Đàn Tâm đã phát hiện ra, vội vàng công thành. Mười ngày chầm chậm trôi qua, Cảnh Hi Miểu hạ lệnh cố thủ, không cho phép tướng sĩ thủ thành ra ngoài chiến đấu. Kinh thành trì sâu thành cao, vô cùng kiên cố, đâu dễ dàng đánh hạ như vậy. Hàn Mộng Khuê không ngừng chạy tới báo cáo lương thực đã khan hiếm đến mức nghiêm trọng. Cảnh Hi Miểu không hề lay động, đối với thỉnh cầu của võ tướng xin ra khỏi thành chiến đấu không hề để ý tới.
Hàn Mộng Khuê lo lắng, “Hoàng thượng, người nghĩ chúng ta có thể kiên trì đến khi viện quân tới sao? Liệu đám đại thần cai quản các châu có nhân cơ hội làm loạn, độc bá một phương không?”
“Giữa tháng viện quân nhất định sẽ đến. Trong khoảng thời gian một tháng, khi tất cả mọi người đều chờ đợi, sẽ không đến mức lập tức sẽ có kẻ đứng lên tạo phản.” Cảnh Hi Miểu nói rất nhẹ nhàng. Tấu chương ở các nơi chuyển tới đều bị ngăn trở, y bỗng nhiên không có việc để làm đành dựa vào bàn luyện chữ. Theo như Hàn Mộng Khuê thấy dáng vẻ này của Hoàng thượng so với mấy tháng trước còn thản nhiên trấn định hơn.
“Hoàng thượng đây là đang ‘vô dục tắc cương’ sao?” Hàn Mộng Khuê vốn ở trong lòng nói thầm, không biết vì sao lại thành nói ra miệng. Cảnh Hi Miểu bỗng ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Hàn Mộng Khuê vô thức lùi lại một bước.
(vô dục tắc cương: là vế sau của câu ‘tri túc thường lạc, vô dục tắc cương’, đại ý là trong cuộc sống chỉ những người không cưỡng cầu điều gì mới có thể vui vẻ hạnh phúc.)
Cảnh Hi Miểu sắc mặt âm trầm nhưng không cùng hắn chấp nhặt, tiếp tục viết chữ, “Ngươi muốn trẫm làm gì? Trẫm vẫn biết điều đầu tiên để làm chủ tướng là phải kiên định, không thể… không thể để những thứ bên ngoài làm rối loạn. Khi tình thế thuận lợi, đã quyết thì phải làm đến cùng. Trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, làm đến cùng.”
Hàn Mộng Khuê cúi đầu, “Đây là lời của Thái úy”, bút trong tay Cảnh Hi Miểu chợt dừng lại, “Trong lòng Hoàng thượng là đang nhớ đến Thái úy.”
Bút bị ném sang một bên, Cảnh Hi Miểu thở dài một tiếng, đứng lên đi tới cạnh cửa sổ, “Hàn Mộng Khuê, hôm nay ngươi cố tình trêu chọc trẫm sao? Cái đầu trên cổ ngươi chán nằm ở chỗ ấy rồi?”
“Thần cùng lắm chỉ là một tên quan văn, tất nhiên phải phỏng đoán thánh ý, vì bản thân mà tính toán trước ba bước.” Hàn Mộng Khuê cúi đầu, “Thần chỉ muốn thăm dò ý tứ của Hoàng thượng thôi. Nếu Thái úy Tương Lý Nhược Mộc còn sống mà Hoàng thượng thật sự có ý định bỏ mặc Thái úy, vậy chờ tới lúc đó thần đương nhiên phải dâng lên tấu chương kết tội ngài ấy, còn nếu Hoàng thượng không xử tội Thái úy thì thần liền dâng tấu chương bảo vệ ngài ấy.”
Cảnh Hi Miểu xoay người lại, nhìn Hàn Mộng Khuê. Hắn cúi thấp đầu, không nhìn y. “Hàn Mộng Khuê, theo lời ngươi nói, quan văn liền không có lương tâm, không có dũng khí như thế sao?”
“Quan văn cũng có lương tâm và dũng khí, nhưng quan văn luôn tận tâm tận sức vì Hoàng thượng. Hoặc nói là luôn tôn kính Hoàng quyền. Hoàng thượng biết vì sao không? Là vì đạo lý sinh tồn của quan văn là chỉ có thể lấy được sự bảo hộ và trọng dụng từ Hoàng đế. Quan văn không có quyền lực, nhưng chỉ cần Hoàng thượng, chủ nhân của bọn họ có quyền lực thì bọn họ cũng sẽ có quyền lực. Nên người đó nhất định phải hiểu được tâm tư của Hoàng thượng trong bất kỳ lúc nào, hoàn cảnh nào. Lợi dụng suy nghĩ của Hoàng thượng mà bắt lấy thời cơ đạt thành mục đích của bản thân.”
Hàn Mộng Khuê đang nhắc nhở y sớm đưa ra quyết định xử lý chuyện của Thái úy. Cảnh Hi Miểu trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cây chuối tiêu khẽ rung, y không ít lần tưởng tượng cùng Tương Lý Nhược Mộc ở đây, uống rượu đánh cờ hay chỉ là ngồi đối diện nhau. Y làm sao cũng không thể ngừng nhớ đến Tương Lý Nhược Mộc, một khắc cũng không ngừng, người đã vứt bỏ giang sơn cùng trăm dân, dứt bỏ tất cả phù hoa cùng rối ren, rồi vứt bỏ chính y. Cảnh Hi Miểu phải lẻ loi đối mặt với đám quần thần cùng cả thiên hạ, không thể tin tưởng bất cứ người nào, không thể thiên vị bất cứ người nào. Và từ tận đáy lòng y nghĩ, nếu Tương Lý Nhược Mộc ở trong tình huống nguy cấp này sẽ làm thế nào, rồi ở trong sự vô vọng mà hy vọng mình có thể làm tốt mọi chuyện.
Các loại tình huống nguy cấp rối ren đã đến trước mặt, tất cả mọi người đang đợi y đưa ra quyết định. Mới bắt đầu thấy được chút lạc thú quyền lực đã sắp phải buông ra, y cuối cùng cũng biết gánh nặng của quyền uy có thể ép chết chính mình. Mỗi một ý chỉ mang dấu ấn của vua đều có khả năng mang đến sự hủy diệt. Thời điểm y biết mình phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu người, bắt đầu hiểu được Tương Lý Nhược Mộc lúc trước lựa chọn yêu mình có bao nhiêu khó khăn. Nhưng, mỗi buổi tối yên tĩnh y đều nắm lấy chăn cố gắng nhẫn nhịn để không khóc thét lên. Tại sao người đó lại yêu nàng, yêu đến mức chết cũng không buông? Đố kị sao? Ủy khuất sao? Cách lớp áo y nhẹ nhàng vuốt ve ngọc trong người, tại sao vào lúc ấy, thời điểm lần thứ hai có được nó, lại cảm thấy giống như trong thiên hạ chỉ có ta là quan trọng nhất.
Trẫm sẽ vượt qua nguy cơ trước mắt, trẫm sẽ thật sự nắm giữ lấy thiên hạ. Trẫm là thiên tử, một thiên tử vô dục vô cầu, không có tình yêu. Y chậm rãi ra khỏi tẩm cung. Một hồ nước nhỏ, một ao sen. Trẫm sẽ trở thành vị vua được ngàn đời ca tụng. Những điều ấy trước đây Cảnh Hi Miểu chưa từng nghĩ tới, ta có thể làm được không? Đã không còn Tương Lý Nhược Mộc chắn trước mặt, y có thể làm theo ý muốn của chính mình. Sau khi đánh bại Đàn Tâm, đem binh quyền thu hồi lại, thiên hạ sẽ thực sự trở thành của y. Trước mắt y sẽ không còn là ao nhỏ mà sẽ là biển cả mênh mông rộng lớn.
Tương Lý Nhược Mộc bởi vì đưa ra sự lựa chọn của chính mình mà mất đi tất cả, hắn ở trước mặt y không còn là núi cao nghìn trượng. Y thậm chí có thể bắt lấy hắn, giam cầm hắn. Y hô hấp dồn dập. Đúng vậy, sao y lại không nghĩ tới chứ? Lúc nào y muốn nhìn thấy hắn là có thể thấy ngay lập tức. Uớc nguyện lớn nhất của y cũng chỉ có thế thôi. Mỗi ngày, mỗi ngày trong phần đời còn lại đều có thể nhìn thấy hắn. Thậm chí y đã từng vì nguyện vọng này mà tình nguyện chỉ sống đến lúc trưởng thành. Hiện tại y mới biết thì ra mình có thể làm được, có thể làm được một chuyện để y mãi cho đến mấy chục năm sau vẫn có thể nắm giữ hắn. Từ trước đến nay Cảnh Hi Miểu chưa từng có ý nghĩ điên cuồng như thế. Móng tay y cắm sâu vào lòng bàn tay, chỉ là, để đổi lấy điều đó, tình yêu sẽ biến mất.
Cảnh Hi Miểu chống đầu, đây không phải điều mình muốn, tuyệt đối không phải điều mình muốn. Mình chỉ là quá mệt mỏi… Phía sau một vị tướng quân vội vàng chạy vào, “Bệ hạ, quân đội của Phúc Ninh vương đến rồi, quân đảo chính bên ngoài đã bày bố trận địa chuẩn bị ngênh chiến phúc ninh vương.”
Cảnh Hi Miểu xoay người lại, tốt, làm tốt lắm.
Cảnh Hi Miểu triệu kiến tất cả các tướng quân, nhanh chóng dứt khoát hạ lệnh cho họ phối hợp quân đội của Phúc Ninh vương tiến hành giáp công quân đảo chính. Trận tuyến của quân đảo chính đã rối loạn, chờ năm ngày nữa nhận được tin Tương Lý Nhất Bình mang mười mấy vạn quân trở về tiếp viện thì chúng nhất định sẽ thất bại.
Chỉ có điều trong tay Đàn Tâm còn cầm một con át chủ bài chưa đánh ra, hắn ta biết, nhưng Cảnh Hi Miểu cũng biết. “Trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cái tai họa Đàn Tâm này.” Cảnh Hi Miểu nhìn bản đồ, “Tương Lý Nhược Mộc nằm trong tay Đàn Tâm nhưng hắn có lẽ sẽ không giết Thái úy, cho nên, nơi này…” y chỉ vào ngoại thành nơi Tương Lý Nhất Bình triển khai quân, “Tuy nơi này phòng thủ nghiêm ngặt, binh lực cũng mạnh hơn, nhưng Đàn Tâm vẫn sẽ chọn nơi này để phá vòng vây lùi về thủ Dục Giang phiên quốc. Hắn ta đoán chắc rằng nếu đem Tương Lý Nhược Mộc ra uy hiếp, Tương Lý Nhất Bình sẽ thả mình đi.”
Hàn Mộng Khuê cũng cúi đầu nhìn bản đồ, suy nghĩ lời của Cảnh Hi Miểu “Hoàng thượng muốn làm như thế nào? Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ bình. Thái úy ở trong tay Đàn Tâm chính là con át chủ bài, lẽ nào Hoàng thượng có thể vì một Đàn Tâm mà không để ý tới Thái úy sao? Không bằng thả bọn họ đi. Hoàng thượng, quên đi thôi, cho dù Thái úy bị họ bắt cóc, thì việc bọn họ muốn dùng uy danh của Thái úy để thu phục đám thủ hạ cũ chỉ là vọng tưởng, hơn nữa Lý Duẫn Chi không có khả năng để Cảnh Đàn Tâm giết Thái úy. Như vậy chúng ta sẽ có thời gian nghĩ biện pháp vẹn toàn đôi bên, giải quyết vấn đề này.”
“Lần này trẫm tuyệt đối không thể để Cảnh Đàn Tâm chạy thoát.” Cảnh Hi Miểu không hề bị lay động lặp lại, ánh mắt rời rạc mê man. Hàn Mộng Khuê hoảng hốt, căm hận cũng được, giận chó đánh mèo cũng được, tóm lại lần này Hoàng thượng đã hạ quyết tâm rồi.
“Hoàng thượng”, Hàn Mộng Khuê quỳ xuống trước mặt Cảnh Hi Miểu, “Hoàng thượng, thần không phải là vì có giao tình với Thái úy nên nói đỡ cho hắn, thần là vì Hoàng thượng đã nâng đỡ thần, về tình cũng coi như là bằng hữu nên mới vì suy nghĩ cho ngài mà nói ra những điều này. Hoàng thượng không có cách nào giải quyết vấn đề này. Nếu Hoàng thượng muốn tự mình đôn đốc việc tác chiến, nhất định Tương Lý Nhất Bình sẽ nghe theo mệnh lệnh của Người, nhưng Cảnh Đàn Tâm cũng nhất định sẽ liều mạng cá chết lưới rách. Thái úy ở trong tay hắn, hắn ta nhất định sẽ giết Thái úy. Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại. Mấy năm nay Thái úy vì Hoàng thượng mà bỏ ra bao nhiêu công sức. Thái úy đối với Hoàng thượng là dùng tâm. Chúng ta là người ngoài không tiện xen vào, nhưng chính Hoàng thượng cũng biết. Dù Thái úy vì nữ nhân kia mà quay về là sự thật, khiến Hoàng thượng đau khổ, nhưng lúc Thái úy yêu nữ nhân kia còn chưa tới hai mươi, đến bây giờ đã là chuyện của mười mấy năm trước. Thái úy trong những năm này, nhất định là có tình ý với Hoàng thượng. Nếu không phải vậy tại sao Thái úy lại có thể yêu Hoàng thượng? Nếu không phải vậy tại sao Thái úy lại có thể được Hoàng thượng yêu nhiều năm như thế? Nếu Thái úy không trở lại thì hắn cũng không phải Tương Lý Nhược Mộc, không phải nam nhân chính trực có thể đem Hoàng quyền giao cho Hoàng thượng.”
“Ngươi câm miệng cho trẫm.” Cảnh Hi Miểu không có ý định lùi bước, nghiêm nghị quát Hàn Mộng Khuê nhưng thân thể lại khẽ run lên, không thể nói thêm điều gì.
“Hoàng thượng, ngài làm vậy thì tất cả sẽ đi tong. Nhất định Cảnh Đàn Tâm sẽ ở trước mặt Hoàng thượng kề đao lên cổ Thái úy. CHo dù Hoàng thượng hận Thái úy, hận đến mức hy vọng người khác thay Người giết hắn. Nhưng mà Hoàng thượng thật sự có thể nhìn Cảnh Đàn Tâm cắt đứt cuống họng Tương Lý Nhược Mộc sao?” Hàn Mộng Khuê kéo Cảnh Hi Miểu, bất chấp tất cả, “Hoàng thượng, ngài tội gì phải làm khổ mình, Hoàng thượng thật sự hận Thái úy đến mức ấy sao? Hoàng thượng sẽ hối hận.”
“Thị vệ canh cửa chết hết rồi sao? Đi vào cho trẫm.” Cảnh Hi Miểu tức giận đá văng Hàn Mộng Khuê, thị vệ của Cảnh Hi Miểu đồng loạt chạy vào, “Xem ra Hàn Mộng Khuê chỉ là tên thư sinh vô dụng, chờ trẫm trở về lại xử lý ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...