Yên Chi Trảm

Thất Thất vừa mở mắt đã thấy Doãn Trường Ninh thằng nhãi kia vân đạm
phong khinh đi đến, mới nửa tháng không gặp, sớm đã không còn cái loại
sụp mi bất chấn như khi còn nằm trên giường, giống trước đó một bộ dáng
sinh long hoạt hổ, vừa vào đến như vậy trừ bỏ có luồng khí phách, còn có loại bình tĩnh nói không nên lời.

Doãn Trường Ninh một đầu cùng Bạch Viện không sai biệt nhiều lắm,
nhưng ở khí thế vẫn sống sờ sờ đem Bạch Viện đè ép xuống, chiếc áo khoác huyền sắc nạm vạt vàng kia từ bên người Thất Thất đảo qua, Thất Thất
liền cảm giác khổ hình ngày hôm nay của mình hẳn là đã xong.

Bạch Viện kia nhìn thấy, không nhanh không chậm lấy ra một chiếc khắn trắng trong thuần khiết nhẹ nhàng lau khóe miệng một chút nói:“Đúng
nha, vụ án đại tướng quân trúng độc còn chưa có kết án, ngay cả đại
tướng quân đều có thể bị hạ nhân hạ độc, người hạ độc kia thủ đoạn không thể không cao, tuy rằng đại Tư Mã tướng quân thân thể đã muốn hoàn toàn khôi phục, thế nhưng ai là người hạ độc, tuyệt đối là chuyện không thể
coi thường, nếu không tra ra rành mạch, hắn có thể hạ độc cho bất luận
kẻ nào trong quân đội!”

Thất Thất vừa nghe không biết Bạch Viện này đang làm cái quỷ gì,
không phải mới vừa một bộ làm cho mình khai ra Doãn Trường Ninh là gian
tế, hắn dễ dàng đem Doãn Trường Ninh xử theo công lý, làm thế nào trong
giây lát lại biến thành vì Doãn Trường Ninh nên tra rõ là ai hạ độc
chuyện tình này, một bộ dáng vì đại quân Đại Chu tận tâm.


Một màn diễn này, Thất Thất xem không hiểu, duy chỉ sợ khổ hình kia
không chấm dứt, mình còn phải bị vả miệng, đang lo sợ nghi hoặc, Doãn
Trường Ninh lại đặt mông ở bên cạnh Bạch Viện ngồi xuống thấy được Thất
Thất có chút giật mình nói:“Tam điện hạ, này không phải là một nữ nô
trong chuồng ngựa của mạt tướng sao?”

Bạch Viện nghe xong nhân tiện nói:“Đại tướng quân trí nhớ thật đúng là tốt, ngay cả một nữ nô cũng nhớ rõ!”

Doãn Trường Ninh nở nụ cười một chút nói:“Trí nhớ của mạt tướng, Tam
điện hạ chẳng lẽ không biết nói sao, Tam điện hạ làm đốc quân tam quân,
cũng đã một hồi, vẫn còn vì tam quân làm lụng vất vả, thực làm Doãn mỗ
xấu hổ nha!” Nói xong Doãn Trường Ninh lại ngừng một chút nói:“Chỉ là
Tam điện hạ thân thể không tốt, việc lớn việc nhỏ đều muốn tự thân lao
lực như vậy, rất dễ dàng thương thân!”

Bạch Viện lại không chút hoang mang đem cái khăn trắng trong thuần
khiết kia cất vào trong tay áo mới nói:“Aiz, đại Tư Mã tướng quân lần
này Nam chinh, mới chính là chuyện gì cũng đích thân làm, vất vả không
cần phải nói, lúc này đây đang muốn khải hoàn lại trúng độc, đại Tư Mã
chẳng lẽ lại không cảm thấy việc này khả nghi sao?”

Doãn Trường Ninh nhìn Bạch Viện cười nói:“Đừng nói thật đúng là rất
kỳ quái, trước đó Tam điện hạ tặng Thiên Tuyết công chúa Đại Kỳ, tiếp
sau mạt tướng trúng độc, sau đó Thiên Tuyết không hiểu ra sao đột ngột
chết đi, cũng khó trách Tam điện hạ cảm thấy khả nghi.”

Bạch Viện vừa nghe nhìn Doãn Trường Ninh liếc mắt một cái nói:“Ấn
theo lời đại Tư Mã nói, là trách cứ bản điện đem Thiên Tuyết kia công
chúa đưa cho đại Tư Mã hưởng dụng!”

Doãn Trường Ninh nghe xong nở nụ cười nói:“Làm sao dám trách Tam điện hạ, người kia thật đúng là cực phẩm nhân gian nha, hiện tại nhớ đến còn dư vị vô cùng!”

Thất Thất nghe xong vẻ mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức nhào lên

cùng Doãn Trường Ninh đồng quy vu tận, Bạch Viện kia nghe xong đưa tay
xiết chặt không đáp lời, đã thấy Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc
mắt một cái mới mang ba phần không hờn giận hỏi:“Có điều hắc nô này là
một nô bộc trong chuồng ngựa của mạt tướng, chẳng lẽ Tam điện hạ hoài
nghi nàng, vả lại cho dù Tam điện hạ nóng lòng bắt gian tế, bắt cấp dưới của mạt tướng cũng nên thông báo cho mạt tướng một tiếng đi!”

Bạch Viện vừa nghe vẻ mặt kinh ngạc nói:“Vương Minh Hàn làm cái gì ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết!”

Thất Thất liền thấy tên Vương tướng quân kia căm tức liếc Doãn Trường Ninh một cái mới bước đi ra quỳ xuống nói:“Mạt tướng sơ xuất, xin điện
hạ trách phạt!”

Bạch Viện kia vừa nghe liền lạnh lùng nói:“Loại sự tình này lại có thể sơ xuất, kéo xuống, ba mươi quân côn!”

Thất Thất bị dọa sốc, Vương Minh Hàn kia lập tức bị người kéo xuống,
Doãn Trường Ninh mới cười nói:“Tam điện hạ quả nhiên công chính, tuy
nhiên Tam điện hạ lo lắng cũng đúng là lo lắng của mạt tướng, người nọ
là người của mạt tướng, mạt tướng sẽ đem người về chất vấn kỹ lưỡng, hỏi ra cái gì, mạt tướng nhất định không dám kể công một mình!”

Bạch Viện vừa nghe cười nói:“Đúng vậy, đúng vậy, đại Tư Mã là người
thế nào, công thành đoạt đất công lớn như vậy cũng không có một người
độc chiếm, huống chi là một chuyện nhỏ như thế này!”

Doãn Trường Ninh nghe xong có vài phần nghiền ngẫm nhìn Bạch Viện
liếc mắt một cái, gật gật đầu nói:“Vậy mạt tướng sẽ không quấy nhiễu

Tam điện hạ, tranh thủ sớm ngày phá giải vụ án này!”

Bạch Viện tao nhã đứng dậy làm cái tư thế mời nói:“Đại Tư Mã mời!”

Doãn Trường Ninh chắp tay nói:“Đa tạ Tam điện hạ!” Nói xong liền đứng dậy đi rồi, Quản Phong mang theo vài tên thân binh đem Thất Thất một
lần nữa xách lên, lại đem Thất Thất từ trướng bồng của Bạch Viện trở về
trướng bồng của Doãn Trường Ninh, ở phía trước trướng Bạch Viện, Vương
Minh Hàn kia đang bị người đánh bình bịch, Thất Thất nghĩ tới miệng
mình, mặc dù bị tát vài cái, cũng đã đau nóng rát, có chút ít đồng tình
Vương Minh Hàn.

Thất Thất bị người thả trên mặt đất, chợt nghe Doãn Trường Ninh
nói:“Về sau ngươi chuyên môn chăm sóc tọa kỵ của bổn soái là được rồi!”

Thất Thất nghe xong biết chỉ chăm sóc một con ngựa cùng chăm sóc ngàn vạn con ngựa là có bản chất khác nhau, chính mình cứu Doãn Trường Ninh, thằng nhãi này cuối cùng biết mang ơn, không biết có phải coi như là
thăng chức hay không, nhưng mà vừa so với Lưu quản sự, Thất Thất lại cảm thấy người là mình cứu, công lớn dường như toàn để cho Lưu quản sự
nhận được, xem ra Doãn Trường Ninh thằng nhãi này cũng là tên thưởng
phạt bất công gì gì đó, tuy nhiên làm cho Thất Thất hưng phấn là, chính
mình ít nhất cách Doãn Trường Ninh gần một bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận