Yên Ba Hạo Miểu - Sương Khói Mênh Mông

Phía đông quận Thông Bình có một khoảng sân nhỏ hẻo lánh, tuy rằng hẹp, nhưng khi tiến vào trong, ở giữa là một khu vườn yên tĩnh rất đặc biệt. Tương Lý Nhược Mộc sáng sớm đi đến quận Thông Bình kiểm tra tình hình vận chuyển muối, lần này đến đây nguyên là hắn có chút chính sự, tiểu hoàng đế nghe nói hắn muốn rời kinh thành một thời gian, liền đến phủ Thái úy huyên náo long trời lở đất, đầu Tương Lý Nhược Mộc đau đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn là mang theo tiểu hoàng đế đi du ngoạn.

Lúc nỳ vẫn chưa đến buổi trưa, Tương Lý Nhược Mộc đã trở về, nhìn xuyên qua tiểu vườn một chút, liền nhìn thấy Cảnh Hi Miểu đang ngồi trên chiếc giường cạnh giàn nho, một bên là nho và dưa hấu ướp lạnh, một bên là tô đường tráng miệng.

” Cảnh Hi Miểu, ngươi vào bên trong ngủ đi, Tương Lý Nhất Bình không quản được ngươi sao?” Tương Lý Nhược Mộc nhìn y,” Món tráng miệng phải đợi sau bữa ăn, ai mua về cho ngươi?” Kỳ thực Tương Lý Nhược Mộc chỉ cần để ý một chút nhất định sẽ phát hiện mình đang gắt gao với Cảnh Hi Miểu, cũng bởi đầu Tương Lý Nhược Mộc đã sớm bị quốc sự chính vụ làm cho bế tắc, hắn bận bịu đến choáng váng mặt mày, những chuyện ăn uống vụn vặt này, hắn đều không có thời gian để ý, đầu óc hắn đều bị công việc nhét kín.

Cảnh Hi Miểu hướng vào phía trong giường, không có phản ứng. Tương Lý Nhược Mộc đến bên giường y ngồi xuống, thấy ở cổ áo Cảnh Hi Miểu lộ ra cái cổ mềm mại, còn có một vết màu đen, không nhịn được đưa tay tinh tế xoa, Cảnh Hi Miểu ngứa đến rụt cổ. Tương Lý Nhược Mộc ngả người nắm phía sau y, hôn lên tóc y,” Ngày hôm này lại như thế nào không đi dạo? Không phải đã để Tương Lý Nhất Bình đi cùng ngươi sao?”

” Trong người mệt mỏi… cực kỳ.” Cảnh Hi Miểu hừ hừ nói.

Tương Lý Nhược Mộc hôn nhẹ lên vành tai y, vùi mặt vào hõm cổ y ngửi mùi hương thanh mát quen thuộc, tâm trạng an tĩnh, hỏi y.” Tối hôm qua không phải ngươi đưa ra chủ ý, dùng biện pháp này giúp ngươi ra ngoài, đổi ngươi sau này ngươi có thể ra ngoài chơi sao?”

Nói xong cũng nhìn thấy vành tai Cảnh Hi Miểu đỏ lên, y càng giả câm giả điếc. Bên ngoài vườn, cách một lớp tường Sắc Vi hoa, Tương Lý Nhất Bình bẩm báo Thái úy có người đến bái kiến, Tương Lý Nhược Mộc nghe xong đã biết là về chuyện vận chuyển muối, liền vội vàng đứng lên, Cảnh Hi Miểu cũng vội vàng ngồi xuống, ” Ngàn vạn lần cẩn thận một chút, chuyện này cũng không thể giải quyết nhanh được, dù sao đây là dân chính không phải quân chính, lại có thêm Hồi Lâu, Thái thú Thông Bình cũng không nói gì, chỉ e rằng hắn đã biết Thái úy đang ở đây.”

” Đã rõ,” Tương Lý Nhược Mộc vội đáp một tiếng, xoay người kéo y ôm một cái.” Không ai biết ngươi là hoàng thượng, ngàn vạn lần nếu đi ra ngoài phảỉ đi cùng với Tương Lý Nhất Bình, đến nơi đông người, đừng đến nơi hẻo lánh, trời sắp tối cần phải trở về, không được áp chế Tương Lý Nhất Bình, buổi tối không được ở bên ngoài, biết không?”

“Ân”. Cảnh Hi Miểu gật gù, chỉ lo nhìn tay của mình đang bị Tương Lý Nhược Mộc cầm lấy, đầu óc để xa xăm, chỉ tùy cơ đáp một tiếng. Tương Lý Nhược Mộc lại dặn dò thêm, ” Bên ngoài loạn, đi xa mã nhớ cẩn thận, đừng để té.”


Cảnh Hi Miểu thuận theo gật đầu, mắt thấy Tương Lý Nhược Mộc đi rồi, biết buổi tối hắn không về được, cảm thấy nhàm chán tẻ nhạt. Tự mình ăn cơm trưa, sau đó dẫn theo thị vệ đi dạo.

Quận Thông Bình xung quanh là nước, cảnh sắc rất đẹp, liễu rũ lả lướt, thanh sơn ẩn ẩn, Cảnh Hi Miểu đung đưa quạt giấy, đứng ở đầu cầu, tâm tự không biết đã bay về phương nào.

Chợt ngẩn đầu, thấy một thư sinh đứng trước mặt, người nọ mặc thanh y, giản dị tự nhiên, dáng dấp chừng hai lăm, hai sáu tuổi, gương mặt thon gầy, nhưng đôi mắt cực kỳ sáng sủa, tựa như chứa đựng toàn bộ cẩm tú văn chương ở bên trong. Cảnh Hi Miểu nhìn hắn, nhìn cũng quen mắt,” Nha ngươi là thư sinh hôm qua cứu ta.”

Chợt thư sinh tiến lên một bước quỳ trên mặt đất,” Thư sinh vô tri Hàn Mộng Khuê, hôm qua ở trước mặt thánh thượng ăn nói ngông cuồng, xin thánh thượng ban Hàn Mộng Khuê tội chết.”

Cảnh Hi Miểu sửng sốt một chút, cùng Tương Lý Nhất Bình đối mắt nhìn, quay đầu lại hỏi hắn,” Ngươi làm sao biết ta là ai?’

” Hồi hoàng thượng, hoàng thượng chính là hôm qua tự nói tục danh, tiểu sinh liền biết. Người bình thường sẽ không lấy âm hình tên của hoàng thượng, bởi hoàng thượng đăng cơ không lâu, có kẻ mạo danh,nhưng là hôm qua hoàng thượng nói người họ Kính, cùng âm với chữ Cảnh, ghép lại là thích hợp rồi. Nghĩ đến chuyện khẩn cấp hôm qua, đột nhiên nói giả tên, nhưng vẫn giữ lại tên của chính mình, điều này cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, nhìn Thái Sơn đổ sập trước mặt mà mặt không biến sắc, tiểu sinh cho rằng đó chính là khí phách của Thiên Tử. Đáng tiếc, tiểu sinh có nghe tin đồn, cho rằng Thiên Tử là người vô năng, là do tiểu sinh đọc được từ cẩu thư đến đây, không còn mặt mũi tham gia khoa cử nữa, tự biết mình không có tư chất làm người, lại ở trước mặt hoàng thường điên cuồng ngang ngược, cầu xin hoàng thượng ban cho tiểu sinh cái chết.”

Cảnh Hi Miểu nở nụ cười,” Ngươi ngược lại cũng rất nhanh nhẹn. Hôm qua lúc ngươi đàm luận học vấn văn chương, tiêu sái biết bao, sao hôm nay lại không có tiền đồ như vậy? Ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi nhất định không phải là người ham muốn quyền lực.”

Hàn Mộng Khuê dập đầu một cái mới đứng lên,” Hoàng thượng,”


Cảnh Hi Miểu đung đưa quạt, ” Thị vệ có thể bảo vệ ta, ngươi là thư sinh lại không thể hầu hạ ta, hay là người theo ta ở Thông Bình đi du ngoạn đi. Ở đây cũng không cần gọi hoàng thượng”. Cảnh Hi Miểu biết người này thông minh cơ trí, học thức uyên bác.

Đoạn đường này đi lại một lần nữa, quả nhiên lại có thêm vị, mỗi lần đến chỗ nào đó, Hàn Mộng Khuê lại kể chuyện ngọn nguồn cảnh vật chuyện xưa ở nơi đây, trên người vốn có chút hài hước, thực thú vị. Từ thành đi dạo đến phố xá sầm uất, Cảnh Hi Miểu thấy một cửa hiệu người ra người vào tấp nập rộn ràng.

” Đây là nơi nào?” Cảnh Hi Miểu thấy chỗ này so với chỗ khác càng náo nhiệt.

” Chủ nhân, ở đây nhiều người lắm, chúng ta phải mau đi “. Tương Lý Nhất Bình vội che chắn ở phía trước.

” Nơi này dân gian gọi là sòng bạc.” Hàn Mộng Khuê cười giải thích, ” Mặc dù có chút ầm ĩ, nhưng là nơi giao tình tao nhã, nhạc phủ (quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ), còn có thuyết pháp ‘tiên nhân ôm đồm sáu đũa, đối với Thái Sơn hiểu tõ tường tận’, là tiên gia cũng phải đánh cược, sao có thể bất nhã.”

” Vậy phải càng mau đến xem” Cảnh Hi Miểu chuyển hướng đến Tương Lý Nhất Bình,” Bên trong dù không an toàn, bất quá cũng chỉ là lũ phố phường vô lại, lẽ nào có thể hạ được thị vệ đại nội?”

Đúng là tướng tốt, Tương Lý Nhất Bình bởi vì hôm qua sơ suất nên đang cảm thấy mặt mình tối tăm, nhưng vẫn là cùng hoàng thượng đi vào.

Cảnh Hi Miểu liền hỏi Hàn Mộng Khuê, ” Người biết làm sao đánh cược chứ?”


Hàn Mộng Khuê đáp ” Tiểu sinh không biết, thế nhưng trên thế gian này, hơn phân nửa người đều biết chơi, quy tắc rất dễ, chỉ cần kỹ xảo.”

Cảnh Hi Miểu cười,” Mộng Khuê huynh, lẽ nào ” Lục bác kinh” (sách viết về cờ bạc) cũng chưa từng đọc.”

” Nghe thấy mà thôi, chỉ là nghe đã thất truyền.” Hàn Mộng Khuê đến hồi hứng thú, đúng như dự đoán, vị hoàng đế này cũng là một vị chủ nhân tạp học (học đủ thứ),” Lẽ nào người đã nghe qua?”

Cảnh Hi Miểu ha hả cười, ” Ngươi không biết, trong phú Thái úy có rất nhiều sách độc bản, khi ta ở trong phủ hắn từng đọc.”

Hàn Mộng Khuê trong lòng hơi động, nghĩ đến cái người khí phách hiên ngang đến cứu hoàng thượng hôm qua rất có thể là Thái úy,theo sự việc hôm qua và lúc hôm nay hoàng thược nhắc đến Thái úy biểu hiện thái độ, e rằng mọi người đã đoán sai, rất có thể hoàng thượng, Thái úy vốn là cùng một người. Như vậy có thể bảo đảm thái bình, hai người bọn họ như vậy, ai biết được có thể sẽ không phải vạn dân chi phúc. Trong lòng yên lặng suy nghĩ, cùng hoàng thượng bước vào cửa.

Quả nhiên tiến vào sòng bạc, Cảnh Hi Miểu liền bắt đầu chơi, mượn củaTương Lý Nhất Bình một thỏi bạc, ăn mấy ván liền. Tương Lý Nhất Bình sững sờ,” Chủ nhân, này kiếm tiền thật đúng là nhanh a.”

Sòng bạc thấy căn bản là không thắng được thiếu niên này, chỉ nói y là Thiên tử thông tuệ thiện dịch mà thôi, chưa tới một canh giờ liền để y kiếm lời thật nhiều, nhất định phải thi đổ xúc xắc ăn thắng thua, đánh cược vận may, lại không ngờ thiếu niên này vận may vô cùng tốt. Cảnh Hi Miểu ngược lại không lo lắng, cười he he đợi, ai dè thả xúc xắc quanh đi quẩn lại cũng đều là Cảnh Hi Miểu có số lớn nhất, Hàn Mộng Khuê cũng âm thâm lấy làm lạ.

Tương Lý Nhất Bình sợ đánh động đến Trang gia ( gia chủ của sòng bài), nháy mắt với Hàn Mộng Khuê, để hắn mau mau kết thúc, tránh gặp rắc rối. Hàn Mộng Khuê hiểu ý,” Chủ nhân cũng mệt mỏi rồi, ta biết có một trà lâu ở gần đây, bên trong có một hảo hảo mỹ nhân, không bằng đi đến đó thưởng trà, nghe chút từ khúc.”

Cảnh Hi Miểu lúc này mới hướng cửa sổ nhìn xung quanh, sắc trời đã hơi tối, chợt nhớ tới Tương Lý Nhược Mộc có lẽ đã trở về, cuống quít đếm đống bạc thắng, liền hướng ở ngoài đi, một mặt nói ” Trà hãy để dịp khác.”


Hàn Mộng Khuê cũng bận rộn theo, đi qua bên đường ngang qua một trà lâu, chạng vạng, gió đêm thổi tới, trong quán trà vọng ra tiếng ca uyển chuyển có một cô gái, ” Xuân lâm hoa nhiều mị, xuân chim ý buồn bã. Xuân phong phục đa tình, thổi bay y phục ta.”

Cảnh Hi Miểu bất giác dừng chân, dân ca miền Nam mang theo nỗi sầu bi mơ hồ, không biết nỗi khổ trong lòng người ca khi nào mới hết. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Hàn Mộng Khuê nhìn lên lầu trên, tâm ý không vui, trong mắt cũng mang theo sầu bi. Cảnh Hi Miễu cũng liễm ý cười, tổn thương, Cảnh Hi Miểu tuy rằng chỉ mới 15 tuổi, nhưng cũng hiểu được.

Tương Lý Nhược Mộc trở về đã là lúc thắp đèn, trong phòng ngủ điểm đèn, Cảnh Hi Miểu ngủ quay mặt phía trong giường, Tương Lý Nhược Mộc một bên thấp giọng hỏi Nhất Bình,” Hoàng thượng sao lại ngủ sớm như thế?” Bỗng thấy trong tay Cảnh Hi Miểu có một cái túi to, ” Đây là cái gì?”

” Đây là….” Tương Lý Nhất Bình nở nụ cười, ” Đây là số bạc hoàng thượng thắng lúc đánh cược, hoàng thượng yêu thích cực kỳ.”

” Sòng bạc?” Tương Lý Nhược Mộc kinh ngạc ngẩng đầu lên, ” Đúng thật là vui chơi quá độ rồi.”

” Vâng, Thái úy đại nhân, trên bàn là món tráng miệng đặc sản Thông Châu hoàng thượng mua cho ngài,” Tương Lý Nhất Bình ngừng một chút, ” Hoàng thượng nói đây là điều quan trọng nhất: chính là lần đầu tiên người kiếm được tiền, cũng là lần đầu tiên người tự mình mua đồ.”

Tương Lý Nhược Mộc quay đầu lại nhìn bàn, thấy trên bàn chồng chất đủ loại món tráng miệng, chồng đến lung ta lung tung, không có phương pháp gì, vừa nhìn là biết chính là Cảnh Hi Miểu làm. Vung vung tay để thị vệ lui, Tương Lý Nhược Mộc nhíu này, tựa hồ bên trong lòng đau đến khó chịu, đến đánh thức Cảnh Hi Miểu. Cảnh Hi Miểu bị đánh thức, mơ mơ màng màng, xoa mắt “Là ai a?” Tương Lý Nhược Mộc biết y thường gặp ác mộng, vội đem y ôm vào lòng, hôn môi động viên, ” Ta ở đây này, là ta đánh thức ngươi, không sợ.” Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu, trán, vành tai y. (Ú: ngọt đi rồi hành hạ nhau tiếp =3=)

Bên ngoài Tương Lý Nhất Bình bước chân vội vã, ” Thái úy, hoàng thượng, bên ngoài là cử nhân Hàn Mộng Khuê, hắn nói đêm nay quận Thông Bình xảy ra đại sự, thần cả gan xin Thái úy triệu kiến hắn.”

Cảnh Hi Miểu nắm lấy y phục Tương Lý Nhược Mộc, còn chưa rõ tình hình, Tương Lý Nhược Mộc ôm sát y, mắng Tương Lý Nhất Bình,” Câm miệng, hoàng thượng vừa mới tỉnh ngủ, đừng làm kinh sợ, cử nhân cái gì?Nói hắn nhanh đi về.”

Cảnh Hi Miểu tỉnh táo lại,” Thái úy, nhanh để người này vào, có lẽ là xảy ra chuyện thật rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui