Thất Thất vừa ngủ mơ hồ, trống quân đột nhiên vang lên, nàng vội vàng xoay người đứng lên, nghiêng lỗ tai nghe một hồi lâu, không giống như
tiếng trống khai chiến, kỳ thật chỉ cần không phải tiếng trống lui quân, khai chiến cùng nàng cũng không quan hệ gì nhiều, Thất Thất xoa xoa ánh mắt lại lùi vào ổ chăn thật vất vả mới ủ ấm, đang chuẩn bị một lần nữa
nằm xuống ngủ tiếp, lại nghe có người lớn tiếng kêu lên:“Tôn Tiểu Lăng
chuẩn bị xuất phát!”
Thất Thất vội từ trên giường nhảy xuống, nàng sợ nhất chính là hướng
về phía ngược hướng Đồng thành xuất phát, nói cho cùng chính là lui lại, nói không dễ nghe là chạy trốn, không yên bất an thu dọn mấy món đồ gì
đó không nhiều lắm của mình, sau đó nhanh chân đi ra, thấy mấy thân binh này người người đều đã trang bị chỉnh tề, ngồi trên những con ngựa cao
tại chỗ đợi lệnh, Thất Thất sau lại mới phát những thân binh này thân
phận ở trong quân kỳ thật là rất cao, trừ bỏ ngẫu nhiên chăm sóc sinh
hoạt của Doãn Trường Ninh một chút, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là bảo
hộ Doãn Trường Ninh, ngược lại còn có người chuyên trách hầu hạ bọn họ,
là một đội bảo vệ Doãn Trường Ninh thiết lập, kêu là “Thiết huyết vệ
sĩ”, nghe nói mỗi một người có thể một chắn mười, Thất Thất cũng không
phát hiện bản sự bọn họ có thể lấy một chắn mười, nhưng bản sự bắt nạt
mình, lại một người so với một người cao hơn.
Thất Thất thân phận là nô, cho nên chỉ chừa mình nàng lẻ loi mà đứng, lại vừa xoay đầu ngay cả trướng bồng cũng bị hủy đi, Thất Thất đứng ở
nơi đó có vẻ càng cô đơn, thân binh này người người đều dùng nhìn ánh
mắt quái dị nhìn Thất Thất, sẽ không có người quan tâm nàng, biến thành
Thất Thất nơm nớp lo sợ, cực kỳ không được tự nhiên, Quản Phong lại từ
trong trướng bồng của Doãn Trường Ninh đi ra nói:“Tôn Tiểu Lăng, đại
tướng quân bảo ngươi mau chóng đi vào hầu hạ!”
Quản Phong đang nói còn chưa hết, Thất Thất đã sớm không muốn đứng ở
chỗ này bị người nhìn xem, bỏ xuống đồ đạc, đã không còn nhìn thấy bóng
dáng, Quản Phong không khỏi mắng một tiếng:“Thực chưa thấy qua người như vậy, con mẹ nó, rốt cuộc nàng là người nước nào?”
Thất Thất vọt vào trướng bồng của Doãn Trường Ninh, thấy Doãn Trường
Ninh đang chờ nàng tới thay quần áo cho hắn, Thất Thất vừa thấy là một
bộ quần áo huyền sắc, tuy nhiên cùng quần áo vải bố đen mà nàng mặc ở Ô Y Hạng là không hề giống nhau, hoa văn trên mặt dùng chỉ kim tuyến để
thêu, lại có không ít trân châu đen làm trang sức, bên trong lót lông
chồn, nâng ở trong tay liền cảm thấy so với cái ổ chó kia của mình còn
ấm áp, thoải mái hơn, một thân binh chưa kịp đem cái áo ngắn da hồ ly
màu trắng đang mặc trên người Doãn Trường Ninh cởi ra, Thất Thất vội lấy lòng đem quần áo đưa qua, thân binh kia vươn tay tiếp lấy, Thất Thất
lại nghe Doãn Trường Ninh thản nhiên nói:“Tôn Tiểu Lăng, bổn soái đã cho người bảo hộ viện tử Tôn gia nhà ngươi!”
Thất Thất sửng sốt một chút, mới nhớ tới thân phận mình là con gái
Thái Thường tự Tôn Tiểu Lăng, vội nói:“Cám ơn tướng quân gia thương cảm, nô tỳ… Nô tỳ thật sự là… Thật sự là không biết làm thế nào cảm kích
tướng quân gia mới tốt!” Nói xong Thất Thất không thể không cứng rắn bài trừ ra hai giọt nước mắt, Doãn Trường Ninh tường tận nhìn Thất Thất một hồi lâu mới nói:“Đừng nói, ngươi cùng người nhà cảm tình cũng không tệ
lắm đó thôi!”
Thất Thất liên tục gật gật đầu nói:“Vâng, vâng, đại nhân, cha mẹ hết mực thương yêu ta!”
Doãn Trường Ninh ánh mắt nhảy dựng, bừng tỉnh đại ngộ, như có chút đăm chiêu nói:“Ah, thì ra là như vậy!”
Thất Thất cứ cảm thấy trong lời nói của Doãn Trường Ninh có chuyện, nhưng nhất thời lại không biết sai lầm ở chỗ nào.
Hầu hạ Doãn Trường Ninh thay quần áo xong Tô Thất Thất rất nhanh đã
bị đuổi ra ngoài, để cho nàng đi theo phía sau bộ binh, Thất Thất đứng ở nơi đó nhìn tám con ngựa kéo xe cho Tam hoàng tử Bạch Viện ở trước mặt, sau đó là Doãn Trường Ninh cưỡi trên Tứ Bảo, phía sau hắn là Quản
Phong, Lôi Nhân cùng hơn mười người tướng lãnh, mấy trăm thân binh, theo sau là binh lính xếp thành trận hình vuông, thanh thế kia thật sự so
được với khí thế ngất trời.
Thất Thất là theo đội lính nhà bếp linh tinh đi ở cuối cùng, một hồi
lâu mới phát hiện, đội ngũ là hướng về phía Đồng thành đi, nàng kích
động, thật sự kích động, nhưng mà kích động qua đi lại bắt đầu lo lắng mình có thể vào thành hay không. Đang ở thời điểm băn khoăn, lại bị một thân binh của Doãn Trường Ninh gọi đi về phía trước, cho một con ngựa
nhỏ, bảo nàng đi theo mặt sau mười người thân binh kia, Thất Thất không
biết cưỡi ngựa, dù ngựa nhỏ, nàng một cử động cũng không dám, cũng may
ngựa nhỏ hiển nhiên là bị người phục tùng, hơn nữa vào thành là chuyện
đại sự, những thân binh này không có trêu cợt nàng.
Thời điểm ra khỏi thành, nói là xuất giá, trên thực tế có thể nói là
lén lút, có chút mờ ám, chỉ có Thất Thất lúc ấy chưa từng thấy qua cảnh
đời mới nghĩ rằng nở mày nở mặt xuất giá gả cho cái Tam hoàng tử Đại Chu quốc gì đó, tuy nhiên cách hơn nửa năm, Thất Thất lại là nở mà nở mặt
mà về Đồng thành, tuy rằng là theo sau đít Doãn Trường Ninh, cưỡi một
con ngựa nhỏ không quá cao lớn.
Hình tượng của Thất Thất có chút đáng khinh theo sau vài người thân
binh kia, một con ngựa nhỏ, vừa đen vừa lùn, bộ dáng còn không dám nhúc
nhích, cũng may người chung quanh đều đầy đủ khí thế, nàng trực tiếp bị
người xem nhẹ bỏ qua.
Thấy quan viên Đồng thành này đều ở cửa thành quỳ dài mấy dặm, Thất
Thất lại kích động lên, nàng rất muốn nhìn đến bên trong có phụ hoàng,
mẹ cả cùng cùng muội muội cùng cha khác mẹ kia hay không, nhưng người
cầm đầu dường như là cái Vương gia gì đó, đại biểu cho quan binh cùng
dân chúng Đồng thành quỳ nghênh đón quân đội Đại Chu vào thành, Thất
Thất có chút vội vàng, thầm nghĩ Doãn Trường Ninh nhanh chóng đến hoàng
cung, để cho nàng nhìn rõ ràng xem phụ hoàng chưa từng gặp mặt kia là
thế nào giống như cái Vương gia này sợ hãi rụt rè quỳ gối nơi đó cúi đầu xưng thần.
Thất Thất vẫn theo tới hoàng cung từng khiến cho nàng có một ít mộng
tưởng kia, nhưng mà không ai để cho nàng đi vào, chỉ có Bạch Viện, Doãn
Trường Ninh mang theo hơn mười tướng lãnh, mấy trăm người thân binh tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...