Yên - An Đại Nhân

Ngày thứ 112.

9 giờ sáng.

Tôi đã nằm trong bệnh viện được năm ngày kể từ buổi tối hôm ấy.

Tôi ngã xuống, chìm vào vô thức. Sáng hôm sau tôi tỉnh lại ở bệnh viện. Từ lúc tỉnh lại tôi từ chối gặp mặt Huân. Người duy nhất có thể giao tiếp với tôi lúc này chỉ có Phương, mấy ngày qua đều là nó mang đồ ăn đến, chờ tôi ăn xong, nói với tôi mấy câu rồi đi.

Hoạt động của Yên trong những ngày qua đều là do nhân viên phụ trách hết, tôi nhờ Phương đến quản lý. Tháng này phải tăng lương cho mấy bé nhân viên rồi, nghe Phương báo lại mấy bé làm rất tốt, ngay cả các món Âu vốn do tôi đảm đương nhưng mấy bé đều có thể xử lý dễ dàng.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió khẽ lùa qua kẽ lá làm đung đưa cành cây, những non xanh mướt trong nắng làm tôi thấy thoải mái. Nhưng cái thoải mái đó cũng không thể làm dịu đi những cơn sóng lớn liên tiếp vồ vập trong lòng tôi. Tôi liên tục nghĩ về tối hôm ấy. Mỗi câu nói của Huân như một nhát dao chém vào tim tôi.

Thì ra Sơn chấp nhận tình yêu của tôi chỉ vì gã đã có kế hoạch từ trước - một kế hoạch giết người tàn bạo.

Thì ra bao nhiêu năm nay tôi chỉ là một con rối mang vai trò giữ tiền của gã.

Thì ra tôi mang cái danh vợ hợp pháp trước pháp luật nhưng lại không phải hợp pháp trong lòng gã.

Thì ra.. yêu thương hắn dành cho tôi đều là giả dối.

Vậy mà tôi tin. Tôi tin! Tôi yêu gã vô điều kiện.

Còn Huân?

Anh tiếp cận tôi với mục đích gì?

Sự xuất hiện của bé Nam có phải là một sự trùng hợp hay không?


Mọi cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh trong suốt ba tháng qua đều là tính toán có trước sao?

Từng hình ảnh cứ vụt qua trong tâm trí tôi.

Lúc tôi phát hiện gã ngoại tình. Lúc tôi ký tên vào đơn ly hôn. Lúc tôi lên máy bay về nước. Lúc tôi mở cửa căn hộ cũ. Lúc tôi chuyển đến Yên. Lúc tôi gặp được bé Nam. Lúc tôi gặp Huân. Và lúc tôi chìm vào vô thức.

Tiếng cửa mở làm tôi giật mình. Tôi ngồi dậy, tựa lưng và giường. Người phụ nữ vừa bước vào phòng là bác Bình chủ nông trại hữu cơ. Tôi ngạc nhiên.

Bác ấy cười nhẹ với tôi rồi đặt giỏ hoa cùng một cặp lồng lên bàn.

- Chào bác.. - Tôi nhìn bác ấy, ngập ngừng.

- Cháu sao rồi? Sáng nay bác qua Yên nhưng cô Phương bạn cháu bảo là cháu nằm viện. Mãi mới có thời gian qua Yên thăm cháu mà cháu lại thế này.. - Bác Bình ngồi xuống cái ghế cạnh giường, nắm tay tôi, nói.

- Dạ cháu không bị gì nghiêm trọng lắm ạ, chỉ là bất cẩn nên bị một vết cắt ở cánh tay thôi ạ.

- Sao lại bất cẩn thế?

Tôi cười cười nhìn bác, không trả lời gì thêm. Tối hôm đó, lúc tôi ngã về phía trước thì bị mũi dao cắt trúng cánh tay trái, vết thương không sâu lắm nhưng cũng đủ để hành hạ tôi mấy ngày qua, mỗi lần cử động hay lúc nằm nghiêng sang bên trái quệt trúng đều đau đến nhói tim. Tôi nhìn bác đang cau mày, nói:

- Không sao thật mà bác, cháu vốn muốn về rồi nhưng cái Phương cứ một hai bắt cháu phải ở lại đây.

- Nên vậy, người trẻ các cháu chẳng bao giờ cẩn thận được. Từ nay trở đi cháu tuyệt đối phải cẩn thận khi dùng dao, nghe chưa? Đặc biệt là cái nghề bếp như cháu đấy!

- Vâng, cháu biết rồi ạ! - Tôi cao giọng trả lời bác.


- Biết là tốt rồi. Khi nãy bác có về nhà nhờ đầu bếp trong nhà nấu một bát cháo, cháu ăn nhé, bác có bảo Phương không cần mang đồ ăn trưa sang cho cháu rồi.

Bác Bình vừa nói vừa đi lại chỗ cái bàn lấy cháo cho tôi. Tôi nhìn dáng vẻ bận rộn của bác, lòng tôi trùng xuống. Cũng đã mười năm rồi tôi không gặp lại bố mẹ mình, ngày đó một nhà ba người ba hướng, tuyệt tình với nhau. Tôi sống ở Đức ròng rã mười năm không có người thân hỏi thăm, chỉ có tự mình an ủi mình, sau này kết hôn tôi chỉ liên lạc với mẹ qua điện thoại và đường bưu điện để lấy một số giấy tờ, thậm chí ngày diễn ra hôn lễ chỉ có sự xuất hiện của gia đình nhà trai.

Nếu nói tôi không còn cần tình yêu của bố mẹ là nói dố. Tôi vẫn luôn khát khao một gia đình, một gia đình trọn vẹn và hạnh phúc. Tôi nhìn thấy hình bóng của một người mẹ mẫu mực trên người bác Bình. Bỗng dưng tôi thấy xót, xót cho chính bản thân mình. Hốc mắt tôi nóng lên, nước mắt chảy ra, tôi bặm môi cố kìm lại như không được, thế rồi tôi bật khóc như một đứa trẻ.

- Sao vậy cháu? - Bác Bình nghe thấy tôi khóc liền đặt chén cháo xuống bàn rồi đi nhanh lại chỗ tôi.

Tôi rướn người về phía trước ôm chầm lấy bác ấy, vùi mặt vào lòng bác. Bác ôm tôi, xoa nhẹ lưng.

- Ngoan, có chuyện gì kể bác nghe nào cô gái? - Bác nhỏ giọng dỗ làm tôi càng khóc dữ thêm. Bao nhiêu uất ức trong người dường như được trút ra hết.

- Bố mẹ cháu.. li hôn năm cháu mười tám tuổi.. mười năm nay.. cháu chưa từng được gặp lại họ. - Tôi càng nói càng thấy tủi thân.

- Được rồi, ngoan, không khóc nữa, họ không gặp cháu, họ không làm bố mẹ cháu thì bác làm mẹ cháu, được không?

Tôi sững sờ. Bác ấy lau đi những giọt nước mắt trên má tôi, giọng nói và ánh mắt mang đầy sự trìu mến. Bác ấy vừa bảo sẽ làm mẹ của tôi sao?

- Không phải cháu muốn có một gia đình sao? Bác cũng muốn có một gia đình trọn vẹn, hai ta vừa đủ bù đắp cho nhau, đó không phải là cái duyên sao? - Bác ngồi xuống cạnh tôi, từ tốn nói.

Tôi dè dặt nhìn bác:

- Nhà bác.. thế nào ạ?


- Haizz.. bác chỉ có mỗi thằng con trai, năm nay nó hơn ba lăm rồi, vợ nó mất, một mình nó chăm sóc đứa trẻ, mỗi tuần nó chỉ dẫn thằng nhóc về một lần, có khi cả tháng bác mới gặp được bố con nhà nó. Ở cái tuổi này thì bác chỉ mong có một gia đình trọn vẹn thôi. Chỉ trách bản thân bác lúc trước một hai muốn nói nối nghiệp ông nhà học kiến trúc để rồi bây giờ nó suốt ngày cắm đầu vào mấy bản vẽ, suốt ngày đi công trường. Mấy hôm nay nó có về nhà nhưng cứ nhốt mình trong phòng, thậm chí đến giờ cơm nó cũng không ăn..

Tôi nhíu mày, hình như.. câu chuyện này.. nghe hơi quen. Huân cũng ba lăm rồi, anh cũng qua một đời vợ, anh cũng "gà trống nuôi con", anh cũng là dân kiến trúc. Bác Bình đây họ Trần, mẹ Huân cũng là họ Trần - Madame Tracy Trần. Tôi không nghĩ rằng đây là sự trùng hợp. Nhưng Madame Tracy làm bên bất động sản, còn bác Bình đây là chủ nông trại hữu cơ.

Tôi rối bời.

- Sao lại thất thần thế cháu? - Bác huơ huơ tay trước mặt tôi, tôi giật mình nhìn bác.

- Madame Tracy.. - Tôi bật ra trong vô thức, đến khi nhận ra mình vừa nói gì thì đã muộn. Vẻ mặt bác Bình tràn ngập sự ngạc nhiên.

Tôi và bác nhìn nhau, xung quanh thật yên tĩnh.

- Bà nội ơi, thì ra bà đang ở đây!

Tiếng trẻ con vang lên xé tan sự ngưng đọng của thời gian trong phòng bệnh.

Tôi và bác Bình cùng quay ra phía cửa.

Là bé Nam. Bé chạy lạch bạch vào phòng, ôm lấy bác Bình. Tôi nhìn bé rồi lại quay lại nhìn người đàn ông đang đi chậm rãi phía sau.

Là anh.

Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn bé Nam, sau đó nhìn bác Bình. Bác cũng nhìn tôi.

- Cô Mai ơi, cô khỏe hơn chưa ạ? Cô khỏe hơn rồi thì cô đừng giận bố cháu nữa được không ạ? Mấy ngày hôm nay bố cháu buồn lắm, bố chẳng chịu ăn cơm cùng cháu nữa. Bố còn bảo là cô Mai không cần cháu với bố nữa..

Bé ôm lấy tay tôi, nũng nịu nói. Trong đầu tôi lúc này đã là một đống lộn xộn khôg tìm được cách giải quyết.

- Bà cháu mình ra ngoài để họ nói chuyện nào.


Bác Bình dẫn bé Nam ra ngoài, để lại tôi và anh nhìn nhau im lặng. Anh ngồi xuống giường, cầm lấy tay tôi. Tôi muốn rút tay mình ra khỏi anh nhưng anh siết chặt nên tôi đành để yên. Tôi né tránh ánh mắt của anh bằng cách nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi sợ mình sẽ lại trầm luân trong ánh mắt thâm tình ấy.

- Mai, nếu em có bất cứ thắc mắc nào, anh sẵn sàng giải đáp, đừng im lặng như vậy được không?

Tôi không trả lời anh hay nói đúng hơn là tôi không biết hỏi anh cái gì, có quá nhiều chuyện được lôi ra ngoài ánh sáng làm tôi mất niềm tin với cuộc sống, và với cả tình yêu.

- Mai, nói gì đi em, đừng làm anh sợ.

Anh xoa mu bàn tay tôi, tôi cảm nhận được những ngón tay anh đang run. Đây là Huân sao? Người đàn ông trầm tĩnh mà tôi biết đây sao?

- Anh tiếp cận tôi với mục đích trả thù sao? - Tôi lên tiếng một cách đầy khó khăn.

- Không, đây chỉ là một sự trùng hợp. Lúc thấy em ở Yên anh mới biết em là vợ cũ của Bảo Sơn. Lúc anh biết mình yêu em anh đã quyết định giấu sự thật này mãi mãi, hôm đó anh nói ra vì..

Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, tôi không buồn phản ứng.

- Anh ghen. Anh sợ em sẽ quay về với hắn.. - Anh nỉ non.

Hốc mắt tôi nóng lên, nước mắt lại trào ra.

- Vậy còn vợ cũ của anh thì sao? - Giọng tôi khản đặc.

- Đó là một cô gái người Canada, con gái thứ ba nhà Reece, cách đây vài thế hệ, có lẽ là thời ông nội của bố anh, nhà Reece có một mối ân tình lớn với gia tộc Rodriguez nên khi họ gặp khó khăn, bố anh đã đẩy ạn ra gánh món nợ ân tình này. Anh với Margaret là hữu danh vô thực. Bé Nam không cùng huyết thống với anh, anh cũng chưa từng chạm vào cô ấy. Vốn dĩ anh với cô ấy chỉ còn hơn nửa năm nữa thì sẽ đường ai nấy đi nhưng anh.. lúc đó.. không đủ năng lực bảo vệ cô ấy.

Anh ngừng lại, đầu anh vẫn chôn trong cổ tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của anh, môi anh chỉ cách làn da tôi vài milimet. Bỗng dưng anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Mai, anh đã ba mươi lăm, gần ba mươi sáu rồi, anh cũng đã qua cái giai đoạn có thể cho em một tình yêu như tình yêu của những người trẻ được. Anh chỉ có thể đảm bảo cho em một tình yêu duy nhất..

Tôi ôm lấy cổ anh, rướn người và áp môi mình lên môi anh. Tôi quyết định tin anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui