Y Võ Song Toàn


Sau khi đi vào phòng riêng, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan nhíu mày, bầu không khí ngột ngạt khiến hai người bọn họ không thích ứng nổi.

Tần Lâm còn đỡ chứ Mộc Tâm Lan vừa vào đã ho khan mấy tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

Hôm nay đến đây là vì nể mặt em gái lâu năm không gặp, nhưng vừa vào trong nhìn thấy cảnh này, khiến người ta đau đầu thật.

Trong phòng rất đông người, có khoảng hơn bốn mươi người, theo như Tần Lâm thấy, đám này chỉ được gọi bằng một cái tên thôi: Đầu trâu mặt ngựa!
Tất cả đều là thanh niên tầm hai mươi tuổi, mặt ai cũng rất phấn khích, bọn họ hò reo kêu la, hát hò, như muốn lật tung căn phòng này lên.

Mộc Đình Đình lấy ra hai ly rượu, đưa cho Mộc Tâm Lan và Tần Lâm.

"Nào nào nào, uống rượu thôi, uống rượu thôi!"
Trong tiếng nhạc huyên náo, tiếng người nói cười ồn ào, căn bản không nghe ra được bọn họ đang hát cái gì.

Mộc Tâm Lan có hơi hối hận, nhưng dù gì cũng là chị em gái lâu năm không gặp, tình cảm lúc trước cũng rất tốt, bảy tám năm trước, lúc đó hai người như chị em ruột vậy, nhưng bây giờ Mộc Tâm Lan cảm thấy mình khác biệt với Mộc Đình Đình quá.

Mộc Đình Đình cầm mic lên, đứng trước sàn nhảy lắc lư.

"Hôm nay là sinh nhật tôi, chúng ta chơi trò đóng vai, mọi người thấy thế nào thấy thế nào? Tôi sẽ đóng vai công chúa Bạch Tuyết, ha ha ha!"
Từng tiếng kêu gào vang lên khắp phòng riêng, đủ loại tạp âm khiến người ta điếc ta nhức óc.

"Được được được!"
"Trời cao đất rộng, Đình Đình lớn nhất!"
"Tôi yêu Đình Đình nhất!"
Mộc Đình Đình cầm mic, nói rất to, khắp mọi nơi đều là tiếng ho reo vang dội.

"Chị đây chính là chị tôi, chị ruột của tôi, là con của nhà chú ba, chị chị chị chị, chị diễn vai bà phù thủy già độc ác nhé! ha ha ha".


"Phù thủy già độc ác!"
"Phù thủy già độc ác!"
"Phù thủy già độc ác!"
Tiếng hò hét xen lẫn tiếng cười điên cuồng khiến sắc mặt Mộc Tâm Lan vô cùng khó coi, có điều hôm nay là sinh nhật Đình Đình, cô ấy cũng không thể trở mặt được, dù sao chỉ là đóng vai nhân vật thôi, nhưng bầu không khí ở chỗ này thực sự khiến người ta đau đầu.

Dưới ánh đèn pha, Mộc Tâm Lan cảm giác như mình bị người ta lột sạch vậy, từng tiếng 'Phù thủy già độc ác' vang lên khiến cô ấy muốn ngất lịm đi.

"Còn anh đây là anh rể tôi, hôm nay anh ấy sẽ đóng vai thái giám, ha ha ha!"
Mộc Đình Đình chỉ vào Tần Lâm đứng cạnh Mộc Tâm Lan, điên cuồng cười nói, khiến mọi người cười lớn.

"Thái giám!"
"Thái giám!"
"Thái giám!"
Tần Lâm nhíu mày, đám khốn khiếp gì đây, nếu là em gái mình thì mình vả nó lâu rồi.

Sắc mặt Mộc Tâm Lan vô cùng khó coi, Mộc Đình Đình thực sự quá đáng quá rồi, đối xử với khách như thế à? Mình có thể nhịn nhưng Tần Lâm đi cùng mình tới, Mộc Đình Đình này thực sự quá quá đáng!
"Đình Đình!"
"Đình Đình!"
Mộc Tâm Lan hét lớn một lúc lâu, nhưng không có phản ứng, bởi vì cho dù có hét khản cả cổ thì cô gái kia cũng không nghe thấy.

Những tiếng hò reo huýt sáo vang dội khắp nơi, không dứt bên tai, Mộc Đình Đình như mặt trăng giữa những vì sao vậy, đứng ở trung tâm sàn nhảy, vặn vẹo uốn éo, công chúa Bạch Tuyết gì chứ? Tần Lâm cười khẩy, đây là công chúa hộp đêm thì có.

Mộc Tâm Lan nhìn anh Tần, sắc mặt anh Tần cũng không tốt lắm, nếu không có mình ở bên thì chắc anh Tần nổi giận rồi.

"Xin lỗi anh Tần, lại khiến anh không vui rồi, em không nghĩ hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, Đình Đình này làm loạn quá".


"Không sao, nếu cô ấy muốn chơi thì chúng ta sẽ chơi với cô ấy".

Tần Lâm cười nói, nếu đã đến thì cứ làm theo quy tắc.

Khi ánh mắt của Tần Lâm và Mộc Đình Đình chạm nhau, Tần Lâm có thể cảm thấy hết, cô ta đang muốn nhắm vào anh.

Cô gái này rõ ràng có địch ý, cho dù khi nhìn Mộc Tâm Lan thì cũng không hề tỏ ra khó chịu như vậy.

"Tiếp theo xin mời quốc vương bệ hạ tôn quý của tôi!"
Mộc Đình Đình cười nói, ánh mắt quyến rũ, mọi người hoan hô, lúc này nơi đây như trở nên bùng nổ, bầu không khí như muốn nổ tung.

Chỉ thấy một anh thanh niên mặc đồ trắng, khoan thai bước ra, dưới sự bao vậy của mọi người, ánh mắt của anh ta vô cùng lạnh lùng, cứ như hoàng đế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt vậy.

Kiêu ngạo tự tin, ánh mắt lạnh lùng đầy sát ý, đúng, chính là sát ý!
Người này vừa xuất hiện, liền khiến cho mọi người cảm thấy sùng bái.

Mộc Đình Đình ôm eo anh thanh niên áo trắng, mặt đầy vẻ thẹn thùng.

"Quốc vương bệ hạ, em là công chúa Bạch Tuyết của ngài".

Anh thanh niên lạnh lùng nói, mắt nhìn thẳng, uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa.

"Công chúa điện hạ, phù thủy già độc ác và thái giám hại nàng đang ở đâu?"
Mộc Đình Đình hét lên, cười cười.

"Mụ phù thủy già kia, còn không mau quỳ xuống trước bổn công chúa và quốc vương bệ hạ? Còn cả ngươi nữa, tên thái giám kia, mau quỳ xuống cho ta"

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói.

"Đình Đình, em qua đáng quá rồi đó, bọn chị đến tham gia bữa tiệc của em chứ không phải muốn làm trò mèo với em".

Càng ngày càng có nhiều người điên cuồng hò reo, Tần Lâm và Mộc Tâm Lan dường như bị chìm ngập trong chỗ tạp âm này.

"Bảo ngươi quỳ xuống thì quỳ xuống, mụ phù thủy già! Sao ngươi nói lắm vậy?"
"Đúng! Phù thủy già, mau quỳ xuống, mau quỳ xuống trước công chúa Bạch Tuyết và quốc vương bệ hạ".

"Còn cả ngươi nữa, tên thái giám kia, mau quỳ xuống đi, dám làm hại công chúa Bạch Tuyết, cùng một giuộc với mụ phù thùy, quỳ xuống!"
Có người khinh bỉ nói.

"Mau quỳ xuống đi, sao vậy? Không chơi nổi à, không chơi nổi thì đến làm gì.

Xì".

Ngón tay của Mộc Đình Đình khẽ chạm lên bờ vai của anh thanh niên áo trắng, cô ta lạnh lùng nhìn Tần Lâm và Mộc Tâm Lan.

"Chị, chị với anh rể không thể thả lỏng chút sao, đùa thôi mà, diễn kịch thôi mà, cần gì coi là thật! Quỳ xuống đi".

Mọi người rối rít chỉ trích Tần Lâm và Mộc Tâm Lan, mặt mày tỏ vẻ không thích, giống như hai người họ phạm phải lỗi lớn gì vậy.

"Đúng vậy, làm thế thì Mộc Đình Đình của chúng tôi sao diễn tiếp được, đã đến dây chơi rồi, có gì là thật đâu, quỳ xuống đi".

"Không chơi nổi thật à, ha ha ha".

"Mất hứng quá!"
Mộc Đình Đình cười khẩy nói.

"Đã bảo là diễn kịch rồi, chị Tâm Lan, chị khiến em thất vọng quá đấy, còn tìm đâu ra thằng bụi đời này, chẳng nhẽ không nên nể mặt em sao? Không ngờ chị cũng không ra gì, em gái sinh nhật, muốn chơi diễn kịch cùng mấy người mà cũng không được, ha ha ha, tình thân bạc bẽo thật".

Tần Lâm cười phá lên rồi nói.


"Diễn kịch? Ha ha ha, được được được.

Vậy tôi diễn vai quốc vương điện hạ, chị cô diễn vai công chúa Bạch Tuyết, hai người một người diễn thái giám, một người diễn mụ phù thủy độc ác, có gì khó đâu chứ, nào nào nào, hai người quỳ xuống đi".

Mộc Đình Đình lạnh lùng nói.

"Anh muốn chết à! Bảo anh diễn thái giám là nể mặt anh, bạn trai tôi không có thời gian diễn kịch với anh đâu".

Mộc Tâm Lan vô cùng đau khổ mà nói, tình cảm năm đó giờ trở thành rác rưởi rồi.

"Bạn trai em không có thời gian, bạn trai chị cũng không có thời gian.

Mộc Đình Đình, em quá đáng quá rồi đấy, chị không ngờ em lại trở thành một kẻ như vậy".

Tần Lâm cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng.

"Cô chẳng phải là loại tiêu chuẩn kép điển hình sao? Tôi nghĩ cái loại chanh chua như cô diễn mụ phù thủy già độc ác hợp đấy, còn tên vô dụng bên cạnh cô, vừa nhìn là biết sinh ra dành cho vai thái giám, hai người mới là cặp diễn trời sinh, không lẫn vào đâu được, ha ha".

Mộc Đình Đình tức giận hét lên.

"Mẹ kiếp! Anh muốn chết".

Mộc Đình Đình vô cùng kiêu ngạo, chỉ thẳng vào Tần Lâm mà nói.

"Anh biết bạn trai tôi là ai không? Để hai người quỳ xuống là nể mấy người đó, đừng có không biết điều nữa.

Anh có tin bây giờ tôi sẽ khiến cho cả hai người phải nằm bò dưới đất không?"
"Bảo bạn trai tôi quỳ xuống, tôi nghĩ hai người chán sống rồi nhỉ, tôi hỏi lại lần nữa, có quỳ không?"
- ----------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui