“Chu Chính Nam, ông nói vậy là có ý gì đây?”
Nhưng lúc này cảnh sát đã đưa Chu Chính Nam đi, còn số tiền Chu Chính Nam cũng định tự mình mang vào trong quan tài, cũng không cho hai mẹ con họ, rất đau khổ.
“Hân Tĩnh, con nói ba con lúc nãy nói vậy là có ý gì?” Chu Tuệ Chân không phản ứng kịp.
Chu Hân Tĩnh cũng sẽ không hiểu và nói: “Không phải ba ở bên ngoài nuôi tình nhân chứ?”
“Vậy thì chắc là đúng rồi.”
Hai mẹ con vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc, một khi Chu Chính Nam sa lưới, mọi tài sản do ông ta đứng tên đều sẽ bị đóng băng, thậm chí mọi thứ mà hai mẹ con hiện đang dùng đều có được dưới tên của Chu Chính Nam.
Thời gian ba ngày trôi qua, mọi tài sản của nhà họ Chu đều đã bị niêm phong, hoàn toàn bị xoá tên khỏi thành phố Ngọc Trai.
Ninh Vũ Phi đã cho cơ hội, nhưng đối phương không trân trọng mà thôi.
Cũng may không xảy ra chuyện lớn, nếu không thì không phải bị xoá tên đơn giản vậy đâu.
“Vũ Phi, con và Tố Nga ra ngoài mua đồ ăn hả?” Bà Ngô cầm giỏ xách và nói.
“Bà Ngô, con đi mua đồ ăn là được rồi, bà ở đây nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”
Ninh Vũ Phi cũng muốn ra ngoài dạo, hơn nữa bây giờ điều quan trọng là bà Ngô nghỉ ngơi, mình cũng nghĩ cách để chữa khỏi bệnh cho đối phương.
“Ây da, người có tuổi thì nên ra ngoài đi tới đi lui, không có gì đâu!”
“Ây da, người có tuổi như bà thì nên ở trong nhà nghỉ ngơi đi.
Con đi được rồi, để Tố Nga ở bên cạnh bà.”
Ninh Vũ Phi sau khi nhận lấy giỏ xách, một mình ra ngoài cửa.
Đi từ từ cũng tới chợ rau, bên kia biệt thự cũng có siêu thị, nhưng anh không muốn đi, mặc cả với dì ở chợ rau chẳng phải tốt sao?
Ninh Vũ Phi mua một số món, dĩ nhiên đều là mấy món bồi bổ sức khoẻ, sau khi mình xuống núi thì chưa từng nấu bữa nào cho mình cả.
Anh với vài túi trong tay, lúc chuẩn bị mua một con gà thì nghe thấy một giọng quen thuộc, còn có một số âm thanh rất ồn ào.
Thế là anh thấy lạ đi qua xem, dáng người 1m85 thì không cần nhón chân cũng có thể thấy được.
“Đó không phải là Tô Điềm sao?”
Đây là quầy hàng bán quần áo, xem ra là Tô Điềm nhân dịp cuối tuần ra bán một số quần áo để phụ giúp gia đình.
Nhưng bây giờ hình như đang xảy ra chuyện, ba tên côn đồ có hình xăm đang đối mặt với cô ấy.
Tô Điềm nói: “Rốt cuộc các anh muốn thế nào, bây giờ chúng tôi đi khỏi đây không phải được rồi sao?”
“Đi khỏi, cô dám bày đồ bán ở địa bàn của tôi, dĩ nhiên là phải đóng tiền bảo kê rồi.” Người đàn ông nói.
“Nơi này sao lại là địa bàn của các anh.
Đây là của nhà nước.
Nơi này cũng có thể bày bán, các anh dựa vào gì?”
“Ây da, cô gái bé nhỏ, còn muốn nổi giận với ông đây phải không?” Người đàn ông có hình xăm tỏ ra hung thần ác nghiệt.
Tô Điềm bèn bị doạ một phen, cô cũng chỉ muốn ra ngoài bán chút đồ phụ giúp gia đình mà thôi, không ngờ lại gặp phiền phức này.
Thật sự mấy tên khốn kiếp này hoàn toàn không phải vì tiền bảo kê gì cả, rõ ràng là nhìn trúng vẻ đẹp của Tô Điềm nên mới cố tình tới gây chuyện.
Giống như lúc trước từng nói, Tô Điềm có một gương mặt mà ai cũng đố kỵ, cô ấy thường xuyên bị bắt nạt mà không có cách bảo vệ gương mặt này.
Phía sau gian hàng là một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên xe lăn, lớn tuổi hơn nhiều so với những người cùng trang lứa, chắc là bằng tuổi bà Ngô, đều là những phụ nữ bình thường.
Bà ấy lăn bánh xe đi tới bên cạnh Tô Điềm và nói: “Tô Điềm, chúng ta đi thôi.”
“Ây da, các người không coi lời tiểu gia nói ra gì phải không? Còn chưa mọc tai dài, tôi đồng ý cho các người đi rồi sao?” Người đàn ông có hình xăm nói.
“Chàng trai này, chúng tôi là người khốn khổ, mong các cậu mở lòng từ bi một lần, tha cho chúng tôi đi.
Lần sau chúng tôi tuyệt đối sẽ không bày bán ở đây nữa.” Mẹ của Tô Điềm nói.
Người đàn ông có hình xăm nói: “Bây giờ muộn rồi, các người ở đây lâu như vậy, làm sao thì cũng phải đóng 15 triệu thì dĩ nhiên có thể đi.
Nếu không thì cô gái xinh đẹp này phải làm bạn gái của tiểu gia, bảo đảm cô ấy ăn ngon uống đã.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...