Yêm Nô

Nó co rúm lại cạnh cửa, chốc chốc lại gục gặc đầu vì buồn ngủ.

Mạnh Diễm hồi phủ, đã là nửa đêm.

Bước thong thả về chủ lâu, cúi đầu trừng mắt nhìn tiểu tử dựa người bên cửa, “Ngươi đang đợi ta?”

Kiều Bảo Nhi mở mắt nhìn, ý thức mơ hồ dần thanh tỉnh, “Chủ tử…”

“Đứng lên, muốn ngủ thì về phòng.”

“Còn chưa muốn ngủ.” Lại phải hầu hạ chủ tử.

Kiều Bảo Nhi tứ chi cứng ngắc đứng dậy, ấp úng hỏi thăm, “Chủ tử có đói bụng không? Nếu đói bụng, ta có bảo trù tử để lại vãn thiện cho ta, chỉ cần hâm nóng lên là dùng được.”

“Nga. Chẳng lẽ tối nay ngươi chưa ăn?” Ti ể u t ử  kia không ph ả i là ngu ng ố c ch ờ  h ắ n v ề  đ ấ y ch ứ?

“Ta đã dùng vãn thiện rồi.”

Hắn nhướng mi, tà nghễ liếc nó, có vẻ hơi thất vọng ─ tiểu tử này chỉ là đang làm theo bổn phận. “Bây giờ thì sao? Đói không?”

Nó thành thật gật đầu, “Có một chút.”

“Vậy ngươi trở về phòng, thay bộ xiêm y khác, chúng ta cùng đến trù phòng.”

Nó giật mình kinh ngạc. Chủ tử không cho người hầu hạ sao?

Mạnh Diễm xoay người nó lại, giục, “Nhanh lên, đừng để ta phải đợi.”

Lảo đảo vài cái, Kiều Bảo Nhi nghe lời làm theo.

Đợi đến khi ra khỏi phòng, nhìn chủ tử đứng bên liên hoa trì (ao sen) như có điều suy nghĩ, thân ảnh cao to ấy không rõ ràng.

R ố t cu ộ c h ắ n  ở  trong lòng ti ể u t ử  này là cái gì…

Mạnh Diễm thu hồi tầm mắt, nhẹ gọi, “Tiểu tử, lại đây cho ta nắm.”

Hắn chìa tay đợi.

Kiều Bảo Nhi sửng sốt, ngẩng mặt nhìn cử chỉ không bình thường của chủ tử tối nay.

Mạnh Diễm nhìn nó, im lặng chờ đợi, thuận theo; trong sát na bàn tay nhỏ phủ lên tay hắn đã run nhè nhẹ.

Tay tiểu tử lạnh lẽo, hắn sẽ làm nó ấm áp.

Độ ấm nóng lặng yên lan ra, Kiều Bảo Nhi một tay ôm xiêm y, mặc chủ tử nắm tay dắt đi chậm rãi trong đình viện.

Mạnh Diễm diện vô biểu tình, mang theo tiểu tử, khác với ngày trước – tiểu tử lần mò trong đêm tối, bước chân loạng choạng, chốc chốc lại quay đầu; còn hắn chỉ một mực ẩn thân.

Tối nay, hắn nắm tay nó, những nơi mà dấu chân in xuống đều có đôi có cặp.

Hành lang quen thuộc hay đường mòn trong đình viên, tiểu tử không hề lẻ loi một mình; mà chính hắn cũng không cần lén lút, thậm chí chờ đợi lo lắng.

“Bây giờ nô tài trong phủ đã đi vào giấc ngủ, tiểu tử, hâm lại vãn thiện đi, ta tự mình đi tắm. Đồ ăn đừng mang về phòng, hai chúng ta dùng bữa trong trù phòng là được.”

“Như vậy có được không?” Ch ủ  t ử  sao có th ể  dùng b ữ a trong trù phòng đư ợ c? Đó là nơi dùng b ữ a c ủ a nô tài mà.

“Hà tất phải câu nệ.”

Hai người bọn họ một người ở trên trời, một người dưới mặt đất, tựa như mây trời và bùn đất.

Hắn nguyện ý hóa thành nước vì tiểu tử này, thấm vào bãi bùn nhuyễn nộn là nó.

“Tiểu tử, đừng cho là mọi việc ta đều phải có người hầu hạ. Những ngày ấy, ta đã hưởng thụ đến chán ngấy rồi.”

Trước đây, ngoại trừ công việc, mỗi khi nhàn hạ, hắn thích ra phố phường, xen lẫn trong đám người mà tìm việc vui; dựa vào việc yêu thích huy kim sái ngân*, thích rượu, đánh bạc, tóm trộm, bày ra hình ảnh vừa phóng đãng vừa hoang đàng.

(huy kim sái ngân: 挥金洒银: nếu dịch word by word thì là vung vàng vẩy bạc, ý chỉ ném tiền qua cửa sổ. Đây chỉ là cách hiểu của ta qua những gì mò được, ai có cách hiểu đúng hơn xin chỉ bảo)

Danh hiệu của hắn bất quá chỉ là hư danh, vinh hoa phú quý phút chốc mây khói, hắn cũng không hy vọng trước khi chết già, bên cạnh hắn chỉ là một đám cẩu nô tài bằng mặt mà không bằng lòng.

“Nga.” Kiều Bảo Nhi mặc dù không hiểu rõ lắm hàm ý trong lời chủ tử, nhưng hiểu rõ cuộc sống của chủ tử, chính là mộng tưởng mà rất nhiều người đến cả đời cũng không cách nào hoàn thành được.

Thường ngày, chủ tử ăn ngon mặc đẹp; nhưng Tiểu Cẩu Tử trong hầm lại không được ăn; ngay chính quê nhà của nó cũng có rất nhiều người không bao giờ được ăn những thứ thường ngày chủ tử vẫn ăn.

Chủ tử là người trong phúc nhưng lại không hưởng được phúc, sống mà chỉ biết khi dễ người mà thôi. Rất tự nhiên, bàn tay nhỏ bé giãy dụa muốn rụt về.

Mạnh Diễm siết chặt, không cho nó trốn khỏi lòng bàn tay  của mình.

Như đàm luận khí trời, hắn nói, “Ta ghét hài tử, cũng không dự định thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con). Tiểu tử, ta để ngươi ở lại bên cạnh ta, đối đãi không giống những người khác, ngươi hiểu chưa?”

Hắn chợt dừng lại, trong bóng đêm mông lung mà cầu ái (tỏ tình) với nó.

Kiều Bảo Nhi nhỏ vụn đáp lại, “Ta hiểu rõ.”

Nặng nề, hắn vẫn không nói được một từ ‘thích’. Hôn lên đỉnh đầu tiểu tử, trong lòng chỉ biết là thích nó mà thôi.

Tâm khẽ run lên, ngón tay trắng bệch nắm chặt xiêm y chủ tử, Kiều Bảo Nhi mím môi cố nén xung động muốn bỏ chạy. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngẩng, một nụ hôn ôn nhu dịu dàng quanh quẩn bên môi. Mày hơi nhíu lại, bị đầu lưới cạy mở hàm răng, trong miệng có vật xâm lăng ẩm ướt nhét vào.

Hơi thở hỗn loạn, không thể đáp lại nổi sự ôn nhu và gấp gáp của hắn, đầu choáng váng đến muốn bất tỉnh, thân thể tự nhiên dậy lên phản ứng, dường như chủ tử lại đang khi dễ nó, sự cứng rắn của hắn khiến nó vừa nóng vừa đau…

Xoát, sắc mặt trắng nhợt, cả người cứng ngắc, môi lưỡi chủ tử cũng rời khỏi nó.

Dục vọng mười phần mà ôm lấy tiểu tử, tuấn nhan chôn dưới hõm vai nó, than thở, “Tiểu tử, ta đói bụng.”

“Ta… Ta đi hâm lại thức ăn.” Nó thúc nhẹ vào chủ tử, lúc này đã mất đi khẩu vị.

Muốn gặm con mồi nho nhỏ trước mặt này đã, Mạnh Diễm mềm giọng nỉ non, “Tiểu tử, trở về phòng rồi hầu hạ ta được không?”

Bản năng tưởng cự tuyệt, nhưng lại buồn bã nói, “Vâng.”

Mạnh Diễm kinh ngạc ─ ti ể u t ử  cam nguy ệ n sao?

**********

Bên giường, đôi bóng người quấn lấy nhau. Kiều Bảo Nhi co rúm lại trong lòng chủ tử, mười ngón không bắt lấy nổi thân thể đầy mồ hôi, lực đạo xông tới làm chấn động cả hạ thân nó.

“Ô…” Nó chỉ hy vọng chủ tử nhanh nhanh kết thúc tất cả.

Mạnh Diễm níu chặt lấy thắt lưng tiểu tử, tiết tấu vô cùng thân thiết duy trì liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt, gần như trắng bệch. Hắn không có cách nào khống chế ý niệm muốn nó trong đầu.


Đâm chọc mạnh mẽ, tiểu tử rốt cuộc không nhịn nổi nữa, kêu lên, “A…”

Nó nháy nháy đôi mắt ướt át; đôi môi mỏng từ từ dán gần đến nó, những nụ hôn dày đặc khơi dậy cảm giác sung sướng trong thân thể, lặng yên trượt một ngón tay xuống hạ phúc nó, xoa nắn dư thế nhỏ bé, cố gắng kích thích nó.

Thân thể nho nhỏ không tự chủ được mà cong lên, sung sướng xa lạ từ hạ phúc lan tràn, cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp đang khiêu khích. “Úc…” Không biết làm thế nào, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, tâm trạng bài xích vốn ngủ yên nay lại thức tỉnh.

Mạnh Diễm giật mình, môi lưỡi rời khỏi nó.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét ửng đỏ, chỉ đơn giản là phản ứng sinh lý, nhưng đôi mày nhăn lại lại tiết lộ rằng nó không muốn.

Ngầm bực bội, hắn động thân, từ trên cao đâm vào giữa đôi chân nho nhỏ của tiểu tử, không quá mức ôn nhu mà chà đạp, nhìn xuống chỗ xung quanh nơi nộn hồng đang thít chặt mà phun ra nuốt vào cự vật…

“Ngô… Đừng…”

Thân thể nhỏ bé liên tiếp chịu đựng lực đạo cường hãn, trong cơ thể vừa trướng vừa nóng, nó lại giơ tay lên muốn đánh vào tay hắn, hô lên, “Buông… ra… Đừng…”

Mạnh Diễm ngoảnh mặt làm ngơ, đôi môi lại lần nữa ép xuống cái miệng nhỏ của nó, hiệu quả ngăn lại lời cự tuyệt của nó.

“Ngô…”

Hơi thở hỗn loạn giao hòa với nhau, khuôn mặt đỏ ửng nhỏ nhắn hâm nóng khuôn mặt tuấn dật. Hắn cứ mút mãi đầu lưỡi của nó không tha, nuốt lấy những lời lẩm bẩm nhỏ vụn làm người ta chán ghét; không khống chế được mà chạy nước rút, mãi cho đến khi một dòng ấm áp tuôn ra, hắn mới chịu nằm lên người tiểu tử mà thở gấp.

Lúc nào cũng nóng…

Thân thể được thỏa mãn, tâm linh càng thêm trống rỗng…

Thúc nhẹ lên đầu vai chủ tử, không nói gì muốn hắn buông tha.

Hắn đè nặng nó một lúc lâu rồi mới nghiêng người, lại lập tức thuận ôm lấy tiểu tử, để nó nằm úp sấp trên ngực mình.

Thân thể trong lòng mơ hồ run rẩy, hắn kéo bạc bị (chăn mỏng), phủ trùm lên hai người, ra lệnh, “Ngủ.”

Mồ hôi ẩm ướt trong lồng ngực, đôi mắt mệt mỏi rã rời khẽ khép, nhưng không cách nào làm lơ bàn tay ấm áp đang vỗ về lưng nó dưới lớp chăn, động tác của hắn cực kì dịu dàng…

********

Lần mò đi tới chỗ Lê Sinh, gõ nhẹ cửa, Kiều Bảo Nhi nhỏ giọng gọi, “Lê Sinh ─”

Nửa đêm, Lê Sinh ngạc nhiên. Ti ể u t ử  c ủ a gia không ng ủ  đư ợ c, l ạ i không t ớ i h ầ m, không ph ả i là đi l ầ m đư ờ ng đ ấ y ch ứ?

Mở cửa phòng ra, một thân ảnh đứng bên ngoài, Lê Sinh tinh mắt thoáng nhìn, thấy ngoài cửa phòng còn có một thân ảnh khác nữa. Khi khép cửa lại, y không kìm nổi mà thầm kêu một tiếng: H ỏ ng bét!…  Phi ề n ph ứ c tìm t ớ i c ử a r ồ i.

“Có việc sao?”

“Có.” Kiều Bảo Nhi mở miệng năn nỉ, “Không thể đưa chìa khóa thiết liên trên chân Tiểu Cẩu Tử cho ta được sao?”

“Ngươi muốn giúp Tiểu Cẩu Tử chạy trốn?” Lê Sinh vờ như rất bất ngờ.

“Ân.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần có mồ hôi thấm ra, sợ Lê Sinh không chịu đáp ứng. “Ta van ngươi … Có được không?”

Ti ể u t ử  này đã tìm nh ầ m đ ố i tư ợ ng r ồ i, chìa khóa không có trên ngư ờ i y a!

“Tiểu Bảo Nhi, sao ngươi không năn nỉ gia?”

Một câu hỏi làm Kiều Bảo Nhi á khẩu, không trả lời được.

“Ngươi không dám nói sao?”

Nó rầu rĩ lẩm bẩm, “Chủ tử sao có thể đưa chìa khóa cho ta được.”

“Ngươi tìm chìa khóa trong phòng gia không được sao?” Lê Sinh  ám chỉ nó cứ tự động lấy.

“Ta không dám lục lọi đồ của chủ tử, ta sợ gia sẽ giẫm nát tay ta.” Ngoại trừ lấy xiêm y và chà lau hay bài biện, nó căn bản không dám mở bất kì ngăn kéo lại, đương nhiên lại càng không biết bên trong có gì.

“Nga.” Y lại hỏi, “Ngươi có nghĩ đến chuyện, để Tiểu Cẩu Tử chạy rồi, ngươi phải ăn nói với chủ tử thế nào không? Chẳng lẽ không sợ bị chủ tử xử phạt?” Ti ể u t ử  không ph ả i là mu ố n v ứ t b ỏ gia ch ứ?

“Ta sẽ trở về nhận tội.”

“Trở về nhận tội?”

“Ân.”

“Ngươi muốn đưa Tiểu Cẩu Tử đi?”

“Ân.”

“Sau đó?”

“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta bán bộ áo khoác này.” Nó buông tay xuống, lấy ra bộ điêu da noãn cừu tiểu thư cho nó.

“…” Lê Sinh trầm mặc.

Bỗng nhiên, một đoạn gỗ trên cửa sổ bát giác bị đứt gãy.

Kiều Bảo Nhi lập tức ngẩng đầu lên, dường như nghe thấy thanh âm gì đó.

Thân hình Lê Sinh nhoáng lên, khuôn mặt nhã nhặn che mất đường nhìn của nó, dời đi mục tiêu hỏi, “Noãn cừu này ở đâu ra?”

“Tiểu thư đưa cho ta, ta không lấy trộm.”

“Ta hiểu rồi. Ngươi định bán noãn cừu đi, dùng ngân lượng cho Tiểu Cẩu Tử dàn xếp cuộc sống, sau đó sẽ trở về nhận tội, phải không?”

“Ân.”

Y hiếu kỳ, “Ngươi muốn thu xếp cho Tiểu Cẩu Tử thế nào?”

“Ta muốn đưa Tiểu Cẩu Tử về gia hương ta rồi cầu xin đa nương chiếu cố, chờ Tiểu Cẩu Tử có thể đi lại rồi, y sẽ đi làm việc, nuôi sống chính mình.”

“Như vậy cũng tốt.” Y đỡ lấy noãn cừu, nhắc nhở, “Ngươi có nghĩ tới làm sao dẫn y chuồn êm ra ngoài phủ không?”

Kiều Bảo Nhi thành thật nói, “Ta có chuẩn bị thang, chờ chủ tử ngủ say sẽ trèo tường ra ngoài.” Vào đêm, phủ đệ có thủ vệ phó dong canh gác, trèo tường là biện pháp tốt nhất.

Có dũng khí, ti ể u t ử  này c ủ a gia không s ợ  ngã ch ế t.

Lê Sinh đẩy nó ra ngoài cửa, nhận lời, “Ta sẽ giúp ngươi, ngươi mau về phòng, ta sẽ đi cầm noãn cừu này trước đã, qua hai ngày nữa sẽ lấy ngân lượng và chìa khóa cho ngươi.”

“Thực sao?”

“Đương nhiên.” Y cười cười.


Kiều Bảo Nhi an tâm, ra khỏi phòng, bỗng giọng nói của Lê Sinh từ phía sau truyền đến ─

“Tiểu Bảo Nhi, sao ngươi không nghĩ rằng, ngươi dám lén để Tiểu Cẩu Tử chạy trốn, vì sao không dám nói rõ với gia trước?”

Nó quay đầu lại, tự nhiên thốt ra, “Bởi vì ta chỉ là nô tài, là yêm cẩu, có nói thì chủ tử cũng không thèm để ý.”

Lê Sinh ngạc nhiên, cảm nhận của nó về gia không khỏi quá mức sai lầm rồi!

***

Vẻ mặt âm trầm, Mạnh Diễm đưa cho thuộc hạ một cái chìa khóa và hai đĩnh bạc, ngữ khí cứng nhắc ra lệnh, “Đưa cho tiểu tử kia.”

Thực sự tức giận, các khớp ngón tay bóp lại mà kêu rắc rắc rung động, đêm qua khi tiểu tử kia trở về phòng, hắn thiếu chút nữa là bóp chết nó!

Lê Sinh cố gắng làm lơ sắc mặt không tốt của chủ tử, hỏi lại, “Gia cho là nên giúp nó?”

“Đương nhiên. Ta sao đành lòng nhìn nó trèo tường chứ.” Tiểu tử kia muốn đánh mà! Muốn tìm đường chết cũng không nhất thiết phải tìm cái này! “Nó dự định trèo tường rồi chạy trên đường cái, mất mặt ai hả?”

“Ách… Ngài mất mặt a.”

Mạnh Diễm nhướng cao mi, hanh thanh, “Ta còn lo sợ nó mất tay hay gãy chân.”

“Đã như vậy, sao gia không nói ra?”

“Cứ tiếp tục lừa nó đi. Ta cũng không muốn đưa nó vào quan tài sớm như vậy.” Hắn cười lạnh, ti ể u t ử  kia th ự c s ự  ra kh ỏ i ph ủ  r ồ i mà còn quay l ạ i nh ậ n t ộ i?

Mu ố n h ắ n thư ở ng cho cái mông c ủ a nó thêm vài phát n ữ a h ả? V ậ y cũng quá h ờ i cho nó r ồ i!

“Nga, thuộc hạ lập tức đi làm.”

****************************

Lo sợ bất an, Kiều Bảo Nhi tận lực tránh ánh mắt của chủ tử, từ lúc gảy bàn tình đến giờ cũng không dám ngẩng đầu lên.

Một quyển trướng sách tính toán rõ ràng giờ rối tinh rối mù, suy nghĩ đều ngưng tụ ở việc tối nay sẽ đưa Tiểu Cẩu Tử rời khỏi, lại lo chủ tử biết sẽ tức giận, cũng sợ kế hoạch sẽ thất bại.

Trong thư phòng, bất an của nó và sự trầm mặc của hắn ngưng tụ lại, nhãn thần hung ác nham hiểm đập vào tiểu tử khiến tay cầm bút của nó run run. Nó vẫn e ngại sự tồn tại của hắn, lúc ở chung đúng là luôn phải đối phó và nhẫn nhục chịu đựng.

Diện vô biểu tình, Mạnh Diễm nhắc nhở, “Tiểu tử, uống dược đi, ngươi bỏ lại lâu rồi đấy.”

“Vâng.”

Kiều Bảo Nhi đứng dậy, duy trì khoảng cách với chủ tử, rốt cuộc cũng thả lỏng được áp lực vô hình.

Mạnh Diễm lập tức lấy sổ sách đến, sửa lại những chỗ sai.

Liếc liếc thân ảnh nhỏ bé ngồi rõ xa, hắn vừa gẩy bàn tính vừa hỏi, “Tiểu tử, ngươi bận rộn cả buổi sáng, có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Nó ngẩng đầu, đáp, “Nghiêm tổng quản đã nói, nếu trong phủ có việc gì sẽ gặp chủ tử xin chỉ thị của ngài, ta chỉ cần làm tốt mọi chuyện là được.”

“Ngươi có cái gì muốn hỏi không?”

“Không có.” Chủ tử phải tính toán sổ sách của hắn, hôm nay không đọc thư sách. Nó cúi đầu uống hết thuốc, muốn kéo dài thời gian, không muốn đến gần cái bàn có chủ tử ở đó.

Mạnh Diễm cắn răng, ti ể u t ử  kia không bi ế t n ắ m l ấ y cơ h ộ i nói th ậ t mà có đư ợ c khoan h ồ ng, th ự c đúng là…

Đẩy bàn tính ra, hắn đột nhiên đứng dậy, ngữ khí lạnh băng ra lệnh, “Ngươi sai người đưa hai bầu rượu tới Phù Dung các, không có sự phân phó của ta, không ai được phép vào!”

Bỏ lại tiểu tử kia, Rầm! Một tiếng, Mạnh Diễm đá cửa rời đi.

Kiều Bảo Nhi trợn mắt hoảng sợ, nước thuốc trong bát rơi xuống, làm ướt một phần y sam.

Nhìn cửa không chớp mắt, những biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rơi vào đôi mắt khác. Thân ảnh bên cửa sổ thong dong rời đi, trên khuôn mặt tuấn dật còn nở nụ cười quỷ dị.

*******************

Tối nay, ánh trăng biến hoá kỳ lạ.

Từ chạng vạng tới giờ tuất, Kiều Bảo Nhi bồn chồn ngoài Phù Dung các, muốn tiến lên gọi chủ tử dùng bữa, nhưng ngẩng đầu rồi lại lui về. Một lúc sau, nó ngồi xuống thềm đá ngoài phòng chờ, mãi đến khi Lê Sinh chủ động đến tìm.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi ngồi ở đây làm gì?”

Hoảng hốt, ước chừng đã chờ gần hai canh giờ (4g), cái đầu nho nhỏ của nó đã mờ mịt, nó e ngại chủ tử, nhưng lại nghĩ đến chuyện chủ tử phải làm việc vất vả thế nào.

Mỗi ngày sau buổi trưa nó đều đi theo chủ tử, đến đêm thì nghỉ ngơi trên giường; chỉ cần chủ tử ở đâu, nó như cái bóng luôn ở bên cạnh; chỉ cần khẽ gọi một tiếng, nó sẽ lập tức làm theo.

Nhưng bây giờ chủ tử âm tình bất định, không biết sao mà lại tức giận. “Chủ tử uống rượu trong Phù Dung các, ta đợi ngài phân phó.”

“Nga, ngươi không cần chờ nữa, chủ tử chắc đã say rồi.”

“Ngươi chắc không?”

“Đương nhiên, trước đây đêm nào gia cũng uống, không có rượu không ngủ được.” Lê Sinh cười hỏi, “Chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Đó là chuyện đã lâu rồi mà.”

Lê Sinh bỗng nhiên thấy đồng tình – tiểu tử của gia quá mức trì độn, không chút để ý đến chuyển biến của gia.

“Cứ để gia ngủ đi, người đã say rồi, ngươi đợi đến đêm cũng phí công vô ích. Đừng quên người còn phải đưa Tiểu Cẩu Tử rời khỏi.”

Đôi mắt tối sầm lại, nó đi theo sau Lê Sinh, hai người quay về chủ lâu.

Lê Sinh nói, “Ta giúp ngươi cầm noãn cừu lấy ngân lượng, cũng đã giúp ngươi thu xếp một chiếc xe ngựa, kế hoạch của ngươi không ổn lắm, ngay cả xa phu ta cũng đã tìm tới rồi đấy, để ngươi đưa Tiểu Cẩu Tử hồi hương cũng không bị bất tiện.

“Về phần trèo tường, ta cho rằng không thích hợp. Sức lực của Tiểu Cẩu Tử  còn yếu hơn cả ngươi, sợ là ngay cả thang y cũng không trèo lên được. Tối nay ta lại trông coi cửa sau, thuận tiện cho ngươi rời khỏi phủ đệ.”

“Thực sao?”

“Đương nhiên. Nếu ngươi đã ủy thác cho ta, ta phải làm tốt nhất có thể, không phải sao?”

“Cảm tạ, ngươi thật tốt.”

Y kín đáo đưa cho tiểu Bảo Nhi chìa khóa và hai thỏi bạc, lại dặn dò, “Tốt nhất là ngươi nên lưu lại vài chữ, nói rõ với gia là ngươi sẽ hồi phủ nhận tội; đến khi người trở về, cơn giận của gia cũng đã tiêu hơn phân nửa, đến lúc đó gia có xử phạt ngươi cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”


Có Lê Sinh hỗ trợ, Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên an tâm không ít.

“Ngươi đi chuẩn bị đi, xa phu khoảng chừng đến giờ tý sẽ đến cửa sau tiếp ứng.”

“Được.” Kiều Bảo Nhi rất cảm kích hảo tâm của Lê Sinh.

“Đừng khách khí.”

Đối mặt với nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, biểu tình trên mặt Lê Sinh càng lúc càng cứng ngắc. Tiểu tử này của gia thật dễ lừa, một khi đã bước ra khỏi phủ đệ, chính là mỡ dâng miệng mèo*.

(*nguyên văn: dương nhập hổ khẩu (羊入虎口): dê vào miệng cọp, tương tự câu ‘mỡ dâng miệng mèo’ nhé.)

Kiều Bảo Nhi lưu lại vài từ, trên giấy xuất hiện vài dòng –

Ch ủ  t ử, ta đưa Ti ể u C ẩ u T ử  r ờ i kh ỏ i.

Ta s ẽ  v ề  h ủ  nh ậ n quy*.

B ả o Nhi

(*câu đúng s ẽ  là “Ta s ẽ  v ề  ph ủ  nh ậ n t ộ i”,  ở  đây bé vi ế t sai t ừ  ‘ph ủ ’( 府) – nơi  ở  c ủ a nhà giàu, thành ‘h ủ ’( 腐) – th ố i nát, m ụ c r ữ a. Nh ậ n quy: v ề  nh ậ n t ộ i, thì b ị  vi ế t thành nh ậ n quy ( 认龟): bi ế t con rùa. Th ế  nhá, chương sau s ẽ  có đo ạ n gi ả i thích v ề  nh ữ ng t ừ  bé vi ế t sai ^_^)

Bôi tương hồ vào, nó kiễng chân dán tờ giấy lên phần chạm trổ phía trên giường, coi đó như bùa chú có thể trấn áp được cơn giận của chủ tử.

Thay y sam, Kiều Bảo Nhi không dám quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Sợ chủ tử tỉnh lại, trở về, nó an tĩnh ngồi đợi trong phòng, để phòng ngừa chưa kịp rời đi thì đã bị chủ tử bắt lại.

Nội thất to như vậy, chỉ bởi vì thiếu một người duy nhất mà càng thêm quạnh quẽ.

Đã chuẩn bị tâm lý, ngày nó trở về nhận tội có thể sẽ bị đánh một trận, hoặc là bị chủ tử đuổi ra khỏi phủ.

“Ti ể u B ả o Nhi, ngươi có nghĩ đ ế n chuy ệ n, ngươi dám đ ể  Ti ể u C ẩ u T ử  ch ạ y tr ố n, t ạ i sao ngươi không dám nói th ậ t v ớ i gia?”

 “Ta s ẽ  đ ố i v ớ i ngươi th ậ t t ố t.”

“Ngươi nh ớ  k ỹ, ta chưa t ừ ng mu ố n ngư ờ i nào như v ậ y.”

Nó ôm xiêm y mà hắn cho nó, vết thuốc bị dính trên đó đã không thể giặt sạch, cúi mặt xuống, khẽ cọ lên chủ tử đã đối xử với nó rất tốt, lưu lại mùi thuốc để thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, rằng nó là người, không phải yêm cẩu, cũng không phải Phù Dung…

Đau thương, nó không tin thanh âm trầm thấp ôn nhu kia lại nói dối.

***************************

Nửa đêm, Kiều Bảo Nhi mang theo Tiểu Cẩu Tử thuận lợi rời khỏi, mã xa từ từ rời xa vương phủ, Kiều Bảo Nhi không hề hay biết nó đã sớm bị Lê Sinh bán đứng.

Mã xa vẫn chưa ra khỏi thành, xe chạy vội trên đường phố trong thành. Cả đường xóc nảy, Kiều Bảo Nhi và Tiểu Cẩu Tử hai người phải níu chặt lấy ghế mới có thể ngồi yên được.

Ngoài mã xa, gió lạnh gào thét, trong đêm đen thế này càng có vẻ kinh khủng.

Mắt xa phu lộ ra tinh quang, khóe miệng gợi nên nụ cười, chở hai tên ‘hàng hóa’, dự tính tiến hành một cuộc mua bán – buôn người.

Lượn lờ hai vòng, xa phu thả chậm tốc độ, rốt cục dừng lại ở Túy Hương lâu.

Xa phu thân hình cường tráng nhảy xuống chỗ đánh xe, hai hán tử phía sau cũng đã đuổi kịp, cầm chắc dây thừng và bố bạch (vải), vừa mở cửa xe đã lập tức chen vào trong xe, không nói hai lời liền trói chặt hai ‘món hàng’ lại.

“A!”

“Các ngươi làm gì ─”

“Mau nhét vào mồm chúng.”

“Ngô!”

“Cứu…”

Kiều Bảo Nhi và Tiểu Cẩu Tử mở to mắt, không biết tại sao lại đột ngột xảy ra tình huống này.

“Hắc hắc…” Hán tử nhếch miệng cười cười.

Một hán tử khác quét mắt lên hai người, lộ ý không hay.

Tay Kiều Bảo Nhi và Tiểu Cẩu Tử đều bị trói sau lưng, sợ đến mức co lại một đống.

Ba gã hán tử nói thẳng, “Là hai tên ngu xuẩn tự bán thân a?”

“Không phải a. Ngươi nghĩ ta ăn no không việc gì làm, chạy đến vương phủ làm gì chứ?” Gã bĩu môi, hừ hừ, “Cũng không phải chán sống đi tìm chết a.”

“Chậc chậc… Ta nghe Lê Sinh nói, trong phủ có hai tên nô tài không trung thành với chủ tử. Cái loại nô tài này không có cũng được, cứ trực tiếp bán chúng đến chỗ chúng ta, cho các đại gia chơi đùa là xong, chơi đến chết thì cứ ném thẳng xuống sông, nếu không thì cứ tùy tiện đào một cái hố rồi vứt xuống là được.”

“Chiêu này thật là độc.”

“Đương nhiên độc, Lê Sinh kia đi theo ai chứ, thủ đoạn làm việc có thể không ác được sao!”

“Ha hả, chỉ trách hai tên ngu xuẩn các ngươi lầm tưởng Diêm Vương là Bồ Tát. Đời này ta chưa từng thấy kẻ ngu ngốc như thế!”

“Chúng ta lập tức lục soát láy ngân lượng ra đây, mọi người chia đều.”

Ba gã hán tử vươn ma trảo lục lọi trên người cả hai, chỉ chốc lát sau đã lấy được hai thỏi bạc.

“Ha hả…”

Ước lượng ngân lượng, ba người lập tức chia đều ngay tại cỗ, ba đôi mắt tham lam quay về mấy tên nô tài không nghe lời, trong đó một người còn nói, “Hắc… Chúng ta mau đưa người vào lâu, cho các gia vui đùa một chút.”

Dứt lời, gã xuống xe, khiêng một người lên vai, không thèm để ý đến ‘món hàng’ vừa vặn vẹo vừa giãy giụa, hán tử thẳng đường đi vào Túy Hương lâu.

Lê Sinh g ạ t ngư ờ i… Lê Sinh gi ả  v ờ  h ả o tâm l ừ a d ố i nó!

Trong miệng Kiều Bảo Nhi không phát ra tiếng gào thét, cả người bị trói chặt, lát sau đã bị ném vào một sương phòng, chỉ thấy bốn phía đen kịt.

***********************

Bên trong có một con mãnh hổ, mọi người lập tức lùi xa, quy công nghiêm cấm bất cứ ai đến gần lầu các.

Một con mồi bị nguy khốn ra sức giãy giụa dưới đất, chờ mong cơ hội có thể chạy trốn.

Mạnh Diễm dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm tiểu tử, tâm tính ác độc có ý muốn dọa nó sợ, xem nó còn có ý niệm dám trèo tường nữa không.

Duỗi ngón tay về phía dây thừng, hắn mang theo ba phần men say, bảy phần ác liệt, kéo tiểu tử về phía mình, phà hơi thở vào tai nó.

“Ô ô ─” Cảm giác ghê tởm xông thẳng từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu, mắt Kiều Bảo Nhi lập tức ầng ậc nước.

Cánh tay mạnh mẽ ôm trọn láy phía sau nó, không biết trong tay nó nắm chặt cái gì. Năm ngón vừa kéo, Mạnh Diễm quăng luôn một bộ y sam.

Thân thể nho nhỏ trong lòng run rẩy đến lợi hại, càng làm hắn thêm hứng thú và trêu đùa tàn ác, bàn tay* sờ soạng cái mông nó.

(*nguyên văn: lộc sơn chi trảo (禄山之爪): xuất phát từ điển tích An Lộc Sơn là tình nhân của Dương Ngọc Hoàn (vợ Đường Huyền Tông), thường vào cung với bà với danh nghĩa là con trai nuôi. Trong lúc ân ái, An Lộc Sơn có để lại năm vết ngón tay trên gò ngực của Dương Ngọc Hoàn, để che giấu vết cào đó, Dương Ngọc Hoàn đã mặc thêm một lớp vải (sau này được cải biên thành… cái yếm =)) và lừa Đường Huyền Tông rằng đó là trang phục mới mình nghĩ ra. Sau này dùng từ ‘lộc sơn chi trảo’ để chỉ bàn tay làm việc ân ái)

A!

Kiều Bảo Nhi sợ đến mức muốn thét lên, thân thể như con sâu mà co lại.

Sợ hãi, hai chân đá mạnh, lung tung giãy dụa.

Có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa, cực kì sợ hãi một kẻ kinh khủng nào đó trong bóng tối sẽ xâm phạm, phi lễ mình.

Mạnh Diễm lột khố tử của nó, ngón tay xâm lược vào khe hở giữa hai chân.


Mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc), Kiều Bảo Nhi sợ đến mức nhấc chân đá loạn.

Trong ngực bị đạp mấy cái, Mạnh Diễm coi như gãi ngứa mà ‘hừ’ một tiếng. Tiểu tử này không sợ đến mức chân tay mềm nhũn, có can đảm.

Giật mạnh hai chân nó, bởi vì xung quanh tối om, cái gì cũng không thấy.

“Sách”, Hắn cúi đầu dán sát vào nơi riêng tư của nó, hơi thở đầy mùi rượu phà lên chỗ mẫn cảm, thổi nhẹ như hôn.

“Ô ô…”

Da gà rơi đầy đất, hai chân Kiều Bảo Nhi bị giật lên cao cao mà run rẩy, nước mắt càng lúc càng nhiều. Đột nhiên, nơi riêng tư nóng lên, nó giật nảy cả người, đầu không ngẩng lên được.

Hắn vừa hôn vừa mút, cảm giác tiểu tử kia đang run, liền khẽ cắn lên nơi mềm mại của nó, thấm ướt hoa nhị làm kẻ khác phải điên cuồng.

“Ân ô… Ô ô…”

Vô s ỉ, h ạ  lưu…

Ghê t ở m, k ẻ  x ấ u không bi ế t x ấ u h ổ ─

A!

Đầu lưỡi càn rỡ tham nhập vào kẽ hở giưã hai chân, đâm chọc, liếm quanh bên ngoài chỗ phấn nộn. Tiếng khóc nức nở trầm thấp của tiểu tử càng lúc càng mau, như thúc giục hắn càng mút mạnh hơn.

Môi lưỡi vuốt ve mơn trớn, âm thanh ‘chậc chậc’; bất lực khóc nức nở, tiếng nức nở ẩn nhẫn.

Trong đêm tối vô cùng càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nó cắn chặt miếng vải bố trong miệng, cả người không ngừng phát run mặc cho kẻ khác xâm lược.

Thật muốn mạng! Dục hỏa đốt người, không khi dễ nó một chút thì thật có lỗi với chính mình.

Cởi y phục ra, hắn không chút dịu dàng mà động thân đâm vào nơi mềm mại của tiểu tử, dục vọng cứ từng ly từng tấc mà xâm phạm vào thân thể non nớt. Thở ra một hơi dài, tiểu tử dưới thân cũng truyền ra thanh âm khó chịu –

“Ô ô ─”

Hắn gác chân nó lên cao, đấu đá lung tung mà bừa bãi chà đạp, muốn giáo huấn nó một trận.

Đau quá!

Nó cực kì buồn nôn, thà rằng để chủ tử đụng cũng không muốn bị những kẻ khác xâm phạm.

Lúc này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra xa vọng (hy vọng xa vời), ước gì chủ tử sẽ đến cứu nó…

“Ô…”

Hơi thở hỗn loạn dồn dập hòa cùng với tiếng nức nở thổn thức, nương theo thân thể giao triền dâm mĩ mà vang lên tràn ngập căn phòng.

Đến khi mây ngừng mưa tạnh, Mạnh Diễm mới cởi sợi dây thừng trên người tiểu tử, lập tức bị nó xô mạnh ra.

Kiều Bảo Nhi nhanh chóng xoay người rời khỏi kẻ vừa khi dễ nó, móc tấm vải bố trong miệng ra, đôi tay bé nhỏ sờ soạng trên mặt đất, bất kể mò được cái gì cũng đều ném đến phía sau.

Mạnh Diễm lưu loát tiếp nhận cái ghế, khố tử, xiêm y, giầy, dây thừng…

Thân ảnh màu đen nho nhỏ hướng về phía cửa.

Trong chớp mắt hoảng hốt muốn mở cửa, nó chợt nhớ ra hạ thân không có gì che đậy, nó lại rụt tay về.

Muốn ra ngoài lại không dám, nó oán hận Lê Sinh đã lừa dối nó.

Ti ể u C ẩ u T ử … có ph ả i cũng…

Cả người run rẩy, bỗng nhiên trong phòng vụt sáng.

“Tiểu tử, ngươi còn muốn đến chỗ nào?”

Tiếng nói trầm thấp quen thuộc, nó chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt ầng ậc nước đến nhìn không rõ bỗng hiện lên khuôn mặt quen thuộc. Chủ tử từ từ tới gần…

Mạnh Diễm ngồi xổm xuống, cầm phù dung thạch đeo vào cổ nó. “Tên ngốc nhà ngươi không nhận ra ta sao?”

Nó choáng váng.

“Liều liều lĩnh lĩnh rơi vào tay ta, làm ta muốn bỏ cũng không bỏ được.”

Mặt nó lại càng ngây ngốc.

“Làm ngươi sợ hãi, ân?”

Nó vẫn thất thần.

Mạnh Diễm nâng lên mấy sợi tóc tán loạn của nó, “Còn phát ngốc gì nữa? Chỉ biết sợ ta, không muốn noí gì sao?” Ôm nó vào lòng, muốn nó quên đi chuyện hắn khi dễ vừa rồi.

Đợi đến khi cái đầu nó tiêu hóa được tin tức, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy xiêm y chủ tử, rầu rĩ hỏi, “Vì sao chủ tử lại ở đây?”

“Buổi chiều đã tới rồi, chờ ngươi đến.” Hắn tức giận nói rõ, “Tiểu Cẩu Tử đã để Lê Sinh đưa đến dược đường của Đỗ đại phu trị liệu, còn ngươi rơi vào tay ta.”

“Khi dễ ta… Chơi vui lắm sao?”

Hắn hừ hừ, “Thực ngốc! Ta thích ngươi còn không kịp, không phải khi dễ!” Cúi đầu hôn lên tóc nó, lỗ hổng tình cảm bởi vì có sự tồn tại của nó mà được lấp đầy.

Kinh hoảng còn chưa bình tĩnh lại được, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực hắn, rầu rĩ hỏi, “Tiểu thạch đầu của ta là do ngài nhặt được sao?”

“Ân, ta vẫn giữ lại, luôn để trong phòng, vậy mà ngươi cũng không phát hiện.”

“Đừng… làm ta sợ nữa…”

Cả người vẫn run lẩy bẩy, sợ hãi dần biến mất. Nó không ph ả i b ị  ngư ờ i khác khi d ễ, là ch ủ  t ử …

Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng di chuyển, ôn nhu liếm nhẹ lên vành tai tiểu tử, dục vọng lại một lần nữa chôn vào cơ thể non mềm chật khít của nó, làm nó bật lên tiếng kêu nho nhỏ.

“Ngô ân…”

Đôi mắt khép chặt nhẹ nhàng run rẩy, cả người ngồi lên, mặc chủ tử chi phối. Lay động vừa nóng vừa chặt, khuôn mặt nho nhỏ chôn trong lồng ngực hắn dần nóng lên, đầu cháng mắt hoa nhớ lại những lời chủ tử vừa nói –

“Ta thích ngươi còn không còn k ị p, không ph ả i khi d ễ.”

Đ ừ ng l ừ a d ố i… Nó s ẽ  cho là th ậ t, s ẽ  tin là th ậ t m ấ t…

Chịu đựng đau đớn, siết chặt vạt áo hắn, một tiếng lại một tiếng kêu nhỏ vụn phiêu đãng trong phòng.

Thân thể cường tráng giam cầm, vừa yêu lại vừa muốn khi dễ tiểu tử, trong tiếng thở dốc trầm thấp hỗn loạn của hắn là tiếng kêu duy nhất, “Tiểu tử…”

Những nụ hôn giam lại tất cả những nghi ngờ bất an, ôn nhu xóa đi vết thương của nó, đau đớn của nó, cùng những thứ xấu xa tàn ác trong quá khứ mà nó đã phải trải qua. Hôm nay, trong trái tim đầy yêu thương cưng chiều của hắn, chỉ có một mình tiểu tử…

**************************

Hôm sau.

Mặt trời lên cao, Mạnh Diễm mang theo tiểu tử của mình ra khỏi Túy Hương lâu. Quy công chỉ còn một con mắt phải vất vả lắm mới tiễn bước được vị hung thần nào đó, đang cầm hai thỏi bạc an ủi tâm hồn mình.

Đứng ở ngoài cửa, gã cảm thấy thật quen mắt. Thiếu niên bên người Vương gia hình như đã gặp ở đâu đó… Thình lình gã buông tay, hai thỏi bạc rơi thẳng xuống chân gã.

Gã trợn mắt hồi lâu. Thiếu niên đó… chính là thủ phạm làm gã bị mù mất một mắt.

Cả người run a run, tự nói thầm, “Lão Thiên! Mong cho đôi hung thần và ôn thần đừng trở lại đây nữa…”

(hung thần: thần độc ác, chuyên đi giết chóc hoặc gây họa. Ôn thần: thần mang tai họa. Nói chung thì hai ông thần này hay đi với nhau =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui