Yên - An Đại Nhân

Ngày thứ hai.

9 giờ sáng.

Tôi kéo vali ra khỏi tòa nhà, quay người lại nhìn lên tầng 8 một lần nữa. Tôi vừa bán xong căn hộ của mình chỉ sau 2 tiếng thương thảo. Bố mẹ ly hôn năm tôi mười tám tuổi, vừa lúc đó tôi lại giành được học bổng du học, một nhà ba người liền tan rã sau một đêm, họ đường ai nấy đi để lại cho tôi căn hộ và tiền đủ để tôi trang trải học phí và phí sinh hoạt ở nước ngoài. Chín năm lăn lộn bên Đức, tôi chưa từng về nước một lần nào, căn hộ từ đó mất đi hơi ấm gia đình. Lần này có cơ hội bán đi coi như cũng tốt.

Tôi mang kính râm vào rồi kéo vali đi thẳng đến chỗ đậu xe, hôm qua Phương dẫn tôi đi mua xe, một chiếc Volkswagen Beetle màu trắng, rất hợp ý tôi. Cuộc sống sau ly hôn thế này xem như không tệ.

***​

11 giờ 30 phút sáng.

Tôi đến "Yên" sau hơn hai tiếng đi ngoài đường, đỗ xe lệch qua một bên cổng, tôi ra sau xe mở cốp lấy vali và mấy túi đồ rồi mở cổng, mở cừa, vào nhà.


Thả chiếc vali và mớ đồ xuống sàn, tôi thở hồng hộc, cảm tưởng như vừa chạy marathon tám trăm mét vậy! Tôi đi siêu thị mua một vài thứ cho căn bếp nhỏ, cái Phương nó chỉ biết gọi đồ ăn ngoài nên căn bếp hầu như trống rỗng.

Tôi nhìn quanh một lượt, căn gác này.. nói nhỏ cũng không nhỏ, to cũng không to, nói chung là vừa đủ, tôi thích! Đối diện cầu thang là một cánh cửa sổ nhỏ phủ rèm trắng, cầu thang nằm sát tường bên trái, bên phải cánh cửa sổ là một cái bản làm việc và tủ quần áo. Tôi xếp quần áo vào tủ, đặt laptop, mấy quyển sách và vài thứ khác lên bàn làm việc rồi xuống dưới.

Lúc tôi vừa xuống thì bên giao hàng đến. Tôi đặt mua mấy bộ bàn ghế gỗ, lọ hoa, ly bình chén bát và một số các đồ dùng khác cho "Yên", vốn định đi dạo rồi mua nhưng vì nhiều thứ để mua quá nên tôi đặt mua qua mạng một lần cho tiết kiệm thời gian, thời buổi công nghệ phát triển mà nhỉ?

Sau khi bên giao hàng rời đi, tôi lên gác thay một bộ quần áo mặc ở nhà, buộc tóc gọn lên rồi xuống dưới bắt đầu làm việc. Tôi gỡ hết các bọc nilon ra rồi đẩy hết các vật dụng nấu ăn xuống bếp, sau đó tôi lấy mấy cái khăn mang ra phòng khách để lau bàn ghế vừa được chuyển đến. Có cả bàn tròn và bàn vuông, tất cả đều làm bằng gỗ, thiết kế đơn giản, bộ bàn vuông ghế có lưng tựa còn bàn tròn thì không. Tôi lau qua một lượt rồi đặt bàn vuông vào sát tưởng, vì không gian không phải quá rộng nên tôi đặt mỗi bên tường ba bộ bàn, hai bộ bàn vuông ở hai đầu, bộ bàn tròn đặt chính giữa, tôi chừa lại hàng chính giữa để đặt một kệ sách dài và hai chậu cau cảnh ở hai đầu kệ sách. Còn một quầy bar nhỏ tôi đặt dưới chân cầu thang, cạnh quầy bar là một tủ bánh bằng gỗ pha kính.

Sắp xếp xong phòng khách, tôi ra ngoài, bên ngoài tôi không dùng bàn gỗ mà dùng loại bàn chân sắt mặt kính. Tôi đặt hai bộ, một bộ đặt dưới gốc hoa giấy và một bộ đặt dưới một cái dù lớn. Ngồi nghỉ một lát, tôi quay vào phòng bếp, cơ bản thì đã có sẵn một cái lò nướng âm (attached oven) đặt phía dưới bếp nấu, một cái tủ ly chén lớn, một cái kệ đặt đồ nên tôi chỉ mua một cái lò vi sóng, một cái tủ lạnh và một số vật dụng khác. Có lẽ chủ nhà cũ là một người rất thích nấu nướng nên căn bếp gần như rộng bằng phòng khách, đây cũng là một trong những lí do khiến tôi chọn căn nhà này.

***



3 giờ 15 phút chiều.

Bàn ghế, chén bát, bình ly đều đã được sắp xếp hoàn chỉnh.

Tôi ngồi thịch xuống ghế, thở hắt ra, nghịch điện thoại.

Khoảng mười lăm phút sau, tôi lên căn gác nhỏ lấy một quần áo rồi vào xuống phòng tắm phía dưới.

***​


4 giờ 30 phút chiều.

Tôi đến một cái plaza nhỏ cách "Yên" khá xa. Sau khi ăn một bữa nhẹ, tôi vào siêu thị trên tầng năm. Tôi lấy một chiếc xe đẩy nhỏ rồi bắt đầu đi dạo. Đi ngang qua khu giường, đệm, drap, gối.. tôi bị một tấm nệm Totoro thu hút. Nghĩ đến căn gác nhỏ còn thiếu giường, tôi liền không suy nghĩ mà chọn nó. Có lẽ sau ly hôn tôi bị "bánh bèo hóa", cứ nhìn cái gì đáng yêu là tôi muốn mua ngay. Tôi đẩy xe đến hàng bánh kẹo. Lúc tôi đang chọn bánh thì có một cậu bé chạy đến bên cạnh.

- Cô ơi, cô có thể lấy giúp cháu hộp bánh ở kệ trên cao kia không ạ? – Cậu bé nhìn tôi, chỉ tay lên kệ thứ tư.

Tôi nhìn bé, hai má phúng phính, mắt tròn xoe, bé mặc một bộ quần áo bằng vải lanh, đầu đội mũ bucket màu vàng, trên vai mang balo hình rùa, dưới chân là một đôi giày vải. Con nhà ai mà đáng yêu thế này, tôi gào lên trong đầu.

- Cháu thích loại nào? – Tôi cúi người xuống rồi hỏi bé.

- Dạ, cháu thích bánh hình rùa ạ! – Bé nghiêng đầu nhìn tôi, hai bờ môi chúm chím hồng hồng hé ra.

Tôi cảm thán trong lòng rồi đứng thẳng người lên lấy hộp bánh cho bé.

- Cháu thích con rùa hả?


- Dạ, cháu thích lắm, ở nhà cháu có nuôi một con rùa nhỏ nữa ạ! – Bé cầm hộp bánh rồi khoa tay múa chân nói với tôi.

- Cháu đi một mình hả? – Tôi hỏi bé, trông bé mới chỉ năm, sáu tuổi gì đó thôi.

- Dạ vâng ạ, trường cháu ở gần đây, bố cháu chưa đến đón nên cháu mua bánh ăn rồi chờ bố ạ!

Tôi "hừ!" một tiếng trong đầu, sao lại để một đứa trẻ chờ như thế này!

- Cô ơi, cháu cảm ơn ạ! – Bé gọi tôi, nói một câu rồi chạy đi.

Ơ! Tôi còn chưa kịp giúp bé gọi bố mà..

4 giờ 45 phút chiều, tôi gặp được một đứa trẻ, một nhân vật có ảnh hưởng đến đời tôi sau này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui