng, mãi đến thanh âm thanh thúy của bức rèm che không còn, Thất
Thất mới xác định thật sự chỉ có mỗi mình ở trong phòng Doãn Trường
Ninh, vì thế đành phải thay một bộ sắc mặt lấy lòng đi lên trước
nói:“Tướng quân gia, nô tỳ đến hầu hạ ngài!”

Doãn Trường Ninh vừa thấy quả nhiên cái màu tím kia mang Tô Thất Thất tôn đến cái ấy mới kêu là xấu, khóe miệng kéo một chút mới nói:“Phán Hề vừa rồi xoa rất thoải mái, ngươi chiếu theo dạng như vậy xoa đi!”


Thất Thất vừa nghe bắt đầu ác độc chửi ở trong lòng: Nàng ta xoa
thoải mái, ngươi để cho nàng ta xoa rất tốt, tiểu cô nãi nãi cũng không
biết những chiêu thuật này của nàng!

Thất Thất ở trong lòng lục lọi bài mắng chửi kia hết mười lần, nhưng
trên mặt không thể không kéo vẻ tươi cười khó coi quỳ xuống, vươn tay
xoa xoa gần tiếp cận cái khúc chân nhỏ kia cho Doãn Trường Ninh, Doãn
Trường Ninh nhíu mày nói:“Lên trên một chút!”

Thất Thất chỉ phải bắt tay hướng lên trên vói một chút, Doãn Trường
Ninh lại nói:“Còn phải hướng lên trên, làm sao ngay cả hầu hạ người cũng tay chân vụng về như vậy!”

Thất Thất tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, duỗi tay ra để lại đến gốc đùi Doãn Trường Ninh, kết quả vói quá nhanh, một chút liền đụng
phải, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Thật sự là cái không phẩm hạnh gì
cả, bảo ngươi xoa chân, ngươi xoa đi đâu vậy, rất muốn, có phải hay
không?”

Thất Thất là rất muốn, rất muốn cầm một cây đao đem Doãn Trường Ninh
tên kia phế nó đi, nhưng miệng lại nói:“Tướng quân gia, nô tỳ quỳ có
phần không vững!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Lấy cớ!”

Thất Thất vừa buồn ngủ vừa mệt, thật sự không có tinh lực cùng Doãn
Trường Ninh đấu khẩu dài ngắn, xốc lại tinh thần xoa bắp đùi cho Doãn
Trường Ninh, Doãn Trường Ninh thấy trêu đùa được Thất Thất, trong lòng
cao hứng, lăn qua lăn lại hơn phân nửa đêm, hắn cũng rất mệt, vì thế
nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ tốt Thất Thất hầu hạ, vừa nhắm lại không bao lâu, cái gì đó lại bỗng rơi vào giữa háng, Doãn Trường Ninh trợn
mắt vừa thấy, nguyên lai là Thất Thất vừa mệt vừa buồn ngủ, trực tiếp
đem cái đầu nhỏ của nàng đặt ở mặt trên, đem nơi đó làm gối đầu, Doãn
Trường Ninh nhướng mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui