Yên Chi Trảm

Thất Thất cố sức từ mặt đất đứng lên, trong trướng ánh sáng cũng
không tính là sáng sủa, Thất Thất vẫn nương theo ánh nến, thấy phía sau
cái bàn rộng lớn ngồi một người đàn ông cực kỳ nho nhã tích thạch như
ngọc, liệt tùng như thúy, một thân quần áo màu trắng, nhìn làm sao cũng
đều thoát tục như tiên.

Thất Thất nhất thời có một loại ảo giác: Người đàn ông này rõ ràng cùng Thiên Tuyết cực kỳ xứng đôi!

Nhưng nghĩ người đàn ông có dạng như thần tiên vậy không phải trở
thành phu quân của Thiên Tuyết, mà là trở thành phu quân của mình, Thất
Thất vẫn có chút kích động, bản thân mình khắp nơi không bằng Thiên
Tuyết, trên việc này quả thật mạnh hơn Thiên Tuyết….

Chỉ là người này ánh mắt nhìn qua rõ ràng có vài phần bất thiện, Thất Thất lớn như vậy từng tham gia hôn lễ số lượng không nhiều lắm, mấy chú rể này không có người nào là không phải vui mừng lộ rõ trên nét mặt, ít thấy ai có ánh mắt như vị chú rể trước mắt này, ngẫm lại những việc vừa mới trải qua, vì thế liền giận tái mặt hỏi:“Ngươi nhìn cái gì, không
thấy qua sao!”

Người đàn ông nho nhã nghe xong lại nhìn Thất Thất liếc mắt một cái
cười lạnh nói:“Người ta nói Thiên Tuyết công chúa trừ bỏ bề ngoài trên
trời dưới đất không có, dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới tính

cách mạnh mẽ như thế, tính ra có chút ngôn quá kỳ từ!”

Thất Thất không nghĩ tới câu nói đầu tiên của người đàn ông kia đã
đem chính mình đánh về nguyên hình, mới nhớ lại hiện tại mình chính là
Thiên Tuyết công chúa, vì thế thẳng lên thắt lưng tận lực có vẻ thục nữ
một chút, người đàn ông kia lời nói vừa dứt liền đứng lên, Thất Thất
bằng cảm giác cái gọi là Tam hoàng tử này có chút bất thiện như vậy, lại quên mất thục nữ, lui về phía sau một bước to, người kia lại duỗi tay
ra nâng lên cằm Thất Thất trên tay có hai phần khí lực, Thất Thất thấp
hơn hắn, bị người nam vừa nhấc liền phải nhón chân, lại nghe Tam hoàng
tử kia không nhanh không chậm bỏ thêm một câu:“Tuy nhiên nhìn kỹ, lỗ
mãng, nông cạn, như vậy mà thôi!”

Nghe xong lời này, Thất Thất cảm thấy Tam hoàng tử này cũng quá bắt
nạt người, cho dù mình không được tốt lắm, tốt xấu gì cũng là công chúa
một nước, Tam hoàng tử ngươi nên lưu lại hai phần mặt mũi, nhưng trong
giây lát nghĩ đến hiện tại đang ở trên địa bàn của người ta, đang do dự
có nên phản bác hay không, lại nghe thanh âm lạnh lùng của Tam hoàng tử
kia nói:“Người tới, đem Thiên Tuyết công chúa đưa cho Doãn đại tướng
quân công cao vất vả đi!”

Thất Thất vừa nghe hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, chính mình được đưa tới cùng Tam hoàng tử hòa thân, làm thế nào mà Tam hoàng tử này lại đem mình đưa cho cái Doãn đại tướng quân gì đó, đây tính là chuyện gì chứ?

Thất Thất còn chưa hiểu được, tướng quân kia đã mang theo vài binh
lính như sói như hổ đi đến, đem nàng kéo xuống, Tô Thất Thất luống cuống tay chân, không tránh khỏi mấy binh lính lưng dài vai rộng kia, bị mấy
người thoáng chốc kéo ra khỏi lều trướng của Tam hoàng tử, gả y đỏ cũng
bị kéo đến hoàn toàn thay đổi, không đợi hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại bị từ trong khe núi kéo vào một cái khe núi khác, sau đó
vào một cái trướng khác!

Tiến vào trướng, mấy binh lính thoáng cái đem Thất Thất ném xuống
đất, Thất Thất bỗng cảm thấy đùi một trận đau nhức nhối, một đường này
đều là bị kéo, gả y đều bị mài rách, cũng không thể trách da thịt không
bị mài rách, Thất Thất chưa bao giờ biết tân nương tử đến nhà chồng là

chịu lễ ngộ như vậy, rốt cuộc là quy củ gì của quốc gia, nếu còn có cơ
hội nhìn thấy “Mẹ cả” hoàng hậu, Thất Thất quyết định vẫn là đem danh
phận công chúa kia trả lại cho Thiên Tuyết có vẻ tốt.

Vương tướng quân cùng vài binh lính ném Thất Thất quỳ xuống hành lễ nói:“Đại tướng quân, Thiên Tuyết công chúa đưa đến!”

Thất Thất chỉ nghe một người biếng nhác nói:“Mỗi người đều biết Đại
Kỳ quốc Thiên Tuyết công chúa bề ngoài thiên thượng nhân gian hiếm thấy, cùng tiên tử giống nhau, phụ nữ lần này đưa tới quả thực cực phẩm, Tam
hoàng tử nhà ngươi thật đúng là hào phóng nha!”

Vương tướng quân cất cao giọng nói:“Tam hoàng tử có phân phó Đại
tướng quân là công thần Nam hạ lần này, tự nhiên nên phát cho thứ nhất!”

Thất Thất nghe làm sao cũng thấy không được tự nhiên, mình làm thế
nào liền giống như hoa khôi Lý nương tử trong “Bách hoa lâu” kia, ai ra
giá cao, liền phát thứ nhất, chính là đến Đại Chu quốc này đổi thành ai
chiến công cao, liền phát thứ nhất.

Sau đó nghe Doãn đại tướng quân kia như trước miễn cưỡng nói:“Được
rồi, đã biết, nếu là tâm ý của Tam hoàng tử, bổn soái cũng đành nhận!”

Vương tướng quân ước chừng không dự đoán được đối phương cũng không
khách khí như vậy, nghẹn một chút mới nói:“Vậy mạt tướng cáo từ, Đại

tướng quân mời vui vẻ hưởng dụng!” Nói xong hành lễ mang theo vài binh
lính kéo Thất Thất, Thất Thất vốn chuẩn bị bò trên đất giả chết, nhưng
khi một đôi giày màu đen có thêu có đầu hổ vàng rơi vào trong mắt của
nàng, Thất Thất chỉ phải ngẩng đầu, đón nhận một đôi con ngươi lạnh rét
có chút quen thuộc, một người đàn ông rất là đoan chính, ngũ quan rất
đẹp thậm chí bề ngoài so với Tam hoàng tử còn đẹp hơn một ít, Thất Thất
tính ra cảm thấy mình không cần gả cho Tam hoàng tử kia dạng người như
vậy cũng không khỏi quá kém đi, tiến vào quân doanh liền gặp được một
loạt biến cố xảy ra làm cho Thất Thất sinh cảnh giác, tương lai lập gia
đình dường như cũng không phải tuyệt vời như vậy, nhưng Thất Thất bị kéo đến choáng váng trướng não, cả người nhức nhối, nhớ không rõ ở nơi nào
gặp qua ánh mắt này.

Người đàn ông tay nâng lên mặt Thất Thất quan sát một phen đột nhiên
nở nụ cười, nụ cười kia cho dù ở mùa hè nóng bức cũng làm cho người ta
cảm giác được lạnh buốt, Thất Thất nổi lên một thân nổi da gà, người đàn ông lại không duyên cớ thêm vài phần tà mị cùng hiểm độc, sau đó người
nam hừ một tiếng đẩy mặt Thất Thất ra lạnh giọng nói:“Đem quần áo cởi,
để cho gia nhìn một cái xem thân mình có coi được như khuôn mặt vậy hay
không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận