Yên Chi Trảm

Thất Thất vốn chỉ suy nghĩ một chút Doãn Trường Ninh sẽ mang nàng,
không nghĩ tới Doãn Trường Ninh phân phó kêu chuẩn bị xe, lại thật sự
đem nàng kêu ra, Bạch Viện híp mắt nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, nghĩ những tin đồn này, tự dưng có chút không thoải mái, Tô Thất Thất này
giống như cao da chó vậy, thật sự là mặt dày mày dạn dán lên người Doãn
Trường Ninh.

Thất Thất vừa nghe mang theo nàng, lập tức vui phơi phới đi lên, kết
quả Doãn Trường Ninh tên kia phe phẩy quạt vừa đạp lên xe vừa nói với
Thất Thất:“Đi theo xe ngựa đi!”

Một câu thoại của Doãn Trường Ninh như một chậu nước lạnh trên đầu
hắt xuống, Thất Thất nhân tiện nói:“Vậy tướng quân gia vẫn nên để cho
người ta kéo nô tỳ đi thôi!”

Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất một cái gật gật đầu nói:“Được thôi!”

Thất Thất vội nói:“Chỉ là kéo tới nơi, nô tỳ sợ cũng không thể hầu hạ tướng quân gia được nữa!”

Doãn Trường Ninh nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Vận vương, điêu
nô quý phủ bổn vương thật làm cho ngươi chê cười, đi lên đi!”

Thất Thất vui vẻ mới cẩn thận leo lên xe ngựa, vừa muốn hướng trong
góc ngồi, Doãn Trường Ninh lại vỗ vỗ bên người nói:“Ngồi ở chỗ này!”


Thất Thất sửng sốt một chút, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này thật sự
là hỉ nộ vô thường, biến sắc mặt so với thời tiết còn nhanh hơn, sau này muốn ở dưới mí mắt hắn lăn lộn, rốt cuộc vẫn nên ngoan ngoãn chút mới
tốt, vì thế cẩn thận ngồi xuống, tận lực tới gần cạnh xe ngựa, Doãn
Trường Ninh thế nhưng cũng hướng về phía nàng bên này nhích một chút,
sau đó nhìn Thất Thất nói:“Không phải một lòng một dạ không muốn rời đi
bổn vương sao, làm sao bổn vương thân cận ngươi, ngươi lại sợ!”

Thất Thất nghe xong thực hận lên xe này, còn không bằng đi bộ tốt hơn, vội nói:“Nô tỳ đây là thụ sủng nhược kinh!”

Doãn Trường Ninh nghe xong ha ha cười nói:“Kỳ thật bổn vương không
thích Tôn Tiểu Lăng gì đó, đối với Tô Thất Thất kia tính ra còn có vài
phần hứng thú, thả nhện cắn bổn vương, lại dùng nước tiểu ngựa chỉnh bổn vương, bổn vương thực xem trọng nàng!” Nói xong duỗi tay ra bắt được
Thất Thất, vươn tay đến trên mặt Thất Thất dùng sức chà xát lên, tay hắn dùng lực một chút, Thất Thất lập tức liền cảm thấy mặt đau rát, nước
mắt bỗng chốc xông ra, Doãn Trường Ninh lại cười nước mắt của nàng vừa ở trên mặt nàng cọ xát, sau đó tự nhiên tự ngữ mà hỏi:“Ngươi đây dùng gì
bôi lên vậy, cái gì mới có thể lau?”

Thất Thất nghe xong thiếu chút nữa hôn mê luôn, Doãn Trường Ninh lại
từ hai má hướng về phía cổ Thất Thất sờ soạng xuống dưới, sau đó kéo áo
Thất Thất ra nhìn vào trong nói:“Bôi còn rất đều đặn, toàn thân đều
bôi!”

Thất Thất tức giận đến cả người run run, lại nhịn không được đẩy ra Doãn Trường Ninh, kêu lên:“Tướng quân gia, xin tự trọng!”

Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Bổn vương chính là không tự trọng, ngươi là nô tỳ của bổn vương, bổn vương bóp chết ngươi cùng
bóp chết con kiến giống nhau, huống chi chỉ là nhìn xem, đem quần áo
cởi, bổn vương nhìn kỹ!” Nói xong lại duỗi tay lại đây kéo quần áo Thất
Thất, Thất Thất vừa nghe câu “Đem quần áo cởi” kia, run lợi hại hơn,
duỗi tay ra muốn đẩy tay Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh lại cầm giữ
tay nàng, lơ đãng nhìn đến dấu vết bị dây thừng xiết bị thương trên cổ
tay Thất Thất, Thất Thất lại xuất ra khí lực khi cùng Nhị Ngưu đánh nhau cùng Doãn Trường Ninh lôi kéo lên, cuối cùng Doãn Trường Ninh dùng lực
một chút, Thất Thất chợt đè đến trên người Doãn Trường Ninh!

Thất Thất giãy dụa suy nghĩ từ trên người Doãn Trường Ninh đứng lên,
Doãn Trường Ninh lại một tay bắt lấy Thất Thất, vươn tay sờ sờ một lọn
tóc Thất Thất bị rơi xuống hỏi:“Có bao nhiêu lâu không tắm rửa, đều khó
ngửi!”

Thất Thất hừ một tiếng nói:“Tướng quân gia xin tự trọng!”

Doãn Trường Ninh nghe xong vểnh miệng một chút nói:“Mỗi lần đều bảo bổn vương tự trọng, hiện tại là ai không tự trọng nha!”


Thất Thất nghe xong mới nghĩ đến mình ngồi ở trên người Doãn Trường
Ninh, hơn nữa chỗ ngồi còn có chút không quá thích hợp, rõ ràng đè lên
cái gì, mặt đen nhỏ của nàng đỏ lên, càng nóng lòng giãy dụa muốn xuống, Doãn Trường Ninh duỗi tay ra bắt lấy chân nàng nói:“Làm sao để cho bổn
vương nói đến trong tâm khảm đi, ngươi tiểu hắc nô vừa thối vừa bẩn,
chiếm đủ tiện nghi bổn vương, nhưng đã tiện nghi còn khoe mã, ngồi như
vậy thực thoải mái có phải hay không?”

Thất Thất bị buông tay ra không chút suy nghĩ, vung lên liền vỗ đến
trên mặt Doãn Trường Ninh, “Ba” một tiếng, Thất Thất mới tỉnh ngộ lại,
Doãn Trường Ninh giận dữ nói:“Thế nào bổn vương càng khoan dung ngươi,
ngươi càng vô pháp vô thiên, hôm nay bổn vương thật muốn nhìn, rốt cuộc
cùng người khác có chỗ nào không giống, mà quý giá như vậy!” Nói xong
nghiêng người đem Thất Thất đè đến dưới thân, vươn tay đi kéo quần áo
Thất Thất, Thất Thất gấp đến độ vội lấy tay bảo vệ ngực, sợ Doãn Trường
Ninh thấy được vết sẹo kia, Doãn Trường Ninh cách quần áo sờ soạng lên
cười trêu nói:“Cái gì cũng không có, ngươi che làm gì?”

Thất Thất thừa dịp Doãn Trường Ninh lơi lỏng một hồi này, vừa nhấc
chân, xe ngựa không biết gặp cái gì, đột nhiên dừng lại, chân Thất Thất
liền đánh vào giữa người Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh chịu đau
thấp giọng mắng một tiếng:“Xú nha đầu, ngươi đá đi đâu vậy thế nào đá?
Ngươi cái đồ tâm ngoan thủ lạt, muốn hủy mệnh căn tử của bổn vương sao!”

Thất Thất mặc dù bị Doãn Trường Ninh cưỡng hiếp qua, nhưng đó là bất
đắc dĩ, trong mộng trong lòng tất cả đều là cảnh tượng tương lai chính
tay mình đâm chết Doãn Trường Ninh thằng nhãi này, thân mật giống như
thế này là chưa từng nghĩ tới, đối với nàng mà nói cũng là tuyệt đối
không có khả năng gặp phải, cho nên Thất Thất bỗng chốc xuống tay không
liệu trước, xe ngựa nhoáng lên một cái, nàng lại đá Doãn Trường Ninh một cước.


Doãn Trường Ninh chịu đau đang muốn mở miệng mắng lái xe, lại nghe
thanh âm Bạch Viện nói:“Hâm vương, xảy ra chuyện gì vậy, không thoải mái ở đâu?”

Doãn Trường Ninh không nghĩ tới xe ngựa của Bạch Viện cư nhiên cách
gần như vậy, chỉ phải nhịn đau ngồi xuống, vén rèm lên cười nói:“Có thể
có chuyện gì chứ, có phải Vận vương nghe lầm hay không, là tiếng của
bánh xe!”

Bạch Viện nghe xong nhân tiện nói:“Không có gì, bổn vương an tâm!”
Nói xong buông mành xe ngựa, Doãn Trường Ninh cũng thả xuống, sau đó
hung hăng trừng mắt nhìn Thất Thất liếc mắt một cái nói:“Xú nha đầu, còn dám đá nữa, xem bổn vương trở về làm thế nào thu thập ngươi!”

Doãn Trường Ninh nghe xong nhìn Thất Thất một cái, coi thường nở nụ
cười một chút nói:“Lúc này ngược lại ngoan ngoãn, tuy nhiên ngươi hiện
tại muốn bổn vương chơi ngươi, bổn vương lại không có thứ hứng thú kia!”

Thất Thất là nghĩ làm ra một phen hành động hạ lưu vô sỉ, nghe xong
lời này cố tình nước mắt không không chịu thua kém rơi xuống, Doãn
Trường Ninh thấy hừ một tiếng nói:“Còn muốn cùng bổn vương đấu, ngươi
mới nhiêu tuổi, đi bao nhiêu đại đạo rồi, lúc nào hiểu rõ, đem biết đến
đều nói cho bổn vương!” Nói xong liền thu hồi tay, còn nhẹ tay kéo lại
quần áo cho Thất Thất, thắt lại dây lưng! Sau đó ngồi ngay ngắn ở nơi
đó, tựa như chuyện gì cũng không từng phát sinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui