Ngoài Đình Úy thự, chiếc xe ngựa phủ vải xanh vốn là biểu trưng của Hàn Mộng Khuê dừng lại. Từ vài năm trước lúc hắn còn quản lý ngân khố luôn là người bận bịu, đặc biệt là sau khi chiến sự xảy ra, cỗ xe ngựa này dừng trước cửa nhà nào thì cũng giống như ôn thần đến nhà, Hàn Mộng Khuê không đến đòi tiền thì cũng là đến mượn tiền, đặc biệt là đám quan chức ở ngoại thành có điền trang thì càng sợ hắn muốn chết. Ai không nhận ra cỗ xe ngựa ấy đâu. Cho nên ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, xe của Hàn Mộng Khuê vừa đến đã có người nhận ra.
“Hàn đại tư nông.”
Hàn Mộng Khuê cười nghênh đón, “Lưu đại nhân, ngài đến Đình Úy thự sao lại không vào?”
“Ha ha,” lão già chống gậy lúng túng cười, “Ta… ha ha, ta cố ý ở đây chờ Hàn đại nhân.”
Hàn Mộng Khuê dường như cảm thấy thú vị, cười ha hả không chút kiêu ngạo nhưng cũng không hề có ý khiêm tốn, “Lưu đại nhân ở chỗ này không phải chờ ta mà là ngài đang chờ hoàng thượng. Xem ra mấy câu kia của Hoàng thượng đã ghim vào lòng Lưu đại nhân rồi. Ngài đã nghĩ thông, dự định trợ giúp hoàng thượng làm việc?”
Lưu Vị không hề để ý, “Ta vốn ở chỗ này đợi Hoàng thượng nhưng thấy Hàn đại nhân liền biết không cần chờ Người nữa.”
“Lưu đại nhân, nếu như tính từ lúc Cảnh Hi bắt đầu hiểu chuyện ngài cũng coi là lão thần tam triều, ta đây hậu sinh vãn bối vẫn luôn suy nghĩ, ngài giữ đạo làm quan thế nào để có thể đảm bảo được trọng dụng nhiều năm như vậy? Đại nhân không ngại thì dạy ta đi.” Hàn Mộng Khuê dường như có lời muốn nói nhưng lại giống như không vội, bắt đầu tán dóc.
“Hàn đại nhân, chuyện này… nói khó cũng khó, mà nói không khó thì cũng không khó. Đơn giản chính là bất kể thời điểm nào, bất kể xảy ra chuyện gì đều phải đứng về phía Hoàng thượng. Hơn nữa, ở thời điểm hôn quân nắm quyền thì phải làm kẻ ngu dốt tầm thường, còn ở thời điểm thánh quân nắm quyền lại phải là một hiền thần. Ôi, đáng tiếc ta già rồi, hưởng quyền cao chức trọng chẳng còn được bao lâu nữa. Không như Hàn đại nhân ngài vẫn còn kịp nắm lấy thời điểm tốt, có thể ở bên cạnh minh chủ làm một hiền thần, an ổn cả đời. Lão già này thực ao ước được như ngươi.” Lưu Vị thở dài một tiếng, “Bây giờ lão già ta có hai tâm nguyện, thứ nhất là chờ mong một cái chết tử tế, hai là hy vọng sau khi chết gia tộc vẫn có thể hưng thịnh không suy. Hai chuyện này đều chỉ có Hoàng thượng mới có thể cho ta. Cho nên ta cũng muốn hỏi Hàn đại nhân một điều: nên làm như thế nào mới có thể đạt thành tâm nguyện?”
Hàn Mộng Khuê không nghĩ tới Lưu Vị lại thành khẩn đến vậy, khom người đáp lễ, “Ngài đừng nói vậy. Tôn nữ của ngài là Hoàng hậu, không cần lo lắng gia tộc suy vong.” Hàn Mộng Khuê thẳng lưng, hơi ngưng lại, Hoàng thượng thay người đó là chuyện của Hoàng thượng, không cần hắn lắm lời, “Kỳ thực Hoàng thượng cũng có một chuyện muốn cầu ngài.”
Lưu Vị run run quỳ xuống, “Hoàng thượng nói chữ ‘cầu’, thực sự là muốn giết lão già này rồi.”
Hàn Mộng Khuê vội vàng kéo ông, “Lưu đại nhân, xin nghe ta nói xong đã. Thái úy lấy thân phận Nguyên Soái thống lĩnh quân đội, đột nhiên một mình trở về, không chỉ phạm vào quân pháp… Kỳ thực nói trắng ra cái này là chuyện lớn. Hoàng thượng biết việc này không che giấu nổi. Nếu Thái úy không bị đem đến Đình úy thự thẩm tra thì không chỉ đám đại thần trong triều không phục, hơn nữa lại tiếp tục nhiễu loạn triều cương pháp chế, mà sau này các tướng quân càng kể công càng kiêu căng, không phục sự quản thúc của triều đình, hậu hoạn vô cùng. Ví dụ điển hình chính là đám tướng lĩnh ở biên quan lúc trước. Hơn nữa, tai họa gần đây cũng nằm ở một số cơ quan khác ngoài Thái úy phủ. Phía triều đình do Đình úy thự thẩm tra giám sát võ tướng là chế độ cũ từ lâu đã hoang phế. Thêm vào đó, hoàng thượng không thể không lo xa cho tương lai ngàn vạn năm sau, khi tân đế lên ngôi, hoàng thượng không muốn có thêm vị tướng quân nào noi theo gương Thái úy. Dù sao một Thái úy có thể trả lại quyền lực cho Hoàng thượng, từ xưa đến nay chỉ có một mình Tương Lý Nhược Mộc. Cho nên Hoàng thượng muốn lấy việc này làm gương. Hôm nay để Thái úy tự mình bước lên đài, sau này chỉ cần có tướng quân mắc lỗi thì lại chiếu theo đó đưa đến Đình úy thự thẩm tra, không thể lại có thêm kẻ không phục sự quản lý của Thiên triều như trong quá khứ được. Hoàng thượng muốn từ từ dùng quan văn ràng buộc đám tướng quân nắm quyền. Vương triều này xuất hiện tình trạng văn võ không ngang nhau quá nghiêm trọng, từ hôm nay về sau chí ít cũng khiến bọn họ kiềm chế lẫn nhau.”
“Lão thần đã hiểu”, Lưu Vị gật gù, “Chỉ sợ hoàng thượng vội vàng thẩm tra Thái úy trước cả Cảnh Đàn Tâm và Lý Duẫn Chi là muốn ngăn chặn miệng lưỡi của đám quan văn, lại muốn tách Thái úy ra khỏi chuyện tạo phản. Hoàng thượng vội chụp cho Thái úy tội danh tự ý rời vị trí chính là sợ đám quan lại đủ mọi tầng lớp cùng nhau dâng tấu chương xin Hoàng thượng xử tội mưu phản của Thái úy. Hiện nay chiếu theo quân pháp mà định tội Thái úy, phạt hắn, thứ nhất là làm yên lòng đám quan lại, thứ hai là biểu lộ rõ ràng tâm ý rằng không muốn đào sâu chuyện của Thái úy. Cũng là khiến đám quan lại Cảnh thị biết tâm tư của hoàng thượng, không muốn tiếp tục xuất hiện chuyện thị phi. Hoàng thượng tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết suy tính chu toàn, lâu dài, tương lai nhất định sẽ trở thành bậc đế vương anh minh.”
Hàn Mộng Khuê nở nụ cười, “Lưu đại nhân nói rất đúng. Hoàng thượng quả nhiên đoán không sai, Lưu đại nhân chuyện gì cũng hiểu. Nếu vậy… xin mời, Lưu đại nhân, ta tuổi quá nhỏ, nếu là ta, chỉ sợ không áp chế được kẻ khác. Hoàng thượng rất coi trọng việc này. Theo lý mà nói người thẩm tra nhất định phải là người của Đình úy thự, bởi chỉ họ mới đủ năng lực dốc lòng làm đúng theo luật lệ. Nhưng nếu Đình úy cứng rắn muốn ép Hoàng thượng đem Thái úy định tội chết thì dù sau đó Hoàng thượng có nhúng tay, với kỷ luật nghiêm minh thì cũng không cứu được, uổng phí công sức của Hoàng thượng.”
Đình úy thự đã nhiều năm không náo nhiệt như vậy, Hàn Mộng Khuê vào cửa liền thấy Tương Lý Nhược Mộc quỳ gối giữa một phòng đông kín người. Loại tình cảnh này không thường thấy, hắn đứng ở ngưỡng cửa suýt vấp ngã. Tương Lý Nhược Mộc là loại người nào, bây giờ lại ở trước bao nhiêu người quỳ gối trước mặt một Đình úy nho nhỏ, thực sự là…
Hàn Mộng Khuê đứng vững lại, lập tức tươi cười rạng rỡ, “Trình huynh, tiểu đệ đến muộn.”
“Hàn Mộng Khuê, ngươi đến rồi thì tới đây đi, đừng nhiễu loạn Đình úy thự thẩm án.” Trình Húc Lương vừa thấy dáng vẻ cợt nhả của Hàn Mộng Khuê thì có phần bực bội. Nhưng đó là loại văn nhân chuyên nịnh hót, ỷ vào sự thông minh cơ trí của mình mà cả ngày bận bịu lấy lòng hoàng thượng. Trình Húc Lương nhìn hắn chằm chằm nhưng vẫn cố giữ phong thái bình tĩnh.
Hàn Mộng Khuê cũng không để ý, cười ha ha, bỗng đứng thẳng nghiêm mặt nói, “Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng…”
Một câu vừa nói ra các đại thần đều hoảng hốt, vội vàng đứng dậy quỳ xuống. Trình Húc Lương nhịn xuống, cũng từ sau bàn đi ra quỳ trên đất. Hàn Mộng KHuê lúc này mới mở lời, “Hoàng thượng nói, ‘Thái úy trên chiến trường chịu gian khổ, trên đùi có thương tích, miễn quỳ, ban cho đứng chờ phán xét.”
Các đại thần lục tục đứng lên. Tương Lý Nhược Mộc nhìn Hàn Mộng Khuê, gắng gượng đứng dậy. Trình Húc Lương tức đến mức giậm chân, “Hàn Mộng Khuê, Hoàng thượng thật sự có ý chỉ như thế?”
Hàn Mộng Khuê cười hì hì, “Ta đâu dám giả mạo thánh chỉ. Hơn nữa, Lưu đại nhân cũng ở đây. Lưu đại nhân, ngươi nói ta có gan giả mạo thánh chỉ không?”
Đám đại thần đều nhìn Lưu Vị. Lưu Vị hàm hậu nở nụ cười, “Trình đại nhân, ta thấy ngài nên tiếp tục thẩm tra đi.”
Trình Húc Lương không thể nói thêm câu nào. Ngày hôm nay bất kể hỏi Tương Lý Nhược Mộc điều gì, hắn đều trả lời một câu “Không có lời nào để nói.” Bây giờ Hàn Mộng Khuê lại tới đây, việc này sẽ càng không thông thuận.
“Ta hỏi ngươi, Tương Lý Nhược Mộc, vị vua đã bị phế bỏ ngày trước có sai lầm gì, tại sao ngươi lại muốn phế hắn, thậm chí làm liên lụy hoàng thái hậu? Ngươi có dã tâm gì mà làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?” Trình Húc Lương vỗ mạnh xuống bàn, nghiêm nghị hỏi. Tương Lý Nhược Mộc lúc đứng vóc người cao lớn làm Trình Húc Lương khó khăn lắm mới tạo ưu thế tâm lý lập tức bị đánh tan.
Tương Lý Nhược Mộc không nhìn hắn mà dường như đang nhìn điểm hư vô nào đó, miệng hơi hé nhưng nửa ngày không lên tiếng. Song lần này không chờ hắn nói, công đường Đình úy thự bỗng phát sinh một tiếng cười gằn. Trình Húc Lương ngẩng đầu nhìn sang, lại là Hàn Mộng Khuê.
“Hàn Mộng Khuê, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Trình đại nhân, không phải ngươi đến cả chuyện lúc trước thái hậu làm thế nào soán quyền, tham gia vào chính sự cũng không biết chứ?” Hàn Mộng Khuê thờ ơ nói, “Thiên hạ là của Cảnh thị, nếu không phải Hoàng thượng muốn Thái úy đồng loạt phế bỏ Văn thị, nói không chừng thiên hạ liền đổi thành họ Văn. Ngươi hỏi Thái úy lời ấy là có ý gì? Không phải ngươi muốn tìm Hoàng thượng, tra hỏi ngài làm thế nào lấy được ngôi vị đấy chứ? Ngươi nghĩ chỉ trích Hoàng thượng giết đệ thượng vị?”
Một câu như sấm sét đánh ra, khắp công đường Đình úy thự yên lặng như tờ, vô số người lén lút hít khí lạnh. Tình thế chuyển biến đột ngột đã vượt qua giới hạn ban đầu. Tương Lý Nhược Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên. Trình Húc Lương mặt đỏ bừng, “Hàn… Mộng Khuê, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“Ta không có ý gì, người thẩm án là ngươi, ngươi tiếp tục hỏi đi.” Hàn Mộng Khuê hừ lạnh một tiếng.
Trình Húc Lương không dám tiếp tục tra hỏi câu nói kia của Hàn Mộng Khuê nữa. “Tương Lý Nhược Mộc, ta hỏi lại ngươi, ngươi… ngươi tự mình đem Hoàng thượng giam lỏng ở Thái úy phủ mấy tháng là có ý gì? Ngươi lại còn tham ô tiền riêng của Hoàng thượng đem xây trang viên cho mình.”
Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng thở dài, dường như cũng không muốn trả lời. Cuối cùng hắn nói, “Hoàng thượng thích mã tràng trong Thái úy phủ, ở đó học cưỡi ngựa. Vườn là làm theo ý muốn của Hoàng thượng, là biệt uyển của người.”
“Rõ là lời ngụy biện.” Trình Húc Lương vô cùng bực bội, Tương Lý Nhược Mộc cùng Hàn Mộng Khuê thế mà lại đem tất cả đẩy lên người Hoàng thượng.
“Thôi đi,” Hàn Mộng Khuê cao giọng át cả tiếng hắn, “Ngươi đây là muốn tra hỏi Thái úy hay Hoàng thượng? Hoàng thượng cho ngươi tra hỏi chuyện Thái úy tự mình rời vị trí, ngươi chỉ nên hỏi chuyện đó thôi. Ngươi kèm năm kẹp bảy hỏi mấy chuyện đó là có ý gì?”
“Ngươi…! Hàn Mộng Khuê ngươi quá kiêu ngạo rồi.” Trình Húc Lương tức giận không nói nên lời, các đại thần đã sớm sì sầm to nhỏ bàn tán. Kẻ thông minh nhanh nhạy đã biết bản thân Hàn Mộng khuê không to gan lớn mật đến như thế, cũng đã hiểu ý tứ của Hoàng thượng. Bắt đầu lén lút rời khỏi Đình úy thự. Cũng có trung quân tiết khí ở một bên trách cứ Hàn Mộng Khuê, không từ bỏ cơ hội có thể đẩy ngã Tương Lý Nhược Mộc.
“Hoàng thượng có khẩu dụ,” Hàn Mộng Khuê bỗng nói, các đại thần ngẩn ra. Trình Húc Lương tức giận, “Hàn Mộng Khuê, tại sao khẩu dụ của Hoàng thượng lại cứ một đoạn một đoạn truyền ra như thế?”
Lưu Vị bỗng nhiên ho khan dữ dội, các đại thần đều quay lại nhìn. Lưu Vị thở hổn hển một hồi, “Ôi, già rồi, bệnh ho tái phát. Các ngươi đến cùng có tiếp chỉ hay không?” Nói xong tự mình quỳ xuống đầu tiên, mọi người thấy lão Tể tướng quỳ cùng đều quỳ xuống.
Hàn Mộng Khuê lớn tiếng nói, “Hoàng thượng có chỉ, ‘bởi vì chức vị Thái úy quá cao, Trình Húc Lương không thể thẩm vấn rõ ràng, nên lệnh cho người có chức vị tương đương là Tam công Cửu Khanh Tể tướng Lưu Vị thẩm tra thay.”
Trình Húc Lương không trả lời, nhưng xét từ phía Lưu Vị là hợp quy củ, không thể làm gì khác ngoài nhường ra chính vị, (chỗ ngồi chính giữa công đường, vị trí của thẩm phán). Lão tể tướng lên thay, đám quan lại không thể không phục.
Lưu Vị chậm rãi đứng ở sau bàn, lật qua lật lại hồ sơ trên bàn cả nửa ngày, lại ho khan một trận, mới hỏi. “Thái úy, tại sao lại tự ý rời vị trí?… Thái úy hãy nói thật đi, ta sẽ trình báo lên hoàng thượng.”
Tương Lý Nhược Mộc gian nan chậm chạp nói, “Bởi vì muốn kết thúc một chuyện. Dù biết Hoàng thượng sẽ nổi giận nhưng vẫn nhất định phải trở về. Huống chi bộ hạ cũ của Lý Duẫn Chi rất nhiều, Cảnh Đàn Tâm cùng Lý Duẫn Chi phản loạn là điều không thể tránh khỏi. Ta cho là ta trở lại, Lý Duẫn Chi sẽ thay đổi ý định. Quả thực ta không muốn cùng hắn xung đột.” Tương Lý Nhược Mộc nói xong lâm vào trầm mặc. Có lẽ vì ngữ điệu Thái úy bỗng thương cảm khác thường, hoặc bởi điều gì đó, một lúc lâu không có ai nói tiếp. Tương Lý Nhược Mộc lại nói, “Đến nỗi nguyên do trong ấy chỉ cần trình lên Hoàng thượng thì người sẽ lập tức hiểu ngay.” Hắn nhìn tiểu quan bên cạnh đưa bút như bay ghi chép lại, thời điểm nào thì biến thành muốn nói với Cảnh Hi Miểu một câu cũng phải nhờ người chuyển tấu?
Một lát sau, Lưu Vị mắt mờ chân chậm mới nhận ra hắn nói xong rồi, “À… Nhưng Nguyên Soái thống binh bỏ quên nhiệm vụ cũng là tội lớn, dù là chức vị Thái úy cũng không được.”
Tương Lý Nhược Mộc từ trong tay áo lấy ra một bao bố màu vàng nhạt nho nhỏ, mở ra, bên trong là một con mãnh hổ bạch ngọc đang nằm sấp trên phiến đá vuông, là đại ấn của Thái úy. Đám triều thần không ngờ Tương Lý Nhược Mộc lại dễ dàng giao ra đại ấn như thế, trợn mắt há mồm mà nhìn Lưu Vị bảo người hâù nhận lấy, gói kỹ lại, quay đầu giao cho Hàn Mộng Khuê.
“Giáng Tương Lý Nhược Mộc hạ xuống tam cấp, lãnh 80 trượng. Dựa theo thông lệ cũ, giao ra một trăm lượng hoàng kim sẽ được miễn hình trượng. Tương Lý Nhược Mộc ngươi có nhận phạt không?” Lưu Vị hỏi, Hàn Mộng Khuê vội quay đầu nháy mắt với hắn, Lưu Vị ngầm hiểu liền tự mình tiếp tục, “Cứ như vậy đi, để gia nhân giao cho Đình úy thự bốn trăm lượng hoàng kim, bây giờ ngươi có thể đi rồi.” Lưu Vị ho khan một trận, “Ôi người đã già thực sự không thể trọng dụng nữa rồi.” Trình Húc Lương vừa muốn nói gì, Lưu Vị đã lôi kéo hắn, “Hàn đại nhân, Trình đại nhân, chúng ta đến phụng mệnh hoàng thượng đi thôi.” Một câu triệt để ngăn cản Trình Húc Lương.
Tể tướng ở phía trên chủ trì đại cục. tuy rằng nhìn thì có vẻ run lập cập phiền toái, nhưng chỉ tốn chút thời gian nói mấy câu, nhanh như chớp đem Tương lý Nhược Mộc rút lui, đám quan văn bên dưới sợ ngây người. Ban đầu họ muốn đem Tương Lý Nhược Mộc ném vào đại lao, tùy thời xử tử. Nhưng bây giờ hắn không còn binh quyền, ngay cả quan hàm Thái úy cũng mất rồi. Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không biết phải làm sao. Kết tội Tương Lý Nhược Mộc vốn nên có một người dẫn đầu, cùng một đám làm ầm lên. Nhưng Lưu Vị công khai xếp đặt không cho bọn hắn nhúng tay vào. Đình úy lại là người thẳng thắn căn bản không hiểu quy tắc kéo bè kéo cánh. Huống chi, then chốt chính là Thái úy lúc này đã không còn cả quan hàm lẫn binh quyền, cái gì cũng không phải, gần như đã bị đẩy đổ rồi. Muốn kết tội hắn thì cũng không vội một hai khắc. Hơn nữa Hoàng thượng có ý tứ gì mọi người còn phải trở lại phỏng đoán thương lượng một hồi. Bởi vậy bên dưới đám quan chức ong ong như ruồi thì thầm một lúc đều đứng lên muốn rời Đình úy thự.
Hàn Mộng Khuê cười hì hì ôm vai Trình Húc Lương, thấp giọng nói: “Trình huynh, ngươi thật là đủ tàn nhẫn. Sau khi ngươi đi ta đã nói với Hoàng thượng, ngươi nhất định sẽ nhân cơ hội thu thập Tương Lý Nhược Mộc. Người còn không chịu tin, mắng ta một trận. Hoàng thượng nghĩ dù sao ngươi cũng từng chịu ân của hắn, lại là người thông minh nên cho là ngươi sẽ không làm việc quá mức. Hơn nữa ngươi xưa nay là người liêm khiết trong sạch, đám quan thanh liêm đồng liêu cũng đặt quan hệ tốt với ngươi. Cho ngươi thẩm tra Tương Lý Nhược Mộc mọi mặt đều thỏa đáng. May nhờ ta kiên quyết đem Hoàng thượng trốn trước cửa nhà Tương Lý Nhược Mộc, cho Hoàng thượng thấy đám người ồn ào bên trong, nhìn ngươi như thế nào trói Tương Lý Nhược Mộc, như thế nào đem hắn áp giải lên xe tù, như thế nào bêu giữa đường phố. Ha ha, Hoàng thượng lúc đó liền trợn tròn mắt. Ta nói nhỏ với ngươi, ngươi không biết lúc đó vẻ mặt của Hoàng thượng như thế nào đâu, đau lòng đến mức suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ.”
Trình Húc Lương kinh ngạc nhìn hàn Mộng Khuê. Hàn Mộng Khuê vỗ vỗ hắn, một tay còn vuốt ve đại ấn của Tương Lý Nhược Mộc. “Ta nói với ngươi, tài năng hiển lộ quá mức nhất định sẽ bị bẻ gẫy. Ngươi còn không tin. Tương Lý Nhược Mộc lần này ở Bắc Cương lập công lớn như vậy sao ngươi lại không nhìn thấy? Ta cho ngươi biết, phế truất chức vị Thái úy của hắn đúng là ý tứ của Hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng nói rồi, qua mấy ngày nữa thời điểm quân đội trở về luận công ban thưởng, phong thưởng cho Tương Lý Nhược Mộc chính là chức vị Thái úy này, quân quyền lại về tay hắn. Ngươi không hiểu sao? Bởi vì sự tín nhiệm của Hoàng thượng với Tương Lý Nhược Mộc đã vượt xa ta và ngươi. Có Tương Lý Nhược Mộc quản lý quân đội hắn mới có thể yên lòng với bá quan văn võ. Ngươi, ta cùng tất cả các quan lại.” Dứt lời Hàn Mộng Khuê nở nụ cười, bỏ lại Trình Húc Lương, cầm đại ấn Thái úy nghênh ngang rời đi.
Tương Lý Nhược Mộc không chờ Hàn Mộng Khuê mà muốn mau chóng ra khỏi phòng lớn chứa đám triều thân ồn ào cũng muốn rời Đình úy thự, nhưng chân bị thương đau nhức làm hắn không chịu nổi. Trước cửa Đình úy thự, xe ngựa Hàn Mộng Khuê còn ở đây, Tương Lý Nhược Mộc vô tình phủi một chút, bỗng thấy cỗ xe ngựa gần đó có hai tên gia nô nhìn rất quen mắt. Hàn Mộng Khuê trước nay sống giản dị, ra ngoài đều chỉ có một phu xe. Hắn ngừng bước chân, trong hai người rõ ràng có một kẻ sáng sớm nay ở trong cung rút kiếm đối mặt hắn.
Trái tim Tương Lý Nhược Mộc nảy lên ầm ầm, hô hấp cũng trở nên khó khăn. “Hi Miểu.” Hắn đến gần xe ngựa không nhịn được kêu thành tiếng, Cảnh Hi Miểu ở ngay ngoài cửa chờ hắn sao? “Hi Miểu,” xe ngựa buông mành, không có thanh âm. Thị vệ đối với hắn trợn mắt nhìn, thô lỗ nói, “Mau tránh ra, dám tùy tiện gọi tục danh của Hoàng thượng, có phải ngươi điên rồi không?”
Trong màn cửa vẫn không có phản ứng, chẳng lẽ tâm địa Cảnh Hi Miểu sắt đá đến vậy sao? Một tên thị vệ đánh một quyền về phía Tương Lý Nhược Mộc. Hắn đưa tay phải ra, nhẹ nhàng mà tùy ý hóa giải một quyền, tay trái vén rèm lên. Cánh tay tên thị vệ bị tóm lấy xoay một nhát, phát ra tiếng kêu thảm thiết, cánh tay vặn vẹo rơi xuống.
Tương Lý Nhược Mộc không để ý đến gã, hắn nhìn xe ngựa đờ ra. Bên trong rỗng tuếch, không có lấy một người. Có thể thị vệ kia chỉ là theo Hàn Mộng Khuê ra ngoài làm chính sự, mình lại hiểu nhầm rằng Cảnh Hi Miểu ở bên ngoài đợi, muốn gặp hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...