Mắt thấy tiểu tử kia ngay ngoài phòng, Mạnh Diễm lặng yên rời khỏi chỗ trước cửa sổ, bước thong thả tới trước bàn bát tiên, bàn tay to vung tay lên, quét hết toàn bộ tàn tửu lưu lại từ đêm qua trên khay chén xuống đất. Cả phòng truyền ra âm hưởng loeng choeng! Loảng xoảng!
Kiều Bảo Nhi cả kinh, chậm rãi xoay người, “A!” Chớp mắt há to miệng, “Chủ… Chủ… Tử.”
Mạnh Diễm dựa vào cửa phòng, ngoắc ngoắc nó, “Vào thu dọn đi.” Giọng nói trầm thấp, làm người ta không nhìn ra bất cứ tâm tình nào, vẻ tuấn dật không hiện vẻ giận dữ, cả người nhìn như vô hại.
“Vâng…” Kiều Bảo Nhi cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, lo lắng đi qua bên người chủ tử.
Con mắt sắc bén híp lại, Mạnh Diễm bất ngờ đá nó một cái.
“A!” Kiều Bảo Nhi ngã sấp xuống đất, thân thể đè lên tay phải, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Chậc chậc, ngay cả bước đi mà ngươi cũng không vững nữa?” Mạnh Diễm hứng thú dạt dào nhìn nó. “Bò qua thu dọn hết mấy thứ đó đi.” Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã lộ ra ngữ khí băng lãnh. Hừ một tiếng, đạp lên người yêm cẩu, coi nó như tấm thảm chùi chân mà giẫm lên.
Mím môi không dám lên tiếng, Kiều Bảo Nhi nhíu mày, không dám rên rỉ.
Cố gắng di chuyển thân thể, nó bò trên mặt đất nhặt những mảnh vỡ nát vụn trên đất, người run rẩy, tay không ngừng mò mẫn nhặt nhạnh khắp nơi, xiêm y bị thấm ướt (bị rượu còn thừa thấm ướt đó nha, đừng nghĩ bậy bạ), cả người tản ra mùi rượu, làm nó sặc đến mức hai mắt mờ đi, dứt khoát quỳ xuống mà nhặt hết mảnh vỡ.
Quay đầu qua, chăm chú nhìn, Mạnh Diễm chống tay lên má, chân bắt chéo, nhớ lại lúc nó liếm chân mình. “Ngươi không mang nước đến?”
“Ta… Chưa làm qua, không có…” Kiều Bảo Nhi lúng túng đáp, mò cái thùng rác dưới bàn, thu dọn đống hỗn độn. Làm xong nó không dám đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất chờ chủ tử ra lệnh.
“Ngươi chưa làm qua thì nhanh lấy đến đây.” Mạnh Diễm duỗi chân đạp nó thêm một cái. Tiểu tử kia quả thực là chưa hầu hạ chủ nhân lần nào, quy củ không hiểu cái gì cả.
Kiều Bảo Nhi lại ngã đến mức bụi bám đầy người, vội vã bò dậy, chạy ra khỏi phòng. Cả đường lảo đảo, nó đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, chạy đến cạnh giếng nước.
Bên trong phòng, Mạnh Diễm cười cười, nhìn khăn mặt trên chậu nước. Tên yêm c ẩ u kia l ạ i quên c ầ m theo, th ậ t đúng là không ph ả i ngu ng ố c bình thư ờ ng.
“Hừ!”
Hắn biếng nhác đợi thêm một lúc, tiểu tử kia đã quay lại, cầm theo cả chậu rửa mặt nữa, nhưng lại vấp phải cái ghế, té xuống thật khó coi.
Loeng choeng, loang choang! Chậu rửa mặt rơi xuống cạnh cửa, lạch lạch! một cả buổi trời mới bất động.
Kiều Bảo Nhi sợ đến hồn phi phách tán, thò tay ra chộp lại cái chậu rửa mặt ở cạnh cửa, lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài phòng.
“A ─” Đột nhiên lại truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
Khóe mắt liếc đến thân ảnh hấp ta hấp tấp lại bị té ngã ở ngoài. R ấ t thú v ị, không ph ả i sao? S ợ thành th ế này này…
“A, ta đây cái gì cũng làm được, ngay cả kẻ không nghe lời.” Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, đầu ngón tay day day trán, giữa vùng lông mày của Mạnh Diễm nhíu chặt lại, tỏ ý rất sốt ruột.
Đợi một chút, nhìn tiểu gia hỏa kia lăn về đây, tay bưng một chậu nước, cả người run như cầy sấy.
Mạnh Diễm thò đầu ra xem, thấy mặt nước soi xuống khuôn mặt bảy phần méo mó tám phần vặn vẹo, đúng là có thể dùng hai chữ ‘dữ tợn’ để hình dung.
“Ngươi có ý gì?” Hắn ngẩng đầu trừng mắt, sát khí bắn về phía khuôn mặt ủy khuất đã nhăn như trái khổ qua. “Ta chưa thấy qua đã biết là xấu, ngươi muốn để ta biết rõ sự thực sao?”
“Không phải…” Nó lại bị dọa, tay run rẩy càng lợi hại hơn.
Vài giọt nước bắn tung tóe lên, Mạnh Diễm nhíu chặt mày, đột nhiên gầm lên, “Ngươi không muốn sống nữa chắc!”
Hai tay buông nhẹ, choeng! một tiếng, Kiều Bảo Nhi sợ hãi.
Rào! Y bào Mạnh Diễm ướt đẫm, hắn cúi đầu sửng sốt. Hai giây sau, cơn tức giận xộc thẳng lên đầu, sắc mặt đồng thời biến đổi. Tiểu yêm cẩu đã quỳ trên mặt đất, cộp! một tiếng, đầu đập xuống đất tạo thành âm hưởng vang vọng rất lớn.
Kiều Bảo Nhi đập đầu như giã tỏi, xin lỗi liên tục, “Xin lỗi, ta chân tay vụng về, ta không phải cố ý…”
“Ngươi…” Dứt lời, Mạnh Diễm một cước đá văng yêm cẩu làm người ta tức giận.
Kiều Bảo Nhi bay thẳng lên tường. Bịch! Lại rớt xuống đất.
“Cút ngay!” Rống lên một tiếng, Mạnh Diễm lập tức phất tay áo đi vào.
Trừng mắt nhìn, vỗ vỗ cái trán, dịch thể ấm áp chảy xuống, nó choáng váng cả đầu óc mà bò ra khỏi phòng, ven đường lưu lại một màu đỏ sẫm.
Không có mệnh lệnh của chủ tử, nó không dám rời khỏi, cả người co rúm lại run rẩy cạnh cửa, trong miệng còn thì thào lẩm bẩm, “Ta không phải cố ý… Xin lỗi… Ta không phải cố ý…”
Một lát, Nghiêm tổng quản dẫn vài tên nha hoàn đưa đồ ăn đến, liếc liếc thấy tiểu Bảo Nhi đang dựa vào cạnh cửa, “Nhìn đi, gia hỏa này làm việc không được, lại gặp rắc rối rồi.”
“Hừ, đáng đời.” Ngân Thúy hừ lạnh, đi theo sau Nghiêm tổng quản vào phòng, không thèm liếc nhìn Kiều Bảo Nhi thêm lần nào nữa.
Nha hoàn còn lại cũng vờ như không thấy, đương nhiên nàng không thể đồng tình với nô tài làm sai đến mức bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy.
Lát sau, mấy người mới tới đã rời khỏi, Kiều Bảo Nhi nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt.
Thoáng chốc, khuôn mặt khinh miệt lại lay động đung đưa trước mắt nó, mỉa mai nó, tức giận mắng chửi nó. Môi nó run run, dần dần khép mắt lại, đôi mắt buồn bã nhìn xuống mấy con kiến nhỏ bò qua dưới chân, chúng đang mò tới mấy giọt máu rơi xuống đất của nó.
Nó rụt người lại, thương xót cho đám kiến nhỏ bé, không đành lòng giẫm lên chúng.
**********************
Thay y bào ướt sũng ra, Mạnh Diễm cũng không thèm tìm tên nô tài vụng về phiền phức kia nữa. Hắn tự do thưởng thức tảo thiện, đôi nhãn thần hung ác nham hiểm nhìn thẳng vào tiểu tử kia, thấy nó đang chà lau vết máu trên tường và dưới sàn nhà.
Xuy, cái trán đã bị thâm tím, xiêm y cả người cũng bị nhiễm bẩn.
“Ngươi muốn ta nuốt không trôi hả?”
Trong nháy mắt đình chỉ hô hấp, Kiều Bảo Nhi chậm rãi quay đầu lại, hai cánh môi run đến không nói nổi thành lời.
“Không đáp sao?”
“Ta… Ta sẽ lau nhanh.” Kiều Bảo Nhi cầm khăn ướt, cố sức lau. L ầ n này li ệ u có b ị tr ừ ti ề n n ữ a không? Đây là điều mà nó quan tâm nhất.
Mang theo chậu nước dơ, nó rời khỏi, chốc lát đã biến mất khỏi chỗ làm người ta nuốt không trôi đó.
Dọc đường đi, nó dùng khuỷu tay lau lau chà chà nước trên viền mắt, nghĩ mình đúng là đồ ngốc, có chịu đói hay chịu phạt cũng không không sao, nhưng không được để bị khấu trừ tiền nữa.
Cùng lắm thì mất ít máu, tôn nghiêm bị tổn thương, nó cũng chỉ mất có một miếng thịt mà thôi, chỉ sợ mộng tưởng kia lại bị từ từ nghiền nát.
Ngửa đầu nhìn lên trời, nó chưa hề biết rằng kiếm tiền lại khó khăn như vậy…
***********************
Tiểu Cẩu Tử làm việc trong chuồng ngựa, từ xa đã trông thấy tiểu Bảo Nhi đi tới, bỏ lại cái cào, vội vàng chạy lại hỏi, “Ngươi có thấy rõ… Này, sao ngươi lại thành thế này vậy?”
“Chủ tử đi ra ngoài, Nghiêm tổng quản nói chờ chủ tử trở về thì đến hầu hạ tiếp.” Kiều Bảo Nhi hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Nhãn thần kinh hoảng lướt qua bốn phía chuồng ngựa, đến khi thấy bồ cào liền tiến lên nhặt lấy, lập tức tiếp nhận công việc mà Tiểu Cẩu Tử chưa làm xong.
Nhãn thần tràn ngập hồ nghi đánh giá Kiều Bảo Nhi, Tiểu Cẩu Tử xác định, “Ngươi nhất định không thấy rõ phòng chủ tử rồi.” Có vẻ hơi bất mãn, hẳn là nó không có ý muốn hỗ trợ. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi không được đổi ý!”
Nó quay đầu lại, nhìn Tiểu Cẩu Tử, “Ta sợ lắm, mới sáng sớm đã làm sai, ta hất đổ hết nước trong chậu rửa lên người chủ tử đó.”
“A.” Tiểu Cẩu Tử kinh ngạc há to miệng, “Sao ngươi không cẩn thận chút hả…” Khó trách trán nó sưng phù lên, mặt đầy máu, tám phần mười là bị đánh rồi. “Lúc cho chó ăn ngươi phải cẩn thận đó. Hai con chó đó ngửi được mùi máu là cứ như nổi điên vậy.” Tiểu Cẩu Tử không khỏi rùng mình, nhớ tới việc Nghiêm tổng quản từng dùng phương pháp thế nào để xử lý thi thể, chân y liền mềm nhũn.
Kiều Bảo Nhi không phát hiện dị trạng của y, cúi đầu, lấy lương thảo, chăm chú cho ngựa ăn, rồi xách thùng nước đi đến cạnh giếng.
Tay vẫn còn đâu, nó cố gắng chịu đựng, một đường nghiêng ngả đi tới, nước từ trong thùng bắn ra cũng làm ướt hết quần nó.
Trước buổi trưa, trù tử đại thúc bảo Nguyên Kế truyền lời, hắn đã lén giữ lại một chén cơm ngoài chuồng heo cho nó ăn, còn có một bình dược cao trị thương giấu trong ngăn kéo chạn bát trong trù phòng, bảo nó phải nhớ mà lấy, tắm xong phải bôi ngay.
Trù t ử đ ạ i thúc nh ấ t đ ị nh là đã nghe nói r ồ i…
Nước lại tí tách rơi xuống, nó hoảng hốt chạy đến cạnh chuồng ngựa, nước mắt cũng rơi hết xuống nước.
Nó thấy hình dạng xấu xí của mình mơ hồ in xuống mặt nước, vết máu trên mặt lại càng rõ ràng hơn, khó trách chủ tử bảo nó làm ngài ăn không ngon.
Nhấp máy miệng, bây giờ nó cũng không dám đi ăn cơm, sợ cái bộ dạng này bị trù tử đại thúc thấy, sẽ coi thường…
************************
Ra khỏi phủ, Mạnh Diễm không mang theo thị vệ tùy thân, cũng chẳng thèm ngồi kiệu, cũng chẳng chút phô trương, hắn đi trên đường không có mục đích gì cả. Bởi đã cải trang nên người khác khó có thể nghĩ đến thân phận và địa vị của hắn. Nhưng với sắc mặt nghiêm nghị, cả người toả ra khí tức chớ có lại gần làm người ta khó có thể dám coi thường.
Thấy đã đi tới ngoài Túy Hương lâu, trong đầu tự nhiên nhớ lại cái đêm hoang đường đó. R ố t cu ộ c k ẻ đó là ai…
Tức giận lại dấy lên trong lòng, âm thầm cắn răng, khuôn mặt tuấn dật càng hiện vẻ u ám. Cất bước đi vào, mắt đảo qua, quy công sợ run cả người.
Lập tức tiến lên nghênh đón, cung kính nói, “Vương… Gia.” Lúc này, ngực gã không ngừng nói thầm: xong… xong r ồ i, v ị hung th ầ n ác sát này không ph ả i t ớ i t ầ m hoan (mua vui), kh ẳ ng đ ị nh là đã bi ế t r ồ i.
Nhíu mày, Mạnh Diễm hừ lạnh “Trông ngươi tốt đấy.”
“Ách…” Quy công cùi thấp đầu, bộ dáng khúm núm, “Tiểu nhân… Không dám.”
“Không dám?” Như nghe được truyện cười, hắn cười lạnh, “Ngươi phạm cái gì, còn muốn ta nói rõ sao?”
“A!” Quy công sợ đến co đầu rụt cổ, lập tức ùy xuống, rạp xuống đất mà qỳ lay, vội vã hô to, “Tiểu nhân… tuyệt không làm chuyện gì làm ngài mất hứng.”
Mạnh Diễm cúi đầu, trừng mắt nhìn bộ dạng ngu xuẩn kia, “Lần trước ta đến đây, ngươi rốt cuộc phái kẻ nào đến vàng thau lẫn lộn?”
“Cái đó… cái đó…” Gã ngoảnh đầu nhìn bốn phía, tay chân Túy Hương lâu đã xua hết khách nhân và xướng nhi ra chính sảnh tự lúc nào, lưu lại một mình gã đối mặt với vị hung thần ác sát này.
Nương ta a…
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng nhỏ xuống, chủ nhân gã lại không ở trong thành, chỉ sợ không giữ được cái mạng nhỏ này a. Vị hung thần ác sát này chỉ cần một câu nói là có thể giết gã luôn. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì gã phải đi tìm ai mà khóc chứ?!
“Này… Ngày đó, có một hài tử trốn vào lầu các ngài ngủ, sau đó thì… thì…” Quy công còn chưa nói xong thì đã nnghe thấy một tiếng vang thật lớn.
Choang!
Gã ngẩng đầu, há to miệng”A” lên một tiếng, vật trang trí đặt ở chỗ cao vài thước ở thính phòng bị gạt đổ, những tiếng choang choang cạch cạch! vang lên không ngừng.
Đầy đất là những mảnh vỡ hỗn loạn, vài mảnh vỡ của bình hoa bắn đến bên chân gã. Quy công nghẹn họng nhìn trân trối cả buổi, nói không nên lời.
“Mấy thứ bình cổ này thật chướng mắt, đồ giả cũng dám lấy ra đây bày, thực mất mặt. Chậc chậc, là cẩu nhãn của kẻ nào thế hả?!”
Nhướng cao mày, quay đầu lại, khóe miệng Mạnh Diễm câu lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm những mảnh vỡ sắc nhịn dưới đất, tiếp theo liền nhắc chân; vèo! Một mảnh vỡ nháy mắt đã gim và mắt trái của quy công. Chớp mắt, tiếng la hét “A a ─” của quy công đã vang vọng khắp thính đường, truyền ra khắp cả lâu.
“A… A…” Gã ôm chặt con mắt trái, nhưng đôi mắt vẫn chảy máu không ngừng, “Mụ a… Mụ ta a…”
Mặt Mạnh Diễm càng băng hàn, nhìn quy công lăn lộn trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cả sàn, thực ác độc. “Hừ, muốn chết.” Dám bịa chuyện lừa gạt hắn lần thứ ba. “Hừ, hài tử cái gì, ngươi ở chỗ nào, dám tùy tiện để hài tử chạy vào?” Hừ, đi mà gạt quỷ!
Càng lúc càng bực bội, hắn tiến lên nửa bước, những mảnh vỡ dưới chân đã hóa thành bột phấn, lưu lại dấu chân của hắn.
Đám ti ệ n dân này không bi ế t s ố ng ch ế t, không đ ể h ắ n đ ế n t ậ n c ử a tính toán là không đư ợ c.
Đi ra ngoài Túy Hương lâu, không bao lâu sau liền tại mấy tên sai nha chạy đến, vài tên quan sai cưỡi ngựa gào thét dẹp đường. Mạnh Diễm không khỏi lắc đầu cười cười, “A… sao làm khó dễ được ta.”
Hắn biết tên quy công kia không dám lớn gan nói ra rằng gã đã đắc tội với ai; bằng không, cái tiện mệnh của gã còn có thể giữ được sao?!
Lại lắc đầu, hắn cảm thán ─ ch ẳ ng l ẽ mình đã tr ở nên lương thi ệ n r ồ i?
************************
Chủ tử không trở về, Nghiêm tổng quản cũng không đến tìm, Kiều Bảo Nhi bận rộn cả ngày, đến đêm cũng không dám vào trù phòng, cũng chẳng dám trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ ở lại chuồng ngựa. Thân thể nho nhỏ cuộn lại một góc, nhìn tuấn mã cao to vẫy đuôi, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Hai chân đã mất cảm giác, nó nghĩ trù tử đại thúc và Nguyên Kế hẳn là đã rời khỏi, lúc này mới dám lén lút ra khỏi chuồng ngựa, lần mò đến trù phòng.
Kiễng chân, thò đầu qua cửa sổ nhìn vào trong, thấy trong trù phòng có một ánh nến le lói, xác định không có ai, Kiều Bảo Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Lập tức lẻn vào trù phòng, thấy cạnh cửa là một thùng lớn chứa xương và thịt, hẳn là đồ ăn trù tử đại thúc chuẩn bị cho nó để đi cho chó ăn.
Giây lát, ánh mắt chuyển đến lồng hấp trên bếp, bên trong hẳn là còn có đồ ăn. Mắt nó trông mong nhưng lại có chút chần chừ.
Nội tâm do dự một chút, buồn bã cúi đầu, đè nén mong muốn bỏ đầy bụng trước, nó xách thùng lên, đi ra khỏi trù phòng.
Dùng hết khí lực nhấc cái thùng nặng trịch, cả đường bước thấp bước cao, ngẩng đầu thấy bốn phía đã tối mờ, hướng tới một tòa viện ít người đến mà đi, thân ảnh cô đơn dần dần biến mất sau lùm cây.
Mơ hồ có thể thấy được hai ngọn đèn mờ mờ tỏ tỏ phía trước, Kiều Bảo Nhi bắt đầu run rẩy, càng đến gần hầm ngầm càng thấy lo sợ bất an.
Cành lá xung quanh lao xao xào xạc, âm phong lạnh rung, nó thấy sợ…
Thở hổn hển, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Bảo Nhi bỏ thùng gỗ xuống đất, nghe thấy âm thanh lách cách lách cách truyền đến từ dưới hầm, ánh mắt nó nhìn xuống bậc thềm đá, không thấy dưới hầm ngầm u ám ấy có cái gì.
“Con chó đã được giam lại chưa vậy…” Trái tim bình bịch loạn nhịp, hai chân như nhũn ra, lui ra sau mấy bước.
Thình lình nhớ tới cơm tối thơm ngào ngạt còn ở trên bếp, bụng nó òng ọc kêu. Đói quá a…
Cố gắng làm xong sớm, nó kiễng chân, đưa tay sờ trên tường khác lâu, cuối cùng cũng lấy được một ngọn đèn móc ở ngoài hầm ngầm.
Cố lấy dũng khí, Kiều Bảo Nhi mang theo cái thùng chậm rãi bước xuống thềm đá. Như đi xuống một hầm mộ, bốn phía u ám, ngửi thấy mùi của động vật, đầy vẻ nguy hiểm.
Tia sáng le lói chiếu vào thân ảnh không ngừng run rẩy, theo bóng kéo dài trên đất… Trong khi đó, một thân ảnh khác cũng vô thanh vô tức bước theo sau.
Ti ể u t ử li ề u lĩnh kia ngay trư ớ c m ắ t, ha h ả …
Dưới đèn là một khuôn mặt âm trầm, người như quỷ mị mà theo sát kẻ kia.
Trong hầm truyền đến thanh âm chói tai khi kéo thiết liên dài chấm đất ra. Ngay phía trước, cảnh tượng rõ ràng đập vào đôi mắt trợn tròn, có hai con quái vật to lớn, mắt lộ hung quang, nhe răng trợn mắt, dáng dấp đáng sợ, không ngừng đi qua đi lại sau song sắt.
Hách! Kiều Bảo Nhi nhất thời trì sợ hãi không dám tiến lên, hai tay run run. Bình! Thùng gỗ rơi xuống đất, hai con mãnh khuyển lập tức ngảy lên, chân trước quơ quào ra ngoài song sắt.
“A ─” Nó kinh hãi hét lên, xoay người địnhh chạy thì lại đụng phải một bức tường thịt.
Vẫn còn kinh hoàng, Kiều Bảo Nhi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tự tiếu phi tiếu. Thịch! Nó há to miệng, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Lạch cạch! Đèn dầu trên tay rơi xuống, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất, đũng quần ướt đầm, nó không khống chế được nữa. “Đừng… đừng… đánh… ta…”
Mạnh Diễm nghiêng đầu, nhãn thần bễ nghễ đánh giá tiểu gia hỏa này, còn chưa rửa mặt chải đầu, cả người bẩn thỉu, mặt mũi bầm dập.
“Chuồng heo còn sạch hơn ngươi. Sao ta lại đánh ngươi?” Làm nó sợ vui thật, nhìn quần nó ướt nước cũng có cái thú vị riêng.
“Một tên yêm cẩu không nên ngồi dưới đất.” Hắn hảo tâm đưa tay kéo nó, “Đứng cho vững.” Ngữ khí như mộc xuân phong (vui vẻ rạng rỡ), tiếu lí tàng đao (nụ cười giấu dao aka nham hiểm), bộ dáng vui tươi hòa nhã.
Kiều Bảo Nhi cứng còng cả người, không dám lộn xộn, sợ hãi kéo kéo quần áo, ngón tay trắng bệch thể hiện rõ rằng nó đang rất sợ hãi khi phải ở chung với vị chủ tử này.
“Ngươi sợ cái gì?” Khuôn mặt của hắn được không ít nữ tử xem trọng. Mạnh Diễm cười cười, “Ta không ăn thịt người.” Ý bảo mình vẫn còn một phần lương thiện, không đến mức mặt người dạ thú. “Còn… Chó đang nhốt trong hầm.” Mạnh Diễm cười, nhìn thiết song của lồng giam, vốn có công dụng để giáo huấn những nô tài không nghe lời, từ nuôi chó thì chỗ này mới thành chuồng chó.
Kiều Bảo Nhi theo đường nhìn của hắn mà chậm rãi quay đầu lại, phía sau có hai con mãnh khuyển đang cào cào vào song sắt, nước dãi nhỏ dài ba thước liếm lan can bằng sắt, bộ dáng dữ tợn làm người ta khó mà thở được; cả người nó cứng còng như tượng gỗ.
Mạnh Diễm liếc thấy thùng gỗ rơi trên đất, mùi thịt tỏa ra, khiêu khích hai con mãnh khuyển này, thấy chúng nó đang nôn nóng mà cào lên song sắt, Mạnh Diễm mở chốt cửa, mở toang lồng giam ra.
Hai con mãnh khuyển lập tức đi tới trước mặt chủ nhân, cái đuôi vẫy vẫy.
Mạnh Diễm khom người, vỗ vỗ đầu ái khuyển, rất tự hào với sự hung dữ của hai con mãnh khuyển này, chỉ nháy mắt đã cắn lên cổ đối thủ, cho đến khi kẻ đó tắt thở mới thôi.
Mà hắn, luôn luôn là người thắng.
Khóe miệng câu lên, hắn ra lệnh, “Lại đây.”
Kiều Bảo Nhi theo bản năng mà lắc đầu, “Ta… Ta sợ.”
“Sợ cái gì, có ta ở đây, chúng sẽ không cắn ngươi.” Hắn dỗ dành tiểu tử kia, tâm tình khoái trá lộ rõ trên mặt, vừa chân thật lại vừa vô hại.
Kiều Bảo Nhi nghĩ chắc chủ tử không đến nỗi gạt mình đâu, nhấc thùng gỗ lên, chậm chạp đi qua đó.
Hai con chó rất lớn… Bộ dáng vừa nãy khi chúng chồm lên song sắt gần như cao bằng nó; sợ chúng nó lại bổ nhào đến đây, hồn phách nó cũng bay mất vài phần.
Đôi mắt ngập nước khó nén ý cầu xin. Nó đặt thùng gỗ xuống trước song cửa, chờ chủ tử bảo nó rời khỏi đây
Hai con ái khuyển cọ cọ chân tại chỗ. Mạnh Diễm nhìn chằm chằm tiểu tử kia, chớp mắt liền ác độc mà buông thiết liên buộc trên người hai con chó ra, hai con chó dữ lập tức lao ra ngoài song sắt, chớp mắt liền như ác hổ mà nhảy chồm lên.
“A!” Kiều Bảo Nhi xoay người nắm chặt song sắt, bịch bịch! leo lên. Đột nhiên, cái chân đau đớn, nó sợ hãi hét lên, “Đừng cắn ta!”
Roạt! tiếng vải bị xé xuống, quần bị lột xuống, hài cũng rơi ra. Cảm giác được có con chó đang cắn bàn chân của mình, một con khách lại đang cào vào bắp chân.
“A! Đau quá!” Huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn hầu như mất hết, hai tay nắm chặt lan can sắt, thân thể bị chó cắn xuống, nó lập tức cố sức ghìm chặt người lại, theo bản năng cầu sinh (muốn sống) mà liên tục giãy dụa.
Hoảng sợ đến cực điểm, hai chân đá không ngừng, nhưng hai con chó lại cắn chặt không tha. Hét lên không nổi, nước mắt càng lúc càng nhiều. “Ô ô… đừng cắn ta… đừng cắn nữa…”
Thờ ơ lạnh nhạt với lời kêu khóc của tiểu tử kia, tâm tình Mạnh Diễm có vẻ khá vui mừng.
“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra ─”
Ô… chân đâu quá! Bất chấp đau đớn, nó cầu xin chủ tử đang đứng bên cạnh xem kịch vui, “Bảo chúng đừng cắn ta… Ta van ngươi…” Đôi mắt ngập nước đầy ý cầu xin, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hô, “Ta van ngươi… bảo chúng đừng cắn nữa…”
Mạnh Diễm khoanh tay trước ngực, nhãn nhã dựa vào cạnh cửa, “Chậc chậc…” vài lần. Nhìn hạ thân trần trụi của nó, qu ả th ự c là không gi ố ng ngư ờ i thư ờ ng a!
“Chúng rất đói bụng.” Hắn muốn trêu cợt đến khi tiểu yêm cẩu kia tè ra quần.
Nắm chặt song sắt, Kiều Bảo Nhi không ngừng cầu xin, “Ta van ngươi… Bảo chúng đừng cắn ta… Ô ô… Ta sợ… Đừng cắn ta… Ta van ngươi…”
Mạnh Diễm thờ ơ. “Muốn chết thì cứ leo lên.”
Đột nhiên, Kiều Bảo Nhi cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cắn răng leo lên chỗ cao hơn, chân phải lập tức trượt khỏi miệng chó, thân thể nho nhỏ bám chặt vào lan can song sắt, cả người run rẩy mãnh liệt.
Từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm rơi xuống, càng kích thích bản năng thị huyết (khát máu) của mãnh thú, thân thể tráng kiện không ngừng quơ cào song sắt, lát sau lại nhảy chồm lên, cào mạnh, kéo dài một lúc lâu mà vẫn chưa thấy có ý dừng lại.
“Tráh ra, tránh ra… đừng cắn ta…” Sợ mất mật, Kiều Bảo Nhi dùng sức cố leo lên cao hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nước mũi.
Qua một lúc lâu, thấy đã đủ, Mạnh Diễm cười cười, đá mạnh thùng gỗ đến bên cạnh ái khuyển, làm chúng bị hấp dẫn bởi ham muốn ăn uống. Hai con mãnh khuyển rời khỏi mục tiêu, bụng đói kêu vang, quỳ rạp trên mặt đất, răng nanh sắc nhọn cắn xé miếng thịt và mấy khúc xương trong thùng gỗ.
“Ta thật thiện lương.” Mạnh Diễm không khỏi lắc đầu, thiếu chút nữa đã khóc rống vì hành động cảm động của mình. “Tha cho ngươi một cái mạng.” Dứt lời, hắn lập tức rời đi.
Chủ tử nói đi là đi, Kiều Bảo Nhi há mồm hét lên, “Đừng ─”
Mạnh Diễm quay đầu lại.
“Ta sợ lắm…” Nó cầu xin.
Một cước đá ngọn đèn ra xa, ánh nến chớp mắt tắt phụt.
Híp mắt quan sát, thị lực của hắn không hề bị trở ngại, thân ảnh cao to vĩ ngạn đạp bậc thềm đi lên.
Chủ tử sắp sửa biến mất, dưới chân thỉnh thoảng truyền đến nhai xương rôm rốp! của hai con chó dữ, Kiều Bảo Nhi khàn giọng kêu, “Đừng, bỏ lại ta – quay lại đi – quay lại –”
Tiếng kêu thê lương không dứt bên tai, Mạnh Diễm đi ra khỏi hầm nhưng tiếng cầu cứu đó vẫn quanh quẩn trong đầu, đánh vào lòng hắn. Chớp mắt, hắn quay đầu lại, vẻ mặt rất hoang mang, không hiểu vì sao mình lại ngừng bước.
“Quay lại… Đừng bỏ lại ta… Ta van ngươi… đừng bỏ ta lại…”
Tiếng kêu nhỏ vụn nghẹn ngào quất vào trong tay, tiểu tử kia đang cầu xin giúp đỡ trong màn đêm đen kịt, mà hắn chỉ vô tình đứng sát đó mà do dự.
Sống chết của một tên yêm cẩu dường như chỉ đáng như mạng của con giun cái kiến, không đau không ngứa, không cần để ý tới.
Hừ một tiếng, Mạnh Diễm nghiêm mặt, rời đi không chút lưu luyến.
Trong hầm, Kiều Bảo Nhi nắm chặt tay vào song sắt, bốn phía đen kịt, đôi mắt mãi mong chờ chút ánh sáng phía xa xa. “Đừng…” Nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời rằng chủ nhân sẽ quay lại, cứu nó thoát khỏi nguy hiểm.
“Quay lại đi ─”
*******************************
Sáng sớm, đám người hầu đi ra khỏi phòng, đang buồn bực là tại sao hôm nay tiểu Bảo Nhi không đến đổ bô. Mọi người bắt chuyện vài câu, thấy Tiểu Cẩu Tử cũng đã đi ra khỏi phòng. Lát sau, Nghiêm tổng quản cũng tới.
Nổi giận đùng đùng, Nghiêm tổng quản mang theo hai gã gia đinh đến đây xử phạt tiểu Bảo Nhi.
“Tên này chắc chắn lại ngủ quên, trời đã sáng bảnh mà không thấy bóng dáng đâu, ngay cả mao xí cũng không đến tẩy trừ. To gan thật, cho rằng đã hầu hạ bên cạnh chủ tử là không cần phải làm mấy việc này nữa sao? Hừ! Trên đời này nào có món lợi nào lớn thế rớt xuống đầu nó chứ! Cho nó đầu thai lại lần nữa xem nó có được cái phúc khí nào không!” Nắm chặt gậy tre năm thước, Nghiêm tổng quản tìm người tính toán.
Đoàn người vừa nhìn đã biết ngay kẻ kia đã xui xẻo đến cực điểm rồi. Nhào vô góp vui, mọi người đều vây lại đây, trên mặt đều có chút hả hê.
“Tiểu Bảo Nhi vẫn còn trên giường?”
“Tiểu Cẩu Tử, sao ngươi không gọi nó dậy?”
“Nhanh đi kêu đi, nó xong đời rồi!”
Đoàn người ngươi một lời, ta một câu thúc giục. Tiểu Cẩu Tử nhất thời choáng váng, thấy Nghiêm tổng quản rống giận, “Mau gọi thằng nhãi kia rời giường. Được lắm, ngủ đến tận bây giờ… Nó chết chắc rồi!”
“A!”
Tiểu Cẩu Tử vừa hét lên, đột nhiên trợn rừng mắt, ngón tay run rẩy chỉ về phía trước, liên tục lắp bắp, “Có… có… có… chó!”
Tức khắc có một con quái vật to lớn màu đen từ viện tử đi ra. Nó bỗng dừng lại, mặt mũi dữ tợn, ánh mắt hung ác, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm một đám người.
Mọi người cũng quay đầu lại nhìn nó, “Ai dục… mụ ta a!”
Mối nguy hiểm đi tới, một đám người chạy chạy nhảy nhảy, người chạy về phòng đóng cửa cũng không ít, ngoài hành lang chỉ còn gia đinh và Nghiêm tổng quản còn đang giật mình.
Con chó này t ừ đâu t ớ i v ậ y?
Trong đầu là một dấu chấm hỏi to đùng, giây tiếp theo, gã đã nghĩ ngay đến con chó đáng sợ được nuôi trong phủ.
“Thật con mẹ nó… Kỹ nữ nuôi, chó lại cắn người đấy, chạy mau!”
Nghiêm tổng quản rống xong, xoay người định chạy vào phòng của Tiểu Cẩu Tử, không ngờ Tiểu Cẩu Tử lại ép chặt ván cửa, đánh chết cũng không cho gã chạy vào.
“Thật đáng sợ… Thật đáng sợ… Con chó này không có thiết liên…” Gã đập vào cửa, mặt mày xanh mét.
Nghiêm tổng quản đạp mạnh lên cửa, trên tay đã đánh mất cây gậy tre, hai tay cố sức đập cửa. “Mở cửa nhanh! Mau lên!” Gã gọi cứ gọi, đạp cứ đạp, đập cứ đập, gấp gáp muốn chết.
Hai gã gia đinh đều tự nhảy lên lan can, ôm cây cột mà leo lên trên, có thể leo được cao bao nhiêu thì leo cao bấy nhiêu…. Thật con mẹ nó… chó sẽ cắn người, lục thân không nhận (aka bạ ai cũng cắn), chỉ nhận chủ nhân.
Nghiêm tổng quản nhìn trái nhìn phải, vội vã hoảng loạn, sợ muốn chết.
Không còn đường nào trốn được, gã lập tức nhặt cây gậy tre trên mặt đất lên, xoay người lại. Đúng lúc đó, con quái vật to lớn kia cũng nhảy chồm lên.
Nghiêm tổng quản trừng lớn mắt, lập tức hét lên, “A a a ─”
Chó cắn tay gã, lắc qua lắc lại, chớp mắt đã hất văng cây gậy tre ra, rồi lại tha cái vật đang ngậm trong miệng đi.
Nghiêm tổng quản bị kéo, ngã xuống bậc thềm dá dưới hành lang, ven đường vang lên âm thanh cộp cộp cộp cộp! nhưng vẫn há mồm kêu to, “Người cứu mạng a… Người cứu mạng…”
“Nghiêm tổng quản, ngài cố lên ─” Hai gã gia đinh cũng há mồm hô to, nhưng không ai có dũng khí trượt xuống cây cột kia mà đi cứu người. Vạn nhất con chó hung dữ đó mà dời mục tiêu sang mình thì nguy to!
Không bao lâu sau, cả tòa phủ đệ đã gà bay chó sủa. Mãnh khuyển đen bóng đó đi đến đâu là heo rống lên loạn xạ, chen chúc thành một đống; ngựa trong chuống giậm chân hí vang, chỉ chốc lát sau đã kinh hoảng nhảy qua khỏi hàng rào, tìm nơi trốn.
Nghiêm tổng quản hét đến vang trời, không ngừng hô to, “Người cứu mạng ─”
Việc này kinh động đến Lê Sinh, y vội vàng nhảy xuống giường, mở cửa phòng, lập tức bị cảnh tượng đập vào mắt làm cho trố mắt đứng nhìn. Nghiêm t ổ ng qu ả n ăn gan hùm m ậ t g ấ u ch ạ y đi th ả chó cho nên m ớ i b ị c ắ n?
Trời trong nắng ấm, con chó hung dữ kia kéo Nghiêm tổng quản đi qua, quả thực giống như là đang nhàn nhã tản bộ. Hiếm thấy có lúc nó lại nhàn nhã đi chơi như thế.
Cũng khó để Nghiêm tổng quản… Luẩn quẩn trong lòng?
Lê Sinh vẫn thất thần, không hiểu nổi chuyện gì cả.
Con chó dữ kéo Nghiêm tổng quản qua cái cầu cong cong, đi qua khu vườn điểu ngữ hoa hương, đi thẳng tới chủ lâu – chỗ chủ tử nghỉ ngơi.
“Bên ngoài ồn quá…” Mạnh Diễm động thân, tay day day lông mày. Giây tiếp theo, hắn nghiến răng nhìn ngoài cửa. “Tên chết tiệt nào dám quấy nhiễu ngoài đó?!” Nổi giận đùng đùng mà rời giường hắn tiện tay lấy y bảo phủ ra ngoài, chớp mắt liền mở cửa phòng. “Các ngươi làm gì!” Hắn rống giận.
Mọi người đều bỏ lại mộc côn, nghĩ thầm: xong… Kinh đ ộ ng đ ế n ch ủ t ử r ồ i.
“Gia… là… Nghiêm tổng quản kêu hét, chúng ta muốn đến giúp.” Vài tên phó dong đều vẹt ra hai bên, trong đó có một người tên A Lương chỉ ra phía ngoài, để chủ tử thấy Nghiêm tổng quản đang bị chó tha đi khắp nơi.
Nghiêm tổng quản nằm dưới đất, thều thào bi ai, “Tay của ta… Ai dục…”
Con chó vẫn không nhả ra, chỉ lười biếng quỳ rạp xuống đất, châm trước đạp lên xiêm y của Nghiêm tổng quản, chân sau đặt trên người gã, miệng mồn đầu máu và nước dãi, chờ chủ tử ra lệnh sẽ lập tức nhả ra.
Mạnh Diễm giật mình, nô tài trong phủ tụ tập tại ngoài cửa phòng, hắn liếc mắt thấy mộc côn trên mặt đất. “Các ngươi muốn dời đi lực chú ý của nó?”
“Vâng.” Mọi người lúng túng, cẩn cẩn dực dực đáp lời.
Lê Sinh đứng cách đó không xa, mặt không chút biểu tình, bàng quan nhìn mọi chuyện phát sinh.
Chó trong phủ chỉ nghe mình mệnh lệnh của chủ tử, một khi đã được tự do thì không hề có tính công kích nữa, đợi tìm được con mồi sẽ tìm đến chủ tử, chờ phần thưởng từ chủ.
A, y cười thầm, không ngờ Nghiêm tổng quản lại chạy xuống hầm. Mu ố n ch ế t sao?
Nghiêm tổng quản chịu đủ ủy khuất, lại “Ai u” hai tiếng, hữu khí vô lực cáo trạng (tố cáo), “Gia, không biết tên vương bát * nào đã thả con chó này ra. Sáng sớm ta đã bị chó cắn, đau đến cái mạng già của ta cũng mất hơn nửa rồi…”
“Đúng đó a, Nghiêm tổng quản thật đáng thương…” Ngân Thúy lập tức vì Nghiêm tổng quản kêu oan, “Nhất định là hôm qua lúc tiểu Bảo Nhi cho nó ăn đã thả nó ra đó.” Tuy nàng không biết tiểu Bảo Nhi làm sao làm được, thế nhưng đám nô tài trong phủ đều biết chon chó này cực kì hung dữ, sao có gan mà dám thả nó ra.
Trừ phi là chủ tử… Bất quá, lúc chủ tử thả nó ra thì đều có người ở trong hầm huấn luyện nó, chưa từng có chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh.
“Lần đầu tiên Tiểu Bảo Nhi cho nó ăn đã xảy ra việc này, tâm địa nó thật xấu xa!” Nh ấ t đ ị nh là tr ả thù Nghiêm t ổ ng qu ả n đã đánh nó h ồ i trư ớ c. Nghĩ nghĩ một chút, ti ể u B ả o Nhi còn đang ng ủ a.
Ngân Thúy còn muốn nói tiếp, nhưng thấy chủ tử sắc mặt xanh mét, nàng lập tức ngậm miệng, cúi đầu xuống, lát sau mới nói, “Thỉnh gia bớt giận, nô tỳ làm càn.”
Mạnh Diễm mắt đảo qua, nghiến răng ken két, hừ lạnh, “Vương bát thả chó… đang đứng trước mặt các ngươi đây.”
Nghe vậy, mọi người ồ lên ─ “Ai là vương bát?”
“Ở đâu ở đâu?”
Đám phó dong đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, cả đám nhìn nhau cả buổi, không thấy trên mặt ai có hai chữ ‘vương bát’ cả.
“Lão bà của A Lương không làm gì lén lút **.” Có người lập tức nói rõ, âm thanh vang lên rõ ràng rành mạch.
Thu Liên cũng giải thích, “Ta cũng không hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), Trương Thuận nhà ta cũng không phải vương bát.”
Trừ hai người đó ra, đám phó dong ở đây không còn ai đã thú thê hoặc xuất giá nữa.
Có người đưa ra nghi vấn, “A, không phải là Nghiêm tổng quản chứ… Gã có mấy phòng thê thiếp mà.”
A Lương lập tức đính chính với mọi người, “Thê thiếp của Nghiêm tổng quản cũng an phận a, nếu không thì đã bị hưu (bỏ) từ lâu rồi.”
Phút chốc, ngoài phòng chủ tử lặng ngắt như tờ, chỉ có Nghiêm tổng uản vẫn còn nằm dưới chân con chó dữ mà kéo dài hơi tàn, rên rỉ không thôi. Gã nói được một câu, “Vương gia… Chưa thú thê… A!” Con chó lại cào một cái, cánh tay con m ẹ nó đâu quá!
Mặt Mạnh Diễm dã tái như màu gan heo, khoanh tay trước ngực, ánh mắt ngoan lệ, cả người đằng đằng sát khí ─ “Hay lắm, vương bát các ngươi đang mắng chính là ta!”
Trong nháy mắt, mọi người há to miệng, bộ dáng hoảng sợ như đám đám cá đang bơi dưới hồ, miệng hết đóng lại mở, nghĩ thầm: xong…!
*****************************
Chú thích:
* & **: Từ ‘vương bát’ (王八): là một từ chửi của TQ, có nghĩa gần như từ ‘chết tiệt’/‘khốn nạn’… bên mình. Nhưng đồng thời có còn có nghĩa là ‘kẻ bị cắm sừng’. Cho nên đừng thắc mắc tại sao đám người hầu lại tranh nhau chứng minh mình không phải kẻ ngoại tình nhá. ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...