Rời xa đình, Thanh Thường rốt cục ngừng lại, Thất Thất liền hỏi:“Thanh Thường, tìm Đồng Tiền có chuyện gì?”
Thanh Thường do dự một chút mới nói:“Đồng Tiền, tỷ tỷ muốn cầu ngươi một chuyện!”
Thất Thất vừa nghe chuyện Thanh Thường muốn cầu xin mình đẹp giống
như họa, chỉ thiếu chút vỗ ngực liền nhận lời, nhưng vừa nghĩ, Thanh
Thường có thể cầu mình chuyện gì, có thể là chút chuyện rất khó làm hay
không, vì thế vội vàng sửa lời nói:“Thanh Thường tỷ tỷ, chỉ cần Đồng
Tiền có thể, tuyệt không sẽ không làm?”
Thanh Thường thở dài nói:“Đồng Tiền, tỷ tỷ là trong nhà phạm vào chuyện mới bị xử lý đến ‘Bách hoa lâu’ này!”
Thất Thất vừa nghe hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, y theo lời này của
Thanh Thường, Phương Trân Châu kia rõ ràng thật là gian tế, nếu cùng
quan gia Đại Chu không có liên hệ, làm sao có thể làm để cho nàng làm tú bà của những quan kỹ này, nhưng Thất Thất vẫn là có chút nhỏ nhen, trên mặt lại cực kỳ an phận nhìn Thanh Thường nói:“Tỷ tỷ, có cái gì muốn
nói, cứ nói!”
Thanh Thường chợt thở dài cười nói:“Quên đi, Đồng Tiền, ngươi hiện
tại cũng thân bất do dĩ, tỷ tỷ chắc là có chút si tâm vọng tưởng, quên
đi, lần khác nói tiếp đi!”
Thất Thất vốn hưng trí bừng bừng, ai ngờ Thanh Thường bỗng nhiên lại
không nói, làm cho nàng không hiểu sao thất vọng, gặp Thanh Thường vốn
vẻ mặt hưng phấn, bỗng chốc trở nên có chút suy sụp, sợ mình bức cũng
bức không được, vì thế chỉ phải nói:“Cũng phải, Đồng Tiền cũng là gia nô nhà người ta, sợ thật đúng là không nhất định giúp được tỷ tỷ!”
Thanh Thường thở dài, đôi mắt chợt đỏ, Thất Thất nhìn vành mắt cũng
nhịn không được đỏ theo, Thanh Thường ai thán vận mệnh xấu, bản thân
mình so với Thanh Thường tốt hơn được bao nhiêu, hai người thương cảm
một hồi, Thất Thất mới hỏi:“Thanh Thường tỷ tỷ, Đại Chu cùng Đại Kỳ rốt
cuộc là khai chiến hay là hòa thân nha?”
Thanh Thường nghe xong lập tức nhìn trái phải một hồi mới nói:“Nghe
nói Tô thái tử Đại Kỳ cùng Kim Ô kết thân gia, thật sự nói không chính
xác!”
Thất Thất chỉ kém chút không có kêu ra: Thật tốt quá! Nàng trông mong không thể Đại Chu đánh cá chết lưới rách cùng Đại Kỳ, sau đó hết thảy
đánh chết mới tốt, nhưng lại không tiện vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vội hạ giọng hỏi:“Tỷ tỷ cảm thấy bên kia có mấy phần thực lực?”
Thanh Thường vừa nghe vội lắc đầu nói:“Việc này, tỷ tỷ nào biết đâu,
lại nghe người ta nói Tô thái tử kia muốn dùng muội tử hắn đến Đại Chu
hòa thân, ai biết được?”
Thất Thất ghen hận nhất chính là Thiên Hương đến hòa thân, vừa nghe
sẽ không cao hứng, từ chỗ Thanh Thường không nghe được gì nhiều, bỗng
nhớ mình là gia nô Doãn Trường Ninh mang đến hầu hạ, vì thế vội vàng
nói:“Tỷ tỷ, Đồng Tiền còn đang làm người hầu, phải đi rồi!”
Thanh Thường gật gật đầu, Thất Thất đối với “Bách hoa lâu” cực kỳ
quen thuộc, vội mò trở về đình, đã thấy nơi đó dường như đã muốn đến cao điểm, có hai cô gái Kim Ô cơ bản đang múa trước mặt Doãn Trường Ninh,
vốn ăn mặc ít, lại dựa rất gần, không khí thật sự có chút quái dị, Thất
Thất không biết Doãn Trường Ninh tên kia có chút huyết mạch phun trào
nào hay không, dù sao nàng nhìn xem đều phải chảy máu mũi!
Lúc khúc nhạc hết, hai vũ cơ xinh đẹp tư thế tuyệt mỹ quỳ gối trước
mặt Doãn Trường Ninh, Thất Thất chỉ cảm thấy các nàng dựa vào quá gần,
nhìn làm sao cũng cảm thấy có phần gần gũi quá đáng, Doãn Trường Ninh
chậm rãi thu cây quạt đối với Bạch Viện nói:“Dường như này hai mỹ nữ này đối với bổn vương rất có hứng thú!”
Bạch Viện khẽ cười một chút nói:“Hâm vương nếu thích, bổn vương đem hai nàng chuộc ra tặng cho Hâm vương là được!”
Doãn Trường Ninh vui vẻ nói:“Vận vương gia biết bổn vương gần đây là
vô mĩ không vui, thật sự là săn sóc nha, từ chối thì có vẻ bổn vương quá mức làm kiêu, mỹ nhân như thế, Quản Phong, nhận lấy!”
Quản Phong vội đáp lời, biết Doãn Trường Ninh căn bản sẽ không thích
hai nàng này, vì thế liền nói với Thất Thất:“Ngươi dắt các nàng đi xuống đi!”
Bạch Viện vừa thấy mình tặng lễ trọng, cư nhiên để cho hắc nô mình
chướng mắt nhất kia dẫn đi, trong lòng có chút không thoải mái, Thất
Thất vừa nghe để cho nàng mang mỹ nữ đi xuống, là chuyện mỹ sự, vì thế
đi lên trước nho nhã lễ độ nói:“Hai vị tỷ tỷ mời!”
Hai mỹ nữ kia chỉ phải đứng lên, cũng không quá thoải mái mà nhìn
Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất cao hứng phấn chấn dẫn hai người
đi xuống, còn thuận tay sờ sờ eo nhỏ hai mỹ nhân để lộ ra ngoài, hai mỹ
nhân kia không khỏi hét to một tiếng, Thất Thất sợ tới mức thu hồi tay,
liền nghe được Doãn Trường Ninh miễn cưỡng hỏi:“Tôn Tiểu Lăng lại xảy ra chuyện gì!”
Một mỹ nhân trong đó lập tức quỳ đến trên đất khóc nói:“Vương gia, hắc nô này phi lễ Thiến Hề!”
Quản Phong, Phương Trân Châu đều có chút giật mình nhìn Thất Thất,
Doãn Trường Ninh nghe xong mới một lần nữa ngồi xuống nói:“Đồng Tiền
ngươi phi lễ Thiến Hề cô nương, thật to gan!”
Thất Thất nghe giọng điệu Doãn Trường Ninh ngay cả nửa phần uy nghiêm cũng không có, còn gọi mình là Đồng Tiền, mồ hôi đang muốn toát ra kia
cũng không bốc nữa, vội quỳ xuống nói:“Vương gia, đánh chết Đồng Tiền,
Đồng Tiền cũng không dám, sợ là Thiến Hề cô nương này nghĩ…”
Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Nghĩ cái gì?”
Thất Thất nháy mắt mấy cái mới có thể liên thanh nói:“Đồng Tiền sợ Thiến Hề cô nương tức giận, cũng không dám nói!”
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái nói:“Bổn vương ban thưởng ngươi vô tội, ngươi cứ nói!”
Thất Thất lại nhìn thoáng qua Thiến Hề mới nói:“Đồng Tiền nghĩ Thiến
Hề cô nương là vì để cho Vương gia càng thêm chú ý mỹ mạo của nàng!”
Thiến Hề nũng nịu kia lập tức khóc lên:“Vương gia, hắc nô này nói hươu nói vượn, nàng thật sự phi lễ Thiến Hề!”
Thất Thất vội muốn biện bạch, lại nghe Doãn Trường Ninh cực kỳ mị hoặc hỏi:“Thiến Hề, hắc nô kia phi lễ ngươi làm sao?”
Thiến Hề lập tức chỉ vào cái eo thon nhỏ của nàng nói:“Hắc nô này sờ soạng thắt lưng Thiến Hề!”
Doãn Trường Ninh nghe xong liền cả giận nói:“Thật sự là khốn kiếp,
Đồng Tiền ngươi không biết bổn vương thích nhất chính là hai vòng eo nhỏ này, cư nhiên cho ngươi nhúng chàm, Quản Phong!”
Quản Phong lập tức lên tiếng trả lời mà vào, Doãn Trường Ninh liền
hung tợn nói:“Đem chỗ Thiến Hề bị người ta sờ vuốt qua cắt bỏ, bổn vương chán ghét con gái bị người khác sờ qua!”
Thiến Hề hoảng hốt thét lên ngã ngồi xuống đất, hướng về phía Bạch
Viện khóc, Bạch Viện đang muốn mở miệng, Quản Phong kia đã che miệng
Thiến Hề, đè lại Thiến Hề, giơ tay chém xuống đem một khối da lớn trên
lưng Thiến Hề cắt ra, máu chảy đầm đìa, nhỏ trên sàn tất cả đều là máu, Thất Thất vốn quỳ, thấy một màn cảnh tượng huyết tinh này cũng sợ tới
mức đặt mông ngồi xuống đất, Bạch Viện thấy vỗ bàn nói:“Hâm vương không
thích, cũng không tất phải nhận!”
Doãn Trường Ninh nở nụ cười một chút nhìn về phía một mỹ nhân khác,
mỹ nhân kia sợ tới mức rụt về sau, Doãn Trường Ninh lại hỏi:“Ngươi tên
là gì?”
Mỹ nhân kia run rẩy nói:“Nô tỳ kêu Phán Hề!”
Doãn Trường Ninh lại hỏi:“Vậy Đồng Tiền có phi lễ ngươi không?”
Phán Hề vội vàng quỳ xuống đất lắc đầu nói:“Không có, không có Đồng Tiền công tử không có phi lễ qua Phán Hề!”
Thất Thất không nghĩ tới mình mình thoáng cái từ “hắc nô” trong miệng Thiến Hề biến thành “Công tử” trong miệng Phán Hề, đã thấy Doãn Trường
Ninh hướng về phía Phán Hề vẫy tay một cái nói:“Lại đây!”
Phán Hề sợ hãi đi đến trước mặt Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh
lại duỗi tay ra đem nàng ôm đến trong lòng ngả ngớn vuốt ve vòng eo cùng ngực nàng nói:“Quả thật là tuyệt sắc nhân gian, bổn vương thích, đa tạ
lễ vật của Vận vương, được mỹ nhân này, tâm tư bổn vương sẽ không ở
trong tiệc rượu đây, xin Vận vương lượng giải, bổn vương đi trước một
bước!” Nói xong đem Phán Hề nhẹ nhàng đặt ở một bên hướng Bạch Viện nhấc tay thi lễ, sau đó lại hướng về phía Phương Trân Châu nói:“Trân Châu cô nương, về sau gặp được tuyệt sắc như vậy cũng đừng quên bổn vương!”
Trân Châu hơi có chút ưu tư, vẫn vung khăn tay lên hơi thi lễ
nói:“Vương gia yên tâm, Trân Châu nơi này có thứ tốt khi nào thì giấu
diếm Vương gia!”
Doãn Trường Ninh nhìn Bạch Viện liếc mắt một cái, liền nghênh ngang
mà đi, Thất Thất thấy sắc mặt Bạch Viện chậm rãi bình thường, Vương
Minh Hàn tiến lên, không biết cùng hắn nói gì đó, Thất Thất cũng vội ra
khỏi đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...