Nghe vậy, Cao Tử Tuấn nhếch môi cười, đã khẩn cấp muốn thấy Ninh Vũ Phi mất mặt.
Lúc đó cậu ta không làm được, mình lại chủ động xung phong viết bài, ha ha…
Trần Thành Hạo lấy bài của mình ra, nói: “Ninh Vũ Phi, tôi làm suối buổi tối đấy, cậu lên bảng viết đại đối phó đi.”
“Không cần.
Tôi viết một chút là được.”
Sau khi lên bảng, Ninh Vũ Phi cầm phấn bắt đầu viết đáp án của mình.
Nét chữ rất thành thạo, chữ cũng đẹp, người bên dưới đều bắt đầu thảo luận.
Chẳng qua trừ mấy học bá, người khác đều thảo luận chữ viết của Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi viết rất nhanh, không cần cố ý viết từng nét một.
Một phút sau, Ninh Vũ Phi nói: “Xong rồi thầy.”
Giảng viên vẫn quan sát, phát hiện cách giải của Ninh Vũ Phi còn đơn giản dễ hiểu hơn cả cách mà mình nghiên cứu ra.
“Ninh Vũ Phi, em chờ chút.”
“Sao vậy thầy?”
Giảng viên nâng mắt kính theo thói quen: “Thầy muốn nhờ em giảng giải cách làm này cho cả lớp, được không?”
“Vâng.” Ninh Vũ Phi đồng ý.
“Hừ!” Cao Tử Tuấn không thèm nghe, cầm di động lên chơi game.
Mặc dù Ninh Vũ Phi là sinh viên, nhưng cầm thước với phấn lên giảng bài cho mọi người trông rất giống giáo viên.
Mười phút sau, Ninh Vũ Phi nói: “Đây chính là cách làm của tôi.
Cách làm của mỗi người đều khác nhau, hy vọng tôi có thể giúp đỡ mọi người đôi chút.”
Mấy học bá bắt đầu đưa ra nghi vấn, Ninh Vũ Phi nhìn giảng viên.
Giảng viên mỉm cười nói: “Hôm nay lớp học này giao cho em.”
“À, được rồi.” Ninh Vũ Phi không tiện từ chối, cũng hy vọng mình có thể giúp mọi người, giải thích rõ ràng những nghi vấn của học bá.
Mấy học bá như bừng tỉnh, đều cảm ơn Ninh Vũ Phi.
Giảng viên nói: “Ninh Vũ Phi, em học được cách giải này ở đâu vậy?”
“Học trên sách, chỉ cần tìm đúng hướng thì giải quyết một vấn đề sẽ không khó.”
“Ừ.” Giảng viên tán thành.
Đề bài cấp một cấp hai chỉ có một cách giải, nhưng theo số lớp ngày càng cao, một bài tập có thể giải theo mấy cách.
“Thua!” Cao Tử Tuấn ném di động lên bàn, gây ra động tĩnh thu hút ánh mắt của mọi người.
Giảng viên nói: “Cao Tử Tuấn, em cũng nói cho mọi người biết cách giải của em đi.”
Cao Tử Tuấn hung tợn nhìn Ninh Vũ Phi, cầm vở lên bục giảng, cầm phấn bắt đầu viết đáp án.
“Bạn Ninh Vũ Phi đã làm ra đáp án rồi, em chỉ cần nói cách giải của em thôi.” Giảng viên nói.
Cao Tử Tuấn không biết làm sao.
Mình làm gì có cách giải, bài tập này mình thuê người ta làm hộ mà, mình cũng không nghe cách giải bài.
“Thầy ơi, em chỉ viết đáp án thôi được không?”
Giảng viên biết đáp án của Cao Tử Tuấn không phải do chính cậu ta làm nên bất mãn nói: “Về chỗ.
Thế này thì sao mà tốt nghiệp được.”
“Em…” Cao Tử Tuấn hung tợn trừng Ninh Vũ Phi, sau đó về chỗ ngồi.
“Bạn Ninh Vũ Phi giỏi lắm, cách giải của em còn nhanh hơn thầy hai mươi phút.
Em về chỗ đi.”
“Cảm ơn thầy.”
Ninh Vũ Phi về chỗ ngồi, Trần Thành Hạo giơ ngón cái lên: “Trâu bò quá anh em.”
“Lo học bài đi.”
“Được rồi.”
Vừa tan học, rất nhiều nữ sinh cầm bài tập mình không làm được đi tìm Ninh Vũ Phi.
Trần Thành Hạo bị chen ra ngoài, trong lòng rất hâm mộ.
“Hừ! Đắc ý cái gì!” Cao Tử Tuấn cầm bóng rổ đi học thể dục.
Tiết sau chính là thể dục.
Ninh Vũ Phi với Trần Thành Hạo thay quần áo đi ra, vừa lúc gặp Cao Tử Tuấn, đằng sau còn đi theo bốn người.
“Cao Tử Tuấn, muốn đánh nhau hả?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Hừ, Ninh Vũ Phi, bóng rổ chưa bao giờ là một người chơi.
Có giỏi thì khởi động xong, cậu tìm năm người chúng ta so một trận!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...