Y Vương Vạn Dặm Truy Thê


“Sao lại không thể mặc cả được?” Trần Thành Hạo không rõ.

Nam nhân viên kinh doanh không vui nói: “Tôi thấy rõ, hai người hóa ra chỉ là vào xem một chút, không phải thật sự muốn mua xe.


“Hử! Lời này của anh là có ý gì?”
“Thành Hạo, người ta là thấy chúng ta không có tiền, mua chiếc xe còn muốn mặc cả.

” Ninh Vũ Phi nói.

Nam nhân viên kinh doanh nói: “Mua không nổi thì đi ra đi, lãng phí thời gian của tôi, xuống, đừng có làm bẩn xe!”
“Nhìn cái điệu bộ nịnh nọt của anh, ông đây không còn lạ.

” Trần Thành Hạo xuống xe tiện tay đóng cửa xe lại.

Ầm!
“Anh làm gì thế, làm hỏng anh đền nổi sao?” Nam nhân viên kinh doanh nhanh chóng xuống xe đi xem cửa xe.


Tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng kể cả có vấn đề, đó cũng là vấn đề chất lượng của xe, Trần Thành Hạo cũng không phải là đá một cú mạnh vào xe.

Nam nhân viên kinh doanh sau khi xem xét cửa xe một chút, nói: “Hai người đi ra ngoài cho tôi, nơi này không cho phép mấy người các người tùy tiện vào xem.


“Anh cũng chỉ là nhân viên chỗ này, chúng tôi là khách hàng, hình như anh không có tư cách đuổi chúng tôi đi ra ngoài nhỉ?” Ninh Vũ Phi không thoải mái.

“Hừ, tôi là quán quân kinh doanh ở chỗ này, nơi này do tôi quyết định.


Ngay sau đó nam nhân viên kinh doanh chỉ vào cửa xe, nói: “Chiếc xe này là mới vừa nhập khẩu, mới vừa rồi may mà không bị hỏng, nó bị hỏng ngay lập tức cho các người đi ăn cơm tù.


“Mẹ kiếp, tôi sợ quá đi mất, ông đây hai giờ trước đến Ferrari cũng dám va, tôi lại không mua nổi cái xe nát này nhỉ?” Trần Thành Hạo cười nói.

“Thôi thôi đừng có mà mồm điêu, cái xe hơn 1,5 tỷ mà còn phải mặc cả, còn nói cái gì mà dám va vào Ferrari.


Nam quản lí liên tục châm chọc, những người anh ta tiếp đón đều là con nhà giàu hoặc là ông chủ lớn, mua xe đều là không bàn về giá.

Bởi vậy dần dần trong long liền sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng, tuyệt đối không phục vụ những người mua xe còn mặc cả giá như Ninh Vũ Phi cùng Trần Thành Hạo.

“Vũ Phi, tại sao có thể có người như thế, cũng là một đầu hai cái chân, vì sao lúc nào cũng cảm giác mình hơn người một bậc vậy?”
“Chắc là để tự mình cảm thấy tốt đẹp.


Sau khi tên nịnh bợ đó rời đi, Minh Nhiên đi tới, nói rằng: “Hai anh à, hai anh không nên tức giận, cho dù mua không nổi xe đắt giá, chúng ta còn có những chiếc xe khác khá rẻ, mọi người có thể xem thử.



“Vậy chúng ta xem tiếp ở đây đi, cô dẫn chúng tôi đi xem nhé?” Ninh Vũ Phi nói.

Cũng không phải là thành tích kinh doanh của Lâm Minh Nhiên không ổn, chỉ có điều bởi vì là người mới, bị những nhân viên kinh doanh lão làng khác lũng đoạn chuyện làm ăn.

Lâm Minh Nhiên khẽ liếc nhìn những nhân viên kinh doanh viên khác, có chút lo lắng bọn họ sẽ đến cướp khách hàng.

“Không cần lo lắng, chúng tôi chỉ mua xe trên danh nghĩa Lâm Minh Nhiên cậu thôi.

” Ninh Vũ Phi nói.

“Đúng đấy, cái gã nịnh nọt kia tôi rất muốn cho anh ta một quyền, cậu dẫn chúng tôi đi xung quanh xem xe đi.


“Được ạ!”
Lâm Minh Nhiên mang theo hai người đến xem cái xe khác, sau đó nghiêm túc giới thiệu từng cái một.

Đến chiếc xe Land Cruiser Prado cuối cùng, Trần Thành Hạo liếc mắt liền cảm thấy ưng rồi, hỏi: “Chiếc Land Cruiser Prado này bao nhiêu tiền đây?”
“Đây là mẫu xe mới nhất, giá cả phải 2,1 tỉ.


Dòng xe Prado này có một câu nói chính là lái không sợ hỏng, Ninh Vũ Phi cảm giác mình cũng phải mua một chiếc xe, suốt ngày bị sượt xe thấy ngại quá.


Land Cruiser Prado không tệ, động lực đủ, có thể vượt núi băng đèo.

“Vũ Phi, tôi mua cái này thấy thế nào?” Trần Thành Hạo hỏi.

“Ừm, không tồi.

” Ninh Vũ Phi cũng cảm thấy chiếc xe Prado này hợp mắt, hỏi Lâm Minh Nhiên: “Xe này có đang có sẵn không “
“Có.


“Vũ Phi, cậu cũng muốn mua sao?” Trần Thành Hạo hỏi.

Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: “Đây không phải là suốt ngày bị cọ xe nên thấy áy náy sao, vẫn nên mua một chiếc đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận