Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Bình minh lên, một buổi sáng rất yên bình không hề có chuyện gì xảy ra. Yên bình đến mức có phần trống vắng. Mà trong ký ức của Cảnh Hi Miểu mười mấy năm nay cũng không có buổi sáng nào mà y tuyệt vọng nhiều như thế. Y ngồi trên giường, nhắm mắt, nhưng không thể ngủ được. Giống như mãi mãi cũng sẽ không thể ngủ thêm một giấc nào. Chôn vùi giang sơn và mất đi Tương Lý Nhược Mộc, cái nào đau khổ hơn, y không biết. Đầu óc y rối loạn. Tình thế nguy cấp nhưng y không có cách nào giải quyết nguy cơ trước mắt. Y đã không còn là đứa trẻ trốn dưới cánh Tương Lý Nhược Mộc, nhưng lần đầu tiên ở ngoài vòng bảo vệ ấy y đã thất bại. Y còn có thể mặt dày năn nỉ Tương Lý Nhược Mộc lại cho mình một cơ hội sao? Không thể. Thời điểm chính y phát hiện tài năng thật sự của mình giống như Tương Lý Nhược Mộc từng tán thưởng, y không thể đợi được mà phô bày ra. Dưới sự giúp đỡ của Tương Lý Nhược Mộc, y vội cho mình là toàn trí toàn năng không gì không biết. Y còn muốn không cần dựa vào Tương Lý Nhược Mộc cũng có thể bảo vệ hắn, nhưng… lại thất bại nhanh như thế.

Y không nhịn được run rẩy nghĩ, có khi nào Tương Lý Nhược Mộc đã bị Đàn Tâm giết chết. Hắn sẽ làm gì? Đem đầu Tương Lý Nhược Mộc ném vào thành cho y xem sao? Y sẽ lập tức sụp đổ, hồn phi phách tán mà chết mất.

“Hoàng thượng”, Lưu công công gọi một tiếng, y run lên, vội ngồi vững lại, tận lực che giấu nỗi sợ hãi của mình.

“Hoàng thượng, Trình Húc Lương đến rồi, dường như đã xác thực chuyện tấu chương bị mất trộm.” Lưu công công chậm rãi nói, cẩn thận mà nhìn sắc mặt Hoàng thượng.

“Truyền hắn vào.” Trong chốc lát Cảnh Hi Miểu bỗng cảm thấy vừa tìm được một tia hy vọng. Tim trong ***g ngực y đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra ngoài. Y muốn đứng lên, thân thể đột nhiên ngã xuống giường, trước mắt mơ hồ, tối đen, sao bay tứ tung, bên tai như nghe thấy tiếng Lưu công công hoảng hốt gọi y.

“Đừng lo”, cơn choáng váng chậm rãi qua đi, y đã có thể nhìn thấy đồ vật, “Ta không sao, chỉ là có chút vội vàng nên hỏa khí công tâm mà thôi.”

Lưu công công không nhịn được khóc, “Hoàng thượng, Người thế này là sao… lúc này là thời điểm nào chứ? Hoàng thượng, Người mà xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi thứ sẽ rối loạn mất.”

“Khóc cái gì”, Cảnh Hi Miểu thấp giọng mắng hắn, “Ngươi một tên Đại tổng quản mà khóc, bị người ngoài nhìn thấy thì càng loạn hơn.” Lưu công công mau chóng lau nước mắt, đỡ Cảnh Hi Miểu ngồi dậy. Y miễn cưỡng ngồi. Mặc dù mới nói với Lưu công công một câu nhưng y đã cảm thấy ngực phập phồng hỗn loạn, gần như không thể ngồi vững.

Lưu công công ra ngoài truyền Trình Húc Lương tiến vào. Hắn vội lĩnh mệnh vào ngay, quỳ xuống: “Hoàng thượng, tổng cộng có 2 phần tấu chương, lúc tới kinh thành vẫn còn, lần thứ nhất ghi lại hồ sơ vẫn ở đó. Thần theo đó điều tra, đến lần thứ hai sao chép thì tấu chương biến mất. Thần hỏi cung suốt đêm qua, trước lúc xuất chinh từng có một tiểu quan được gọi đến. Người của phủ Thái úy đưa ra năm trăm lượng hoàng kim mua chuộc hắn, nói chỉ cần thấy tấu chương của Ngô Minh Vũ đại nhân trình báo việc Thái úy trở về quan nội thì lén trộm lấy, đem đến chỗ của Lý Duẫn Chi.”


“Hay, hay lắm!” Sắc mặt Cảnh Hi Miểu trắng bệch, “Đây mới là mưu kế tuyệt hảo. Vậy tên quan nhỏ kia có còn nhớ trên tấu chương viết gì không?”

“Bẩm hoàng thượng, việc này tiểu quan kia nói hắn xem qua tấu chương cảm thấy sự tình quá lớn, liền đem nguyên bản sao chép sau đó trốn đi, đưa ra ngoài. Hi vọng sau này nếu có sự cố xảy ra thì có thể lấy công chuộc tội.” Trình Húc Lương nói xong, Cảnh Hi Miểu đột ngột đứng dậy. Trình Húc Lương vội vã từ trong tay áo lấy ra tấu chương màu vàng nhạt trình lên.

Cảnh Hi Miểu nhận lấy, muốn mở ra, nhưng hai tay run run. Y không dám tưởng tượng đến nội dung bên trong. Nếu Tương Lý Nhược Mộc bị Đàn Tâm ám sát, vậy… Trình Húc Lương không dám giục. Hoàng thượng sắc mặt tái đến đáng sợ. Hắn lo lắng nhìn Lưu công công, thấy gã cũng hoảng sợ nhìn Hoàng thượng chằm chằm.

Cuối cùng, Cảnh Hi Miểu đi tới bên bàn, đem toàn bộ tấu chương mở ra, ngón tay ở trên tấu chương lướt qua như đang đếm cái gì.

Trình Húc Lương không biết Hoàng thượng đang làm gì, có điều hắn muốn nói một chuyện. “Hoàng thượng, bản tấu chương sao chép đó, cả hai phần thần không dám nói chắc là thật hay giả.”

Cảnh Hi Miểu gần như vô thức gật gù, hồi lâu mới nói: “Phần này là thật. Trẫm biết Đàn Tâm mô phỏng bút tích của người khác rất giỏi, Ngô Minh Vũ lại đơn độc ở nơi trọng yếu, cho nên trẫm nói với hắn bất luận viết cái gì, ở những chỗ chỉ định đều phải viết chữ tương ứng trẫm đề trước, nhưng các câu vẫn phải thật lưu loát để kẻ khác không nhìn ra được. Đáng tiếc trẫm không nghĩ tới có kẻ có bản lĩnh lấy trộm tấu chương của Thái úy, cho nên chưa từng đề phòng bên đó.” Y nhắm mắt lại. Nhưng vẫn còn một việc khác y đề phòng. Tất cả quân báo từ tiền tuyến đều phải qua kiểm tra của Ngô Minh Vũ. Y từng bí mật hạ chỉ cho hắn, chỉ cần thấy thư tín từ quân của Lý Duẫn Chi, cho dù là quân báo tuyệt mật cũng phải phê duyệt rồi mới được thông qua. Y không phải không tin Tương Lý Nhược Mộc, y chỉ sợ không thể phòng bị hết.

(Quân báo: tin tức, báo cáo từ quân đội)

Cảnh Hi Miểu hít sâu một hơi, bắt đầu xem tấu chương của Ngô Minh Vũ.


Bên ngoài, Hàn Mộng Khuê vẫn canh giữ từ tối hôm qua, ban nãy lúc Trình Húc Lương đem tấu chương đi vào hắn cũng biết. Thời điểm bọn họ nói chuyện hắn cũng nghe thấy. Đáng lý lúc này Hoàng thượng đã phải xem xong rồi, nhưng sao bên trong qua nửa ngày vẫn lặng như tờ. Đàn Tâm cũng thật buồn cười, cả đời học cách mô phỏng bút tích kẻ khác lại bị một tên tiểu quan đưa cho tấu chương giả, thật là nghiệp báo.

Hắn đi đến cạnh cửa, cười gật đầu với tiểu thái giám sau đó hướng bên trong nhìn quanh. Cảnh Hi Miểu còn đang đọc hai bản tấu chương, nhưng sắc mặt đã thay đổi, vốn tái nhợt lại đỏ bừng lên. Hàn Mộng Khuê không đoán được tấu chương viết gì. Một lúc sau, đột nhiên thấy y giơ tay đem chén trà ném mạnh lên tường vỡ tan tành. Mảnh sứ bắn đến góc áo Hàn Mộng Khuê, khiến hắn hoảng sợ nhảy về phía sau, “Hoàng… hoàng thượng…”

Cảnh Hi Miểu không nói gì, chỉ thở hổn hển. Hàn Mộng Khuê ý thức được thực sự đã xảy ra chuyện lớn. Bước qua bậc cửa liền quỳ xuống, đợi Cảnh Hi Miểu mở lời. Nhưng nhìn bộ dáng Cảnh Hi Miểu không giống như y nghe tin Thái úy qua đời.

Cảnh Hi Miểu đột nhiên rời khỏi bàn, ở trong phòng đi tới đi lui, mặt đỏ rực, hơi thở hỗn loạn. Bỗng nhiên dừng bước trước mặt Trình Húc Lương, nghiêm nghị hỏi “Ngươi đã đọc hai bản tấu chương này chưa?”

“Thần chưa từng xem qua.” Trình Húc Lương vội vàng trả lời. Quả thực hắn chưa từng xem qua, vào thời điểm này, không ai dám biết chân tướng sự tình trước Hoàng thượng.

“Tốt, tốt, tốt lắm.” Cảnh Hi Miểu nói liên tục ba chữ ‘tốt’, sau đó không nói gì thêm, vung tay, “Ngươi đi xuống đi.”

Hàn Mộng Khuê không dám hé răng. Cảnh Hi Miểu không giống bi thương, y đang tức giận. Cảnh Hi Miểu ngồi xuống ghế, bỗng nhìn Hàn Mộng Khuê bật cười, lời nói có điểm vô lực “Nếu Tương Lý Nhược Mộc còn sống, trẫm sẽ giết hắn.”


Hàn Mộng Khuê như thấy sét đánh ngang tai, ngây ra nhìn Cảnh Hi Miểu. Cảnh Hi Miểu tựa tiếu phi tiếu, nhưng trong mắt lửa giận hừng hực. Tức giận đến mức bật cười, nhạt nhẽo không hề có ý tứ vui vẻ khiến Hàn Mộng Khuê sợ run.

“Hoàng thượng muốn giết… muốn giết… Đại thần là vì lý do gì?” Lần đầu tiên Hàn Mộng Khuê nói lắp,”Hoàng thượng, ‘quân vô hí ngôn’, không thể… tùy ý nói bừa. Xin… Hoàng thượng thu hồi.”

“Hàn Mộng Khuê, quân thần chúng ta cũng coi như bạn bè cùng chung hoạn nạn, đều từ mệnh chết mà trốn ra, ngươi còn muốn cùng trẫm nói lý sao?” Đôi mắt sâu thẳm của Cảnh Hi Miểu nhìn thẳng Hàn Mộng Khuê. Hắn cúi đầu, “Hoàng thượng, chẳng lẽ… lần này từ bỏ rồi?”

Cảnh Hi Miểu ngừng đỏ mặt, dần biến thành xanh trắng đáng sợ, giống như sắp chết. “Ngươi không biết, tại sao lúc trước Thái úy muốn phản loạn triều đình, giết tiên hoàng định ra người kế vị?”

Cái đề tài này quá mức đáng sợ. Hàn Mộng Khuê không dám tiếp lời. Cảnh Hi Miểu cười khẽ một tiếng, dường như cũng không hy vọng hắn có thể trả lời mình. “Vì lúc Tương Lý Nhược Mộc 15 tuổi đã từng yêu Tử Uyển. Nàng là kẻ vô phúc, bị phụ hoàng thu nạp làm phi tử. Kết quả, mấy năm sau bị phụ hoàng trẫm dằn vặt đến chết. Nghe nói nàng chết rất thảm. Điều đó khiến Tương Lý Nhược Mộc vô cùng căm hận.”

Hàn Mộng Khuê lén lút thở hổn hển, Cảnh Hi Miểu cầm hai bản tấu chương quăng xuống dưới chân hắn. “Ngươi xem đi, nhìn rồi sẽ biết Thái úy ở đâu.”

Hàn Mộng Khuê run run cầm lấy tấu chương. Bản tấu chương đầu tiên của Ngô Minh Vũ gửi sau khi Tương Lý Nhược Mộc giành thắng lợi trong trận quyết chiến. Vốn quân báo so với tấu chương của quan lại bình thường được gửi đi nhanh hơn. Bình thường vào lúc ấy Hoàng thượng đã biết tin chiến thắng rồi, cho nên bản tấu chương này của Ngô Minh Vũ trên căn bản là tấu chương chúc mừng. Nhưng ở phía cuối, Ngô Minh Vũ có nhắc tới một bức thư tín của nữ nhân gửi cho Thái úy, ký danh là Tử Uyển. Nội dung bức thư đại khái nói rằng cô gái này sau khi chịu nhục thì trở về từ cõi chết, nhưng không mặt mũi nào gặp lại Thái úy, nên vẫn ẩn cư ở ngoại ô kinh thành. Nhưng bây giờ bệnh tình nguy kịch, muốn được gặp hắn lần cuối.

“Lẽ nào Tử Uyển đó chưa chết?” Hàn Mộng Khuê kinh hãi biến sắc, “Thiên hạ sao lại có chuyện trùng hợp như thế, nàng lại đúng vào lúc này bệnh tình nguy kịch?”

“Nàng đã chết rồi.” Cảnh Hi Miểu cười gằn, “Chính là bất tử ở trong tim Thái úy. Người thông minh như Thái úy, chắc chắn không thể bị kẻ khác lừa gạt. Hắn chỉ có thể bị trái tim của chính mình che mắt mà thôi. Hắn chưa từng thấy thi thể của Tử Uyển, cho nên dù trong lòng đau khổ nhưng vẫn luôn có một tia hy vọng. Hy vọng Tử Uyển chưa chết. Đúng vậy, ai có thể tin ái nhân của mình còn sống sờ sờ mà nói chết là chết?” Cảnh Hi Miểu cười châm chọc, cười đến mức ho khan. Hàn Mộng Khuê không dám nhìn y nữa. Cảnh Hi Miểu lắc đầu một cái, nói tiếp: “Có thể bị người lừa gạt là bởi trong lòng mình hy vọng chuyện như vậy tồn tại. Cho nên tất cả mọi người đều chỉ có thể bị chính mình lừa thôi. Mà Đàn Tâm chẳng qua là am hiểu lòng người nhưng trẫm lại có chút khâm phục hắn.”

Hàn Mộng Khuê mở ra bản tấu chương thứ hai. Giọng điệu của Ngô Minh Vũ gấp gáp hẳn lên. Thái úy một mình tới Tây Nguyên. Ngô Minh Vũ không thể làm gì khác đành mở thành cho hắn vào. Hàn Mộng Khuê đứng ngây ra. Thái úy thật sự tin, hơn nữa còn trở về. Việc này không chỉ là… mà còn chẳng khác nào giết Cảnh Hi Miểu, là phản bội Hoàng đế. Hắn bỗng nhiên vắt óc muốn tìm cho Tương Lý Nhược Mộc một cái cớ. “Hoàng thượng, theo lời Ngô Minh Vũ giải thích, trước khi Thái úy đi đã giao quyền quản chế quân đội cho Ngô Minh vũ. Hắn cũng sợ, sợ… sợ bị người hãm hại, quân đội sẽ bị khống chế, làm Hoàng thượng rơi vào tình thế nguy hiểm.”


“Đúng vậy, Tương Lý Nhược Mộc đem quân đội trả lại cho trẫm.” Cảnh Hi Miểu đồng ý với lời nói của hắn, nhẹ giọng nói “Trẫm vẫn cảm thấy đối với Thái úy, trẫm còn lâu mới quan trọng bằng giang sơn. Mà giang sơn so với một Tử Uyển nho nhỏ, cuối cùng lại là… cô gái kia quan trọng hơn. Hắn đi chuyến này, tự biết… Cho nên liền đem tất cả trả lại cho trẫm. Quân đội, giang sơn đều là của trẫm. Hắn sao có thể lại mắc nợ trẫm? Nếu cô gái kia thật sự sống, trẫm e là cả đời này cũng không còn thấy được Thái úy nữa.Hắn sẽ vứt bỏ tất cả, kể cả trẫm để đi cùng cô gái kia. Dù cô ta đã không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng mà, nếu như chẳng khác nào không thể gặp lại, trẫm muốn tự tay giết hắn. Đem hắn chôn trong đình viện của hoàng cung. Như vậy hắn sẽ vĩnh viễn ở bên người trẫm. Trẫm sẽ được thỏa mãn.” Hàn Mộng Khuê sởn cả tóc gáy, nhìn Cảnh Hi Miểu, mắt không hề mang lệ, trầm tĩnh như nước nhưng lại cực kỳ bi thương. Hắn thậm chí nghĩ, không biết so với dự đoán lúc trước Tương Lý Nhược Mộc chết trên sa trường và bây giờ, kết quả nào đối với Hoàng thượng tốt hơn?

Hàn Mộng Khuê hiện tại hiểu rõ, Tương Lý Nhược Mộc bị lừa trở về, ở ngoại ô kinh thành không hề có Tử Uyển, bị Lý Duẫn Chi cùng Đàn Tâm bố trí cạm bẫy sau khi bắt cóc thì đem giam lỏng. Hắn từ tình huống đêm qua bắt đầu suy đoán, vì dù là Hoàng hậu cũng không thể, hoặc không muốn hạ độc giết chết Hoàng thượng. Cho nên bọn họ lừa gạt một hồi khiến Hoàng hậu cho Hoàng thượng ăn thứ được phép đưa vào cung là thuốc an thần. Lại bài trí một lần đánh lén hoàng cung dù không nắm chắc thành công. Lần đánh lén ấy không quan trọng. Chỉ cần tình thế đó cùng lời đồn đãi của dân gian. Sau đó, đến hôm nay bọn họ tất nhiên muốn tung tin đồn cho tất cả binh lính trong thành ngoài thành rằng đêm qua hoàng thượng đã bị giết chết. Theo kế hoạch của bọn họ, hoàng thượng sẽ không cách nào đứng dậy, quan lại lộn xộn, kinh thành đại loạn. Sau đó… kẻ bị chúng bắt cóc, Tương Lý Nhược Mộc sẽ tin là Hoàng thượng thực sự đã chết. Với lý do đó, Lý Duẫn Chi cho Tương Lý Nhược Mộc khoác hoàng bào. Hắn không còn lựa chọn nào khác. Lý Duẫn chi không phải lần đầu tiên muốn làm thế. Nhưng Đàn Tâm chắc chắn sẽ không chấm dứt ở đó. Hắn sẽ đem Lý Duẫn Chi đến lợi dụng Tương Lý Nhược Mộc, sau đó lại lợi dụng Lý Duẫn Chi…

“Đúng.” Cảnh Hi Miểu gật gù, dường như biết được Hàn Mộng Khuê đang nghĩ gì. “Cuối cùng Đàn Tâm sẽ khôi phục dòng họ của mình, hoặc là hắn đã làm việc ấy rồi. Đừng quên, Đàn Tâm cũng họ Cảnh. Người muốn làm hoàng đế là hắn. Nhưng những thứ này cũng không quan trọng.” Mặt Cảnh Hi Miểu không hề có cảm xúc, “Gọi Tương Lý Nhất Bình vào đây.”

Hàn Mộng Khuê rất muốn nói chút gì đó, vì Tương Lý Nhược Mộc mà thanh minh, nhưng lại không thể mở lời. Hắn thậm chí cảm thấy dường như Cảnh Hi Miểu cũng hy vọng hắn có thể nói ra thứ gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ đành im lặng. Hắn nghe thấy Cảnh Hi Miểu thở dài, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.

Lưu công công dường như muốn giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết. Hắn dâng canh lên, Cảnh Hi Miểu uống vào, đem cơm đến, y cũng ăn hết. Tất cả đều khác trước kia. Không ai dám khuyên Cảnh Hi Miểu một câu nào. Mà hiện tại Cảnh Hi Miểu cũng không giống bộ dạng đáng thất vọng trước kia. Thậm chí Hàn Mộng Khuê cảm thấy, Cảnh Hi Miểu kia đã hoàn toàn rời khỏi thân thể trước mắt này. Hài tử ấy cuối cùng đã lớn, chỉ có điều quá trình trưởng thành quá mức khắc nghiệt.

Có thể trẻ con cùng người trưởng thành khác nhau ở chỗ trẻ con thì luôn tin tưởng và hi vọng, mà người trưởng thành thì mãi mãi sẽ ở trong tuyệt vọng liều mạng khống chế cuộc đời chính mình.

Tương Lý Nhất Bình đến, Cảnh Hi Miểu thành thục hạ xuống ý chỉ, sau khi dẫn người phá vòng vây đi ra ngoài thì chia thành hai đường, một phần truyền mật chỉ cho Cảnh Dụ lệnh cho hắn lập tức khởi binh cần vương, một phần khác mật chỉ cho Ngô Minh Vũ, do Tương Lý Nhất Bình mang theo, sau khi đến Tây Nguyên chỉ huy hai trăm ngàn quân Tinh dạ gấp rút tiếp viện kinh thành. Đội nhân mã còn lại tạm thời vẫn do Ngô Minh Vũ quản lý.

Cảnh Hi Miểu đứng trên cổng thành lạnh lùng nhìn quân đội bên ngoài không có cờ hiệu, trào phúng cao giọng nói “Vị nào tự phong Dục Giang vương? Đi ra cho trẫm nhìn.”

Đàn Tâm ở bên dưới ngước nhìn Cảnh Hi Miểu mặc hoàng bào, khí độ trầm ổn. sau khi giết Dục Giang vương, đúng là hắn đã tự đưa mình lên kế thừa vương vị, lúc này mang theo tàn quân của Dục Giang vương cùng quân đội của Lý Duẫn Chi tụ họp lại. Mà trong lời của Cảnh Hi Miểu lại mang ý tứ rằng y đã biết phía dưới là ai và đã xảy ra chuyện gì. Nhanh như vậy, Đàn Tâm nói thầm. Trong lúc đứng cùng Cảnh Hi Miểu ở cổng thành, Đàn Tâm không ngờ rằng ở phía bên kia đang có một đám người theo Tương Lý Nhất Bình phá vòng vây đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui