Tương Lý Nhược Mộc ở quận Thông Bình thường xuyên ở trong tiểu viện đột nhiên tỉnh giấc, ý thức được chính mình đang ngủ trên bàn, hắn lại mơ thấy Tử Uyển, không phải là loại đau khổ như trước, mà chính là một nỗi oán hận lo lắng không tên, lại còn có cảm giác thở không thông. Hắn đột nhiên đứng lên ở trong phòng đi tới đi lui, đêm hôm qua cơ hồ như đem cả trang viên của Quách Hiền xới tung lên, sau đó buổi sáng hôm nay lại lan rộng toàn bộ bên trong thành quận Thông Bình buổi tối lại mở rộng đến toàn bộ ranh giới quận Thông Bình.
Quách Hiền chất vấn hắn tìm kiếm trang viên của nàng có phải ý của hắn là bởi vì một Cảnh Hi Miểu mà không tín nhiệm nàng, bản thân nàng không hề quan trọng, như vậy hắn đã đặt Tử Uyển ở nơi nào rồi, hắn không hề trả lời nàng, thế nhưng khi quân đội hắn rời đi, hắn liền phong bế quận Thông Bình, giam giữ tất cả mọi người.
Quách Hiền không có động cơ hại đứa bé kia, bản thân quen biết Quách Hiền cũng đã lâu, vẫn chưa từng thấy nàng làm việc gì hại người, như vậy hài tử kia là vì làm hoàng đế nên mới bị người bắt cóc uy hiếp ư? Ở ngay dưới mắt của mình? Cũng bởi vì bản thân cảm thấy trang viên Quách Hiền không gì phá nổi? Ta suy cho cùng ngày đó tại sao lại phải xem sắc mặt của đứa nhỏ kia, ở đây ban đêm hỗn loạn, ta nên vững vàng đem y để trong tầm mắt có thể dễ dàng quan sát nhất..
Tương Lý Nhược Mộc nổi nóng vô ý thức bóp nát chén trà, nước trà thấm ướt giấy trên bàn Cảnh Hi Miểu, hắn vội vàng cầm chồng giấy này lên, liền run run mà thổi, một tờ giấy nhỏ xíu rơi ra, Tương Lý Nhược Mộc nhặt lên, là chữ viết của Cảnh Hi Miểu, tựa hồ là thời điểm suy nghĩ lung tung mà viết, chi chít, có chữ ngay ngắn chỉnh tề, lại có chỗ viết ẩu khó phân biệt, nhưng khi nhìn đến, đều là mấy chữ Tương Lý Nhược Mộc, lặp đi lặp lại nhiều lần. Tương Lý Nhược Mộc đứng lên, đến góc Cảnh Hi Miểu thường ngày luyện chữ, chồng giấy này, một tờ lại một tờ toàn Tương-Lý-Nhược-Mộc, hắn run lên, bỗng như kẻ trộm cấp tốc đem những tờ giấy đó lên, ôm vào trong lòng.
Tương Lý Nhất Bình đi vào, “Thái Úy, vẫn là tin tức.”
“Tại sao tối ngày hôm qua ngươi không ở cùng Hoàng Thượng, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?” Tương Lý Nhược Mộc thuận miệng hỏi hắn.
“Bẩm Thái Úy, tối hôm qua Quách cô nương phái người gọi ta đi đến cửa phụ của trang viên xác nhận vài người, Quách cô nương muốn biết bọn họ có phải hay không là người của bên thủy vận muối (muối vận chuyển bằng đường thủy).”
“Kết quả?”
“Không phải.”
“Phí lời.” Tương Lý Nhược Mộc kiềm chế nộ khí, “Bọn họ phái người đến là được, chẳng lẽ còn có thể tự mình ra mặt?”
Tương Lý Nhất Bình bị mắng không dám hé răng, hắn cũng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nhưng mà lại không dám nói, hiện tại Hoàng Thượng thất lạc, hắn cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng không hé một lời, không quản ngày đêm mà tìm hết một ngày hai đêm rồi.
“Quách Hiền đến cùng là đang làm cái gì?” Hắn đi thong thả vài bước, lại dừng. “Ngươi tại sao không nói sớm với ta?” Tương Lý Nhược Mộc hỏi hắn, kỳ thực Tương Lý Nhược Mộc cũng là quá lo lắng, vì vậy mà bây giờ mới nhớ lại xác định tình hình đêm đó.
“Thái Úy, Quách Hiền cùng ngài là tình cảm gì, nếu như cho thần nói không phải là đang ly gián sao? Thần chức vụ nhỏ bé làm sao dám nói đây?” Tương Lý Nhất Bình ngang ngược đứng một bên, cũng không nhìn Tướng quân của hắn.
Tương Lý Nhược Mộc không thể làm gì chỉ có thể thở dài, “Hoàng Thượng khẳng định không ở quận Thông Bình, phải đi các châu huyện phụ cần tìm kiếm, chúng ta đã lỡ một ngày hai đêm. Nhưng mà cho dù là điều động phủ các nơi tìm, cũng không được phát công văn tìm kiếm Hoàng Đế.” Cảnh Hi Miểu rốt cục đang ở đâu, hài tử kia xa cách hắn, liền ăn cơm ngủ nghĩ đều vất vả, rốt cuộc là ở đâu?
“Thái úy, Hoàng Thượng đối với Thái Úy là ỷ lại sâu sắc, e rằng so với Thái Úy càng lo lắng muốn quay về, coi như bị người bắt đi, nhưng mà Hoàng Thượng thông minh, sẽ không không lưu lại tin tức cho Thái Úy, rất nhanh có thể tìm ra.” Tương Lý Nhất Bình nói, dừng một chút. “Có người… Ám chỉ là Hoàng Thượng thừa dịp rối loạn mà tự mình đi, đi đến… Một cái phong quốc phiên vương nào đó (một quốc gia/thuộc địa khác), có… Quyết định của chính mình. Thế nhưng dưới cái nhìn của thuộc hạ, Hoàng Thượng đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng hờ hững, chỉ có đối với Thái Úy… Nói như thế, thần cho rằng Hoàng Thượng căn bản sẽ không tự nguyện rời khỏi Thái Úy, nếu như Thái Úy tin cách nói này, tin Hoàng Thượng là vì quấn quýt Hoàng thất mà tách khỏi Thái Úy, như vậy Thái Úy liền vĩnh viễn không thể tìm được Hoàng Thượng. Trước mắt chính là xem Thái Úy muốn kết quả như nào.” Tương Lý Nhất Bình nghiêm túc nói, người xuất thân từ quân đội, làm việc ngay thẳng nhìn việc không nhìn người, Tương Lý Nhược Mộc hiểu rất rõ.
Tương Lý Nhược Mộc trầm mặc, tựa hồ như bị dội một gáo nước, lửa giận trong lòng, phiền não đều nguội đi, hành động chính trị, lợi ích cho rất nhiều người, phỏng chừng lòng người đều bị xe lẫn, “Quách Hiền thời điểm bị vây cơ, vậy mà chỉ có thể nhìn thấy một bước xa như vậy, vì vậy chuyện này phía sau phải có một cao thủ đánh cờ. Cảnh Hi Miểu y là một con cờ, Quách Hiền chỉ sợ cũng như vậy, có điều ngươi nói rất đúng, ta cũng không tin hành động của y là xuất phát tự nguyện.” Tương Lý Nhược Mộ thở dài, “Chính trị, thù hận, dục vọng, dã tâm, mọi người nghi ngờ từ đông sang tây truy đuổi Cảnh Hi Miểu, tại sao y còn có thể từ sáng đến tối ôn hòa dửng dưng, đối với tất cả thương tổn lại không quan tâm đến nó?”
“Theo thuộc hạ thấy,” Tương Lý Nhất Bình lần đầu tiên trả lời Thái Úy, “Hoàng Thượng y là người vô tâm, trừ thứ y muốn quan tâm, những thứ khác y đều không có dành đủ chú trọng. Kỳ thực thuộc hạ rất hâm mộ người như Hoàng Thượng vậy. Hoàng Thượng y không hối tiếc quá khứ, cũng không hi vọng với tương lai, y sống ở hiện tại, hơn nữa lại hài lòng ở hiện tại, y đối với tất cả mọi người là quan tâm còn đối với chính mình là không hề để ý đến. Người như vậy, thần trước giờ chưa từng gặp phải.”
Tương Lý Nhất Bình kinh ngạc phát hiện trên mặt Thái Úy một nụ cười, Tương Lý Nhược Mộc thậm chí không muốn che giấu, “Đúng vậy, y là người khiến người ta phi thường dễ chịu, y đang ở nơi nào?” Tương Lý Nhược Mộc như là tự nói với mình, cái từ nhớ nhung này hắn không cảm thấy được, nhưng mà toàn thân hắn đều là ôm ấp cảm giác nhớ nhung Cảnh Hi Miểu, cách dục vọng còn vài cự ly, cách trả thù càng xa hơn, có lẽ là cứu rỗi còn tạm được, tha thiết có thể chia sẻ nhân sinh của Cảnh Hi Miểu, giao hòa mà đi vào. Có thể thật ra là yêu thích, dần dần tiến vào yêu thương như tâm can, chỉ có điều những ý nghĩ này lúc đó Tương Lý Nhược Mộc vốn cũng không hiểu được là cái gì.
Mà Tương Lý Nhược Mộc cũng nhắc nhở chính mình, cuối cùng muốn quyết định thế nào, muốn sự sống của Hoàng Đế, hay là muốn một chính trị đúng đắn.
“Người như Hoàng Thượng, không biết nếu để cho y mất đi thứ y quan tâm thì như thế nào, có lẽ so với người khác càng mãnh liệt hơn.” Tương Lý Nhất Bình nói.
Chết. Tương Lý Nhược Mộc trầm mặc suy nghĩ ra đáp án, Cảnh Hi Miểu không chỉ một lần nói về nó, ở thời điểm trưởng thành giết y, đó là một kỳ hạn, nhất định sẽ làm Cảnh Hi Miểu không còn kỳ hạn gì cả. Dựa theo quy tắc trò chơi chính trị, thời điểm Cảnh Hi Miểu trưởng thành, dư luận triều đại đương thời để Thái Úy lên ngôi hoàng đế, chỉ có một biện pháp giữ gìn thế lực của Thái Úy, đó chính là phế bỏ Hoàng Đế. Tương Lý Nhược Mộc có thể không hạ thủ giết y được, không thể tùy ý như lúc giết em trai của y được, như vậy sẽ phế bỏ y, kín đáo mà đem y nhốt lại, đem y từ đây không được nhìn thấy ánh mặt trời, bản thân cũng không thể đi gặp y, bởi vì muốn sống sót được trong cảnh thay vua đổi chúa, chính trị nguy hiểm, bắt buộc hắn phải hoàn toàn diệt sạch Cảnh thị, cũng chỉ có quên y. Phương thức tư duy của Cảnh Hi Miểu rất kín đáo, tiểu hài tử sống ở trong cung tuy rằng nhìn ngây thơ, so với đứa nhỏ ngoài cung càng thực tế hơn, vì vậy y sẽ không có bất kỳ ý nghĩ may mắn, cho nên mới không chỉ một lần yêu cầu hắn, thời điểm nghi lễ kết thúc giết đi y.
Cảnh Hi Miểu lựa chọn cái chết,Tương Lý Nhược Mộc vẫn không thể hiểu được tại sao y lại thản nhiên mà đối diện cái chết như vậy. Nhưng mà hắn nhìn thấy Cảnh Hi Miểu so với người khác đều hưởng thụ sinh hoạt mà sinh sống, hắn bắt đầu hiểu ra, Cảnh Hi Miểu không phải là lựa chọn cái chết, mà là đối mặt với hiện thực. Kết quả là, Cảnh Hi Miểu ở thời gian sinh sống có hạn vì chính mình mà lựa chọn cuộc sống mà mình muốn nhất.
Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu ở trên đường quyến luyến, hắn nhìn Cảnh Hi Miểu kết giao bằng hữu, hắn nhìn Cảnh Hi Miểu kiểm duyệt quân đội, hắn nhìn Cảnh Hi Miểu dưới sự giúp đỡ của hắn mà bắn ra cung tên đầu tiên, hắn nhìn Cảnh Hi Miểu chỗ không người dĩ nhiên mặt đỏ lên chủ động thỉnh cầu hắn…. Rất nhiều mặt của Cảnh Hi Miểu mà hắn không biết, để hắn không nghĩ tới Cảnh Hi Miểu mãi mãi ôn hòa trầm tĩnh sẽ làm chuyện gì. Hắn bắt đầu từ bỏ suy đoán Cảnh Hi Miểu bước tiếp theo sẽ làm gì, Cảnh Hi Miểu lại như có một lần hành quân mệt mỏi, y nhảy vào hồ, ánh mặt trời rơi xuống trên mặt nước, y ẩn vào hồ nước màu vàng, được nước ấm áp nhẹ nhàng mà bao dung lấy, y hoàn toàn say mê, quên hết tất cả thế gian. Hiện tại y không ở đây, ảo cảnh liền biến mất, hắn dĩ nhiên cảm thấy lúng túng hoảng hốt.
Nếu như Lý Doãn Chi ở đây, hắn sẽ khuyên bản thân nhân cơ hội cũng không cần đi tìm nữa, buông tay như vậy kỳ thực rất tốt, không muốn lún xuống quá sâu, bởi vì Cảnh Hi Miểu bất luận nhìn thế nào cũng là vô hại, kỳ thực cũng là kè thù của hắn, hướng về kẻ thù mà tìm kiếm, đó là chuyện đáng sợ. Nhưng mà… “Đã có người ám chỉ Hoàng Thượng đi phiên quốc, như vậy chúng ta liền sai vài người… hướng đến phiên quốc đi, đừng mang quá nhiều người, không được để cho phủ Thái Úy biết chuyện này.” Tương Lý Nhược Mộc trầm mặc một hồi cuối cùng nói như thế. Quyết định tìm kiếm, hơn nữa thật sự là muốn y trở về bên mình, chúng ta mỗi một việc làm đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai, thật sao? Tương lai của ngươi bên trong có ta sao? Ta đã không còn trẻ, ta như vậy vẫn còn có tương lai sao?
Tương Lý Nhược Mộc nhìn nắng mai bên ngoài cửa sổ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, như vậy liền hướng về trước mà tính toán đi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...