Hầu hạ Tình Khuynh xong, đã biết được tính khí của hắn, Oản Oản tự mình lui ra, lúc này Tình Khuynh muốn yên tĩnh đọc sách một mình, mà nàng cũng cần phải bổ sung vào cái dạ dày đang ca bài ca “vườn không nhà trống” từ lâu.
“Tỷ tỷ, Oản Oản tỷ tỷ!”
Trong sảnh nhỏ của phòng bếp có người đang nói chuyện, Oản Oản vốn định muốn ăn một bát mỳ chay, vừa nhanh vừa thuận tiện, vì lát nữa nàng còn phải quay lại hầu hạ, nhưng mới vừa bước vào sảnh nhỏ, đã thấy Tùy Ý nép vào song cửa sổ nhỏ giọng gọi mình.
“Đệ làm gì ở đây? Ăn cơm chưa?” Oản Oản buồn cười, đi tới.
“Ăn no rồi.” Nói xong, Tùy Ý thần thần bí bí cầm một cái bọc, nhét vào trong tay Oản Oản, thấp giọng nói: “Buổi trưa đệ và Xuyên Nhi để giành cho tỷ, ăn nhanh đi, đệ đi trước.” Không đợi Oản Oản hỏi lại, Tùy Ý nhanh chân chỉ vài bước đã chạy xa, cũng không biết lại đi nơi nào gây sự.
Oản Oản cười lắc đầu, xoay người tìm thím nấu bếp xin bát mỳ, thuận tiện đi tới gần bên cửa sổ ngồi xuống, mở bọc ra, nói là cái bọc cũng bất quá chỉ là một hộp đựng cơm bằng gỗ cực kỳ giản dị, vẫn chưa được quét nước sơn, lộ ra đường vân gỗ thô ráp, cẩn thận mở nắp ra, bên trong truyền đến một nùi hương của thịt, khiến cho Oản Oản vốn đang bụng rỗng nuốt nước miếng một cái, chìa hai ngón tay giơ ra bốc một miếng thịt mỏng phiếm hồng bỏ vào trong miệng, không quá mềm, cắn thấy mằn mặn, nhất định là thịt nai mà Tùy Ý nhắc tới ban nãy.
Đợi mỳ chay được dọn lên bàn, Oản Oản ngước đầu cười cười với đại thẩm, cũng không quan tâm đến sắc mặt sa sầm của bà ta, dùng đôi đũa trút toàn bộ thịt nai vào trong nước mỳ còn nóng, nàng biết nữ nhân ở nơi này đều khinh thường nàng, đều biết rõ nàng được chuộc đến từ Hoa tỷ muội (thanh lâu) đối diện, mặc dù bản thân họ đều dựa vào nơi này – nơi mà vô số nam tử dùng thân mình đổi lấy bạc để dựng lên, họ vẫn cảm thấy họ cao hơn người khác một bậc, so với những người bán thịt như bọn nàng thì vẫn cao quý hơn rất nhiều, bởi vì họ là gia đình tử tế, vì kế sinh nhai, mới bị ép tới nơi này làm công.
Oản Oản không có ý định tranh luận cùng họ, chỉ cần họ làm tốt công việc của mình, thành thành thật thật không gây thêm phiền toái gì cho nàng, nàng cũng chả tội gì mà gây sự với họ. Trên đời này, ai cũng đều có vị trí của mình, nếu nàng đã chấp nhận số mệnh, vậy thì sẽ xem trọng vị trí của mình, là của nàng, nàng tất nhiên sẽ không buông tay, nhưng nếu không phải là của nàng, nàng cũng không tội gì theo đuổi thứ ngoài tầm với. Nàng đã dùng mấy đời thể nghiệm qua: lòng dạ quá cao, dã tâm quá lớn, như vậy lúc ngã xuống cũng sẽ ngã rất thảm.
Dùng xong bát mỳ thịt nai, Oản Oản rửa ráy sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn canh giờ, liền rửa sạch vài quả lê để vào trong cái mâm đồng nhỏ. Trước kia Oản Oản cũng không hiểu rõ lắm về lịch sử, lại nói nơi này cũng là thời không có thực, chỉ có vài phần tương tự với thời Hán - Đường của Trung Quốc cổ đại, nhưng từ từ, dựa theo quần áo lễ nghi đến vật dụng hàng ngày mà nói, Oản Oản đoán nơi này kỳ thực càng nghiêng về đời Hán nhiều hơn, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có bóng dáng của đời Đường, nhưng cuộc sống nơi này cũng không xa hoa, kẻ có tiền hoặc là những nơi cao cấp mà các nàng ở này, chỉ sử dụng một vài đồ vật bằng vàng bạc đồng, đồ gốm sứ tuy có sứ tinh, nhưng dân chúng chỉ sử dụng đa phần là đồ được chế tác từ sứ thô và gỗ mộc, về đồ sơn mài, nghe nói chỉ có quan lớn cùng hoàng tộc sử dụng, cực ít có vài món như vậy ở trong phố Hoa, nếu có cũng đều là do người có quyền thế âm thầm đưa tặng.
“Công tử, Oản Oản vào nhé.” Bưng mâm đồng, Oản Oản được cho phép, liền đi vào, thật ra, tuy Tình Khuynh là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng tính tình cao ngạo cũng không chín chắn, có khi hắn cực kì lười nhác, nếu không có người chuẩn bị đồ ăn cho hắn, hắn có thể để một ngày nhịn đói, chứ đừng nói gì tới hoa quả trà nước linh tinh, hơn nữa hắn còn hay thường kỳ quái khó chiều, nếu không có đôi con ngươi kia cùng với giọng điệu ngả ngớn lâu lâu bộc phát của hắn, Oản Oản đã có thể xem hắn là con trai mà nuôi rồi.
“Ừm.” Tình Khuynh buông thẻ tre xuống, tựa vào một cái gối mềm đặc chế, mái tóc đen lại rải lên sạp, đôi mắt híp lại, một bàn tay ngọc mảnh khảnh thoáng lộ ra, lơ đễnh lên tiếng đáp, nhìn thế nào cũng giống con mèo con lười nhác.
“Hôm qua dạ dày người không tốt, cũng nên ăn ít lê thôi.” Oản Oản làm biếng thưởng thức cái tên mỹ nhân không có lúc nào là không mê người kia, nhanh nhẹn gọt lê, cắt thành từng miếng nhỏ, ở đây không có tăm, Oản Oản chỉ có thể bảo Ngân Hạp chuẩn bị mấy que trúc nhỏ, dù sao chỉ cần có thể cắm lên ăn là được.
“A... Ngươi đút cho ta!” Tình Khuynh nằm một chỗ không nhúc nhích, khẽ mở miệng mang mùi đàn hương, ánh mắt trêu tức kêu.
Oản Oản nén giận, nàng không biết vì sao Tình Khuynh luôn thích trêu chọc mình, rõ ràng biết mình sẽ không bị hắn câu dẫn, còn cả ngày bày ra bộ dáng phong tình vạn chủng, nàng cũng không phải nam nhân, lại càng không là cái loại tiểu cô nương vừa nhìn thấy mỹ nam liền si mê. Nhưng oán thì cũng oán thầm vậy thôi, Oản Oản vẫn bưng mâm đồng đi qua, bây giờ nàng là nha đầu, hầu hạ người khác là chức trách của nàng.
“Ngươi thật thú vị.” vươn tay vén lên vài sợi tóc rối hơi toán loạn trước trán Oản Oản, Tình Khuynh vừa ăn lê, vừa cười nói.
Oản Oản kiềm nén xúc động muốn trợn mắt, lại xắn một miếng lê.
“Ngươi thật sự cam tâm sao?” Tình Khuynh thích thú, ánh mắt lướt từ trên trán đến cằm của nàng, nhẹ nhàng lay động.
“Cam tâm cái gì? Không cam tâm cái gì?” Oản Oản không có một tia oán khí, xắn một miếng lê đưa lên để vào trong miệng của tên nhàm chán không có gì làm này.
“Ngươi rõ ràng là thiên kim tiểu thư khuê các, tuy rằng sa sút đến trở thành cô nương của Tầm Hương lâu, nhưng với dung mạo của ngươi, làm đầu bài cũng không phải là vấn đề, bây giờ lại ủy khuất làm nha đầu của ta, ngươi cam tâm sao?” Tình Khuynh quấn sợi tóc Oản Oản, nhìn gương mặt tinh xảo của người đối diện, thản nhiên hỏi.
Oản Oản dừng tay một chút, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào yêu nghiệt này: “Ta thà rằng cả đời làm nha đầu cho ngươi.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Oản Oản, trong ánh mắt tuy có kinh diễm, lại trong suốt vô dục, cũng không phải là cái ý tứ mà Tình Khuynh nghĩ đến, ngược lại là chân chính muốn làm nha đầu cả đời, không có hàm nghĩa sâu xa dư thừa.
“Nếu ngươi vẫn là cô nương của Tầm Hương lâu, vậy không biết chừng ngươi có thể giống như bọn tỷ muội kia của ngươi, được người chuộc ra ngoài.” Tình Khuynh buông tay, hơi rũ mắt nói.
“Mặc dù được chuộc ra ngoài làm ngoại thất, nhưng thân phận của ta là đến chết cũng không bỏ được, vậy còn không bằng bây giờ làm nha đầu của ngươi, áo cơm không lo, cũng không cần đem cả thể xác và tinh thần ra bồi trả.” Oản Oản cũng không phải là những nữ tử thông thường, hai người đều đã từng vật lộn trong con sóng đỏ này, nói trực tiếp thẳng thắn, còn tốt hơn là hư tình giả ý. Nói thật ra, với cuộc sống hiện giờ, Oản Oản thật sự là có vài phần biết ơn với Tình Khuynh.
“Ngươi thật sự rất đặc biệt.”
Thật ra, nữ nhân ở nơi này không quá để ý đến trinh tiết, quả phụ tái giá, hòa ly tái giá, đều cũng có, ngay cả trong hậu cung của hoàng đế cũng có nữ nhân hòa ly, trước đây không lâu, cũng có hoàng tử cưới con dâu của nhà khác thì sao. Kỳ thực đối với nữ nhân ở nơi này mà nói, có thân phận cao quý, trong tay có quyền hành, thì mạnh hơn nhiều so với giữ gìn trinh tiết, khúm núm hạ mình làm nô tỳ cho người ta.
“Đầu óc ta ngu dốt, loại cuộc sống của quý phu nhân này, không dễ.” Cuộc sống như thế, cũng không phải nàng chưa từng trải qua, cuối cùng cũng chết oan chết uổng đấy thôi, đây có lẽ là một kiếp cuối cùng của mình rồi. Nàng thật sự nghĩ tới điểm khác biệt đó.
“Đúng vậy, không dễ...” Không biết Tình Khuynh đang nghĩ điều gì, ánh mắt có chút mất hồn, chỉ chớp mắt một cái, liền phục hồi tinh thần, quay đầu về phía Oản Oản lại nói: “Ngươi không muốn biết vì sao ta chuộc ngươi sao?”
Con ngươi của Oản Oản chợt lóe, suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu: “Ta cũng không để ý ngươi chuộc ta làm gì, lại càng không muốn biết rốt cục các ngươi có bí mật gì, ta chỉ muốn biết là, ta có thể tiếp tục cuộc sống như bây giờ không?”
Không hiểu tại sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc kia, Tình Khuynh lại khẽ nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu Oản Oản nói:“Yên tâm.”
Oản Oản chớp chớp mắt, không hiểu hai chữ này có hàm nghĩa gì, dứt khoát mặc kệ hắn, chuyên tâm đút lê, đợi hắn ăn xong, lại dùng khăn tay lau miệng cho hắn.
Vừa đặt mâm đồng xuống, ngoài cửa đã có người đến báo, nói là Đông lang quân cho mời, Tình Khuynh chỉ nói “biết rồi”, liền đuổi người đi, Oản Oản thấy thế vội vàng chải lại mái tóc dài lỏng lẻo cho Tình Khuynh, sửa sang lại y phục cho hắn, liền chuẩn bị theo hắn ra cửa.
“Không cần , ta mang theo Kim Hạp là được rồi.” Tình Khuynh khoát tay, đè bả vai Oản Oản lại, tự mình xuống sạp, đi ra ngoài.
Oản Oản không dám đuổi theo, chỉ có thể đợi trong phòng, gần đây Đông lang quân cho gọi, Oản Oản đều đi theo bên cạnh, không biết lúc này có việc gì quan trọng, lại khiến Tình Khuynh thận trọng như thế.
Vô cùng nhàn rỗi, y phục của Tình Khuynh cũng không cần may vá, chỉ cần bị hỏng, hắn liền không mặc lại, trong phòng ngày thường đều có người quét dọn, hiện tại không có gì để làm, Oản Oản thật sự chán muốn chết, thuận tay cầm lấy thẻ tre Tình Khuynh vừa mới xem qua.
Văn tự ở nơi này, đa phần cũng không khác lắm với văn tự đời Hán của Trung Quốc, Oản Oản vốn không biết, nhưng có một đoạn thời gian ở phủ Vũ Vệ tướng quân, ở trong nhà được dạy chút nữ học, hơn nữa nàng sợ để lộ ra sơ hở bị người tưởng là yêu quái mà đem đi thiêu, cho nên còn đặc biệt học thật nghiêm túc, cũng may là nguyên bản Bí Ngải Bảo cũng không biết nhiều chữ, chỉ tương đối dụng tâm với nữ công, vì thế nàng cũng khập khiễng nhận biết được vài chữ, sau này đến Tầm Hương lâu, sư phụ trong lâu cũng dạy một ít chữ, lúc này mới xem như nhận biết được bảy tám phần chữ nghĩa, không đến mức làm trò cười cho người trong nghề.
Vuốt thẻ tre trong tay, Oản Oản cảm thấy trơn mát không chút dấu tích, dường như thường xuyên được người lật xem, lại nhìn sợi dây gai (dây bó thẻ) trong thẻ tre đều còn mới, nhưng mảnh tre lại ố vàng có vẻ cũ, rõ ràng là được đóng, tân trang lại. Mở thẻ tre ra, mặc dù Oản Oản không thông thạo ngữ pháp, cũng nhìn ra trên thẻ tre ghi lại Phong thổ nhân tình của nước Khởi, thậm chí còn có du ký và những cốt truyện ngắn, ngay cả những ngôn ngữ địa phương cũng có chú thích miêu tả. Quả thật, nhìn không ra tên yêu tinh Tình Khuynh kia lại thích đọc loại sách này.
Dựa vào gối mềm của Tình Khuynh, một buổi trưa này của Oản Oản phải dựa vào thẻ tre này để tiêu thời gian, vì gặp vấn đề với ngữ pháp nên nàng xem cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng có không ít những câu chuyện ngắn khiến nàng được mở rộng tầm mắt.
Nếu lấy nước Thần và nước Khởi so sánh với Trung Quốc cổ đại, thì nước Thần ở phía bắc, mà nước Khởi thì nghiêng về Giang Nam, người dân nước Thần dũng mãnh thiện chiến, lại thừa thãi quặng đồng thiết, thành lũy biên cương còn có chiến mã, sức mạnh quân sự cũng có thể thấy được rõ ràng. Mà nước Khởi có tài nguyên phong phú, quốc gia giàu có và đông đúc, nhưng lại trọng văn khinh võ, hoàng đế lại ngu ngốc, khiến quốc lực suy yếu, bị nước Thần tiến đánh sợ chết khiếp, lúc này vì để trấn an nước Thần, liền dâng nạp con tin, hàng năm lại còn dâng lên cống phẩm.
Nhưng dù vậy, nước Thần không thể so được với nhân văn phong mạo, thành tựu nghệ thuật của nước Khởi, hiện nay bất luận là ở tầng lớp giai cấp nào từ thượng tầng đến hạ tầng, đều yêu thích những đồ vật của nước Khởi, vài tiệm trang sức ở kinh thành đều thuê sư phụ đến từ Khởi quốc, mà thường thường những sản phẩm làm ra của họ đều được bán giá cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...