Mỗ mỗ cũng không dạy cho Tô Thất Thất biết chữ, trong nhà không có
bao nhiêu dụng cụ, lại chất đống rất nhiều sách, Tô Thất Thất cùng sách
sớm chiều làm bạn ngây người mười năm, mấy thứ sách này nọ cũng không có khiến cho Tô Thất Thất trở thành một thục nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Độc trùng trong nhà cùng mấy thứ sách này ở trong mắt Tô Thất Thất,
mỗ mỗ yêu thương chúng nó hơn xa yêu thương chính mình, Tô Thất Thất thề một ngày nào đó phải đem mấy thứ độc trùng này toàn bộ đổi thành bạc,
đem mấy quyển sách này đều cầm đến châm bếp lò.
Được ngọc bài, Tô Thất Thất cao hứng phấn chấn trở về gian nhà nhỏ,
để xuống bình rượu, mỗ mỗ run run rẩy rẩy đi tới, cầm lấy rượu lắc lư
nhân tiện nói:“Hôm nay rượu không đong đủ!”
Tô Thất Thất nghe xong nhân tiện nói:“Trân đại nương tử nói, hôm nay thiếu một chút, hết rượu, ngày mai cho con đầy một chút!”
Mỗ mỗ liền ôm bầu rượu đến một bên uống vào, Tô Thất Thất liền đi tới bên bếp lò, mặc kệ nàng trở về vào thời điểm nào, trong nhà nhất định
là lạnh nồi lạnh bếp, hôm nay nàng buôn bán lời được cái ngọc bài, tâm
tình tốt, sẽ không cùng mỗ mỗ so đo, ngồi xổm bên bếp bắt đầu công việc lu bù lên, mỗ mỗ cau mày một bên uống rượu một bên nhìn Tô Thất Thất
làm việc, sau đó thở dài chồng chất.
Hai chén gạo cũ, cải trắng đậu hủ, mỗ mỗ nhìn Tô Thất Thất ăn đến say sưa, lại thở dài một hơi, Tô Thất Thất nghe xong nhân tiện nói:“Mỗ mỗ,
bà nói một bữa cơm có thể ăn đến người nhà Ô Y Hạng chúng ta ăn một năm, như thế kia ăn biết bao nhiêu đậu hủ nha!”
Mỗ mỗ nghe xong hừ một tiếng nói bốn chữ:“Ếch ngồi đáy giếng!”
Đây không biết là lần thứ mấy Tô Thất Thất nghe mỗ mỗ nói lời này,
nàng từng tìm người hỏi thăm, biết lời này là nói nàng không có kiến
thức, Tô Thất Thất thực không cho là đúng, nếu nói mỗ mỗ có kiến thức,
sẽ không có bản thân mình ngay cả bữa cơm này cũng không kịp ăn.
Thu dọn xong bát đũa, Tô Thất Thất ở trong sân giúp mỗ mỗ.
Thắp hương, Tô Thất Thất không biết đó là cái loại hương gì, dù sao
đốt một hồi, thì có độc trùng trên nóc nhà, ngoài cửa, bụi cỏ… bò đi
vào, sau đó mỗ mỗ liền dùng cặp mắt mờ già nua kia của bà chọn lựa, dù
sao Tô Thất Thất biết trải qua một đoạn ngày mỗ mỗ chăn nuôi kia, là có
thể lấy ra bán được giá tốt.
Đang đốt, Tô Thất Thất chợt nghe ngoài sân có người nói:“Đại Chu quốc tuyên chiến với Đại Kỳ quốc!”
Lại có người nói:“Đúng rồi nha, nghe nói hai ngày nay đều đang thu
bắt gian tế, bắt một đám thật nhiều, trên đầu tường thành giết không
ít!”
Sau đó Tô Thất Thất nghe được thanh âm thở dài cùng bất an, còn có
tiếng phụ nữ cầu ông trời phù hộ, Tô Thất Thất có chút tò mò đi trở về
gian nhà nói với mỗ mỗ:“Mỗ mỗ, bên ngoài có người nói, Đại Chu tuyên
chiến với Đại Kỳ!”
Mỗ mỗ khanh khách cười quái dị nói:“Thật tốt, đánh, đánh chết bọn họ, đem bọn họ hết thảy đánh chết!” Nói xong sau đó xuất thần nhìn nóc nhà, Tô Thất Thất nghe xong có chút không rõ “Bọn họ” trong miệng mỗ mỗ là
chỉ ai, “bọn họ” là chỉ người nào, việc này tựa hồ như cách nàng rất xa
xôi, nàng tiếp tục xem hương, phát hiện một con nhện đặc biệt lớn vội
vàng kêu một tiếng:“Mỗ mỗ, có một con nhện to!”
Mỗ mỗ đang xuất thần nghe được vội vàng đi ra, vừa nhìn thấy liên tục kêu:“Thứ tốt, thứ tốt!”
Tô Thất Thất lập tức đem “Thứ tốt” liên hệ tới bạc, nhưng ngại sẽ bị
mỗ mỗ nói thành “Ếch ngồi đáy giếng”, vì thế đánh mất ý niệm nói ra
trong đầu, nhìn mỗ mỗ cẩn thận dùng vật đem con nhện kia cất vào trong
một lọ gốm sứ Thanh Hoa có vài phần trong suốt.
Sáng sớm, Tô Thất Thất còn nằm ở trên giường đã nghe đến một mùi thơm lạ lùng, nàng tò mò mở to mắt, thấy mỗ mỗ thần thần bí bí đối diện với
cái bàn gỗ duy nhất trong phòng nói lẩm bẩm, Tô Thất Thất thấy giữa bàn
có một cái mâm nhỏ, bên trong đặt một thứ gì đó to bằng ngón tay cái, Tô Thất Thất có chút tò mò đứng lên hỏi:“Mỗ mỗ, đó là cái gì vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...