Thất Thất cũng không có bởi vì hai người thị tì cười nhạo mà sa sút,
hai người thị tì cười nhạo ngược lại khơi dậy lòng tranh cường háo thắng của nàng, bắt đầu tìm kiếm làm thế nào để hồi báo màn đối thoại cực kỳ
vũ nhục nàng kia.
Quản Phong nhìn Thất Thất mang một tỳ nữ rời đi, đem ly trà nàng kia
đã chuẩn bị tốt đổi thành một ly nóng bỏng, lại đem một cái khăn bông
trắng một tỳ nữ chuẩn bị đưa vào cắt một cái lỗ, sau đó này hai người tỳ nữ làm ra sai lầm này đều bị Doãn Trường Ninh xử tử, Quản Phong có
chút kinh ngạc, chẳng lẽ Tô Thất Thất này thật đối với Doãn Trường Ninh
có thứ ý tưởng gì, ngẫm lại chuyện đêm đó Tô Thất Thất ở trên giường
Doãn Trường Ninh qua đêm, chẳng lẽ đúng như người ta nói Doãn Trường
Ninh sủng hạnh Tôn Tiểu Lăng, Quản Phong có chút không tin, nhưng hiện
tại hắn phần lớn phụ trách tuần tra đại quân, thời điểm hầu hạ ở bên
người Doãn Trường Ninh ít, chính là nghe thấy Tôn Tiểu Lăng bị Doãn
Trường Ninh sủng hạnh, cũng khó luận thật giả, nhưng xem hành động của
Tô Thất Thất hiện nay, rõ ràng có tín hiệu, nàng đang tranh thủ tình
cảm, Doãn Trường Ninh Nam hạ không có mang cơ thiếp, Tôn Tiểu Lăng kia
cùng những tỳ nữ này nọ tranh thủ tình cảm sao, vậy sự ghen tuông của
nàng cũng thật đáng sợ!
Thất Thất nguyên bản là muốn cho hai người tỳ nữ một sự cảnh cáo,
không nghĩ tới một cái hành động, cư nhiên liền hại hai cái mạng, trực
tiếp lấy mạng người ta, trong lòng rốt cuộc có chút hối hận!
Nhưng đi theo bên người Doãn Trường Ninh, Thất Thất không được phép
hối hận, Doãn Trường Ninh cùng Bạch Viện được phong vương, một là tiếp
tục nam hạ, một là ban lệnh hồi triều, hai loại lựa chọn đều dính dáng
đến Doãn Trường Ninh, đồng thời cũng dính đến Tô Thất Thất.
Người trong triều phần nhiều cho rằng sau khi đại thắng hẳn là nên
kịp lúc thu tay lại, ngay cả hoàng đế Đại Chu hoàng cũng hạ chỉ để cho
Doãn Trường Ninh đình chỉ tiến công, sau khi nghĩ ngơi hồi phục chuẩn bị quay về Dần thành, Doãn Trường Ninh đối với đạo thánh chỉ này là cực kỳ bất mãn.
Đương nhiên hắn hiễu rõ nguyên nhân Bạch Mân, Bạch Viện cùng với đại
thần trong triều đều phản đối Nam hạ, mà lúc này một tiếng trống làm
tinh thần thêm hăng hái tới đoạt Ngô thành chỉ là chuyện trong tầm tay,
buông tha thật sự rất đáng tiếc, nhưng trong triều phản đối quá nặng,
Doãn Trường Ninh đã nghịch chỉ đánh hạ Đồng thành, lại kháng chỉ tiếp
tục nam hạ, hắn cũng biết hậu quả.
Thất Thất gặp Doãn Trường Ninh cau mày, nghe Doãn Trường Ninh cùng
Quản Phong đối thoại, hiểu được một chút đại quân sẽ có thể phải về bắc, trong lòng thực sốt ruột Doãn Trường Ninh sẽ trở về bắc, nàng đương
nhiên không biết ý đồ không đồng ý tiếp tục nam hạ của hoàng đế Đại Chu
cùng Bạch Viện, chỉ biết nếu Doãn Trường Ninh cứ như vậy trở về, tất cả
nhẫn nhục mình từng chịu đều trôi theo dòng nước.
Tô Thất Thất thấy Doãn Trường Ninh lần thứ tám đem thánh chỉ kia ném ở trên bàn, biết trên mặt viết thứ gì đó nhất định không như ý Doãn
Trường Ninh, đối với thánh chỉ Thất Thất mang theo sùng kính, không dám
nhìn lén, hơn nữa nàng biết chữ không nhiều, nhìn lén cũng không hiểu
được, trong lòng rất muốn biết bên trên viết những gì, đây đã là đạo
thánh chỉ thứ chín, Thất Thất đang gấp muốn chết, thì Quản Phong đi đến.
Doãn Trường Ninh thấy, ngồi xuống hỏi:“Quản Phong, Doãn tướng hồi âm như thế nào?”
Quản Phong đi lên trước, nhìn Thất Thất liếc mắt một cái mới nhỏ
giọng nói:“Doãn tướng cũng xin bảo tồn thực lực, không nam hạ càng tốt!”
Doãn Trường Ninh lắc lắc đầu, ý bảo Quản Phong lui ra, từ từ nhắm hai mắt nằm dựa vào trong ghế, chợt nhìn về phía Tô Thất Thất gọi đến bên
người hỏi:“Tôn Tiểu Lăng, Kỳ Duệ đế kia thật sự còn có một con gái là
Thiên Hương công chúa!”
Thất Thất đang lo lắng đại quân cứ như vậy liền rút, vừa nghe Doãn
Trường Ninh hỏi lập tức tiến lên phía trước nước bọt bay tứ tung
nói:“Tướng quân gia, là thật, Thiên Hương công chúa bề ngoài xinh đẹp
thiên thượng nhân gian hiếm có nha, hoa tươi thấy nàng đều mất đi nhan
sắc…….,” Thất Thất ca ngợi Thiên Tuyết vốn chuẩn bị thao thao bất tuyệt, liên miên không ngừng mà thu ruột quét bụng tìm từ ngữ nói ra, lại bị
Doãn Trường Ninh một tiếng đánh gãy:“Chỉ hỏi ngươi có Thiên Hương cái
người này hay không, ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ Thiên Hương bề
ngoài xinh đẹp, ngươi còn có cái ý tưởng không thành gì hay sao!”
Thất Thất vội hỏi:“Nô tỳ không dám, nô tỳ thầm nghĩ tri vô bất tường, tường vô bất tẫn mới đúng với ơn tri ngộ của tướng quân gia!”
Doãn Trường Ninh nghe xong lông mi nhướng lên nói:“Ơn tri ngộ? Bổn
soái bao giờ có ơn tri ngộ với người, làm gì vừa nghe đến phụ nữ, nhất
là phụ nữ xinh đẹp, ngươi làm gì liền cao hứng phấn chấn như vậy, ngươi
rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ!” Doãn Trường Ninh nói xong, duỗi tay
ra hướng về phía dưới Tô Thất Thất sờ soạng, Thất Thất sợ tới mức mặt
đen thiếu chút nữa trắng toát, muốn lui về sau, rốt cuộc chậm một bước,
lại nghe Doãn Trường Ninh cười cợt nhả nàng nói:“Rõ ràng là cái thư, làm thế nào đối với mỹ nữ so với bổn soái còn cảm thấy hứng thú hơn!”
Thất Thất mặt đen đỏ bừng, một câu cũng nói không ra, Doãn Trường
Ninh lại buông tay ra sờ soạng trên ngực nàng, Thất Thất hoàn toàn hoa
dung thất sắc, đặt mông ngồi xuống đất nói:“Tướng quân gia, tha cho Tiểu Lăng đi!”
Doãn Trường Ninh thấy hừ một tiếng nói:“Bổn soái phát hiện, ngươi
giống như cực kỳ muốn bổn soái tiếp tục nam hạ, bắt sống Kỳ Duệ đế, Huệ
hoàng hậu, còn có Thiên Hương công chúa gì gì kia!”
Thất Thất vội lúc lắc đầu nói:“Nô tỳ không dám!”
Doãn Trường Ninh lại nhướng mày nói:“Cho dù bắt được, ngươi chẳng lẽ còn có cái gì ý tưởng không thành gì sao?”
Thất Thất ngơ ngác, một câu cũng nói không được, không nghĩ tới mình
đã trở thành cái dạng này, Doãn Trường Ninh cư nhiên còn phi lễ nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...