“Ai dà, cô chính là con cháu của cái bà người hầu ti tiện này phải không, bây giờ tôi nói cho các người biết, các người có thể biến đi được rồi, ở đây không cần các người phục vụ.
” Chu Hân Tĩnh ra vẻ chủ nhân nói.
Đường Tố Nga nhìn thấy trên mặt bà Ngô có in vết hằn bàn tay rồi còn nước ở trên người, lập tức chất vấn: “Cô là ai, không lẽ gia đình cô dạy cô cách nói chuyện với người lớn như vậy sao?”
“Tôi là ai, cô chỉ là con cháu của cái bà người hầu ti tiện kia thì có tư cách gì chất vấn tôi chứ, mau chóng biến khỏi đây.
”
Đột nhiên, trên người Đường Tố Nga phát ra một luồng khí lạnh, cô ấy tức giận rồi.
“Tố Nga, cô Chu đây chính là vị hôn phu của Ninh Vũ Phi, bà không sao đâu, con đừng tức giận.
” Bà Ngô khuyên.
Vậy nên khí lạnh trên người Đường Tố Nga bớt dần đi, nói: “Mẹ Ngô, loại người này không thể nào là vị hôn phu của anh Vũ Phi được, chờ đến khi anh Vũ Phi về là chúng ta khắc biết, chúng ta đi.
”
“Các người mau đứng lại!”
Chu Hân Tĩnh không thể nào cho phép người khác dám hỗn xược với cô ta, xoay người Tố Nga lại, sau đó vung một cái tát xuống.
Nhưng Đường Tố Nga lại nắm lấy cổ tay của cô ta, trong con mắt dần dần phủ lên một màn sương trắng.
“A!”
Đột nhiên, Chu Hân Tĩnh cảm thấy cô tay của bản thân đau nhói, chỗ bị nắm lấy bị tê cứng lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Cô ta hoảng sợ, lập tức vùng vẫy: “Con nhóc người hầu chết tiệt này, buông tay, mau buông ra! ”
Nhưng mà Đường Tố Nga hoàn toàn không định buông tay, hơn nữa sự lạnh lẽo toát từ người ra còn tăng thêm.
Dần dần, Chu Hiểu Tịnh thảm hạy đã bị khí lạnh làm tê liệt tay, lan dần ra chỗ khuỷu tay.
“Tố Nga, Tố Nga?”
Bà Ngô nhìn thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, bèn nhanh chóng nắm lấy người Tố Nga, lúc này sự lãnh lẽo trong ánh mắt của cô ấy dần tan đi.
Đồng thời cũng buông lỏng tay Chu Hân Tĩnh ra.
Khoảnh khắc đó Chu Hân Tĩnh ngưởng mặt lên ngã sõng soài dưới đất, khoảnh khắc tay phải chạm xuống sàn.
Toàn bộ tay phải giống như là bức tượng băng bị vỡ vụn vậy.
Nhưng Chu Hân Tĩnh không cảm thấy đau nhiều lắm, mà cảm thấy vô cùng khó tin nhìn bàn tay vỡ vụn ở dưới đất.
Đường Tố Nga bình tĩnh lại, nhìn tình hình của Chu Hân Tĩnh, cô ấy sợ hãi nhìn bàn tay của mình.
“A!”
Hét lên một tiếng rồi chạy về phòng.
“Tố Nga, Tố Nga?” Bà Ngô lập tức đuổi theo sau.
Trong phòng khách, Chu Hân Tĩnh không hề cảm thấy đau, nhưng cũng biết được bản thân đã mất một bên cánh tay, sau này biết phải sống sao.
Thế là vì để trút giận, đã điên cuồng đem đổ ngã hết đống đồ trong phòng khách.
Ninh Vũ Phi vừa về đến biệt thự, nhìn thấy Chu Hân Tĩnh chạy ra, lập tức chau mày lại.
“Ninh Vũ Phi, anh mau cứu em, tay của em, tay của em?” Chu Hân Tĩnh điên cuồng hét lên.
“Sao cô lại ở đây?”
Ninh Vũ Phi vừa nhìn cổ tay Chu Hân Tĩnh đã ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lập tức bỏ chiếc xe đạp điện chạy thẳng lên tầng hai của biệt thự.
Nhìn thấy bà Ngô đang sốt ruột đứng ở trước cửa phòng Đường Tố Nga liên tục kêu mở cửa.
“Vũ Phi, xảy ra chuyện rồi, đều tại bà, đều tại bà.
”
“Bà Ngô, Tố Nga đang ở trong phải không?”
“Đúng rồi, vì Tố Nga khiến cánh tay vị hôn thê của lạnh cứng vỡ vụn rồi, bây giờ cứ ở trong phòng mãi không ra.
”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu, nói: “Không sao, con vào trong xem thử!”
Chắc chắn là Đường Tố Nga thấy bản thân làm hại đến người khác nên đã sợ hãi trốn trong phòng rồi.
Định chuẩn bị gõ cửa, nhưng sao cánh cửa lạnh lạnh như băng.
Ninh Vũ Phi sử dụng chân khí của bản thân làm tan chảy đống băng ở cửa đi, cửa rốt cuộc cũng mở được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...