Yểm Nguyệt

Hôm đó cả nhà tụ tập, tiểu muội vốn đang liến thoắng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào ta. Lúc ta nghĩ rằng trên mặt mình dính cái gì thì nàng mở miệng cảm thán. “Da của ngũ ca đẹp ghê…”

          Nhị ca dùng giọng điệu “hoá ra không chỉ mình ta nghĩ vậy” mà phụ hoạ. “Đúng thế, gần đây cứ thấy A Nguyệt trở nên… đẹp lên, ngay cả tiểu muội cũng không bằng”. Sau đó nở nụ cười khiến ta không phân biệt được thật giả.

          Đẹp ư? Ta ngây ra sửng sốt.

          Nguyên nhân thì ta biết, hắn thường dùng ngón tay vuốt ve gò má của ta, càng đáng ghét hơn là thường kín đáo cho ta uống một ít thuốc không biết tên. Đa số dùng để bồi bổ khí sắc, đương nhiên cũng có công hiệu làm đẹp. Không cần người khác nói, ngay cả bản thân ta cũng phát hiện làn da phơi nắng từ nhỏ của mình trở nên trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen như tơ lụa, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc thanh nhã.

          “Đúng vậy!”. Lục đệ ngồi sát lại tiếp lời. “Trước đây ngũ ca vốn đã đẹp, nhưng gần đây từng cử chỉ lại càng đẹp kinh người, ánh mắt như làn nước mùa thu gợn sóng, mỗi lần nhìn quanh đều phong tình vạn chủng! May là ngũ ca sống kín đáo, nếu không có biết bao nhiêu người sẽ vì hắn mà hồn xiêu phách lạc? Còn tưởng rằng ta mới có thêm một tỷ tỷ, khiến ngôi vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân phải đổi chủ nữa!”

          Ta nghe vậy sắc mặt trắng bệch. Phụ thân thấy vậy thì cười cắt ngang lục đệ. “Tiểu lục đừng chọc ngũ ca của ngươi nữa. Có điều A Nguyệt đúng là hơi trắng, cần ra ngoài nhiều hơn! Ta thấy đại hội võ lâm lần này sáu huynh đệ các ngươi cùng đi đi, xem có thể mang về mấy người con dâu và con rể cho cha không”

          Đại ca nhìn phụ thân. “Cha không có ý định gì với ngôi vị minh chủ võ lâm ư?”. Tiếng tăm của Đỗ gia bảo cũng không phải tầm thường.

          “Ừ, danh lợi như mây bay, các ngươi cũng đừng lao vào vũng nước đục này, chỉ cần ra ngoài vui chơi là được rồi”. Phụ thân dừng lại một chút. “Quan tâm nhiều hơn tới Yểm Nguyệt, biết không?”

          Hành trình suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến ngoại thành nơi diễn ra đại hội võ lâm.

          Việc trọng đại trong chốn võ lâm, nhân sĩ bốn phương ai cũng đua nhau mà tới, trên đường người người qua lại, hơi lạ lẫm. Ta ngồi trong xe nhìn ngắm, có chút thất thần.

          Không biết có phải cố ý hay không mà sau khi ra khỏi Đỗ gia bảo, đại ca kiên quyết bắt ta ngồi chung xe với tiểu muội, các huynh đệ khác cưỡi ngựa theo bảo vệ dọc đường.

          Vì sao lại có được đãi ngộ đặc biệt này? Đại ca cười đầy hàm ý, không có ý định giải thích. Ta đoán rằng hắn sợ thể lực ta không tốt nên cũng không hỏi nhiều. Hơn nữa nửa đêm trước khi xuất phát, người kia lại ghé qua, dựa theo tình trạng thân thể lúc đó của ta, cưỡi ngựa chính là tự hành hạ bản thân mình.

          Không biết đã qua bao nhiêu lần, thế nhưng ta vẫn không học được cách chiều theo, thường làm bị thương chính mình và khiến hắn không vui.

          Đây là lần đầu tiên tiểu muội đi xa sau khi trưởng thành, vì vậy hưng phấn như con chim nhỏ mà kéo rèm xe lên, không ngừng tò mò về những người đi ngang qua. “Ngũ ca, ngươi xem cờ của ai mà ngông cuồng như vậy!”

          Ta nhìn qua, nhưng cờ của các môn phái quá nhiều nên không biết nàng muốn nói đến cái nào. “Ta không biết”

          “Ừ, cũng đúng, nửa năm rồi ngũ ca chưa từng rời khỏi nhà, ngày thường cũng không tìm hiểu chuyện giang hồ, đương nhiên cảm thấy lạ lẫm”. Tiểu muội tự nhủ rồi quay lại nhìn ra cửa sổ.

          Đột nhiên xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện. Ta nhìn qua lớp màn, mơ hồ thấy sáu người cưỡi ngựa, người đi đầu cao giọng ôm quyền với đại ca. “Các vị thiếu gia của Đỗ gia tới đây, chắc rằng đại hội võ lâm lần này sẽ là long tranh hổ đấu, vô cùng đặc sắc!”

          Đại ca cười mắng. “Mộ Dung Viên, ngươi đang đóng kịch cho ai xem vậy”

          Người tới là người của Mộ Dung gia.

          Đại ca hành hiệp bên ngoài, kết giao rất nhiều anh hùng hào kiệt, người này chắc có quen biết mới ăn nói lỗ mãng như vậy.

          Mộ Dung Viên trả lời. “Chậc chậc chậc! Đại thiếu gia nói vậy là sai rồi, không biết bao lâu mới có dịp được thấy các vị thiếu gia của Đỗ gia tề tựu đông đủ…”. Nghiêng đầu nhìn lại. “Trong xe có phải là đệ nhất mỹ nhân mới của võ lâm – bảo bối của Đỗ gia bảo Đỗ Uyển cô nương hay không?”

          Ta thấy tiểu muội xấu hổ cúi đầu cười, dung nhan diễm lệ hồng lên, vì vậy không khỏi vui theo.

          Đại ca còn chưa trả lời thì một nữ nhân đi chung với Mộ Dung Viên đã mở miệng trước. “Uyển nhi cũng tới ư?”

          Tiểu muội nghe vậy ngẩng lên, nghi hoặc nói. “Giọng này… là Nhân tỉ tỉ!”. Nói xong vội mở cửa lao xuống như bươm bướm.

          Tiểu muội vừa xuất hiện thì xung quanh vang lên tiếng xôn xao, không ít người qua đường trở nên kinh diễm, quả nhiên là giai nhân tuyệt thế!

          Nữ tử áo hồng nhảy xuống ngựa, là tiểu thư của Lôi đình bảo Lôi Nhân. Lôi đình bảo trước giờ có quan hệ tốt với Đỗ gia bảo, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau, nàng và tiểu muội cũng thân thiết. Nàng dù không tuyệt diễm như tiểu muội nhưng cũng rất xinh đẹp.

          Lúc này hai người thân mật nắm tay nhau, tươi cười rực rỡ như hai đoá hoa khiến nhiều thiếu niên gần đó quay đầu lại nhìn ngắm.


          Mộ Dung Viên nói thêm. “Nghe danh không bằng gặp mặt! Đỗ gia tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, đại thiếu gia giấu một mỹ nhân như vậy trong nhà mà không biết áy náy, ngay cả tri kỉ sinh tử như ta cũng lừa gạt!”

          “Đương nhiên phải đề phòng đồ lưu manh nhà ngươi!”. Đại ca vẻ mặt hớn hở, các huynh đệ khác cũng đắc ý. Uyển nhi là kiêu ngạo của Đỗ gia, là bảo bối mà mọi người nâng niu trong lòng bàn tay!       

          Mộ Dung Viên không phục, xuống ngựa tới chỗ tiểu muội. “Uyển nhi, ta gọi ngươi là Uyển nhi nhé? Đừng nghe các ca ca của ngươi nói bậy, Mộ Dung đại ca là chính nhân quân tử, lâu rồi ngươi sẽ biết! Đến đây, để Mộ Dung đại ca giới thiệu những người này cho ngươi, tránh cho bọn hắn nhìn chòng chọc vào ta đến sắp thủng lỗ rồi!”

          Những người đi theo cũng xuống ngựa, Mộ Dung Viên chỉ vào một người trong số đó. “Tiểu tử mặt mũi đỏ bừng này là đệ đệ của Mộ Dung đại ca, Mộ Dung Phương, ngươi gọi hắn Mộ Dung nhị ca là được!”. Không để ý tới Mộ Dung Phương trợn mắt, Mộ Dung Viên chuyển sang người tiếp theo. “Còn tên anh tuấn này là Tả Đường Chi, ngôi sao mới chốn võ lâm, là đệ tử của Ác sơn cửu lão”

          Người nọ ôm quyền cúi đầu, vẻ mặt hơi cao ngạo. Chắc Ác sơn cửu lão cũng là một nhân vật có tiếng, vì nụ cười trên mặt đại ca không còn đậm như lúc nãy.

          “Còn người này…”

          Người thứ ba cắt ngang lời của Mộ Dung Viên, giọng giễu cợt. “Mộ Dung Viên, ngươi tỉnh lại đi, Uyển nhi và muội muội ta thân thiết như vậy, có lý nào lại không biết ta!”. Lôi Hổ quay sang tiểu muội. “Uyển nhi vài năm không gặp, ngươi lại ngày càng xinh đẹp”

          “Lôi đại ca, suýt nữa ta cũng không nhận ra ngươi”. Tiểu muội cười duyên.

          “Người cuối cùng chắc mọi người ai cũng biết, là người thừa kế của Thiểm đao môn, Liên Phong”

          Liên Phong ôm quyền với mọi người, cũng để ý nhiều tới Uyển nhi.

          Lúc này người của Đỗ gia đã xuống ngựa hết, Uyển nhi kéo tay Lôi Nhân, năn nỉ đại ca. “Chỉ còn một đoạn đường ngắn, chúng ta đi bộ được không? Người ta muốn tâm sự với Nhân tỉ tỉ”

          “Đúng vậy, bọn ta cũng muốn tìm hiểu về Uyển muội nhiều hơn”. Mộ Dung Viên vô sỉ chen vào, chọc cho Uyển nhi xấu hổ đỏ mặt.

          Đại ca liếc hắn một cái, nhìn xung quanh. Tuy Uyển nhi dung mạo xuất chúng, nhưng dưới danh tiếng của Đỗ gia bảo chẳng lẽ còn có người dám thèm thuồng? Huống hồ hiện giờ lại có thêm Mộ Dung phủ và Lôi Đình bảo, chắc không có gì đáng ngại.

          “Được rồi”. Đại ca bảo tuỳ tùng đến tửu lâu trong thành đặt chỗ rồi giao ngựa cho người hầu, cùng đi bộ với các huynh đệ.

          Lúc này ta mới nhớ chỉ còn một mình ta ngồi trên xe, quá thất lễ, vì vậy vội vàng đứng dậy muốn bảo người đánh xe dừng lại cho ta xuống.

          Cử động của ta khiến đại ca chú ý, hắn quay đầu lại nói. “Yểm Nguyệt? Còn một chặng đường, ngươi đừng xuống!”

          “Thế nhưng…”. Ngay cả tiểu muội cũng đã…

          “Yểm Nguyệt? Đỗ ngũ thiếu?”. Giọng Mộ Dung Viên đầy hứng thú. “Là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi ngũ thiếu gia của Đỗ gia ư? Chuyến này ta đến đúng là sáng suốt, ngay cả nhân vật như vậy cũng gặp được”

          “Đúng vậy! Yểm Nguyệt không xuất hiện trên giang hồ suốt một thời gian dài”. Đại ca cười, lộ vẻ cưng chiều. Trong lòng ta ấm áp, ta rất vụng về, mọi người luôn chăm sóc cho ta, ngay cả lục đệ cũng thường tỏ ra như đàn anh, luôn cằn nhằn dong dài khiến ta dở khóc dở cười.

          Tả Đường Chi thình lình ngắt lời. “Đỗ ngũ thiếu? Là con phượng hoàng không biết bay của Đỗ gia bảo ư?”. Miệng lưỡi hắn vô cùng khinh thường. Mọi người đều đi bộ, chỉ có mình ta ngồi xe, cũng khó trách hắn xem thường.

          Vẻ mặt mọi người cứng ngắc, sắc mặt đa số đều khó coi. Nhưng Tả Đường Chi cũng không biết quan sát, tự kiêu nói tiếp. “Ngay cả đoạn đường ngắn cũng không đi được, chẳng phải còn yếu đuối hơn Lôi cô nương và Đỗ cô nương ư?”

          Đại ca ngăn lại lục đệ muốn xung động, khoé mắt mang ý cười liếc Tả Đường Chi một cái. “Thân thể Yểm Nguyệt hơi kém, nếu có gì vô lễ xin hãy độ lượng”. Lại bảo tứ ca. “Lão tứ, ngươi đi cùng Yểm Nguyệt”

          “Ừ”. Tứ ca phì phò leo lên xe, thấy ta nhìn hắn thì lộ ra nụ cười tươi như hoa. “Đừng để ý tới người nọ”

          “Đương nhiên”. Ta nhìn qua khung cửa, thấy Tả Đường Chi dường như có ý bắt chuyện với tiểu muội nhưng tiểu muội lại không nể mặt mà làm lơ. Ta không khỏi cười khẽ, tên kia vừa rồi nói năng lỗ mãng, bây giờ lại muốn theo đuổi tiểu muội, đúng là trèo cây tìm cá! Chưa kể các huynh đệ nhất định cũng không bỏ qua cho hắn.

          “Yểm Nguyệt…”. Tứ ca mở miệng, vẻ mặt phức tạp. Ta quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc khi phát hiện mặt hắn ửng đỏ. Hắn ho khan vài tiếng che giấu trạng thái lúng túng. “Yểm Nguyệt cười lên thật đẹp, nhưng hiện tại chúng ta ra ngoài, ngươi nên ít cười một chút mới tốt”. Hắn dừng lại một chút. “Ngươi có biết vì sao đại ca không cho ngươi ra ngoài hay không?”

          Ta lắc đầu, mặc dù đôi khi ta cũng vì chuyện kia mà mệt mỏi hoặc ngủ thẳng tới trưa, nhưng tổng thể cũng xem như khoẻ mạnh. Ta không phản bác là vì tin tưởng đại ca có lý do của hắn.


          “Bởi vì nơi đây tuy là địa bàn của Võ lâm minh, nhưng canh phòng ở ngoại thành kém hơn bên trong nhiều, chỉ sợ ngươi ra ngoài sẽ gây ra phiền phức không cần thiết”

          “Phiền phức?”. Ta có thể gây ra phiền phức gì?

          “Đương nhiên là sợ ong bướm thấy Yểm Nguyệt nhà ta xinh đẹp nên muốn gây rối!”

          Ta cười nói. “Nói bậy, các ngươi nên lo lắng cho tiểu muội thì hơn”

          Trên mặt tứ ca không được tự nhiên, dường như hoài nghi ta có thật sự không hiểu hay không, thở dài. “Đại ca nói không sai, không biết mới là nguy hiểm nhất… Không nói chuyện này nữa, ngươi xem, cờ này xấu quá”

          Năng lực tám chuyện của tứ ca không những không kém tiểu muội mà còn có xu hướng vượt trội. Hắn chỉ vào một hiệp khách bên ngoài. “Người nọ là “tiểu Gia Cát” Tư Đồ Minh, nghe nói hắn rất mập mờ với Bạch Vân tiên tử, nhìn bộ mặt hớn hở của hắn chắc là sắp có chuyện vui… Ven cây cầu là người của Tụ hoa cung, nghe đồn bọn họ còn đẹp hơn hoa, ta thấy chắc không đúng. Nếu đẹp sao lại dùng khăn che mặt, còn dùng ánh mắt ác độc như vậy nhìn Uyển nhi nhà ta. Ngươi xem, lại một người nhìn tiểu muội đến mức choáng váng…”

          Tứ ca rõ ràng có tiềm năng hóng chuyện và tán dóc, tổ tiên mười tám đời của người đi đường đều bị hắn khai quật. Ta vừa nghe vừa nhìn lướt qua. Giang hồ tưởng chừng xa lạ và lãnh khốc dưới cái lưỡi dẻo quẹo của tứ ca lại có chút gần gũi. Ta không dám đồng ý với hắn rằng đại hội võ lâm là nơi hiệp khách nam nữ trẻ tuổi kết thân với nhau, nhưng cũng không thể phủ nhận.

          Nguyên nhân là do Uyển nhi kéo tay Lôi Nhân đi song song dưới cửa sổ của ta. Nàng kia bình thường không thấy cẩn trọng như vậy, nhưng hôm nay lại có vẻ e ấp. Tiểu muội nhẹ giọng hỏi. “Nhân tỉ tỉ, nãy giờ ngươi cứ đỏ mặt, có phải thích đại ca của ta không? Vậy thì tốt rồi, ta cũng muốn gọi ngươi là chị dâu!”

          Tứ ca nghe vậy vội vàng bụm miệng, nhưng khoé mắt lại cười ra nước mắt. Ta liếc hắn một cái, hắn khoát khoát tay tỏ ý không sao đâu.

          “Uyển nhi đừng nói nhảm!”. Nàng kia dừng lại một chút. “Ngươi nên nói chính mình thì hơn, ta thấy Mộ Dung Phương, Tả Đường Chi và Liên Phong đều có ý với ngươi, ngay cả đại ca ta cũng vậy. Không biết Uyển nhi thích ai trong số đó?”

          “Không có đâu!”. Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tiểu muội đã ửng hồng.

          Hai người lại nói huyên thuyên, ta không nghe nữa, vì đã đến cửa thành, chúng ta chính thức bước vào Phong Thanh thành.

          Bên trong thành, số người càng tăng lên, những người đến chào hỏi các huynh đệ cũng ngày càng đa dạng: kiếm sĩ, đao khách, khất cái, hoà thượng, đạo sĩ, ni cô… dạng người gì cũng có. Tứ ca ở bên cạnh giải thích, địa vị của bọn họ cũng không thấp, đại hội lần này đúng là quần hùng tụ tập.

          Khoảng thời gian uống hết một chén trà sau, đoàn người dừng lại dưới tửu lâu hoa lệ. Chưởng quỹ bên trong ra đón, khí phách ôm quyền cười nói. “Được tiếp đón Đỗ gia bảo, Mộ Dung phủ và các vị thiếu hiệp, quán nhỏ của tại hạ quả thật vinh hạnh! Xin giao xe ngựa cho người hầu và theo tại hạ đến phòng dành cho khách quý”

          Ta kinh ngạc nhìn tứ ca. “Ông chủ này thật lợi hại, đã tìm hiểu hết về chúng ta rồi”

          Tứ ca xem thường nói. “Tám phần mười chủ quán ở Phong Thanh thành đều do Võ Lâm Minh nắm trong tay, người tới bên ngoài mười dặm đều biết rõ, huống hồ với danh tiếng của các nhà chúng ta, tiếp đón kiểu này vẫn thuộc dạng đơn sơ rồi”

          “Đa tạ”. May mà đại ca không nghịch ngợm như tứ ca, chắp tay đáp lễ, tiện thể quan sát những người đang tụ tập xung quanh vì nhan sắc tiểu muội, nhìn một lượt thần thái của mọi người. “Xin mời các vị đi trước”

          Mộ Dung Viên cười nói. “Đại thiếu gia sao lại khách khí với chúng ta thế?”. Hắn không chớp mắt nhìn nét mặt cảnh giác của mọi người trong Đỗ gia.

          Ta ở bên trong xe nhìn thấy các huynh đệ và tuỳ tùng không hẹn mà cùng đến gần xe ngựa. Tứ ca khẽ thở dài, nói mấy câu kiểu như “chuyện gì đến sẽ đến”, xuống xe trước, sau đó dịu dàng cười với ta. “Yểm Nguyệt, xuống đây đi”

          “Ừ”. Ta lấy tay che đầu, đi theo, tránh cho ánh sáng chói mắt đập vào mắt.

          Hồi lâu không tiếp xúc với nắng gắt, ta hít sâu một hơi, buông tay xuống. Xung quanh bỗng nhiên đồng loạt vang lên tiếng hít hà, mọi tiếng nói đều biến mất. Rõ ràng lúc đầu rất ồn ào nhưng hiện tại lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Nếu đón chào tiểu muội là sự xôn xao, thì đón chào ta chính là sự yên lặng.

          Ta có chút hoang mang, mở to mắt nhìn mọi người, nhưng ai nấy chỉ trố mắt nhìn giống như thấy được chuyện gì kì lạ lắm.

          Đại ca vội vàng bước tới nắm tay ta, giống như chạy nạn mà đi nhanh vào tửu lâu, không còn lễ nghi như hồi nãy, thậm chí không quan tâm đến khách khứa, chỉ giục chưởng quỹ dẫn đường cho chúng ta.

          “A, a… vâng vâng!”. Chưởng quỹ ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, gian nan nuốt nước bọt, vừa dẫn đường vừa liên tục nhìn ta, không cẩn thận lảo đảo đến mức suýt nữa chụp ếch.

          Tình trạng bên trong tửu lâu cũng không tốt hơn bên ngoài, khách khứa cầm đũa đờ ra, có vài người buông tay khiến đũa và chén rượu rơi xuống đất, tạo nên âm thanh thanh thuý. Trong đó có một cái ly lăn tới chân ta, ta định cúi người nhặt lên thì bị đại ca lôi đi, sau khi quẹo vào hành lang thì bên ngoài mới phát sinh tiếng ồn đáng sợ giống như sấm sét, khiến tai ta đau nhức.


          “Sao vậy?”. Ta nghi ngờ hỏi đại ca. 

          Mặt đại ca trắng bệch, mồ hôi rịn ra trán, miễn cưỡng mỉm cười. “Không có gì”

          Chưởng quỹ hết va vào chỗ này rồi lại đụng chỗ kia mới dẫn ta và đại ca vào một căn phòng thanh nhã. Leo lên lầu, mở ra cánh cửa khắc hoa thì thấy một căn phòng rộng rãi, có vài chiếc ghế thái sư làm bằng gỗ mun, nhất định là đồ cổ. Ở giữa đã bày sẵn bàn tiệc, mùi thơm toả ra bốn phía. Chưởng quỹ vội vàng mở cửa sổ, gió mát thổi vào khiến rèm cửa bay bay, rất hợp lòng người.

          Đại ca kéo ta ngồi vào bàn. “Yểm Nguyệt ngồi xuống trước đi”

          “Thế nhưng…”. Khách khứa vẫn chưa tới hết mà.

          “Không sao”. Đại ca nở nụ cười, giọng nói kiên quyết không cho phản bác.

          Ta nghe lời ngồi xuống, không lâu sau những người khác cũng nối đuôi nhau kéo đến. Ngoại trừ người của Đỗ gia thì nét mặt của bọn họ đều hết sức kinh ngạc, điểm chung duy nhất là vừa bước vào đã nhìn chằm chằm vào mặt ta không rời.

          Ta bối rối, không khỏi lấy tay sờ lên mặt, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn đại ca. Chẳng lẽ mặt ta dính thứ gì đó?

          Đại ca chỉ cười mà không nói, ngược lại sau khi Mộ Dung Viên thở dài một hơi thì trưng ra vẻ mặt đùa bỡn, liếc ta mà trêu ghẹo. “Yểm Nguyệt không cần sờ, mặt của ngươi không có vấn đề gì! Còn sờ nữa ta sẽ chịu không nổi”. Mộ Dung Viên bước nhanh đến bên cạnh đại ca, định ngồi xuống cạnh ta.

          Không ngờ đại ca ra tay đẩy Mộ Dung Viên về phía các huynh đệ của hắn, hài hước nói. “Ngại quá, huynh đệ bọn ta quen ngồi chung một chỗ rồi!”. Nói xong thì bắt ta ngồi ở giữa đại ca và tứ ca, các huynh đệ khác cũng vội vàng ngồi xuống. Uyển nhi và Lôi Nhân ngồi cạnh nhau, bên cạnh là nhị ca.

          Mộ Dung Viên “xì” một cái, ngoài miệng lẩm bẩm một hồi rồi ngồi xuống đối diện ta, đẩy Lôi Hổ ra, không thèm để ý tới Lôi Hổ cất tiếng oán trách vì ngã xuống đất mà cười to với ta. “Thế này cũng tốt, ta có thể nhìn kĩ Yểm Nguyệt”

          Ta nghe vậy cười khẽ, chỉ xem như hắn đang chọc mình.

          Nụ cười của ta đổi lấy một tiếng thét kinh hãi. Chỉ thấy Mộ Dung Phương lấy tay bịt mũi, trên mặt ửng hồng, máu tươi chảy ra khỏi lỗ mũi, không bao lâu sau đã nhuộm đỏ tay hắn.

          Chuyện xảy ra bất ngờ, mọi người ai nấy đều kinh ngạc, Mộ Dung Viên cười ra tiếng. “Ha! Thất lễ thất lễ! Tiểu tử này quá non, không chịu nổi kích thích cỡ này… Cũng đúng, ngay cả ta còn nhìn đến ngây người cơ mà!”

          Tứ ca thở dài. “Yểm Nguyệt, ta đã sớm dặn ngươi không có việc gì thì đừng cười”

          Có liên quan tới ta ư? Ta mím môi, trong lòng nghi hoặc.

          Mọi người ngồi vào chỗ của mình, không lâu sau, không khí trong phòng lâm vào xấu hổ. Mộ Dung Viên không chịu nổi buồn chán nên quậy lên. Người này khoa tay múa chân làm trò đều giỏi, làm một hiệp khách võ lâm thật lãng phí, các gánh hát, đoàn xiếc quả thật tổn thất.

          Ta không giỏi giao thiệp nên tập trung dùng bữa, thỉnh thoảng nghe Mộ Dung Viên và các huynh đệ đấu võ mồm, tâm trạng cũng sảng khoái.

          Thứ duy nhất không hay ho chính là có một tầm mắt cứ lưu luyến trên người ta không rời. Ta nghiêng đầu thoáng nhìn thì thấy Tả Đường Chi không hề ngại ngần mà ngạo mạn nhìn ta. Khi tiếp xúc với ánh mắt của ta, hắn còn giơ cao chén rượu lên kính ta một cái.

          Đừng bảo là ta không phóng khoáng, nhưng trước giờ ta không phải tuýp người lấy ơn báo oán. Hồi nãy hắn nói xấu ta mà lại chẳng hổ thẹn chút nào, ngược lại còn mãnh liệt săn đón khiến lòng ta cảm thấy phiền. Ta chỉ hơi cúi đầu, không để ý nhiều.

          Không phải khí thế của Tả Đường Chi không đủ mạnh, nhưng có điều so với sự áp bách và sợ hãi người kia gây ra cho ta, hắn còn phải gọi người kia là sư phụ!

          Tứ ca còn tuyệt tình hơn, sau khi phát hiện ánh mắt của bọn ta giao nhau thì căm giận trừng Tả Đường Chi, sau đó dứt khoát chống tay nghiêng đầu, cố gắng ngăn cản tầm nhìn của Tả Đường Chi, thiếu điều muốn nằm luôn lên bàn.

          Ta thấp giọng cười hỏi. “Làm vậy không mệt ư?”

          “Không!”. Nhưng chỉ cần là người tinh ý đều có thể nhìn ra ngồi vậy không thoải mái. “Trong lòng rất sảng khoái!”

          Ta nghe vậy không nhịn được bật cười, càng thật tình hơn nụ cười lúc trước.

          Lần này cửa lầu một bị mở ra, bên ngoài có mấy người ngã vào, một người trong số đó còn vô ý lăn hai vòng, choáng váng ngồi phịch xuống đất, vừa gãi đầu vừa lúng túng cười với bọn ta.

          Đại ca bất đắc dĩ bĩu môi. “Thiếu chủ Cái Bang – Mạc Lánh”

          “Đầu năm nay ăn mày đi xin cơm mà còn tới tửu lâu”. Mộ Dung Viên khịt mũi.

          Mạc Lánh cười gượng. “Ặc, Đỗ đại thiếu… các vị… đã lâu không gặp…”. Người này tuy quần áo rách nát nhưng tướng mạo tuấn mỹ, khí chất bất phàm, thấy mọi người không để ý tới hắn thì xoay người tức giận chỉ vào mấy người đứng ở cửa. “Là ai… ai đẩy ta?”. Hết sức đóng kịch.

          Một lão ăn mày lên tiếng trả lời, bước vào, gầy trơ xương nhưng ánh mắt lại tinh tường. Đó là cửu đại trưởng lão của Cái Bang, Do Thân Giáp. Do Thân Giáp bị Mạc Lánh chỉ vào mặt mắng, cố ý uất ức cãi lại. “Ai bảo mông ngươi to cản trở người khác! Phía sau xô đẩy nên ta đứng không vững”. Thoạt nhìn đa phần là cố ý. Hắn lưu manh cười với đại ca. “Ngắm mỹ nhân là quyền lợi và nghĩa vụ của nam nhân, Đỗ đại thiếu không phản đối đâu nhỉ?”


          Hai người kẻ xướng người hoạ, khiến người ta dở khóc dở cười. Những người khác ở ngoài cửa cũng mạnh dạn bước vào, là đệ tử của phái Hoa Sơn và Đường môn ở Tứ Xuyên.

          Đệ tử đứng đầu phái Hoa Sơn là Tào Thần khí phách ôm quyền với đại ca. “Đỗ đại thiếu”. Thấy vẻ mặt đại ca không tốt, hắn lấy lòng nói. “Đại thiếu yên tâm, bên ngoài đã được các huynh đệ của ta chặn lại, sẽ không để những người không liên quan tiến vào!”. Nói như thể bọn họ rất thân thiết với chúng ta!

          “Đúng đúng đúng!”. Người của Đường môn cũng gật đầu như giã tỏi, không chịu rời đi.

          Mị lực của tiểu muội thật lớn, bao nhiêu nam nhân tài giỏi anh tuấn chốn võ lâm đều săn đón, trong lòng ta không khỏi tự hào.

          Đại ca thở dài, nói với lục đệ. “Đi gọi chưởng quỹ…”

          “Đại thiếu gia có chuyện gì?”. Chưởng quỹ từ ngoài cửa nhảy vào, hoá ra hắn cơ bản chưa từng rời đi.

          Đại ca run run khoé miệng. “Phiền ngươi chuẩn bị thêm một bàn rượu và thức ăn”. Lại chuyển sang nhị ca. “Lão nhị, gọi tuỳ tùng đem rương dụng cụ dịch dung của ngươi tới”

          Rương dụng cụ dịch dung? Lúc này cần nó để làm gì? Mọi người đều trở nên bối rối.

          Về sau, khi đại ca đem bộ râu giả của nhị ca dán lên mặt ta thì người bên ngoài kêu lên một trận. Mộ Dung Viên giậm chân giận dữ trách móc đại ca, ta còn kinh ngạc không hiểu vì sao.

          Mọi người đi thăm hỏi Võ Lâm Minh sớm hơn dự kiến. Ta tưởng đại ca sẽ cho chúng ta dạo chơi trong thành một lúc, nhưng không ngờ sau khi ăn xong, tất cả huynh đệ lại giống như đuổi vịt mà vội vã đẩy ta và tiểu muội vào trong xe ngựa, lạnh lùng cáo từ những người khác rồi giục ngựa hướng vào trong thành.

          Không biết có phải hay không mà ta luôn cảm thấy suốt dọc đường, những người đi đường đều chen lấn chỉ trỏ, rướn cổ nhìn vào cửa sổ.

          Tới Võ Lâm Minh, kiến trúc nguy nga, phòng ốc trang nghiêm, hai hàng thủ vệ cầm giáo oai nghiêm đứng hai bên đường cho đến tận cửa điện.

          Huynh đệ và tuỳ tùng vây quanh ta và tiểu muội, nghiêm túc hiếm thấy theo sau người hầu, leo lên bậc thang khắc hình long phượng vào đại điện tráng lệ. Ta chưa từng thấy cung điện của hoàng đế, nhưng chắc cũng không hơn gì nơi này.

          Người hiện đang giữ chức minh chủ võ lâm, trang chủ Cửu Bích sơn trang Cừu Bùi bước xuống bậc thềm, ngẩng đầu nghênh đón.

          “Minh chủ”. Ta ôm quyền cúi đầu theo mọi người, giương mắt thì phát hiện tầm mắt Cừu Bùi chăm chú nhìn ta, nghĩ rằng bộ râu này rất buồn cười nên không khỏi buồn phiền.

          Cừu Bùi chuyển mắt về phía đại ca, hào sảng cười. “Đỗ gia bảo quả nhiên lừng lẫy, đại thiếu gia có biết không, lần này các ngươi đến đây đã khiến cả thành Thanh Phong của ta dậy sóng”

          Đại ca đáp lễ. “Minh chủ chê cười, nếu có gì quấy rầy xin hãy tha lỗi”

          “Đáng tiếc ta không có phúc được nhìn thấy…”. Cừu Bùi đầy hàm ý nhìn ta một cái rồi khôi phục dáng cười sang sảng. “Các vị thiếu hiệp đường xa mệt nhọc, hay là đến sương phòng phía sau nghỉ ngơi trước đi”

          “Đa tạ minh chủ”. Đại ca ôm quyền trả lễ, đoàn người chúng ta theo cửa chữ thiên mà đi ra.

          Thảo nào Võ Lâm Minh được xưng là hoàng cung chốn giang hồ, hành lang gấp khúc trùng điệp, lầu gác tầng tầng, rường cột chạm trổ đập vào mắt, nguy nga lộng lẫy.

          Người hầu dẫn chúng ta tới một toà lầu hai tầng sát bên rừng, khom người kính cẩn nói. “Mời các vị công tử Đỗ gia”

          Đại ca kín đáo nhìn một toà lầu cách đó không xa, hỏi. “Bên đó là chỗ ở của ai?”

          Người hầu trả lời. “Bẩm công tử, là nơi tiếp đãi Mộ Dung phủ và Lôi Đình bảo, nhưng bọn họ chưa đến”

          Đại ca lầm bầm “nghiệt duyên” trong miệng, phất tay cho người hầu lui xuống, sau đó nói với các huynh đệ. “Uyển nhi một phòng, Yểm Nguyệt một phòng, những người còn lại tự tìm chỗ ở đi”

          Nói xong nhảy lên giành vào trong trước, mấy huynh đệ khác giật mình vội vã đuổi theo.

          Ta và Uyển nhi gặp nhiều nên đã quen, đại chiến giành phòng này sau khi rời nhà thì mỗi ngày đều xảy ra!

          Trước kia đại ca muốn chia thành bốn phòng: hắn và nhị ca, tam ca và tứ ca, ta và lục đệ, tiểu muội ngủ một mình. Thế nhưng ngày đầu tiên ta ngủ chung với lục đệ, vì tướng ngủ của hắn không tốt nên xoay người đè lên ta. Thân thể gần gũi khiến ta vốn ngủ không yên tưởng rằng người kia nửa đêm tiến đến nên hoảng hốt kêu lên, gần như đánh thức cả quán trọ!

          Sau đó đại ca cho ta ở riêng một phòng, những người khác dùng vũ lực tranh chấp, người thua phải ngủ chung giường với tuỳ tùng! Về sau phát triển thành người thắng có thể độc chiếm một phòng, càng ngày càng kịch liệt.

          Kết quả cuối cùng, bốn phòng trên lầu thuộc về đại ca, nhị ca, ta và Uyển nhi.

          Tam ca và tứ ca chen vào chỗ của tuỳ tùng, đá lục đệ ra ngoài. Cuối cùng nhị ca thấy lục đệ đáng thương nên cho hắn ngủ dưới đất trong phòng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui