“Mày…” Trần Thành Hạo muốn đứng dậy, nhưng thân thể đã không cho phép.
“Trần Thành Hạo!” Ninh Vũ Phi tạm thời dừng lại, nhanh chóng đỡ Trần Thành Hạo đứng dậy.
Trần Thành Hạo nhíu mày, hiển nhiên bị thương không nhẹ, không cam lòng nói: “Không sao, tớ vẫn chịu được.”
“Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ dạy cho Cao Tử Tuấn một bài học.”
Vừa rồi Cao Tử Tuấn không từ thủ đoạn cũng đã chọc giận Ninh Vũ Phi.
Diêu Dư, Trương Thiệu Minh, Trần Thành Hạo đều bị tấn công.
Loại người như vậy không thể bỏ mặc để cậu ta coi trời bằng vung.
Trần Thành Hạo đứng dậy nói: “Còn hai phút nữa, chúng ta chỉ cần vào thêm một lần, gây trở ngại cho chúng nó là được, kéo dài thời gian.”
“Ừ.”
Ninh Vũ Phi lại bắt đầu khống chế bóng chạy qua.
Quả nhiên có hai người cùng bao vây anh, không cho anh cơ hội ném bóng ba điểm.
Nhưng lần này Ninh Vũ Phi không dự tính ném bóng xa mà hạ hấp người, bỗng lắc mình trước mặt hai người.
Hai người đều ngã về hướng ngược lại.
Sau khi đột phá, Ninh Vũ Phi chạy thẳng tới dưới rổ.
Các học sinh cùng lớp đều kêu ầm lên, bởi vì họ chưa từng thấy Ninh Vũ Phi tấn công đột phá như vậy.
Còn tưởng Ninh Vũ Phi không biết, thì ra không chỉ biết mà kỹ thuật dắt bóng còn rất tốt, tốc độ đột phá nhanh đến mức không ai có thể ngăn cản.
Phòng tuyến cuối cùng chính là Cao Tử Tuấn, bất kể là thể trạng hay chiều cao đều chiếm ưu thế tuyệt đối, Ninh Vũ Phi muốn vào bóng trước mặt cậu ta là không thể.
Ninh Vũ Phi nhảy lên, Cao Tử Tuấn cũng tự tin nhảy lên.
Nhưng rồi cậu ta phát hiện Ninh Vũ Phi nhảy quá cao, mình giơ tay lên mà chỉ có thể chạm vào cổ tay anh.
“Woa!” Các khán giả há hốc mồm, có phải cảnh tượng này từng gặp ở đâu không nhỉ?
Sau khi va chạm thân thể, Cao Tử Tuấn mới cảm nhận được Ninh Vũ Phi khỏe cỡ nào, mình bị đánh bay như một tờ giấy.
“Cạch!” Ninh Vũ Phi đập mạnh bóng vào giỏ, Cao Tử Tuấn muốn đối kháng thân thể để ngăn cản thì văng ra ngoài, trông vô cùng chật vật.
“Ghê thật!” Học sinh quan sát ở cách đó không xa sợ ngây người.
Nhưng lúc này tiếng còi vang lên.
Trọng tài giơ tay, Trần Thành Hạo chửi ầm lên: “Bóng này mà mày thổi thành phạm quy hả? Mày có mắt không?”
Đối với loại trọng tài như vậy, Ninh Vũ Phi cũng cạn lời.
Một bóng của mình không có hiệu quả, còn bị phạm quy.
Lại thêm bốn phạm quy của Trần Thành Hạo, hai lần phạt bóng.
Mặc dù chật vật, nhưng Cao Tử Tuấn lại đắc ý đứng trước tuyến phạt bóng, ném vào một bóng.
Một quả cuối cùng là cố ý ném trật để kéo dài thời gian.
Nhưng Trần Thành Hạo không chịu, giành được bóng rổ rồi ném cho Ninh Vũ Phi: “Bốn mươi lăm giây!”
Ninh Vũ Phi lướt qua hai người trong sân đối diện, nhưng Cao Tử Tuấn với hai người khác đồng thời ngăn cản mình, không thể ra tay.
Trần Thành Hạo chống lưng chạy tới hô: “Sắp hết giờ, 15 giây!”
Trương Thiệu Minh không có kính nên không thể thấy giỏ, Tống Dũng càng khỏi phải nói, mệt đến mức chỉ chạy nhanh hơn Trần Thành Hạo eo bị thương một chút.
Ninh Vũ Phi lại bị kẹp chặt, không thể ra tay, nhìn Diêu Dư rồi truyền bóng cho cô ấy.
“Hả… Tớ à?” Diêu Dư suýt khóc.
Cao Tử Tuấn hô: “Giành bóng, kéo dài thời gian!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...