Yêm Nô



Nghiêm tổng quản phụng mệnh triệu tập tất cả phó dong (người hầu) trong phủ tại đại thính; ngoại trừ trù tử và Nguyên Kế, những người còn lại nối đuôi nhau tự đi vào đại thính, phân theo thứ hạng mà đứng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chốc lát sau, hai gã gia đinh cao tráng (cao lớn cường tráng) áp giải Tiểu Cẩu Tử đi vào, đạp ngã y xuống trước mặt chủ tử.

“A!” Tiểu Cẩu Tử quỳ rạp trên mặt đất, giật mình nhìn chủ tử, thấy linh  cảm đang báo động mãnh liệt, sợ hãi rằng tiểu Bảo Nhi đã bán đứng mình.

Mạnh Diễm cười nhạt, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Nghiêm tổng quản tiến lên, phân phó, “Ngươi nói một chút, nô tài phạm vào tội ăn cắp thì có kết cục thế nào?”

“Khởi bẩm gia, theo quy củ trong phủ thì sẽ xử treo đầu trên giếng, dựng ngược người đánh vào chân, hơ người trên noãn kháng, quất roi vào bụng và lưng. Những hình phạt này tùy theo ngài định đoạt.”

“Chậc chậc…” Mạnh Diễm đưa tay nâng cằm, bộ dáng như đang bàn luận về khí trời, “Vậy thì hơ trong noãn kháng [1] (giường đất) đi, nướng chín rồi thì đem đi nuôi chó.”

“Hát!” Sắc mặt Tiểu Cẩu Tử trắng nhợt, kinh hoảng nhìn mọi người, cãi lại, “Ta không trộm gì của chủ nhân hết, ta không có…”

“Ngươi có.” Mạnh Diễm nói, khinh thường mà bĩu môi, lại nhìn về phía Nghiêm tổng quản, hỏi, “Ngươi phái người đến phòng y lục soát chưa?”

“Đang lục soát a, đợi lát nữa sẽ có tin tức ngay.”

“Ân.” Mạnh Diễm duối tay gõ gõ lên tay vịn ghế, nhướng mày lãnh đạm liếc nhìn tất cả nô tài trong đại thính, ánh mắt khinh thường rốt cuộc tơi vào người Tiểu Cẩu Tử đang sợ đến tè ra quần.

“Xuy” một tiếng, hắn nói rõ, “Đừng cho là ta không biết ngươi lén ta làm cái gì. Ngươi đưa dược cho tiểu tử hầu hạ ta, muốn làm gì còn phải chờ ta nói nữa sao?”

Hách! Tiểu Cẩu Tử liên tục lắp bắp, “Không thể nào… Dược dược dược… là là… Tiểu Bảo Nhi muốn ta mua… tất cả đều là do nó… nó ra chủ ý.” Nuốt một ngụm nước bọt, y định quăng toàn bộ âm mưu lên đầu tiểu Bảo Nhi, chứng minh là mình bị oan.

Mạnh Diễm lắc đầu, ta thán, “Con chó đến chết vẫn không chịu nhận tội.”

Trên thính đường, mọi người nghe mà không hiểu gì cả, nhưng cũng không ai có gan đến hỏi rõ xem rốt cuộc là ai trộm đò. Chuyện dược vật là sao?

Thấy tiểu Bảo Nhi không ở đó, thiếp thân hộ vệ Lê Sinh của chủ tử lại đứng yên lặng một bên; thính đường, mọi người không ai dám thở mạnh.

Chỉ chốc lát sau, một gã gia đinh mang theo bao phục đi vào phòng. Nghiêm tổng quản tiến lên cầm lấy bao phục, trình lên chủ tử xem.

“Đây là thứ tìm được trong phòng Tiểu Cẩu Tử.” Nghiêm tổng quản mở miếng vải ra, lộ ra vật phẩm bên trong, “Có một túi gấm bằng loại vải thượng đẳng, kim nguyên bảo và mấy đồng tiền, hai túi lương bổng…” Dừng một chút, gã hỏi, “Gia, Tiểu Cẩu Tử trộm kim nguyên bảo của ngài thật sao?”

“Cút!” Mạnh Diễm rống lớn một tiếng, bất ngờ hất văng tất cả mấy thứ thượng vàng hạ cám này.

Trên hai tay Nghiêm tổng quản trống rỗng, giật mình sững sờ tại chỗ, đại thính nhất thời hỗn loạn, tiền đồng tứ tán, không ai có dũng khí dám ra nhặt lên.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chủ tử nổi bão lên, ai cũng không dám đến gần… Hắn sẽ bất ngờ chỉ tay về kẻ nào đó.

Sắc mặt Mạnh Diễm thay đổi mấy lần, giận dữ hỏi, “Phù dung thạch đâu?”

Miệng Tiểu Cẩu Tử hết hé ra lại đóng lại, lời nói tắc ở cổ, không phát ra được. Thấy sắc mặt chủ tử ngày càng âm trầm, mắt lộ ra hung quang, từng bước tiến lại đây.

Tiểu Cẩu Tử run rẩy cả người, hai tay vội vàng móc ra thút dây kết màu đỏ, một miếng Phù dung thạch long lanh tỏa ra thứ ánh sáng màu đo đỏ trơn bóng lập tức đập vào mắt mọi người.

Ngân Thúy lập tức nhận ra, giật mình hét, “Đó là trụy sức (hoa tai) mà tiểu thư đã mang trên người trước đây mà.”

Mạnh Diễm lấy tay xoa xoa, lòng bàn tay nắm chặt lại, lặng yên xóa đi uế khí mà kẻ khác đã làm nhiễm vào Phù dung thạch.

Chậm rãi hạ mắt, hắn chăm chăm chú bảo thạch trên lòng bàn tay, tức giận đầy bụng mãi không hết, trong đầu quanh quẩn lời nỉ non của tiểu tử kia, “Tiểu thạch đầu là của ta, trả lại cho ta… Trả lại cho ta…”

Trên môi câu lên nụ cười ác ý. Hắn muốn nhìn xem khi tiểu tử kia phát hiện ra Phù dung thạch này là phần thưởng từ ai sẽ có bộ dạng sợ hãi ngu ngốc thế nào.

Thu lại nụ cười, Mạnh Diễm bất ngờ rời khỏi phòng, lưu lại đám phó dong không hiểu gì cả, hai mắt liếc nhau.

Nghiêm tổng quản thấy chủ tử đã đi khỏi, lập tức khôi phục vẻ mặt khinh khỉnh thường ngày, trừng mắt nhìn Tiểu Cẩu Tử quỳ ráp trên đất, mũi hừ hừ, “Được lắm, cẩu nô tài ngươi thật to gan, dám cả gan trộm kim nguyên bảo của chủ tử!” Gã đá vào bụng Tiểu Cẩu Tử, hung hăng giáo huấn tên cẩu nô tài tay chân không sạch sẽ.

“Úc… Ta không trộm…” Tiểu Cẩu Tử ôm chặt bụng, lăn lộn trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, cầu xin tha thứ, “Ta thực sự không trộm… Ngài buông tha ta đi… Ta thật sự không trộm mà…”

“Phi!” Ngân Thúy phỉ nhổ, “Ngươi rõ ràng trộm trụy sức tiểu thư mang trước đây, còn ngân lượng của chủ tử, chứng cứ đều bày ra trước mắt mọi người, ngươi còn muốn ngụy biện? Rõ ràng là trợn mắt nói dối!”

Đại thính ồ lên, mọi người đều bàn tán, suy đoán sự việc là thế nào, mắng Tiểu Cẩu Tử làm sai chuyện, tuyệt không đồng tình khi y rơi xuống tình cảnh này.

Lê Sinh khom người nhặt túi gấm và kim nguyên bảo lên, túm Tiểu Cẩu Tử lên, thẳng tay ném ra khỏi phòng.

“Ngươi trốn a. Có ta ở đây, không ai dám ngăn ngươi.”


Tiểu Cẩu Tử nghe vậy, như được đại xá, bất chấp cả người dính đầy bùn đất, lập tức bò dậy, không quay đầu lại chạy thẳng.

“A!” Nghiêm tổng quản giậm chân, chỉ vào bóng lưng Lê Sinh, hổn hển rống, “Ngươi… Ngươi dám để tên cẩu nô tài này chạy?”

Lê Sinh nhìn chằm chằm hướng Tiểu Cẩu Tử biến mất trong mưa, không đáp mà hỏi lại, “Nghiêm tổng quản, ngươi có bản lĩnh bắt y trở về?”

“Ngô…” Nghiêm tổng quản nhất thời câm miệng.

****************************

Trừng trị xong một tên cẩu nô tài, Mạnh Diễm trở về phòng tiếp tục chỉnh người. Nếu tiểu tử kia thực sự ngu ngốc đến mức dám hạ dược hại hắn…

Nhíu mày, mắt thấy cửa phòng không đóng, Mạnh Diễm cảm thấy bất thường – bên trong u ám, ánh nến đã tắt. Tiểu tử kia không đốt đèn.

Mạnh Diễm thắp nến, kinh ngạc thấy trên bàn có hộp giấy. Tiểu tử này ngay cả vãn thiện cũng không bưng về phòng?

Ch ẳ ng l ẽ  nó tr ố n luôn r ồ i?

Tức giận dâng đầy lên ngực, Mạnh Diễm phóng mắt tìm kiếm thân ảnh tiểu tử. Phút chốc, đôi mắt phẫn nộ rơi vào thân ảnh an tĩnh không tiếng động đang co rúm lại trong góc, chiếm lấy cái ghế duy nhất trong phòng.

Tên này…

Mạnh Diễm không nhịn được bật cười.

Chậm rãi tới góc, ngồi xổm xuống vén tóc nó lên, đập vào mắt là khuôn mặt  tím tái. Nhẹ nhàng chạm một cái, nó đột ngột ngã vào ngực hắn, thân thể lạnh lẽo cứng ngắc như một cái xác đã mất đi sinh mệnh ngã vật xuống đất.

Một tiếng nổ lớn, nháy mắt đập vào bề ngoài cao ngạo lạnh lùng của hăn. Trái tim lạnh dần, lan dần ra…

Mạnh Diễm không nhúc nhích, mặc cho khí tức tử vong bao phủ; cuộc đời này, lần thứ hai hắn cảm thấy trái tim bị xé ra. Hắn không chớp mắt, tiểu tử thấp hèn, so với một con kiến hôi còn không bằng, bất ngờ chết đi…

Âm ầm! một tiếng, như ngũ lôi oanh đỉnh ─

Tiếng rống giận của hắn vang đến tận chân trời, làm rung động cả tòa vương phủ.

Đám phó dong đều chấn kinh, Lê Sinh hét lớn, “Không ổn!” Chạy khỏi thính đường, chỉ thấy chủ tử như đã phát điên, lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Y lập tức đuổi theo, lưu lại đám người còn đang kinh ngạc tột đỉnh –

Đ ạ i s ự  không  ổ n r ồ i!

*************************

Mạnh Diễm cả người ướt đẫm, suy sụp ngồi bên giường, nhắm mắt lại, trong đầu đầy hình ảnh lão đại phu lấy miếng giấy và dược mạt (vụn thuốc) từ trong miệng tiểu tử kia ra. Khuôn mặt tím tái kia giống hệt như bị trúng độc.

Tâm càng lúc càng lạnh, dư vị của tiếng sét đánh vào ngực hắn vẫn chưa tan. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng mình lại quan tâm như vậy.

“Nó còn có thể cứu không…”

“Rốt cuộc là nó ăn cái gì…”

Lão đại phu kiểm tra dược mạt, sau đó phán đoán, “Xem ra là ăn phải ma phí tán [2].”

“Còn có thể sống không?”

Lão đại phu tỉ mỉ cẩn thận nhìn bệnh trạng, bắt mạch xong, lắc đầu than thở, “Sắc mặt tím tái là do mất đi nhiệt độ, cùng với việc cổ họng còn bị dược vật dồn ứ cản trở. Dù ta đã lấy được tàn dư dược vật ra nhưng hiện nay khí huyết của người bệnh không thông, mạch tượng không thấy, hơi thở mong manh.”

Dừng một chút, lão lại nói, “Nói về sinh tử thì đành mặc cho số phận thôi. Dược tính của ma phí tán rất mãnh liệt, tạm thời sẽ làm người dùng hôn mê mấy canh giờ; dùng quá lượng  sẽ dễ dàng dẫn đến cái chết bất ngờ.Hài tử này nuốt ma phí tán, dược tính đã vào xương tủy, toàn thân cứng ngắc như người đã tử vong. Ai…” Lão đại phu chống quải trượng (aka ba-toong bi giờ) rời khỏi giường, nói thật, “Ta thúc thủ vô sách (bó tay hết cách).”

Mạnh Diễm chặn lão đại phu lại, hỏi, “Lẽ nào, dược thạch (thuốc và kim châm cứu) cũng vô hiệu?”

Lão đại phu giải thích, “Ma phí tán cũng không phải là loại dược vật thông thường. Người bệnh nuốt nhầm thì toàn thân sẽ tê dại. Nếu người bệnh thanh tỉnh thì còn có thể cho nôn ra rồi dùng dược. Nhưng bây giờ hài tử này đã bất tỉnh, nếu bị ép phải dùng dược, trái lại có thể gây ra cái chết.”

Lão vỗ vỗ cánh tay người thanh niên, an ủi, “Cần chú ý giữ ấm cho hài tử này, giờ chỉ còn cách chờ dược tính hết là được. Giờ nó chỉ cần còn giữ được một hơi thở là có thể qua được quỷ môn quan.”

Mạnh Diễm nhẹ buông tay, tim đập loạn nhịp thêm một lát. Ngay cả lão đại phu cũng đều thúc thủ vô sách, tiểu tử kia chết sống chỉ có thể nghe theo mệnh trời…

Hắn vân vê lòng bàn tay, không nỡ bóp chết tiểu tử tùy thời đều có thể tắt thở kia…

“Chết tiệt!” Hắn không ngừng rít gào, “Nó còn hôn mê bao lâu nữa? Rốt cuộc còn phải hôn mê đến khi nào?” Tựa như một con thú bị vây hãm, hắn cứ đi qua đi lại trong phòng.


Đột nhiên rầm! một tiếng rất lớn vang lên, Mạnh Diễm đập vỡ bàn, đá ghế ngã lăn; vụn gỗ bắn ra, hộp giấy, khay mân, lồng sắt loang choang loảng xoảng! rơi hết xuống, vỡ nát, cả phòng hỗn độn.

Nghiêm tổng quản và Ngân Thúy không ngừng hít khí, chưa ai từng thấy chủ tử nổi giận như vậy bao giờ.

“Ta không cho nó chết!” Giận dữ công tâm, Mạnh Diễm nhấc chân đá một ghế, lập tức cái ghế bay ra khỏi phòng.

Nắm chặt tay, ngực phập phòng kịch liệt, tầm mắt oán hận gian xảo quét về phía đám nô tài đang đứng một bên, “Còn không dọn đi! Chẳng lẽ còn phải đợi tiểu tử kia đứng lên, chờ nó thu dọn phải không?!”

Hách! Ch ủ  t ử  qu ả  th ự c điên r ồ i…

Biến sắc, đám phó dong lập tức bắt tay thu dọn đống hỗn độn mà không có ai dám hé răng.

Lão đại phu vẫn trấn định như cũ, thu dọn rương thuốc. Sống đến từng tuổi này, gặp qua không ít việc đời, có một số việc không cần hỏi cũng có thể đoán được đến bảy tám phần.

Hài tử trên giường khoảng chừng hơn mười tuổi, thân thể giấu trong y phục ẩm ướt, làm kẻ khác vừa nhìn là có thể hiểu ngay.

Thấy thanh niên trở lại bên mép giường, thần sắc âm trầm nhưng cũng không nén nổi lo âu giống hệt ngày trước. Lão đại phu nhắc nhở, “Hài tử này dáng dấp quá gầy yếu, cực kỳ giống Phù Dung khi mười tuổi. Nếu nó thanh tỉnh lại được, sợ là sau này cũng ốm đau cả đời.”

“Ta chỉ sợ nó không tỉnh lại nữa… Lão đại phu, ta trăm tính ngàn tính, không ngờ nó lại thế này.” Như đang độc thoại với chính mình, “Tiểu tử này là do ta bức tử.”

Nghe vậy, theo tính tình cực đoan của thanh niên này, lão đại phu cũng không thấy bất ngờ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ta cho rằng nó tham tài.” Mạnh Diễm thì thầm nói hết tất cả mọi chuyện từ trước đến nay, cả việc số ý thử tính tham lam của nó, “Nếu tiểu tử này tham tài thì sẽ không làm cái việc ngu ngốc nuốt dược này.”

Lão đại phu gật đầu, rốt cục cũng hiểu được nguyên do.

Lê Sinh trầm tư bên cạnh một lát, mới nói ra nghi ngờ, “Ta cho rằng gia chỉ cho tiểu nô tài này một thỏi kim nguyên bảo, thì ra là gia còn thưởng cho nó không ít. Vậy số còn lại… Tiểu nô tài này hẳn là bỏ lại vào thư phòng của ngài rồi.”

Y lấy ra túi gấm và một thỏi kim nguyên bảo giao lại cho chủ tử, đồng thời cũng kể lại sự việc mấy ngày trước, “Tiểu nô tài đến thư phòng của ngài, lúc đó trên tay nó cầm túi gấm này, quả thực là không phải đang quét dọn gì.”

Nghe vậy, Mạnh Diễm như bị thiên lôi đánh xuống đầu, cả đầu ong ong.

Hắn xoay người ra khỏi phòng, lập tức chạy đến mật thất trong thư phòng kiểm tra. Lát sau, bình! Khép lại nắp rương, trên mặt như bị trúng một cái tát.

Ti ể u t ử  kia không ch ỉ  có căm ghét h ắ n, ngay c ả  ngân lư ợ ng h ắ n cho cũng không c ầ n.

H ắ n là m ắ t mù tai đi ế c nên m ớ i xem nh ẹ  s ự  khi ế p đ ả m c ủ a ti ể u t ử. Ch ẳ ng ph ả i trư ớ c đây nó đã nói r ồ i đó sao…

“N ế u ta th ắ ng, ngài cho ta m ộ t th ỏ i kim nguyên b ả o đư ợ c ch ứ?”

“A…” Mạnh Diễm không khỏi tự giễu. Thi ế t k ế  h ố  b ẫ y, nhưng nh ả y xu ố ng đó đâu ch ỉ  m ộ t mình ti ể u t ử  kia! Không ph ả i chính h ắ n cũng cũng đã nh ả y xu ố ng luôn r ồ i đó sao?!

“Ta đã quá sai lầm mới không ngừng hoài nghi ngươi hại ta…” Nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng cứng ngắc, không hề có sức sống của tiểu tử kia.

Hối hận tràn ngập. Vì sao đến tận bây giờ hắn mới hiểu ra, một miếng phác ngọc (ngọc trong đá) đã được hắn mang theo bên người từ lâu, mà khi hắn phát hiện ra thì đã quá trễ…

*****************************

Trong vương phủ, mây đen ngợp trời, người người đều cảm thấy bất an.

Từ hai ngày trước, tính tình chủ tử càng lúc càng thô bạo, phó dong hầu hạ không ai không bị chủ tử gây khó dễ. đến gần tiếp cận hầu hạ phó dong, không một ai không bị chủ tử tìm phiền toái. Nghe tin được gọi đến, Nghiêm tổng quản bất chấp tất cả đến sương phòng của chủ tử.

Bên trong u ám, gã cứng đờ đứng ở cạnh cửa, không dám thở mạnh.

“Lê Sinh đã về chưa?” Ngữ khí lãnh liệt, như gió bắc lạnh đến thấu xương.

Mơ hồ có thể thấy được chủ tử ngay đó không xa, khí tức tăm tối, quả thực như quỷ… Nghiêm tổng quản rụt cổ, lập tức đáp lời, “Vẫn… chưa có.”

“Vẫn chưa?”

“Vâng… vẫn chưa.”

Rầm! Một quyền của  Mạnh Diễm chấn động cả bàn, gầm lên, “Y ra ngoài tóm một con chó trở về mà cũng cần phải tốn đến hai ngày?”

Sắc mặt Nghiêm tổng quản trắng nhợt, kinh sợ đáp lời, “Tiểu nhân… Không biết.”


“Ngươi không biết?” Mạnh Diễm dừng một chút, lại hỏi, “Ngươi làm tổng quản thế nào vậy? Còn không phái người ra ngoài tìm!”

“Có… có đi tìm. Nhưng bên ngoài quá lớn, nếu thật muốn… tìm người… cũng… cũng… không dễ dàng.” Gã lau mồ hôi trên trán. Có trời mới biết Lê Sinh đi tìm người ở đâu, làm bọn họ cũng bị chủ tử giận chó đánh mèo.

Cắn răng, Mạnh Diễm cố gắng đè nén cơn giận xuống, nghĩ: Lê Sinh rõ như lòng bàn tay nh ữ ng nơi đám yêm c ẩ u thư ờ ng hay  lui t ớ i; đ ế n nay còn chưa chưa có tin t ứ c, hay là đã g ặ p phi ề n ph ứ c gì r ồ i?

“Y… Không nên để Tiểu Cẩu Tử chạy.” Nghiêm tổng quản nhân cơ hội cáo trạng, “Lê Sinh… tự tiện làm thế.”

Mạnh Diễm hừ một tiếng, “Là ta bày mưu đặt kế bảo y thả người.”

“A?”

Híp mắt lại, hắn hỏi, “Ngươi giật mình?”

“Chủ tử thật tinh tường.” Nghiêm tổng quản lập tức ngậm miệng.

“Ta chắc chắn Tiểu Cẩu Tử không thoát khỏi sự truy đuổi của Lê Sinh, há lại biết… Đúng là không nên thả!” Hắn phát cáu, tức giận không chỗ phát tiết.

Không ngừng rủa thầm tên cẩu kia tránh được nhất thời, không tránh được cả đời.

“Ngươi cút!”

Cơn tức giận bắn đến, Nghiêm tổng quản lắp bắp, “Vâng vâng… Tiểu nhân lập tức đi, lập tức đi…” Lùi đến cạnh cửa, trở tay  đầy cửa ra, chạy như bay ra khỏi đó.

Bỗng, bên trong phòng lần thứ hai truyền ra tiếng đồ sứ đổ vỡ, Nghiêm tổng quản dừng lại, thầm kêu khổ một tiếng, trong lòng nói thầm: ch ủ  t ử  l ạ i đ ậ p phá đ ồ  đ ạ c, n ế u c ứ  ti ế p t ụ c th ế này, nha hoàn trong ph ủ  không k ẻ  nào dám vào phòng thu d ọ n n ữ a.

Không muốn ăn, thiếu tiểu tử ngốc nghếch kia hầu hạ, tính tình cáu kỉnh của Mạnh Diễm đang đến bờ vực chạm vào là nổ.

Thắp một trản đăng sát mép giường, ánh nến rọi xuống khuôn mặt trầm lặng của tiểu tử, hắn lặng lẽ không nói gì, ngưng mắt nhìn một lúc lâu, bước chân đến gần đó, lặng yên ngồi bên giường.

Nghiêng người lên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, hắn dùng tay khẽ vuốt sườn mặt nó, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm hắn nóng ruột nóng gan.

“Ngươi còn muốn ngủ bao lâu…”

Bên trong vẫn tĩnh mịch.

Giây lát, truyền ra một tiếng thở dài.

Vẻ mặt u ám khó nén sầu lo nặng nề, mi tâm dần nhíu lại. Theo thời gian trôi qua, thân thể tiểu tử không còn cứng ngắc nữa, nhưng ý thức lại không hề có dấu hiệu thức tỉnh.

Lắng nghe tiếng tim đập nho nhỏ, mỗi lần đều làm hắn run sợ, nhưng cũng vui mừng vì nó vẫn còn sống. Lòng bàn tay theo cổ lướt xuống xương quai xanh, thuận theo đó mà vân vê Phù dung thạch. Hắn buông tay xuống, đôi môi ấm áp ấn lên gương mặt lạnh lẽo, ôn nhu dặn dò, “Tiểu tử, đừng ngủ lâu quá, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Lộn xộn hôn lên mi tâm lạnh lẽo của nó, nhu tình bỗng dưng thức tỉnh trong tâm linh hắn; hắn muốn hảo hảo đợi nó. Không phải là thế thân, không phải là đùa bỡn, cũng không phải là đang thử tiểu nô tài; mà là một người bạn, một người bạn vừa nhát gan vừa ngốc nghếch. (bạn ở đây là bạn đời nhá, không phải bạn bè đâu ^..^)

Cẩn thận dùng miên bị bao lấy nó, sợ nó bị lạnh. Trong vô thức, thức ăn lỏng nó hấp thụ được đã ít nay còn ít hơn, làm hắn càng thêm phiền não.

Lòng bàn tay khẽ nâng mặt nó lên, đôi môi ấm nóng áp lên môi nó, nhẹ nhàng cọ cọ, thấm ướt hai phiến môi lạnh lẽo.

Rũ mắt, hắn nằm nghiêng bên cạnh nó, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể dưới miên bị như đang ôm lấy trân bảo, làm cõi lòng thấy ấm áp.

Bên trong phòng, ánh nến chưa tắt.

Bên trản đăng bàng, có một cái chén trống rỗng, cả phòng cô tịch quạnh hiu.

********************************

“Sư phụ, ngài lại rước lấy phiền phức vào người.” Nguyên Kế hết nhìn đông tới nhìn tây, như một tên trộm mà tiếp cận sương phòng, cực kì sợ hãi chủ tử sẽ bất ngờ hồi phủ.

Nghe Nghiêm tổng quản nói, chủ tử đến ‘Bác Tể dược đường’, trước khi ra ngoài đã hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào tới gần sương phòng.

Cho dù không cần chủ tử hạ lệnh, chỉ cần là sân chủ lâu thì căn bản là không ai dám đến tìm chết. Thấy sư phụ đẩy hé cửa phòng ra, y kéo kéo ống tay áo sư phụ, lo lắng khuyên nhủ, “Sư phụ, ta van ngài đừng nhúng tay vào a. Tiểu Bảo Nhi sống hay chết, vốn không liên quan đến chúng ta.”

“Nguyên Kế, ta dự định cứu tiểu Bảo Nhi rời khỏi đây, đương nhiên sẽ không sợ rước hoạ vào thân.” Thật vất vả mới đợi được cơ hội này. Hắn hất tay tiểu đồ nhi ra, lập tức lẻn vào trong phòng.

“Ai a!” Nguyên Kế đứng ngoài phòng giậm mạnh chân, không đồng ý với sư phụ cứ mãi khư khư cố chấp như thế. Chỉ chốc lát sau, trù tử chạy ra ngoài, ôm ấp tiểu Bảo Nhi đang hấp hối, hô nhỏ, “Chúng ta đi mau.”

Thừa dịp mọi người không chú ý, hắn giấu người trong xe đẩy đồ ăn*, ven đường có gặp phó dong trong phủ cũng không sợ người khác nghi ngờ.

(loại xe gần như xe cút kít để lấy đồ ăn sống ấy, không phải loại xe như trong nhà hàng bây giờ đâu nhá ^^)

Sớm đã có chuẩn bị, đợi mãi trong phủ cũng không phải là kế lâu dài.

Hắn nhận định việc tiểu Bảo Nhi nuốt dược không đơn thuần. Một hài tử tốt đẹp như thế, bất quá chỉ là muốn ít ngân lượng hồi hương nhưng lại nhận hết mọi nhục nhã khinh bỉ.

Bất chấp tất cả, một lát sau, hai người trù tử và Nguyên Kế thuận lợi tránh khỏi tai mắt mọi người, đi tới cửa sau vương phủ, đưa tiểu Bảo Nhi đang hôn mê rời xa nơi thị phi này.

****

Đợi đến khi Mạnh Diễm hồi phủ, hắn mới kinh ngạc phát hiện tiểu tử không còn trên tháp nữa… Có ph ả i nó đã t ỉ nh l ạ i không? Có ph ả i nó quá s ợ  hãi nên đã đi tr ố n không?… Hắn bắt đầu tìm khắp trong phòng, bốn phía bên ngoại, mỗi một nơi có thể ẩn núp, tất cả đều tìm khắp một lượt nhưng vẫn không thấy tung tích tiểu tử kia đâu.

Sau một lúc lâu, hắn như phát cuồng, tiếng rống giận truyền khắp cả tòa vương phủ ─ “Chết tiệt!”


Trong khoảnh khắc, chủ tử phát cuồng, đám phó dong kinh hoảng.

Mạnh Diễm điên cuồng mà lục soát mỗi một tấc đất trong phủ đệ, mỗi một gian sương phòng, khắp các ngõ ngách, rốt cục phát giác cả trù tử và Nguyên Kế cũng không thấy đâu.

Không ph ả i là trù t ử  và Nguyên K ế  đã l ấ y m ấ t ti ể u t ử  c ủ a h ắ n đ ấ y ch ứ … L ấ y m ấ t ngư ờ i b ệ nh t ậ t, c ầ n đư ợ c che ch ở  kia…

H ắ n ch ỉ  là đi đ ế n ch ỗ  lão đ ạ i phu l ấ y dư ợ c li ệ u trân quý tr ở  v ề, đi h ỏ i xem nên chăm sóc ti ể u t ử  kia th ế  nào cho thích h ợ p… Ti ể u t ử  đó ch ỉ  ng ủ  mà thôi, nó không t ắ t th ở, không đi qua qu ỷ môn quan. Nó s ẽ  t ỉ nh l ạ i… S ẽ  t ỉ nh l ạ i thôi.

Rầm rầm! Mạnh Diễm ném bàn.

Nghiêm tổng quản vội vàng chạy vào đại thính bẩm báo, “Chủ tử… Trong phòng Dương trù tử và Nguyên Kế chỉ còn lại vài đồ dùng. Bọn họ nói tới cuối tháng này mới đi, bây giờ…” Gã lập tức câm miệng.

Ánh mắt sát nhân quét về phía từng phó dong trong đại thính, nhìn bọn họ đều trắng bệch cả mặt, hút khí không ngừng.

Nghiêm tổng quản trợn tròn mắt, hai môi run rẩy, lời còn muốn nói nuốt trờ lại họng.

“Tiểu tử kia không thấy…” Hắn tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt. Nắm chặt tay, chợt rống lớn, “Chuẩn bị ngựa!”

“Vâng… Tiểu nhân, lập tức đi ngay.” Thấy tình thế bất thường, A Lương trong phủ lập tức chạy ra khỏi phòng. Hắn vội vàng đến mức vấp ngã ngay bậc cửa, nhưng bất chấp cả người chật vật thế nào, hắn biết chạy đi phụng mệnh quan trọng hơn.

Hầm hầm, trước khi Mạnh Diễm rời khỏi phủ đệ, không thèm quay đầu mà ngầm ra lệnh, “Nghiêm tổng quản, dẫn người lục soát nơi trù tử ở, tìm bằng được người ra đây.”

“Vâng…”  Bỗng nhiên bị gọi tên, hai chân Nghiêm tổng quản run a run, cực kì sợ đến lúc chủ tử không tìm được hành tung tiểu Bảo Nhi sẽ không yên, vội vàng chạy đi.

Lòng nóng như lửa đốt, Mạnh Diễm như phát cuồng cưỡi ngựa điên loạn trên đường cái, không mục tiêu tìm loạn cả lên.

Đúng vậy, hắn đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy tung tích bọn họ.

Màn đêm buông xuống, biết được một nhà già trẻ trù tử đã chuyển nhà từ lâu, nghe nói đến bên ngoài mưu sinh rồi, không ai biết nơi họ chuyển đến.

Về phần Nguyên Kế thì y là cô nhi, chắc chắn là chỉ có thể đi theo trù tử.

Hắn không thể lường được, trong phủ lại nuôi hai con chuột đến cắn túi hắn (aka nuôi ong tay áo). Hắn đối đãi với trù tử không tệ… B ọ n chúng không nên l ấ y m ấ t ti ể u t ử  c ủ a h ắ n, không đư ợ c l ấ y…

Trở lại trong phòng, thấy trên giường trống rỗng, chỉ còn lạnh lẽo ở lại.

Lửa giận dần dần dâng lên, thiêu đốt lý trí hắn, như tinh hỏa liệu nguyên (ý chỉ sự vật lúc đầu chỉ rất nhỏ, sau càng ngày sức tàn phá càng lớn), càng lúc càng không thể vãn hồi.

Chớp mắt, khóe mắt hắn có thể thấy được tất cả; vô luận là bài biện, cổ đổng, bình hoa, bàn ghế, bao gồm cả y quỹ, bàn thấp, toàn bộ đều bị há hủy dưới chưởng lực của hắn.

Toàn bộ bên trong phòng, đầy đất đều là tàn tích, giống như đã biến thành một đống hoang tàn.

Ngoài cửa sổ, mây đen dầy đặc, phút chốc lại đổ cơn mưa to tầm tã, mang đến hàn ý đến ớn lạnh.

Hắn đứng lặng bên cửa sổ, trong tay nắm chặt xiêm y của tiểu tử, thần tình hờ hững như như một bãi nước đọng, lần thứ hai, hắn cảm nhận được tư vị khuyết thiếu tình cảm trong tâm hồn…

*************************

Trong ngôi miếu đổ nát, Tiểu Cẩu Tử như con chó bò đi trốn dưới bàn thờ. Lê Sinh diện vô biểu tình nhìn chằm chằm, từng bước tới gần, không khỏi lắc đầu. “Đừng trốn nữa, vô ích.”

“Không… Ta không quay về, van cầu ngươi đừng bắt ta trở lại…” Vẻ mặt kinh hãi, cả người Tiểu Cẩu Tử không ngừng run run, hai hàm răng cũng va vào nhau côm cốp!, liên tục cầu xin tha thứ, “Buông tha ta… Cầu ngươi buông tha ta…”

Lê Sinh khom người xuống, lấy tay bắt lấy mắt cá chân Tiểu Cẩu Tử, mạnh tay lôi y ra khỏi bàn thờ.

“A ─ đừng bắt ta… Ta không muốn về… Không muốn trở về ─” Hai chân Tiểu Cẩu Tử không ngừng đá đạp lung tung, cả người lê lết trên đất, muốn bò lại dưới bàn. “Ngươi buông tha ta… Cầu ngươi buông tha ta…” Trên mặt y, nước mắt ngang dọc, vừa khóc vừa liên tục cầu xin tha thứ.

Lê Sinh làm ngơ, tím lấy cổ áo y, thẳng tay tha ra ngoài miếu.

Hai người lao vào màn mưa tầm tã, Tiểu Cẩu Tử một đường lảo đảo không giãy khỏi kiềm chế, cực kì sợ nếu bị bắt về thật chắc chắn là phải chết.

“Đừng, bắt, ta, về -”

Y thê lương gào lên, nhưng chỉ trong nhay mắt, bỗng nhiên cái ót đau nhói, ngất đi, cả người bị Lê Sinh khiêng lên đầu vai.

Vẫn diện vô biểu tình như cũ, lông mày nhíu lại, có vẻ đã hết kiên nhẫn.

Vì để tóm được Tiểu Cẩu Tử, y đã trêu chọc phiền phức bên ngoài mất rồi.

Đến khi Lê Sinh hồi phủ giao người mới biết được chuyện lớn đã xảy ra. Tiểu nô tài của chủ tử đã bị trộm mất. Màn đêm buông xuống, Tiểu Cẩu Tử bị Nghiêm tổng tàn nhẫn đánh một hồi rồi quăng vào hầm.

_______________________________

Chú thích:

[1] Giường đất: nguyên văn: noãn kháng (暖炕): Người miền bắc thường dùng gạch mộc (gạch chưa nung) hoặc gạch vuông xây thành một cái giường hình chữ nhật dài. Trên giường sẽ trải chăn chiếu, phía dưới có đường ống thông với ống khói, có thể đốt lửa sưởi ấm. Bên cạnh giường đất này thường có bàn bếp, có thể dùng để nấu nước, nhưng bình thường cũng không dùng đến bàn bếp này.

giường đấtgiường đất_1

[2] Thuốc gây mê/gây tê đầu tiên trên thế giới, do Hoa Đà sáng chế ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui